Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 760 - Chương 760: Ngươi Biết

Chương 760: Ngươi biết Chương 760: Ngươi biết

Thương Cửu Tuế từ đằng xa đi nhanh trở lại, lau mồ hôi trên trán: "Phía sau chắc là không có truy binh nữa rồi, ta đã xóa bớt dấu vết chúng ta để lại trước đó, cho dù bọn họ đuổi đến trong núi lớn này thì muốn tìm được chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ là con đường phía trước không rõ... Không có dẫn đường, bây giờ chúng ta cũng không biết đi như thế nào để ra ngoài."

"Hướng đông bắc."

Hồng Thập Nhất Nương nhìn về phía ngoài núi: "Nếu chúng ta cứ đi thẳng về phía trước nhất định sẽ tiến vào huyện Tô Bắc, chắc hẳn là tất cả các đường đã đều bị chặn chết rồi. Tuy rằng bên đồn điền có hơn một trăm chiến binh của Đại Ninh, nhưng chúng ta không dám xác định liệu bọn họ cũng bị..."

Nàng ta biết mình không nên nói, nhưng đây là phán đoán xấu nhất.

"Chúng ta không có bản đồ, cho dù có cũng không thể có người vẽ được được tình trạng trong núi này."

Thương Cửu Tuế nói: "Phi trảo vẫn còn, xuống núi hơi khó nhưng cũng không đến mức không thể xuống được."

"Xuống chỗ nào?"

Thẩm tiên sinh nhìn về phía Thương Cửu Tuế.

Thương Cửu Tuế chỉ chỉ: "Không phải nói hướng đông bắc à... Ngươi có ý gì?"

Thẩm tiên sinh nhìn về phương hướng vừa đi tới: "Ta đang nghĩ, nếu xuống ở trong Tô Sơn Quan thì sao?"

Ba người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời trầm mặc.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trong núi không ngừng có tiếng dã thú truyền ra, ánh trăng không thể chiếu sáng trong núi, có mấy con chim ở trên cây bay lên, âm thanh lạo xạo có vẻ hơi chói tai, lá cây rơi xuống bồng bềnh đung đưa, đáp xuống trước mặt Hồng Thập Nhất Nương.

Nàng ta từ phía sau cây nhẹ nhàng tới gần, chộp phi trảo lên cây, dùng tay ấn mũi sắt nhọn của phi trảo vào thân cây, nàng ta nhìn Thẩm tiên sinh và Thương Cửu Tuế ở bên cạnh cây, hai người đồng thời gật đầu.

Hồng Thập Nhất Nương lấy dây thừng cột vào hông, sau đó cầm lấy dây thừng thả người nhảy xuống phía dưới, mỗi một lần nhảy đều rơi xuống dưới khoảng cách gần một trượng, dây thừng đã hết, cách tường thành Tô Sơn Quan cũng chỉ còn khoảng nửa trượng. Nàng ta cởi dây thừng, nhẹ nhàng đáp lên thành quan, trên tường thành có mấy tên binh lính thủ quân nhưng đều đang ngủ, bọn họ làm sao cũng sẽ không ngờ được ba người chạy trốn kia sẽ giết trở lại.

Sở dĩ người xuống dưới đầu tiên là Hồng Thập Nhất Nương là vì thân pháp khinh công của nàng ta tốt nhất, tốt hơn Thương Cửu Tuế. Thương Cửu Tuế am hiểu nhất không phải là khinh công, thứ ông ta am hiểu nhất là kỹ thuật giết người.

Sau khi đáp xuống đất, Hồng Thập Nhất Nương dễ dàng tới gần gần đây mấy tên binh lính người Lâm Việt đang ngủ, nàng ta bịt miệng một người, đâm chủy thủ vào cổ người kia, một giây sau nàng ta đã đâm thủng ngực tên binh lính người Lâm Việt thứ hai, giết ba người chẳng qua chỉ mất ba giây mà thôi.

Nàng ta trở về khẽ giật dây thừng, Thẩm tiên sinh và Thương Cửu Tuế lập tức từ trên vách núi xuống dưới, ba người lột y phục trên thi thể kia ra thay, sau đó liền trực tiếp từ trên tường thành đi lên phía trước. Sau khi đi được một đoạn thì gặp một tên đang đứng tiểu ở trong góc, người nọ còn cười hỏi một câu gì đó, Thương Cửu Tuế lập tức qua bóp huyệt Thái Dương của người nọ, trực tiếp bóp nát.

Ba người men theo đường cái đi vào trong thành quan, Hồng Thập Nhất Nương duỗi tay ra: "Cột vào cánh tay, đừng ngộ thương lẫn nhau."

Đó là mấy mảnh vải đỏ.

Thương Cửu Tuế ngẩn ra: "Lấy ở đâu ra?"

Thẩm tiên sinh kéo ông ta một cái: "Bảo ngươi cột lên thì cột lên, sao nhiều lời vậy."

Thương Cửu Tuế vẫn chưa hiểu, có những lúc ngu dốt là bản tính của ông ta.

Hồng Thập Nhất Nương không giải thích, chỉ về một phương hướng: "Ta đi bên kia."

Thẩm tiên sinh chỉ về một phương hướng khác: "Ta đi bên kia."

Thương Cửu Tuế thở dài: "Hay là hai người các ngươi đi cùng nhau đi, ta đỡ phải lo lắng. Nhớ việc hai người các ngươi làm chủ yếu không phải giết người mà là tìm được ngựa, sau đó tìm được binh khí và lương khô, chuyện giết người cứ giao cho ta là được."

Ông ta lao nhanh đi, lẫn vào trong màn đêm.

Trong Tô Sơn Quan còn có khoảng hơn hai trăm binh lính người Lâm Việt, tuyệt đại bộ phận đều chết trong tay một người. Trong đêm tối mà không một ai nghĩ sẽ xảy ra giết chóc này, giết chóc lại giáng xuống đầu mỗi một người. Trước giờ Thương Cửu Tuế đều không ngần ngại giết người. Lúc ở phủ Lưu Vương thành Vân Tiêu, có một lần Thẩm Tiểu Tùng và ông ta tranh cãi, hai người từ tranh luận dẫn đến cãi vã, sau đó giận dữ giải tán.

Thẩm Tiểu Tùng kiên trì cho rằng có thể dạy người hướng thiện, có thể dạy người trở nên tốt hơn, còn Thương Cửu Tuế cho rằng tất cả những người đáng giết đều không nên lãng phí thời gian để dạy, đó là giả nhân giả nghĩa. Đây là sự khác biệt về tính cách, hai người căn bản là không có khả năng thuyết phục được đối phương, nhưng không ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người lúc ấy.

Cho tới bây giờ Thẩm tiên sinh cũng không cho rằng giết người là cách giải quyết vấn đề, mà Thương Cửu Tuế vẫn luôn cho rằng giết người là cách giải quyết vấn đề trực tiếp nhất.

Trời hơi hửng sáng, Thẩm tiên sinh dắt ba con ngựa từ phía chuồng ngựa đi tới, nhìn thấy Thương Cửu Tuế cả người nhuốm máu trong nắng sớm. Mặt trời vừa mới nhô lên không nóng bức nhưng lại giống như đang làm máu tanh trên người Thương Cửu Tuế bốc nhiệt khí lên, không khí chung quanh người ông ta hơi cong vẹo, Thẩm tiên sinh biết đó là duyên cớ nhiệt khí bốc lên, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi đáng sợ.

Một đêm giết hết.

Giết cả một đêm.

Thương Cửu Tuế ném loan đao đang cầm trên tay cho Hồng Thập Nhất Nương: "Cái này có vẻ như ngươi dùng cũng khá tiện, đao của ngươi rơi ở trong núi rồi, lần sau có cơ hội thì lại đi tìm."

Hồng Thập Nhất Nương giơ tay đón lấy loan đao: "Ông dùng cái gì?"

Thương Cửu Tuế nhìn hai tay của mình: "Ta dùng cái gì cũng được."

Ba người mở cổng thành, phóng ngựa lao ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời Tô Sơn Quan không lâu thì Chân Mạt đeo ô sắt đã đến bên dưới Tô Sơn Quan, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trên, không nhìn thấy một người nào, cổng thành cũng không mở, cho nên tất nhiên là đã có vấn đề gì đó, mặt trời đã lên cao như vậy rồi, trừ phi người đều chết hết, nếu không thì sao có thể không có người mở cửa?

Người thật sự đã chết hết rồi.

Chân Mạt đi vào một gian phòng, toàn là tử thi nằm ngổn ngang, hắn ta ngồi xổm xuống kiểm tra một cỗ thi thể, xác định võ nghệ của người giết người mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi. Nhiều thi thể như vậy đều là một đòn mất mạng, vết thương của mỗi người cũng đều không khác nhau nhiều, nói cách khác thì trong tình huống như vậy mà kẻ giết người vẫn có thể khống chế tốc độ và lực độ của mình một cách chuẩn xác.

Trong ánh mắt của Chân Mạt xuất hiện một luồng nóng rực.

Cùng lúc đó, trên biển.

Thẩm Lãnh ngồi ở đầu thuyền kỳ hạm Thần Uy ngẩn người nhìn biển rộng trước mặt, chỉ có lúc đi trên biển thì thời gian nghỉ ngơi của hắn mới có thể nhiều hơn một chút, chỉ cần là trên đất liền thì dường như đều làm không hết việc."

"Cứ trộm kỳ hạm của đại tướng quân như vậy?"

Trần Nhiễm hỏi Thẩm Lãnh: "Liệu có gì không thỏa đáng không?"

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nghĩ xem, có lần nào ta trở về gặp đại tướng quân mà không lấy đi vài thứ gì đó của ông ấy? Không phải con người của ta không biết xấu hổ, là ta nghĩ nếu lần này ta không lấy đi chút gì đó thì chắc chắn đại tướng quân sẽ cảm thấy không thích ứng. Không biết ngươi có từng nghe một câu chuyện hay không, có một người sống ở lầu trên mỗi lần về đều sẽ tùy tiện ném giày, bịch bịch hai tiếng, người ở lầu dưới thật sự chịu không nổi liền đi tìm hắn lý luận, người ở lầu trên vội vàng xin lỗi, ngày hôm sau về lại tuỳ tiện ném một chiếc giày, sau đó sự nhớ ra, lặng lẽ đặt chiếc giày thứ hai xuống, kết quả là người ở lầu dưới suốt đêm không thể ngủ được, suốt cả buổi tối đều nghĩ một chiếc giày kia đâu?"

Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân sẽ nghĩ, sao lần này Thẩm Lãnh không lấy chút gì đó của ta đi? Điều này không bình thường..."

Trần Nhiễm bật ngón tay cái: "Nhìn ra được, ngươi là người biết xấu hổ."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cũng chỉ có ngươi hiểu ta, ta thật sự sợ là đại tướng quân lo lắng."

Trần Nhiễm: "Sau này ông ấy cũng không có gì đáng để lo lắng nữa rồi."

Thẩm Lãnh cười cười: "Nhận được tin tức chưa? Tuần Hải Thủy Sư của chúng ta hiện giờ ở đâu?"

"Vẫn chưa."

Đúng lúc này phía đối diện có mấy con thuyền xuất hiện, nhìn cờ thì đúng là chiến thuyền của Tuần Hải Thủy Sư. Lính quan sát trên cột buồm Thần Uy đánh tín hiệu cờ, sau đó nói với Thẩm Lãnh: "Là thuyền của chúng ta!"

Không bao lâu sau thuyền ở phía đối diện tới gần Thần Uy, trên Thần Uy thả thang dây xuống, Vương Căn Đống từ thuyền nhỏ leo lên Thần Uy, nhìn liếc mắt Thẩm Lãnh một cái, lại nhìn chung quanh: "Đại tướng quân đâu?"

Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân ở Cầu Lập đấy."

Vương Căn Đống: "Vậy tại sao Thần Uy của đại tướng quân lại ở đây?"

Thẩm Lãnh: "Vậy tại sao Thần Uy của đại tướng quân lại không thể ở đây?"

Vương Căn Đống cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hiểu rồi."

Gã ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Ta nghĩ dù ta cố gắng thế nào cũng không bằng tướng quân ngài được, đời này không còn hy vọng nữa rồi. Lúc nãy ta còn muốn nói với ngài, lúc trước ta đến xưởng thuyền thuận tiện đã lấy đi một chiếc Vạn Quân mới, tướng quân đã mang Thần Uy về, ta không có c gì để nói..."

Thẩm Lãnh vỗ vai gã ta: "Tuy rằng huynh học muộn, nhưng thiên phú của huynh tốt, cố gắng lên!"

Vương Căn Đống phụt cười một tiếng: "Tuần Hải Thủy Sư chúng ta đã vào danh sách đen của xưởng thuyền An Dương, chỉ cần là người của chúng ta đến xưởng thuyền An Dương, bọn họ nhận được tin tức sớm là hận không thể giấu hết tất cả thuyền mới đi. Lần trước ta đến thật sự không thể thuận tiện thuyền đi, ta đành phải miễn cưỡng lấy đi mười cỗ nỗ xa có thể lắp đặt ở trên Vạn Quân."

Thẩm Lãnh nói: "Làm tốt lắm."

Vương Căn Đống nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm giơ ngón tay cái lên với gã ta.

"Đúng rồi tướng quân."

Nụ cười của Vương Căn Đống từ từ biến mất: "Không thấy Hồng Thập Nhất Nương đâu, cũng không thấy Thẩm tiên sinh và Thương Cửu Tuế, thuyền của bọn họ bị đốt cháy ở trên biển. Thủ hạ của Hồng Thập Nhất Nương đã giết một số hải tặc chặn thương thuyền của phiếu hào Thiên Cơ, đều là người Lâm Việt, hơn nữa còn đều là binh sĩ của Lâm Việt trước kia, Hồng Thập Nhất Nương và Thẩm tiên sinh bọn họ đuổi theo một con thuyền hải tặc. Mấy ngày nay ta vẫn luôn phái người tìm kiếm nhưng cũng không có phát hiện gì, hỏi ngư dân thì có người nói nhìn thấy thuyền của bọn họ đi về hướng huyện Tô Sơn, ta đã phái người sang bên đó tiếp tục tìm."

Nụ cười của Thẩm Lãnh cũng biến mất không thấy đâu nữa... Thẩm tiên sinh đã mất tích.

Trà gia đứng ở bên cạnh hắn sắc mặt đã dần tái nhợt, nàng không nói nhưng Thẩm Lãnh biết lúc này nàng đang lo lắng cỡ nào, sợ hãi cỡ nào. Nàng và Thẩm Lãnh đều đã chuẩn bị sẵn sàng ứng đối với tất cả tai nạn, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không thể sẵn sàng để mất đi người thân.

"Chúng ta đi tìm." Thẩm Lãnh nhìn Trà gia: "Yên tâm, còn có Thương Cửu Tuế ở đó."

Trà gia ừm một tiếng: "Ta không sao."

Vương Căn Đống nói: "Ý chỉ của bệ hạ đã đến rồi, điều Tuần Hải Thủy Sư lập tức lên phía bắc, cho nên ta mới có thể vội vàng qua đây đón ngài, hiện tại nếu ngài vẫn muốn rời khỏi đại quân, có thể sẽ làm chậm trễ đại cục dụng binh với bắc cương của bệ hạ."

"Ta biết." Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Căn Đống: "Nhưng ta vẫn phải đi."

"Tại sao? Ta có thể phái rất nhiều quân đội qua đó."

"Đó là Thẩm tiên sinh."

"Tướng quân!"

Sắc mặt của Vương Căn Đống trở nên nghiêm túc, trợn to hai mắt nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Quân mệnh như núi!"

"Ta biết."

Vương Căn Đống lớn tiếng nói: "Bệ hạ đã chuẩn bị mấy năm cho trận chiến bắc cương, nếu bởi vì Tuần Hải Thủy Sư mà dẫn đến cuộc bắc phạt xuất hiện vấn đề thì chúng ta đều là tội nhân!"

"Ta biết." Thẩm Lãnh nhìn gã ta: "Đó là Thẩm tiên sinh."

Vương Căn Đống lại nói to hơn: "Lựa chọn giữa trận chiến bắc cương và tìm kiếm Thẩm tiên sinh, ngài biết nên chọn cái gì!"

"Thẩm tiên sinh." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Vương Căn Đống: "Huynh biết ta chọn cái gì."

Vương Căn Đống thở dài: "Ta biết, ta cũng biết ngay cả bản thân ta cũng không khuyên nổi, ngài từng nói, không vứt bỏ."

Bình Luận (0)
Comment