Vương Căn Đống nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đội ngũ thì làm sao?"
"Huynh dẫn."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh đơn giản đến mức có chút không có tình lý bình thường.
Vương Căn Đống cũng không có vấn đề gì, dù sao gã ta cũng đã quen rồi.
"Sau khi ta trở về sẽ nói với các huynh đệ thủ hạ là ngài không có ở trên thuyền này."
Vương Căn Đống nói rất nghiêm túc: "Nếu ngài ở trên con thuyền này, cho dù các huynh đệ đều đáng tin nhưng tin tức vẫn khó tránh khỏi sẽ bị truyền đi. Một khi truyền đến thành Trường An, bệ hạ biết ngài muốn đi cứu Thẩm tiên sinh, nhưng các triều thần sẽ không hiểu. Quốc gia đại sự với sinh tử cá nhân thì cái nào quan trọng, tất nhiên triều thần có lựa chọn và phán đoán của mình. Ta sẽ dẫn thủy sư lên phía bắc, có chiến sự ở Nhật Lang quốc làm cớ, cho dù tướng quân về trễ một chút cũng sẽ không ai có thể nói gì."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vẫn là huynh suy nghĩ toàn diện."
Vương Căn Đống thở dài: "Ta có thể làm sao được, ngài phủi tay không quản lý quá lâu rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Ta còn phải làm một trận nữa."
Vương Căn Đống: "Người có đủ dùng không?"
Thẩm Lãnh: "Ta mang về gần sáu ngàn người của thủy sư chúng ta, đủ dùng."
Vương Căn Đống ừ một tiếng: "Có chuyện này ngài phải đồng ý với ta, bằng không thì ta sẽ không thu dọn tàn cuộc này."
"Nói."
"Con trai ta rất sùng bái ngài, người trong nhà cũng đều đã đưa đến Trường An rồi. Sau khi về Trường An ngài phải đi gặp nó, cho nó biết anh hùng nên có dáng vẻ thế nào, không thể gặp mặt cho có lệ liền đi ngay, phải để nó học nhiều một chút, phải tiếp xúc đàng hoàng, không thể cò kè mặc cả."
Thẩm Lãnh cười cười: "Con trai huynh mới mấy tuổi, đâu biết anh hùng là gì."
Vương Căn Đống nhìn Thẩm Lãnh nói: "Nó mới hơn hai tuổi nhưng câu nó nói nhiều nhất là con muốn làm chiến binh, con muốn lái thuyền lớn, con muốn đánh kẻ xấu."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi nói: "Nó là bởi vì huynh chứ không phải vì ta, huynh mới là anh hùng của nó... Ta tòng quân là vì Thẩm tiên sinh. Ta nhớ đêm trước hôm ta đi thủy sư, Thẩm tiên sinh và ta ngồi ở trong viện uống rượu rất lâu, Thẩm tiên sinh hỏi ta biết tòng quân có ý nghĩa gì không? Ta nói không biết. Thẩm tiên sinh nói một khi đã mặc chiến phục vào thì nên từng giờ từng phút ghi nhớ một chuyện, sứ mệnh của quân nhân là vì quốc gia chứ không phải là vì cá nhân. Khi đó ta còn trẻ, mười mấy tuổi, ta hỏi tiên sinh rằng người như ta có thể làm gì cho quốc gia?"
Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh chỉ nhìn ta mà không nói lời nào, có lẽ ông ấy biết bản thân ta có thể tự hiểu được, Ta nói... ta chỉ là một người bình thường, cố gắng để sống tốt hơn một chút, ta nghĩ quốc gia đại sự không liên quan tới ta, chuyện ta nghĩ nhiều nhất là ngày mai ăn cái gì, làm sao để ăn ngon một chút, còn phải tính toán đến tiền bạc, nhưng nếu như đột nhiên có một ngày cần ta phấn đấu suốt quãng đời còn lại để làm một việc cho dân tộc... ta đồng ý."
Vương Căn Đống gật đầu.
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Nhưng những đạo lý này là tiên sinh dạy ta, nếu ta vứt bỏ những đạo lý tiên sinh đã dạy ta thì ta là gì? Lời thề với trăng lúc mười mấy tuổi, cũng chỉ là một trò cười."
Vương Căn Đống chắp tay: "Tướng quân cứ việc đi, Tuần Hải Thủy Sư có ta thì sẽ không có vấn đề gì."
Gã ta cũng quay sang chắp tay với Trà gia: "Bảo trọng."
Sau khi nói xong liền xuống Thần Uy trở lại thuyền của gã ta, không bao lâu sau mấy chiếc chiến thuyền kia lập tức quay đầu đi về hướng bắc, còn chiến thuyền dưới trướng Thẩm Lãnh thì chuyển sang hướng tây bắc xuất phát tới huyện Tô Sơn.
"Bản đồ."
Thẩm Lãnh vẫy tay, Trần Nhiễm đã trải bản đồ ra.
"Huyện Tô Sơn này hơi đặc biệt."
Thẩm Lãnh nhìn ngọn núi Tô Sơn ngang dọc trên bản đồ này: "Nơi giống như bị ngăn cách, phía bắc huyện Tô Sơn là huyện Tô Bắc, có đồn điền... Người muốn chặn giết tiên sinh sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới bên huyện Tô Sơn, đó là nơi nằm ngoài pháp luật, bởi vì địa thế đặc biệt nên dân phong dũng mãnh, cộng thêm chiến binh của chúng ta thật sự không đủ, cho nên không thể có chiến binh đóng trú ở đó, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đối địch với một huyện."
Trần Nhiễm gật đầu: "Nói thế nào với các binh sĩ?"
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, trả lời: "Dẹp phản loạn."
Thẩm Lãnh đột nhiên hỏi Trần Nhiễm một câu: "Ta là một tướng quân đủ tư cách sao?"
Trần Nhiễm lắc đầu: "Ngươi không phải."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai gã: "Nói một câu nói dối."
Trần Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, tái lắc đầu: "Ngươi không phải."
Huyện Tô Bắc.
Ba người Thẩm tiên sinh bọn họ cột chiến mã trong rừng cây, lẳng lặng tới gần sườn núi cao kia, đối diện sườn núi chính là đồn điền, nơi đó có hơn bốn ngàn sương binh người Lâm Việt, có hơn một trăm chiến binh Đại Ninh. Trước khi tới đây bọn họ đã đưa ra dự phán xấu nhất, đó chính là hơn một trăm chiến binh kia đã bị mua chuộc, bọn họ đi đường mòn và đồng hoang tới đây, ngày nghỉ đêm đi. Dựa theo cách đi như vậy thì bọn họ có thể rời khỏi huyện Tô Bắc mà không cần phải tới đồn điền, nhưng bọn họ đã tới đây.
Không phải vì điều khác, đơn giản là vì hơn một trăm chiến binh Đại Ninh kia.
"Ta nói một lần cuối cùng."
Hồng Thập Nhất Nương nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Có thể bọn họ đã bị mua chuộc."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Hà tất phải nói lại lần nữa, ta cũng không dao động."
Thương Cửu Tuế nhún vai: "Ngay từ bắt đầu ta cũng không tin."
Hồng Thập Nhất Nương thở dài: "Ba kẻ ngốc, ta cũng không tin."
Đúng vậy, ba kẻ ngốc... Nếu hơn một trăm chiến binh Đại Ninh kia đã bị mua chuộc thì bọn họ tới đây hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu như những chiến binh đó không bị mua chuộc, tất cả sương binh dưới trướng Loan Bạch Thạch lại có ý đồ gây rối. Ở bên phía Mộc Chiêu Đồng có bố trí thì đương nhiên không phải là để chơi đồ hàng, ai sẽ cứu hơn một trăm chiến binh kia?
Chỉ có thể là bọn họ cứu.
Vì hơn một trăm huynh đệ chiến binh này, bọn họ lựa chọn lao vào nơi này, lựa chọn tin tưởng phán đoán của bọn họ, lựa chọn tin tưởng lòng trung thành của chiến binh, tuy rằng bọn họ biết rõ cho dù hơn một trăm chiến binh kia không bị mua chuộc, có thể bọn họ cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Nếu tù binh bị bắt trước đó khai không sai thì trong đồn điền chỉ có tổng cộng 106 chiến binh Đại Ninh. 106 người... có thể đánh thắng đội quân 4600 người Lâm Việt sao?"
Hồng Thập Nhất Nương hỏi Thẩm tiên sinh.
Thẩm tiên sinh: "Ngươi tính không đúng, là 109 người."
Thương Cửu Tuế ở bên cạnh lẩm bẩm nói: "Có thể tính ta bằng mấy người."
Hồng Thập Nhất Nương nhìn ông ta rồi lại nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Hay là Tiên sinh nói vài câu cổ vũ gì đó đi, hơi không tự tin."
Thẩm tiên sinh nhìn nàng ta một cái: "Chiến binh đều là huynh đệ, một câu đủ không?"
Hồng Thập Nhất Nương hít sâu một hơi: "Đủ rồi."
Nàng ta không nhịn được lại hỏi một câu: "Thương tiên sinh là xuất thân từ phủ Đình Úy, đình úy cũng là binh, tuy ta là xuất thân hải tặc nhưng thời gian mặc chiến phục Đại Ninh cũng không ngắn, hai người chúng ta đều là binh, tiên sinh không phải, tiên sinh cũng chưa từng có tòng quân. Tại sao tiên sinh lại nói ra câu chiến binh đều là huynh đệ này?"
"Ta chưa từng làm binh."
Thẩm tiên sinh nhìn đồn điền phía xa: "Nhưng ta biết nếu một lão bách tính bình thường gặp phải nguy hiểm thì có hai lựa chọn, một bên là đi tìm bằng hữu đáng tín nhiệm của mình ở cách đó không xa, một bên là tìm chiến binh Đại Ninh ở cách đó không xa, ngươi đoán sẽ chọn như thế nào? Ta từng bị người khác đuổi giết, ta đã tìm đến hai người, chưa từng gặp mặt, chỉ là ta biết bọn họ ở đó. Bọn họ cũng biết tên của ta, nhưng ta tìm đến, hai người đó đều là người tàn tật, mà khi ta tìm đến bọn họ, bọn họ mặc bì giáp trân quý, cầm binh khí của bọn họ, bọn họ gõ hung giáp nói... Chiến binh đều là huynh đệ!"
Thương Cửu Tuế liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái, có một tia áy náy xẹt qua, nếu không phải vì một chưởng trước đây, Thẩm tiên sinh ở giang hồ sẽ không khó nhọc như vậy.
Ông ta ngửa người về phía sau, nằm ở trên sườn núi: "Hai người các ngươi nghe ta nói rõ ràng, trước đó đã định kế hoạch rồi, đến đêm ta sẽ đi vào nghĩ cách tìm đến những chiến binh đó thông báo cho bọn họ. Nếu như... nếu như bọn họ thật sự bị mua chuộc, ta vẫn có thể đi. Trên người ta còn mang theo một tín hiệu của phủ Đình Úy, các ngươi nhìn thấy tín hiệu thì lập tức đi ngay, cưỡi ngựa đi về hướng đông bắc. Chúng ta không mang bản đồ nhưng cũng có thể đoán được từ huyện Tô Bắc đi khoảng hai trăm dặm về hướng đông bắc có quân doanh của chúng ta, các ngươi chờ ta ở đó, ta nhất định sẽ đến."
"Nếu các huynh đệ chiến binh không bị mua chuộc thì chúng ta nghĩ cách bắt Loan Bạch Thạch, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước, chỉ có bắt được hắn thì mới có thể có cơ hội xoay chuyển, nếu không thì vẫn sẽ chết thôi... Ta cũng không thể giết hết hơn bốn ngàn binh lính được, cho dù là binh sĩ người Lâm Việt."
Thẩm tiên sinh gật đầu: "Nói nhiều như vậy làm gì, đương nhiên là ngươi đi."
Hồng Thập Nhất Nương không nhịn cười được phì cười.
Thẩm tiên sinh nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện bên này chúng ta đi tìm Diệp Khai Thái đòi rượu uống, đây là chuyện xảy ra trên đất của hắn."
Thương Cửu Tuế ừ một tiếng: "Ta và hắn đã hai mươi mấy năm không gặp... Nếu bây giờ mặt đối mặt nhìn thấy đối phương thì có lẽ cũng không dám nhận. Ta còn nhớ khi đó ở phủ Lưu Vương hắn hỏi ta tương lai tính thế nào, ta nói người không ôm chí lớn như ta thì làm một khách giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, có thể cứu một mạng người đã không phụ những gì được học rồi. Ta hỏi hắn là còn ngươi thì sao? Diệp Khai Thái suy nghĩ rất lâu sau đó trả lời... Làm quan thôi, làm một đại hiệp cứu được quá ít người, chỉ có làm quan mới có thể cứu được thêm nhiều người hơn."
"Lúc đó ta không hiểu ý nghĩa trong câu này của hắn, ta chỉ nghĩ ngươi làm quan còn có đủ điều ràng buộc, làm đại hiệp như ta thật sảng khoái. Diệp Khai Thái nói... Ngươi làm đại hiệp cứu người là dựa vào một thân bản lĩnh, ta muốn làm quan cứu người là dựa vào quốc pháp."
Ông ta nhắm mắt lại: "Chờ khi trời tối đen, lúc này quốc pháp không còn, dựa vào một thân bản lĩnh."
Cùng lúc đó, huyện Trường Đồ.
Xe ngựa của Hàn Hoán Chi vừa vào huyện thành đã bị người khác chú ý tới, cho dù không ai biết đó là xe ngựa của đô đình úy phủ Đình Úy Đại Ninh thì cũng sẽ bị thu hút sự chú ý. Xe ngựa đó quá đẹp, quá xa hoa, nhưng đẹp và xa hoa cũng không khiến người ta sung sướng bao nhiêu mà khiến người ta có áp lực, bởi vì không biết xe ngựa thì cũng sẽ biết giáo huy của phủ Đình Úy ở trên xe ngựa.
Nhiếp Dã cũng không ngờ nhanh như vậy mà Hàn đại nhân đã tới rồi. Gã chờ ở cửa trạm dịch, sau khi xe ngựa của Hàn Hoán Chi dừng lại gã liền tiến lên mở cửa xe ra, Hàn Hoán Chi bước xuống dưới: "Dẫn người tới võ khố huyện nha canh chừng, ai động vào đồ trong võ khố cũng không được."
"Hả?" Nhiếp Dã ngẩn ra: "Bây giờ?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Bây giờ."
Nhiếp Dã không biết tại sao nhưng gã biết nhất định là có lý, vì thế chắp tay: "Thuộc hạ sẽ đi ngay."
"Nếu có người phản kháng, giết."
Mệnh lệnh của Hàn Hoán Chi từ sau lưng Nhiếp Dã truyền tới, gã dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Vẫn chưa kiểm tra kỹ lưỡng, không có chứng cớ..."
"Vậy thì bắt bọn họ."
Trong ánh mắt Hàn Hoán Chi hiện lên một vẻ quyết tuyệt: "Lúc ta đi trên đường đã suy nghĩ rất lâu, cục diện này phá như thế nào? Chúng ta không biết gì cả, cũng không nắm bắt được gì cả, vậy thì làm liều. Nếu đã biết rõ bọn họ có vấn đề nhưng chỉ là không chứng cớ, vậy thì dựa theo có chứng cớ mà làm, khiến bọn họ loạn, loạn thì sẽ xuất hiện chuyện gì đó... Nếu chuyện xuất hiện vừa hay chính là chuyện Mộc Chiêu Đồng muốn làm, đến huyện Trường Đồ này sẽ không uổng công."
Nhiếp Dã nhìn những người do Hàn Hoán Chi mang đến, đội quân khoảng chừng năm trăm người, nếu như ứng phó với một huyện thì có lẽ là đủ rồi.
"Ta từng nói phủ Đình Úy trước giờ đều sẽ không bắt người mà không có chứng cớ."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn trường kiếm đeo bên hông mình: "Hôm nay phá quy định của chính ta."
Nhiếp Dã gật đầu, xoay người bước nhanh đi.
Hàn Hoán Chi biết rất rõ mình đang làm gì nhưng ông ta không có lựa chọn khác, khi chỉ còn lại một biện pháp, mặc kệ biện pháp này ngốc cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào, đó chính là biện pháp tốt nhất.