Thân Thiệu Thành nhìn vò rượu trên bàn mà suy nghĩ xuất thần, vò rượu đã mở ra nhưng chưa uống một ngụm nào, chỉ ngửi mùi là hắn ta cũng có thể xác định đây là rượu hoa đào của Giang Nam đạo Đại Ninh. Rượu này không quá nặng mà uống vào dịu nhẹ, ở Giang Nam đạo cho dù là nữ nhân và trẻ con cũng có thể uống một ít.
Hai ngày trước Loan Bạch Thạch cố ý mua hai vò rượu cũng là loại này, mùi vị rất thuần khiết, hắn ta đã uống không ít, mơ mơ màng màng giống như còn hát cả dân ca của quê nhà, Loan Bạch Thạch vẫn luôn vỗ tay, nói là hát hay lắm, cứ ngồi nhìn xem hắn ta có phản ứng gì. Mà phản ứng khi say của hắn ta dường như khiến Loan Bạch Thạch rất vui mừng, đúng vậy... là vẻ mặt vui mừng.
Nhưng hắn ta không uống say, chỉ là hắn ta cảm thấy Loan Bạch Thạch có vấn đề.
Chiều hôm nay Loan Bạch Thạch kéo tới một xe lớn đầy rượu, mỗi chiến binh của Đại Ninh đều có phần, một người một vò.
Rượu là rượu ngon, tình là thịnh tình, dường như cũng không có chỗ nào không thỏa đáng. Loan Bạch Thạch muốn cải thiện quan hệ với người Ninh cho nên biếu chút lễ vật cũng không đáng giá gì nhiều, rượu cũng không phải vàng bạc gì nên không tính là nhận hối lộ. Rượu hoa đào này đều có bán trên phố lớn ngõ nhỏ ở Giang Nam đạo, chỉ cần là tửu quán thì sẽ có, một vò rượu chẳng qua chỉ mười mấy đồng tiền.
Nhưng Thân Thiệu Thành lại cảm thấy không bình thường, hắn ta cứ ngồi ở đó suy nghĩ. Hắn ta là người thô kệch, là một võ phu, hắn ta biết mình ít đọc sách mà chỉ biết đánh trận nhưng hắn ta không ngu ngốc... Chuyển rượu từ Giang Nam đạo tới đây, vạn dặm xa xôi, cho dù là rượu hoa đào bình thường nhất chỉ mười mấy đồng tiền là mua được, đến nơi này một vò rượu phải bán ít nhất hơn hai lượng bạc mới không bị lỗ. Nếu tính theo giá hai lượng bạc một vò, hơn một trăm vò sẽ là hơn hai trăm lượng bạc.
Theo lý mà nói, đối với người như Loan Bạch Thạch lấy ra hơn hai trăm lượng bạc chắc cũng không phải là quá khó?
Dù sao thì lúc trước vẫn là Lâm Việt quốc, tướng quân như Loan Bạch Thạch cũng có tài sản lớn trong tay, nạn tham ô của Lâm Việt quốc nghiêm trọng đến mức nghe mà rợn cả người. Loan Bạch Thạch tay nắm binh quyền lại còn trấn thủ một phương, cho nên y không thể nào không lấy ra nổi mấy trăm lượng bạc.
Như vậy thì lạ ở chỗ nào?
Lạ là lạ ở chỗ đã rất lâu rồi Loan Bạch Thạch không rời khỏi đồn điền. Hai ngày trước lúc uống rượu với hắn ta, y còn nói đã hơn một năm rồi không có liên lạc với người nhà, mọi người trong nhà y đều ở thành Tử Ngự. Hơn nữa sau khi Đại Ninh diệt Lâm Việt quốc, Loan Bạch Thạch là nhóm người đầu tiên bằng lòng hiến gia sản của mình, đã hiến hết rồi, bổng lộc ở bên đồn điền này chỉ có một chút như vậy, bạc từ đâu ra, phương pháp lấy bạc ra sao? Tiền không phải là vấn đề, phương pháp lấy tiền mới là vấn đề.
Thân Thiệu Thành đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong doanh địa đốt đuốc rất sáng, từng đội từng đội sương binh tuần tra ngang qua.
"Hửm?"
Thân Thiệu Thành hơi nghi ngờ, dường như đêm nay mật độ tuần tra dày đặc hơn trước đây.
Đúng lúc này một bàn tay từ ngoài cửa sổ thình lình thò vào bóp cổ hắn ta, Thân Thiệu Thành theo bản năng đánh một quyền qua, nhưng nắm đấm mới ra ngoài đã bị bàn tay khác của đối phương nắm lấy. Hắn ta bị người kia quăng ngang ra đè xuống đất, bàn tay bóp cổ hắn ta buông ra bịt miệng hắn ta lại.
"Đừng nói, người Ninh!"
Đối phương gấp gáp hạ thấp giọng nói bốn từ, Thân Thiệu Thành lập tức gật đầu, đây thuần túy chỉ là một phản ứng theo bản năng, đơn giản là vì đối phương nói ra hai từ "người Ninh" này.
Thương Cửu Tuế đứng dậy đóng cửa sổ lại, ngồi xổm bên cạnh Thân Thiệu Thành nói: "Nghĩ cách mau chóng triệu tập người của ngươi, Loan Bạch Thạch có vấn đề, bọn chúng sẽ động thủ rất nhanh thôi."
Thân Thiệu Thành chần chừ một chút: "Ngươi là ai?"
"Người của phủ Đình Úy."
Thương Cửu Tuế nói: "Chúng ta từ huyện Tô Sơn tới đây, trên đường đi bị người Lâm Việt phục kích đuổi giết, đội ngũ mấy chục người chỉ còn lại ba người, bởi vì biết được ở đây còn có đội ngũ hơn một trăm chiến binh cho nên mới mạo hiểm tới đây. Sợ là người của hai huyện Tô Sơn và Tô Bắc này muốn tạo phản rồi, đêm nay nhất định phải đưa người của ngươi rút lui khỏi đây, nếu không thì sợ là lành ít dữ nhiều."
"Người của phủ Đình Úy?"
Thân Thiệu Thành nói: "Thiết bài của ngươi đâu?"
Thương Cửu Tuế lắc đầu: "Đã hai mươi năm rồi ta không đeo thiết bài, ta là Thương Cửu Tuế, có thể ngươi chưa từng nghe nói đến ta..."
"Ta biết!"
Mắt của Thân Thiệu Thành sáng lên: "Ông có thể nói ra cái tên Thương Cửu Tuế này, ta biết ngay là có thể tin ông, người ngoài sẽ không biết cái tên này."
Trong ánh mắt Thương Cửu Tuế ngập vẻ biết ơn: "Cảm ơn đã tín nhiệm."
"Người Ninh không nghi ngờ người Ninh."
Thân Thiệu Thành đứng dậy: "Ta nghĩ cách đi tập hợp đội ngũ, Thương tiên sinh, ông muốn làm thế nào?"
"Bắt Loan Bạch Thạch."
Thương Cửu Tuế nói: "Không bắt Loan Bạch Thạch thì không ra khỏi đồn điền được, lúc nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, bên ngoài đều là binh của người Lâm Việt."
Thân Thiệu Thành ừ một tiếng: "Ta chú ý tới rồi, số người tuần tra nhiều hơn trước đây không chỉ gấp hai."
Thương Cửu Tuế: "Bởi vì chúng ta từ huyện Tô Sơn giết ra, bọn chúng đang lo lắng... Loan Bạch Thạch ở đâu? Ngươi đi triệu tập đội ngũ, ta đi bắt hắn."
"Ở ngay tiểu viện đối diện chỗ ta."
Thân Thiệu Thành đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, chỉ chỉ ra bên ngoài: "Không bao xa, vẫn sáng đèn."
"Chia ra làm việc."
Thương Cửu Tuế vỗ vai Thân Thiệu Thành: "Cố gắng đưa các huynh đệ đều còn sống ra ngoài."
"Được!" Thân Thiệu Thành xoay người mặc bì giáp lên, cầm hắc tuyến đao: "Thương tiên sinh, cẩn thận, Loan Bạch Thạch người này võ nghệ rất mạnh, hơn nữa lòng cảnh giác cũng mạnh."
"Biết rồi."
Thương Cửu Tuế nhìn ra bên ngoài, sau đó đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong bóng tối, Loan Bạch Thạch mân mê hai hạt trân châu trong tay: "Rượu đã đưa qua rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc giờ khắc này người đều đã gục xuống chứ?"
Tống Mưu Viễn lắc đầu: "Chưa chắc."
"Một đám người xa quê, ta có thể hiểu được thứ tình cảm nhớ quê hương này, bây giờ ta đang như vậy, nếu để trước mặt của ta một vò rượu của quê nhà, cho dù chỉ là uống một ngụm nhỏ thôi ta cũng sẽ uống. Những người Ninh này đường xa đến đây, đã hơn ba năm rồi bọn họ chưa về nhà, ta không tin bày rượu trước mặt bọn họ mà bọn họ sẽ không hề động đến."
Tống Mưu Viễn nhìn y một cái: "Ngươi tiếp xúc với chiến binh của Đại Ninh cũng rất lâu rồi, ngươi xác định mình đã hiểu rõ bọn họ chứ?"
Loan Bạch Thạch: "Ta hiểu con người, chỉ cần là con người thì sẽ có tình quê. Những người làm binh này không có bất kỳ chuyện gì khác có thể làm ở đây, cũng không thể có sở thích gì khác, ở quỷ quái này bọn họ đã gắng gượng ba năm rồi, hơn nữa ba năm này không có ràng buộc của cấp trên, mọi người đều sẽ trở nên lười nhác hơn."
"Có những lúc, ngươi không thể xem chiến binh Đại Ninh là người."
Tống Mưu Viễn thở dài: "Sức kiềm chế của bọn họ cường đại hơn ngươi tưởng tượng."
Loan Bạch Thạch nói: "Không sao cả, không uống cũng không sao. Mấy năm qua ta vẫn luôn suy nghĩ kế hoạch tác chiến nhằm vào chiến binh Đại Ninh, ta thừa nhận đấu pháp của chiến binh Đại Ninh rất mạnh, phối hợp vô địch, nhưng ta không tin, ta dùng mấy năm cũng không phá được, cũng không tin gần năm ngàn người dưới trướng ta lại không đánh được một trăm lẻ mấy người?"
Tống Mưu Viễn nói: "Có được hay không, ở trong đêm nay thôi."
Loan Bạch Thạch hỏi: "Bọn họ thật sự sẽ đến?"
Tống Mưu Viễn nhìn về phía y: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Loan Bạch Thạch trầm mặc, sau đó mắng một tiếng, hơi buồn bực nói: "Bọn họ thật sự sẽ đến. Ta vẫn luôn biết, những người Ninh chết tiệt này luôn nói cái gì mà không vứt bỏ hay không từ bỏ, cho nên sẽ luôn làm ra những chuyện khiến người ta khó hiểu được, chỉ còn lại ba người bọn họ cũng sẽ chạy đến đồn điền muốn thông báo cho một trăm lẻ mấy chiến binh kia. Nói thật ta rất ghét kiểu tự cho mình là đúng này của người Ninh, thứ gọi là tình nghĩa này, nói trắng ra một chút chẳng lẽ không phải là ngốc? Thẩm Tiểu Tùng có thân phận địa vị gì, Thương Cửu Tuế có thân phận địa vị gì, còn có thân phận địa vị của Hồng Thập Nhất Nương kia chẳng lẽ lại không cao bằng một trăm chiến binh kia? Cho nên cái gọi là không từ bỏ này căn bản chính là trò cười... Nhưng ta biết bọn họ vẫn sẽ đến, dường như người Ninh cảm thấy mạng người không đáng giá đến như vậy."
Tống Mưu Viễn nhìn y, nói với ngữ khí bình thản: "Ta cũng là người Ninh."
Loan Bạch Thạch nhíu mày.
Đúng lúc này y nhìn thấy một bóng đen từ tường sau nhảy vào tiểu viện của mình, rõ ràng biết là sẽ như vậy nhưng y vẫn không khỏi phẫn nộ.
"Thật sự sẽ đến?!"
Sau đó y lại nhìn thấy Thân Thiệu Thành ra khỏi tiểu viện đi vào doanh trướng của quân Ninh cách đó không xa. Không bao lâu sau một trăm lẻ mấy chiến binh Đại Ninh lại nhanh chóng từ trong doanh trướng đi ra, hơn nữa còn võ trang đầy đủ, rất nhanh đã vây quanh tiểu viện của y, vẫn phối hợp ăn ý.
"Thật sự không uống?!"
Loan Bạch Thạch nhìn về phía Tống Mưu Viễn, Tống Mưu Viễn nhún vai, thậm chí còn có chút hơi đắc ý.
Loan Bạch Thạch nắm chặt tay, y không thất bại nhưng cảm thấy mình đã thua.
Một trăm lẻ mấy chiến binh Đại Ninh nhanh chóng bao vây tiểu viện dưới sự dẫn dắt của Thân Thiệu Thành, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy hàn quang trên liên nỏ.
"Bọn họ thật sự không thể tính là người."
Loan Bạch Thạch thở dài một hơi, sau đó giơ tay lên: "Công!"
Y vừa ra lệnh một tiếng, trong cả doanh trướng đột nhiên sáng lên, binh lính người Lâm Việt đốt đuốc ùa tới vây quanh tiểu viện kia giống như thủy triều, con rồng lớn được tạo thành từ đuốc di động ở trong doanh trướng.
"Quả nhiên có vấn đề."
Thân Thiệu Thành liếc nhìn, lập tức hạ lệnh: "Đi!"
Chỉ là mệnh lệnh một từ nhưng tất cả chiến binh Đại Ninh lại giống như đều đã hiểu, bọn họ không có bất kỳ chút hoảng loạn nào, lập tức đứng thẳng sau đó rút lui về một phương hướng, mà Thân Thiệu Thành căn bản cũng không nói là đi đâu nhưng bọn họ giống như đã diễn tập vô số lần. Hơn trăm người tiến lui rất trật tự, không có chậm trễ một chút ít thời gian nào đã rút lui khỏi tiểu viện chạy về hướng đông.
Mà lúc này Thương Cửu Tuế thì từ trong tiểu viện nhảy ra: "Trúng kế rồi."
Thân Thiệu Thành ừ một tiếng: "Dường như bọn chúng đoán được ông sẽ đến."
"Thật ra cũng dễ đoán."
Thế nhưng Thương Cửu Tuế không có ý sợ hãi gì, cũng không có do dự gì. Người Ninh làm việc từ xưa đến giờ đều như vậy, chỉ cần có một cơ hội thì sẽ không bỏ rơi huynh đệ tay chân của mình không lo, đây là nguyên nhân căn bản giúp chiến binh Đại Ninh cường đại chứ không phải chiến pháp phối hợp gì đó. Trong tình huống binh khí và trận pháp đều không có điểm khác nhau gì đặc biệt, ý chí chiến đấu và tình nghĩa là nhân tố trọng điểm khác khiến một đội ngũ có thể đánh thắng hay không.
Trong người ông ta còn có một cây tín hiệu, nếu tín hiệu không bắn lên thì Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương sẽ vào trong theo thời gian đã hẹn trước.
Nhưng Thương Cửu Tuế lại không hề do dự mà bắn tín hiệu lên, đó là chuyện đã hẹn trước, chỉ cần tín hiệu bay lên trời là Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương sẽ đi ngay lập tức, đi binh doanh Đại Ninh cách đây hai trăm dặm tìm chi viện.
Tín hiệu lóe sáng trên bầu trời đêm, rất lấp lánh, còn lấp lánh hơn cả sao trời.
Phía đông doanh địa có tường cao nhất, bên trong tường còn là một căn khố phòng, những nơi thế này đều xây dựng rất chắc chắn cho nên quân Ninh nhanh chóng rút vào trong đó.
"Bọn họ muốn cố thủ?"
Loan Bạch Thạch hừ một tiếng: "Một căn phòng, chắc chắn đến mức có thể thủ được?"
Y vươn tay chỉ: "Đốt!"
"Đừng đốt!"
Tống Mưu Viễn kéo y lại: "Ngươi nên tin ta, đốt, sẽ làm chậm trễ thời gian."
"Tiên sinh có ý gì?"
Tống Mưu Viễn nói: "Bên ngoài tường cao có bố trí người không?"
"Không có, bọn họ căn bản không ra được."
"Bọn họ nhất định có thể ra được."
Tống Mưu Viễn nói: "Ngươi nên nhìn ra, lúc bọn họ bỏ chạy không có một chút hoảng loạn nào, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước. Ngươi cho là bọn họ muốn cố thủ nên muốn đốt căn phòng kia, mà một khi đốt thì người của ngươi sẽ đợi khi lửa tắt mới có thể vào trong, lúc đó bọn họ đã chạy thoát rồi. Tin ta đi... Phái người đến bên ngoài tường chặn lại đi, hy vọng vẫn còn kịp."