Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 763 - Chương 763: Dù Sao Cũng Phải Có Người Làm Người Ác

Chương 763: Dù sao cũng phải có người làm người ác Chương 763: Dù sao cũng phải có người làm người ác

Loan Bạch Thạch suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Tống Mưu Viễn, bởi vì y chợt nhớ ra năm ngoái nhà kho này từng tu sửa lại. Lúc ấy là Thân Thiệu Thành đích thân dẫn người đi sửa, nói là bên trong dột nước, sửa suốt 4 – 5 ngày liền. Khi đó y cũng không để ý, hơn nữa để tỏ rõ thái độ và tránh hiềm nghi nên khi chiến binh làm gì thường thường người Lâm Việt đều sẽ cố ý cách xa một ít.

Lúc này xem ra, năm ngoái Thân Thiệu Thành đã bắt đầu có chuẩn bị rồi.

"Hắn có chuẩn bị, chẳng lẽ ta lại không có?"

Loan Bạch Thạch hừ một tiếng: "Đẩy nỗ xa tới."

Nỗ xa giấu ở trong đống cỏ khô bị kéo ra ngoài, đẩy đến bên ngoài nhà kho, Loan Bạch Thạch ra lệnh một tiếng, trọng nỗ, liên nỏ, cung tiễn, tập trung bắn vào trong nhà kho. Trong nháy mắt cửa sổ của nhà kho đã bị bắn nát, không bao lâu sau bên ngoài nhà kho đã cắm một lớp lông trắng.

Cứ tập trung bắn như vậy khoảng chừng nửa nén nhang, Loan Bạch Thạch khoát tay một cái, người Lâm Việt bắt đầu tiến lên phía trước. Người đi lên một cước đá văng cánh cửa phòng đã hư hại, sau khi xông vào mới phát hiện trong nhà kho quả nhiên là không có một người nào. Cả đám người ở trong nhà kho tìm kiếm một hồi lâu mới phát hiện một tấm vách ngăn trên sàn nhà, sau khi mở ra xuất hiện một đường hầm, tính toán đường hầm cũng không dài, chỉ là từ nhà kho thông đến bên ngoài tường, cũng chỉ dài khoảng chừng ba trượng.

"Mẹ nó!"

Sau khi đi vào Loan Bạch Thạch liếc nhìn liền không nhịn được mà bốc hỏa: "Hắn vẫn luôn nghi ngờ ta!"

"Chưa chắc là hắn vẫn luôn nghi ngờ ngươi, chỉ là một sự đề phòng bình thường."

Tống Mưu Viễn nói: "Ngươi nói ngươi ghét người Ninh. Thật ra ngươi ghét cũng có lý, bởi vì người Ninh chỉ tin tưởng người Ninh, những người Lâm Việt như các ngươi cho dù đã thần phục nhưng vẫn sẽ không được tín nhiệm vô điều kiện, có lẽ sự tín nhiệm này sẽ xuất hiện ở trăm năm sau, cho dù nhanh cũng phải mấy chục năm sau, khi người Lâm Việt đã hoàn toàn cho rằng mình là người Ninh. Khi đó ngươi sẽ phát hiện người Lâm Việt cũng sẽ trở nên giống như người Ninh, bọn họ cũng chỉ tin người Ninh."

Loan Bạch Thạch liếc mắt nhìn Tống Mưu Viễn một cái: "Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên nỗi đau diệt quốc!"

"Đó là ngươi."

Tống Mưu Viễn nói: "Mười năm, người Lâm Việt sẽ quên nỗi đau, chỉ là thi thoảng nhớ đến sẽ có chút thương cảm. Hai mươi năm sau thế hệ người mới lớn lên, bọn họ đã quen với thân phận người Ninh. Năm mươi năm sau người Lâm Việt từng trải qua chiến tranh đều đã chết hết, khi đó người Lâm Việt sẽ không có ai tự cho mình là người Lâm Việt, khi bọn họ đối mặt với người của quốc gia khác sẽ tự hào nói mình là người Ninh, sẽ không còn có bao nhiêu người nhắc tới quốc gia Lâm Việt này. Một trăm năm sau, cái tên Lâm Việt này chỉ sẽ xuất hiện ở trong sử sách, có lẽ chỉ là mấy chữ ít ỏi... Ví dụ như, những năm Thiên Thành, Đại Ninh diệt Lâm Việt."

Lửa giận của Loan Bạch Thạch lập tức bị thổi bùng lên: "Tống tiên sinh tưởng là ta không dám làm gì ngươi?"

"Ngươi làm gì ta thì cho thấy ngươi rất ghê gớm à?"

Tống Mưu Viễn nhún vai: "Giết ta thì có thể chứng minh được gì?"

Loan Bạch Thạch một cước đạp đổ cái bàn ở bên cạnh: "Đuổi theo!"

Đại đội sương binh người Lâm Việt từ trong doanh trướng lao ra, có người nhảy xuống đường hầm nhưng lại phát hiện đầu bên kia đã bị bịt kín rồi, đành phải quay trở lại. Sương binh người Lâm Việt từ cửa chính doanh địa đi ra ngoài rồi đuổi theo sẽ phải chạy nhiều hơn quân Ninh khoảng 6 – 7 dặm đường, trong thời gian này quân Ninh cũng đã sớm rút đi ít nhất 6 – 7 dặm rồi.

Trên sườn núi phía nam doanh địa, Thẩm tiên sinh nằm sấp ở đó giữ chặt Hồng Thập Nhất Nương đã mấy lần không nhịn được muốn lao ra ngoài: "Đừng vội, ngươi nhìn những cái người Lâm Việt kia đang đuổi hướng đông bắc xem, điều này chứng tỏ bọn họ đã rút ra ngoài đi."

Hồng Thập Nhất Nương: "Lỡ như không có thì sao?"

"Lòng ngươi không trầm ổn."

Thẩm tiên sinh từ trên sườn núi lui xuống: "Chúng ta có ngựa, đi vòng qua, hướng đông bắc, chắc có thể đuổi kịp người của chúng ta."

Hồng Thập Nhất Nương trầm tư một lát, cùng Thẩm tiên sinh cưỡi ngựa đi vòng qua hướng đông bắc.

Cùng lúc đó, Đại Ninh, Tây Thục đạo.

Cửa sổ thư phòng đang mở, gió đêm từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm ánh nến lay lắt, Mộc Chiêu Đồng ngẩn người nhìn ánh nến. Lão nhân sẽ luôn vô duyên vô cớ ngẩn người, có lẽ không suy nghĩ gì cả, chỉ là một kiểu trạng thái rất bình thường, có lẽ là đắm chìm trong hồi ức không thể tự thoát ra được.

Vô Vi đạo nhân xách một hộp cơm từ bên ngoài vào: "Hôm nay sao các lão có tâm tư muốn uống chút rượu vào lúc khuya như thế này?"

"Bởi vì ngày mai là ngày trọng đại."

Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Đối với ta mà nói ngày mai cũng không tính là gì, đối với ngươi mà nói càng không có ý nghĩa, chỉ là một ngày hết sức bình thường, nhưng đối với người Lâm Việt mà nói, tương lai trong lịch sử viết về bọn họ ngày mai cũng sẽ được viết thêm rất nhiều. Đối với Đại Ninh mà nói, ngày mai cũng sẽ được ghi vào sử sách. Lúc nãy ta đang nghĩ, trong sử sách tên của ta sẽ xuất hiện với đánh giá như thế nào?"

Vô Vi đạo nhân để hộp cơm xuống, lấy rượu và thức ăn bên trong ra: "Các lão vẫn còn để ý."

"Để ý?"

Mộc Chiêu Đồng cười nói: "Cho nên ta mới nói, với ta mà nói ngày mai cũng không tính là gì, hai chữ "cũng không" đó là tự gạt bản thân, chỉ là một kiểu tự an ủi mình thôi. Đương nhiên là để ý, chỉ là không có để ý nhiều đến vậy, mặc kệ tương lai trong sử sách đánh giá ta như thế nào, ta cũng sẽ thanh sử vô danh... Nào, uống cùng ta hai chén."

"Được."

Vô Vi đạo nhân ngồi xuống phía đối diện Mộc Chiêu Đồng, rót một chén rượu cho Mộc Chiêu Đồng: "Các lão có tiện nói cho ta biết, ngày mai là ngày đặc biệt gì không?"

"Vậy thì phải bắt đầu nói từ đầu."

Mộc Chiêu Đồng nhấp một ngụm rượu: "Ta vẫn luôn nghĩ nguyên nhân gây ra chuyện này có thể lội ngược về lúc Trân phi và bệ hạ mới quen biết, sau này nghĩ lại, có lẽ cũng không xa như vậy... Lòng ghen tuông của nữ nhân thật sự đáng sợ, nhưng ngươi biết đáng sợ hơn lòng ghen tuông là cái gì không?"

Vô Vi đạo nhân lắc đầu: "Ta chưa từng trải qua, cho nên không hiểu."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Đáng sợ hơn lòng ghen tuông chính là lòng bao che con cái. Xét đến cùng, nguyên nhân bắt nguồn chuyện này phải nói từ hai mươi mấy năm trước khi Trân phi bắt đầu hoài thai. Khi đó bệ hạ vẫn là Lưu Vương, một vương gia nhàn tản bị tiên đế bãi miễn tất cả binh quyền, sống ở thành Vân Tiêu, nhận nuôi rất nhiều con mồ côi do chiến tranh, ngoại trừ dạy dỗ những đứa trẻ này ra thì phần lớn thời gian đều là gửi gắm tình cảm vào sơn thủy. Bệ hạ của khi đó chắc hẳn là lúc bệ hạ thoải mái nhất, buông bỏ tất cả, ngược lại còn đắc ý xuân phong."

"Sau lại bệ hạ quen Trân phi, con gái duy nhất của lão đương gia mã bang Tây Thục đạo, hai người vừa gặp đã yêu. Bởi vì sự xuất hiện của Trân phi mà hoàng hậu bắt đầu sợ hãi, thế nhưng hoàng hậu lại dùng phương thức cực đoan nhất, chỉ cần bệ hạ không ở vương phủ là bà ta sẽ nghĩ mọi cách để ức hiếp Trân phi. Kiểu nữ tử giang hồ như Trân phi bản tính thẳng thắn cương trực nhưng lại nhẫn nhịn tất cả vì bệ hạ."

"Về sau Trân phi hoài thai, hoàng hậu liền cảm thấy bị uy hiếp, nhưng ban đầu chắc hẳn là bà ta cũng không nghĩ tới việc sẽ giết Trân phi và đứa con của Trân phi, dù sao khi đó bệ hạ cũng chỉ là Lưu Vương, cho đến khi... huynh trưởng của bệ hạ đột nhiên băng hà, nhất thời tất cả đều rối loạn. Khi đó ta vốn muốn cố ngăn cơn sóng dữ, bởi vì ta biết bất kể ngôi vị hoàng đế thuộc về người huynh đệ nào của tiên đế đều sẽ dẫn đến tranh chấp. Nếu như tạo thành cục diện Đại Ninh nội loạn bởi vì huynh đệ tranh vị, đối với Đại Ninh mà nói đó là tai nạn. Nếu các tướng quân tay nắm trọng binh chia nhau ủng hộ một vị vương gia, nội loạn này sẽ xé tan tất cả sự tốt đẹp và tự hào của Đại Ninh."

Vô Vi đạo nhân nói: "Cho nên khi đó các lão muốn chọn một đứa trẻ?"

"Đúng vậy..."

Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Mọi người nhắc đến chuyện này đều nói là ta có dã tâm quấy phá, nói là ta muốn khống chế triều cục rồi tiến tới khống chế cả Đại Ninh, cuối cùng ta là suy nghĩ cho Đại Ninh. Quả thật là ta có tư tâm nhưng cực kỳ bé nhỏ, một đứa trẻ kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ cần ta ở đây thì có thể ổn định triều cục, hơn nữa tìm một đứa trẻ đến để cho hoàng hậu của tiên đế nhận làm con trai của mình, vậy cũng xem như danh chính ngôn thuận, các huynh đệ của tiên đế tranh cướp như thế nào? Bọn họ mới là người danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên chỉ có thể chấp nhận."

"Nhưng mà tên khốn kiếp Bùi Đình Sơn này..."

Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng lúc nhắc tới cái tên Bùi Đình Sơn này Mộc Chiêu Đồng vẫn không nhịn được mà mắng một câu.

"Đầu tiên là hắn viết thư cho tứ cương đại tướng quân, phái người ngựa không dừng vó gửi đi, sau đó tự mình dẫn chín ngàn đao binh chạy từ đông cương tới Trường An. Tướng quân Giáp Tử doanh và đại tướng quân cấm quân đều là bằng hữu cũ của hắn cho nên án binh bất động, mà chín ngàn đao binh của hắn thì chặn Lý Tiêu Nhiên do ta lựa chọn ở bên ngoài thành Trường An. Ta bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, phái người mời Lưu Vương vào kinh thành... Cũng may là Lưu Vương. Chỉ có Lưu Vương là người thích hợp nhất ngoài đứa trẻ đó ra, bởi vì hắn có uy tín ở trong quân. Bây giờ xem ra Đại Ninh thật là có trời phù hộ, Lưu Vương kế vị trong biến cố như thế mà lại là một vị minh quân hiếm có, nếu hắn không được thì sao? Vậy thì Đại Ninh sẽ xuống dốc rất nhanh."

Mộc Chiêu Đồng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cười cười như có chút châm chọc: "Khi đó tâm thái của hoàng hậu liền thay đổi... Trong đêm hôm bệ hạ sắp rời phủ Lưu Vương đi Trường An, Trân phi sinh con, mà khi đó bởi vì sắp xếp chuyện vào kinh thành nên bệ hạ không thể ở vương phủ. Hoàng hậu đã sợ, thật sự sợ... Bà ta đã mất đi sự sủng ái của bệ hạ, bà ta không thể để mất quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai của con trai!"

Mộc Chiêu Đồng nhìn về phía Vô Vi đạo nhân: "Ngươi có thể hiểu được tâm thái của nữ nhân này lúc đó không?"

Vô Vi đạo nhân lắc đầu: "Ta không phải nữ nhân, ta cũng chưa từng có nữ nhân, cho nên không hiểu."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Cuộc đời của ngươi thật nhàm chán."

Vô Vi đạo nhân nói: "Nhưng không có nhiều thị phi như vậy, ngược lại cũng thanh tịnh."

Mộc Chiêu Đồng nhìn ông ta một cái, thế mà lại có một chút ngưỡng mộ.

"Bệ hạ không ở vương phủ cho nên hoàng hậu bức thiết muốn biết rốt cuộc Trân phi đã sinh ra một đứa con trai hay là con gái. Nếu như là con gái thì còn may, ít nhất lúc ấy cũng sẽ không cấu thành uy hiếp với con trai của bà ta, khi đó con trai bà ta mới tròn một tuổi... Theo ta được biết, sau khi Trân phi sinh con hoàng hậu đã chạy qua xem, sau đó đánh cắp đứa trẻ ra ngoài giao cho Thẩm Tiểu Tùng."

Vô Vi đạo nhân khó hiểu: "Tại sao lại vậy?"

Mộc Chiêu Đồng nói: "Bà ta sợ, bà ta loạn, bà ta cũng phẫn nộ, nhưng bà ta biết những chuyện nếu bà ta nói thì căn bản là bệ hạ sẽ không tin, bởi vì dính dáng tới Trân phi. Bà ta lại ác độc với Trân phi như vậy, tất nhiên là bệ hạ sẽ không tin lời bà ta nói."

Vô Vi đạo nhân: "Rốt cuộc đứa bé đó là con trai hay con gái?"

"Hoàng hậu nói là con gái."

Mộc Chiêu Đồng uống một ngụm rượu: "Chính miệng bà ta nói với ta. Bà ta nói Trân phi đã sinh một đứa con gái, nhưng để cướp đi vị trí của bà ta nên phái người thông báo với bệ hạ rằng đã sinh một đứa con trai. Hoàng hậu nói bà ta lén đi vào nhìn đứa trẻ, thật sự là một đứa con gái. Bà ta mang đứa trẻ đi, nhưng nếu bà ta trực tiếp đi gặp bệ hạ, bệ hạ sẽ cảm thấy bà ta càng ác độc hơn, thậm chí sẽ nói bà ta lén đổi một đứa trẻ khác để hãm hại Trân phi."

Vô Vi đạo nhân gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Hoàng hậu biết chuyện này nhất định phải do người mà bệ hạ tin tưởng không nghi ngờ nói ra thì bệ hạ mới tin. Lúc ấy người ở trong vương phủ, khai chi tán diệp thiên biên lưu vân đều không ở đó, tất cả đều đang chuẩn bị cho bệ hạ vào kinh, chỉ có Thẩm Tiểu Tùng ở trong đạo quán ngoài thành Vân Tiêu. Mối quan hệ của Thẩm Tiểu Tùng và bệ hạ cực kỳ thân cận, giao đứa trẻ cho Thẩm Tiểu Tùng, Thẩm Tiểu Tùng sẽ giao đứa trẻ cho bệ hạ, vậy thì sự tình tất nhiên sẽ sáng tỏ ngay."

Vô Vi đạo nhân nhíu mày: "Nhưng tại sao Thanh Tùng đạo nhân không giao đứa trẻ cho bệ hạ, mà là mang đứa trẻ chạy trốn?"

"Bởi vì đứa bé đó thật sự là một bé trai."

Vô Vi đạo nhân giật mình: "Làm sao hoàng hậu có thể nhìn lầm được!"

Mộc Chiêu Đồng nói: "Nhưng làm sao Thẩm Tiểu Tùng có thể nhìn lầm? Hoặc là hoàng hậu nhìn lầm, hoặc là bà ta đã điên rồi, hoặc là có ẩn tình khác... Không ai có thể giải thích rõ ràng rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, có lẽ ngay cả Trân phi cũng không biết, bởi vì sau khi bà ta sinh xong cơ thể suy yếu, đứa trẻ cũng không đặt ở bên cạnh bà ta, bà ta chỉ nhìn thoáng qua thì nó đã bị ôm ra ngoài rồi."

Vô Vi đạo nhân hỏi: "Vậy Thanh Tùng đạo nhân cũng có thể giao đứa trẻ cho bệ hạ mà?"

"Sau khi bệ hạ trở về đã giận dữ tắm máu phủ Lưu Vương, người dưới trướng hoàng hậu bị giết gần như không còn ai. Có lẽ là Thẩm Tiểu Tùng sợ, có lẽ là hắn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy cho nên tự chủ trương phải bảo vệ đứa trẻ trước, nhưng sau đó thì bị người của hoàng hậu sai tới không ngừng đuổi giết."

Mộc Chiêu Đồng nói: "Chuyện này là nguyên nhân dẫn đến những chuyện của Bình Việt đạo hôm nay. Hoàng hậu luôn muốn để cho thái tử thuận lợi lên ngôi, mau chóng lên ngôi, cho nên âm thầm lập rất nhiều kế hoạch cho thái tử, Lâm Việt bị diệt, người Lâm Việt có thể lợi dụng được."

Mộc Chiêu Đồng dừng lại một chút, cười cười, có chút tự hào.

"Nhưng mà, những chuyện này đều là ta lo liệu, đương nhiên ta quyết định chứ không phải là hoàng hậu."

Trong ánh mắt của Mộc Chiêu Đồng có chút bi thương, cúi đầu nói: "Không ai có thể hiểu ta."

Vô Vi đạo nhân hỏi dò một câu: "Bình Việt đạo, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Mới đầu một số người Ninh sẽ chết, mà những người chết đều là kẻ đáng chết."

Khóe miệng Mộc Chiêu Đồng hơi cong lên, trên mặt lão nhân này để lộ ra một chút tàn nhẫn.

"Bọn họ đều là người bị hoàng hậu, bị ta mua chuộc cho nên đều được tính là sâu mọt của Đại Ninh, bọn họ đáng chết... Người Lâm Việt cũng đáng chết, nếu bọn họ đều đáng chết, vậy thì chết là được."

Mộc Chiêu Đồng uống hết rượu trong chén, đặt chén xuống mặt bàn kêu bộp một tiếng: "Dù sao cũng phải có người làm người ác."

Bình Luận (0)
Comment