Đại Ninh năm Thiên Thành thứ hai mươi lăm, Thẩm Lãnh hai mươi lăm tuổi.
Bình Việt đạo, rối loạn.
Đại Ninh năm Thiên Thành thứ hai mươi lăm, mồng 9 tháng 8, các huyện của Bình Việt đạo bùng phát phản loạn, gần như cùng một thời gian, tất cả sương binh của huyện đồng thời đánh tấn công huyện nha, toàn bộ quan viên địa phương từ các nơi Đại Ninh điều vào Bình Việt đạo gặp chuyện không may, trong ngày này bảy tám phần mười số người bị giết.
Ngày hôm đó là tròn mười hai năm Lâm Việt bị diệt. Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười ba, mồng 9 tháng 8, đô thành Lâm Việt quốc bị công phá, hoàng đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc ra ngoài thành đầu hàng.
Có người nói mười hai năm là một vòng luân hồi, không biết ý nghĩa ở đâu nhưng đối với những người Lâm Việt vẫn chưa quên mối hận mất nước mà nói, ngày này là ngày giỗ mười hai năm của Lâm Việt.
Không phải chuyện của một huyện, là tất cả các huyện.
Trước giờ người Ninh đều chưa từng nghĩ tới thù hận của người Lâm Việt lại có thể nặng đến như vậy. Người Lâm Việt bị thống trị suốt mười hai năm đã bộc phát ra tất cả thù hận trong một ngày này. Những sương binh kia giống như dã thú nhào lên đường cái, chỉ cần là người Ninh thì bọn họ sẽ giết, may mắn là không có quá nhiều người Ninh ở Lâm Việt.
Tây Thục đạo.
Mộc Chiêu Đồng cả đêm không ngủ, lão ta cảm thấy một đêm này đã mang đi sinh cơ vốn đã không quá nhiều của mình, thậm chí còn có ảo giác là đêm hôm qua có người ở ngoài cửa sổ gọi tên lão ta, gọi suốt cả một đêm, cho đến khi trời sáng mới ngừng.
Nhưng lão ta không hối hận, lão ta nghĩ có một số chuyện ngoài lão ta ra thì không một ai làm được cả.
Vô Vi đạo nhân bưng một bát mì từ bên ngoài đi vào, lúc nhìn thấy Mộc Chiêu Đồng cũng giật mình. Chỉ trong vòng một đêm, thật ra là chưa đầy một đêm, từ lúc ông ta rời khỏi căn phòng này đến khi gặp lại Mộc Chiêu Đồng chẳng qua cũng chỉ là hai canh giờ ngắn ngủi mà thôi, nhưng Mộc Chiêu Đồng đã giống như biến thành một khúc gỗ khô vậy. Lão ta ngồi ở đó, đã không giống một người sống, mà là một cái xác khô.
"Ta đã tính thời gian."
Mộc Chiêu Đồng miễn cưỡng khiến cho mình cười cười: "Giờ khắc này, hẳn là đúng lúc bệ hạ đã nhận được thư ta viết cho hắn."
Vô Vi đạo nhân thở dài một tiếng, đặt bát mì xuống: "Các lão, thật ra... ngài cũng hà tất phải vậy chứ?"
"Ta từng nói ta sẽ không làm chuyện tổn hại tới Đại Ninh, cho dù ta không muốn để bệ hạ sống tốt, ta cũng sẽ không làm tổn hại Đại Ninh. Lúc ta nói vậy cũng không có ai tin, bản thân ta tin là được... Ta là một người Ninh, từ khi sinh ra đã được sắp đặt như vậy. Người Ninh à... trong xương tủy đều có một sự kiêu ngạo khiến người ngoại tộc cảm thấy chán ghét. Tại sao bọn họ chán ghét? Bởi vì bọn họ không bằng cho nên mới chán ghét."
"Bệ hạ đúng."
Mộc Chiêu Đồng nhìn bát mì kia: "Ngay từ đầu ta đã biết là bệ hạ đúng, cho dù hắn muốn tước bỏ hết tất cả mọi quyền lực của ta thì ta cũng biết đó là việc mà một vị đế vương nên làm, chuyện này và chuyện ta hận hắn là hai chuyện khác nhau, giống như những chuyện mà ta hoạch định ở Bình Việt đạo hôm nay và chuyện ta hận hắn cũng là hai chuyện khác nhau. Tưởng rằng ta có thể làm chút gì đó cho Đại Ninh mà lại vừa hay có thể khiến bệ hạ cảm thấy rất không thoải mái, rất không vui, đáng ra ta phải rất thoải mái, rất sảng khoái mới đúng."
Vô Vi đạo nhân lắc đầu: "Các lão đâu giống như đang thoải mái?"
"Ta tưởng rằng ta sẽ như vậy."
Mộc Chiêu Đồng gắp một gắp mì bỏ vào trong miệng, rõ ràng là mùi vị rất tốt, nhưng ăn lại cảm thấy vô vị.
"Nếu như Đại Ninh là một người khổng lồ không ai có thể đánh bại, nhưng thịt thối trên người lại có thể quật ngã người khổng lồ từ bên trong. Ta là thủ phụ Nội các đã nhiều năm như vậy vẫn luôn cảnh tỉnh bản thân, thế nhưng ta vẫn trơ mắt nhìn khối thịt thối lan tràn ra, trên người ta cũng có, chỉ cần làm quan thì có rất nhiều chuyện không thể tránh được. Bệ hạ muốn khoét bỏ thịt thối, mà theo hắn thấy ta là miếng thịt thối lớn nhất."
Vô Vi đạo nhân nói: "Nhưng các lão không phải."
"Ta phải đó."
Mộc Chiêu Đồng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái: "Khi ta ngồi chép sách ở trong ngõ Bát Bộ, có một ngày nhìn người vợ già của ta nằm trên giường đã càng ngày càng mơ hồ, đột nhiên ta hiểu ra quả thật ta là miếng thịt thối đó."
Vô Vi đạo nhân không biết nên nói gì.
"Hoàng hậu đã chết rồi, nhưng những người và những sắp xếp của hoàng hậu để lại cũng là thịt thối."
Mộc Chiêu Đồng vừa ăn mì vừa nói: "Bệ hạ thiện tâm, không thể làm triệt để như vậy, ta đã đang tính kế làm chết hai đứa con trai của hắn rồi, vậy thì trả lại hắn một giang sơn Đại Ninh nhìn có vẻ suy sụp hoang tàn nhưng không còn có bóng dáng của hoàng hậu nữa."
Một giọt nước mắt rơi vào trong bát, làm cho mùi vị của mì có vẻ hơi đắng.
Thành Trường An, Tứ Mao Trai.
Hoàng đế để một phong thư trước mặt, ông ta đã đọc xong.
Hoàng đế ngồi ở đó, sắc mặt rất trắng, tay nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
"Bệ hạ, người vẫn đang tìm lão thần phải không? Nhưng người nhất định sẽ không tìm được. Lão thần đã hầu hạ bệ hạ hai mươi năm, không phải là người đi theo bệ hạ lâu nhất, cũng không phải là người được bệ hạ tín nhiệm nhất. Nói đến hai từ tín nhiệm, bất kể một một người xuất thân từ phủ Lưu Vương, bất kể là người nào trong thiên biên lưu vân khai chi tán diệp, đều được bệ hạ tín nhiệm hơn lão thần. Bệ hạ có thể dốc lòng tâm sự với bọn họ, đối với thần chỉ là quen dùng tài năng, nhưng lão thần nhất định là hiểu người bệ hạ rõ nhất."
"Lúc lão thần chép sách ở trong ngõ Bát Bộ đã nghĩ lại cuộc đời, đột nhiên tỉnh ngộ ra, hóa ra lão thần vẫn luôn cho rằng mỗi một việc mình làm đều là tốt cho Đại Ninh, thế nhưng trong lúc sơ ý lại làm tổn thương Đại Ninh. Đương nhiên, nếu chỉ là làm tổn thương bệ hạ thì lão thần cũng sẽ không cảm thấy áy náy. Những chuyện lão thần đang mưu tính, chính là đang mưu tính mạng của hai đứa con trai của bệ hạ. Bệ hạ biết đấy, con trai của lão thần không còn nữa, lão thần cũng là một người có thù tất báo."
"Thiên Thành năm thứ nhất, bệ hạ nói với lão thần rằng Đại Ninh không thể thiếu khanh, trẫm không thể thiếu khanh. Lúc ấy lão thần vô cùng cảm khái, thầm nghĩ bệ hạ thật là khoan hồng độ lượng. Lão thần từng mưu cầu ngôi vị hoàng đế, không phải vì bản thân, cũng không là tư tâm, chỉ là dùng mọi suy nghĩ trong lòng lão thần để mưu cầu ngôi vị hoàng đế cho Đại Ninh, mưu cầu mấy chục năm an ổn. Vậy nhưng bệ hạ trù tính xa hơn, bệ hạ mưu cầu ít nhất là trăm năm, vậy nên lão thần tâm phục khẩu phục."
"Sau khi con trai Tiêu Phong của lão thần chết, lão thần bi thương tuyệt vọng nhưng vẫn không dám lười biếng ngạo mạn. Lão thần có thể vỗ ngực mà nói, bổn sự của người làm thần tử, lão thần đều làm được, nhưng dù quan tâm đến Đại Ninh này như thế nào đi chăng nữa thì lão thần cũng là một vị phụ thân, cũng là một trượng phu. Khi đó lão thần đã nghĩ, làm sao mới có thể khiến bệ hạ khó chịu nhưng lại không làm hại tới Đại Ninh?"
"Dù sao cũng phải có người làm người ác."
"Hoàng hậu là người ác, bệ hạ biết rõ ràng hơn lão thần. Trước khi chết lão thần sẽ làm thêm một chuyện nữa cho bệ hạ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khi phong thư này của lão thần đưa đến trước mặt bệ hạ, các huyện ở Bình Việt đạo đã đồng thời phản loạn. Mấy năm qua, hàng năm lão thần đều có thể âm thầm phân phát trên trăm vạn lượng bạc. Đến nơi nào? Đến phủ chức tạo Giang Nam. Phủ chức tạo Giang Nam từ trên xuống dưới đều đã rữa nát rồi, không phải tội của lão thần, là bản thân bọn họ đã thối nát rồi, cho nên lão thần chỉ thúc đẩy kích phát sự ghê tởm trong lòng bọn họ."
"Tất cả số bạc này đều đưa vào trong sương binh các huyện Bình Việt đạo, âm thầm tạo binh khí giáp giới, ước hẹn ngày gửi thư đến sẽ đồng thời khởi binh. Nhưng mà đó cũng không tính là gì, nhiều nhất là sẽ có rất nhiều người chết, mà người chết đối với Đại Ninh mà nói chỉ là vết thương rất nhỏ, vài ba năm là sẽ khỏi hẳn, sau này có lẽ Bình Việt đạo sẽ an ổn."
"Nhìn khắp thiên hạ, người có thể khống chế sự việc với quy mô như thế, chỉ có một mình lão thần, cho nên trong lòng lão thần vẫn khó tránh khỏi sẽ có một chút đắc ý. Nghĩ đến lúc này bệ hạ đang tái mặt, thở gấp là lão thần lại càng đắc ý hơn, đợi khi hai đứa con trai của bệ hạ đều chết hết, lão thần cũng có thể mỉm cười nơi chín suối."
"Lão thần coi trọng danh dự, trước giờ đều coi trọng, nhưng đến lúc cuối cùng lão thần lại lựa chọn gánh một tiếng xấu. Bệ hạ à, người biết trong lòng một người có mâu thuẫn phức tạp đến mức giống như thần là chuyện đau khổ cỡ nào. Loạn của người Lâm Việt không duy trì được bao lâu, để mưu tính việc này, lão thần đã cho người ở bắc cương để người Bột Hải nhập quan trà trộn thăm dò trước, sau đó lão thần có thể rời khỏi Trường An."
"Sau đó lão thần phái người đến tận Nhật Lang xa xôi, xúi giục đại quân Nhật Lang tiến vào Điệu quốc. Bởi vì trận chiến này mà Thẩm Lãnh và Hải Sa cùng với Trang Ung đều không thể rời đi được, mà chiến binh của Bình Việt đạo vốn đã ở Cầu Lập cho nên tất nhiên nam cương Lang Viên sẽ xuôi nam chi viện. Chiến sự không đợi người, huống hồ bệ hạ cho tứ cương đại tướng quân quyền tự quyết định khi nguy cấp, cho nên Diệp Cảnh Thiên sẽ không chờ ý chỉ của bệ hạ đến mới suất quân xuôi nam."
"Từ đó Bình Việt đạo không có một đội ngũ chiến binh nào có quy mô tương đối, đây là lời hứa, cũng là sự tin tưởng mà lão thần cho người Lâm Việt. Không có Lang Viên, không có chiến binh thì người Lâm Việt mới dám phản, nhưng cũng không cần bao lâu để dẹp yên phản loạn như vậy, Lang Viên rút quân về, chiến binh xuôi nam, không quá ba tháng là phản loạn các nơi đều sẽ bị tiêu diệt. Khi đó các nơi ở Bình Việt đạo sẽ không còn một người nào của hoàng hậu, cũng không còn một nào người của lão thần."
"Với đời mà nói, lão thần chẳng qua chỉ là con kiến, lão thần hèn mọn nhưng dám nói một câu, trên đời này từng có ta, không ai có thể xóa bỏ được. Lúc lão thần muốn đi, lão thần tự xóa, ai cũng không cản được."
"Lão thần vẫn luôn tin chắc lòng trung thành của mình đối với Đại Ninh, đến ngày nay lão thần cũng không nghi ngờ, cho dù từng giờ từng phút lão thần đều muốn trả thù bệ hạ, có thể suy nghĩ của lão thần khiến người ta hơi chấn động. Bắt đầu từ ngày lão thần làm quan, những gì trong lòng lão thần đã nghĩ đều không hề đổi lần nào. Lão thần nghĩ hoàng đế không có nghĩa là Đại Ninh, không chỉ là bệ hạ, bất cứ một vị hoàng đế nào cũng như vậy, lão thần trung quốc không trung quân. Nếu dùng quốc pháp mà nói thì đây là tội chết, nhưng dù chết lão thần cũng sẽ không nhận tội này."
"Tiên đế băng hà, lão thần vốn có thể ngăn cơn sóng dữ. Có lão thần ở Nội các, dù tân đế không thể chủ trì chính sự trong mười năm thì lão thần cũng có thể đảm bảo Đại Ninh không có gì cần lo, nhưng bệ hạ đăng cơ, tất cả dự định của lão thần đều nát vụn. Bệ hạ là minh quân hiếm thấy, mọi chuyện mọi nơi lão thần đều phục, cho nên hai mươi năm nay lão thần tận tâm tận lực phụ tá bệ hạ. Đại Ninh không ngừng phát triển, bệ hạ cũng không thể nói là lão thần không có một tí chút công lao nào."
"Chắc hẳn lão thần tính toán không sai, khi bệ hạ nhìn thấy phong thư này sẽ nghĩ nên triệu tập binh mã nơi nào để nhanh chóng dẹp loạn? Không có ai có thể điều đi phải không? Các vệ chiến binh ở nam cương hoặc là đang ở ba nơi Cầu Lập Điệu quốc, hoặc là đã đến tận bắc cương. Ở Bình Việt đạo gần nhất là chiến binh Tây Thục đạo, nhưng Thục đạo khó đi, điều chiến binh qua thì kế hoạch của lão thần đã hoàn thành gần xong rồi. Hàn Hoán Chi ở Bình Việt đạo cũng là nằm trong kế hoạch của lão thần. Hắn nhất định phải chết, bởi vì hắn đã điều tra rõ ràng con trai thần bị ai giết từ lâu rồi chứ. Hàn Hoán Chi được gọi là công chính vô tư lại vì Thẩm Lãnh mà không cho con trai thần một sự công chính vô tư, hắn không chết, lão thần không cam lòng."
"Chuyện Bình Việt đạo, không một ai có thể giúp được bệ hạ cả. Lão thần đã cho bệ hạ lý do để đại khai sát giới, bệ hạ hãy đại khai sát giới đi, mối hận mất nước của người Lâm Việt nếu không có một trận chém giết thì không áp chế được. Hiện giờ phần lớn những người Lâm Việt làm loạn là nam tử tráng niên trên hai mươi tuổi và dưới bốn mươi tuổi, sau khi giết trận này, trong hai mươi năm người Lâm Việt không thể dấy lên sóng gió nữa. Hai mươi năm sau, bọn họ đã cho mình là người Ninh, năm mươi năm sau, bọn họ sẽ hoàn toàn quên Lâm Việt."
Tây Thục đạo.
Mộc Chiêu Đồng ăn xong một bát mì, vịn bàn đứng lên, hai cánh tay đều run rẩy. Lão ta miễn cưỡng đi đến cạnh cửa sổ đẩy cửa sổ ra, gió ở bên ngoài lập tức ập vào, suýt nữa thì thổi ngã lão ta.
Vô Vi đạo nhân tiến lên đỡ lão ta: "Các lão, bảo trọng."
Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Ngày chết của ta không còn xa nữa, không có gì đáng để bảo trọng, lúc nên đi thì không ai ngăn được cả, giống như thế cục của Bình Việt đạo, không một ai có thể phá được."
Lão ta thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: "Bệ hạ à, xin lỗi, đừng khách khí."