Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 765 - Chương 765: Vậy Thì Đánh

Chương 765: Vậy thì đánh Chương 765: Vậy thì đánh

Tốc độ rút lui của chiến binh Đại Ninh rất nhanh vì đã chuẩn bị từ trước, ngay cả tuyến đường cũng đã được sắp đặt không chỉ một lần, mỗi một con đường đi như thế nào, chuyển hướng ở chỗ nào, nếu bị kẻ thù đuổi theo, đại khái sẽ giao chiến ở vị trí nào, giao chiến như thế nào, ba năm qua Thân Thiệu Thành vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, không có một ngày buông lơi. Cho dù từng có một thời kì Thân Thiệu Thành đã cảm thấy Loan Bạch Thạch là người có thể làm bằng hữu, nhưng hắn ta vẫn không lơ là cảnh giác.

Điên cuồng chạy cả đêm, chiến binh Đại Ninh rút đi theo tuyến đường đã định sẵn tới điểm nghỉ ngơi thứ nhất, mà đây có lẽ là điểm nghỉ ngơi cuối cùng, ở đây cũng là vị trí mà từ lâu Thân Thiệu Thành đã nghĩ tới trong lòng vô số lần.

Thoát khỏi quan đạo cách chỗ nghỉ ngơi không xa, một bên là phân nhánh dãy núi Tô Sơn, thám báo đã đến chỗ cao quan sát hướng đi của truy binh ở phía sau, thám báo không ngừng báo cáo phương hướng của truy binh, nhìn có vẻ như thoải mái nhưng khoảng cách bỏ rơi kẻ thù tuyệt đối không quá hai mươi dặm. Đêm hôm qua Thân Thiệu Thành ddã cố ý để lại dấu vết ở ngã ba đường, có khả năng sẽ dẫn một bộ phận truy binh rẽ sang phương hướng khác.

Vậy nhưng khi binh lực của kẻ thù vượt xa bên ta, kế sách nhỏ kiểu này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Cho dù kẻ thù phân binh thì thế nào? Chia đi một nửa binh lực, kẻ thù vẫn nhiều hơn chiến binh Đại Ninh gấp mấy chục lần, huống hồ Thân Thiệu Thành biết Loan Bạch Thạch không phải là hạng giá áo túi cơm.

"Thương tiên sinh." Thân Thiệu Thành đi đến trước mặt Thương Cửu Tuế: "Có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."

"Ngươi nói."

Thương Cửu Tuế nhìn về phía Thân Thiệu Thành.

"Thật ra đến giờ là kế hoạch của ta đã gần kết thúc rồi."

Thân Thiệu Thành mở bản đồ ra, hai người ngồi xổm ở đó nhìn. Ngón tay của Thân Thiệu Thành chỉ chỉ trên bản đồ: "Chúng ta ở vị trí này, đoạn đường phía trước chúng ta dựa vào sự chuẩn bị từ trước nên có thể cắt đuôi người Lâm Việt, nhưng đoạn sau thì không được... Phía trước không có đường gì có thể chọn, đi đến binh doanh Đại Ninh cách đây gần nhất còn khoảng một trăm sáu mươi dặm, mà một trăm sáu mươi dặm này không thể nào đi đường vòng được."

Thương Cửu Tuế nhíu mày: "Ý của ngươi là...?"

"Nơi này rất tốt." Thân Thiệu Thành chỉ lên trên núi: "Ta đã kiểm tra tình hình trên đỉnh núi, có một chỗ bằng phẳng có thể cố thủ. Kẻ thù lên núi không dễ, với số lượng vũ khí chúng ta mang theo bây giờ, chống đỡ một ngày một đêm không có vấn đề lớn, nhưng nếu chúng ta tiếp tục chạy trên đất bằng, vùng đất bằng phẳng trống trải này, lại không tránh đi được, chỉ cần bị kỵ binh của kẻ thù đuổi kịp là chúng ta chỉ còn đường chết."

Thương Cửu Tuế nói: "Ý của ngươi là bảo ta đi binh doanh tìm viện binh?"

"Phải." Thân Thiệu Thành nói: "Vốn dĩ kế hoạch của ta là sau khi đến nơi này sẽ phái thủ hạ đi binh doanh huyện Thác Hải, nhưng mà bây giờ có Thương tiên sinh ở đây, không ai thích hợp hơn so ông cả, thám báo dưới trướng ta mạnh đến mấy cũng không bằng tiên sinh. Một mình tiên sinh có xác suất thoát thân thành công vượt xa bất cứ một thủ hạ nào của ta."

Tầm mắt của hắn ta dừng lại trên bản đồ: "Phía trước quá trống trải. Nếu người Lâm Việt muốn phản, không có khả năng chỉ là ở hai huyện Tô Sơn và Tô Bắc, hơn một trăm dặm phía trước không có bất kỳ vật chắn nào, không có núi cũng không có rừng, một trăm lẻ mấy người căn bản không thể đánh bại mấy ngàn truy binh ở trên đồng bằng. Hơn nữa một khi để cho người Lâm Việt bao vây, đánh giáp lá cà, có lẽ không trụ được nửa canh giờ là chúng ta đều sẽ chết hết, cho nên so sánh ra thì không bằng chúng ta phòng thủ ở chỗ này."

Thương Cửu Tuế trầm mặc một lát rồi nói: "Đây là biện pháp tốt nhất rồi."

Thân Thiệu Thành gật đầu: "Vâng, là biện pháp tốt nhất rồi."

"Một ngày một đêm." Thương Cửu Tuế lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía Thân Thiệu Thành: "Ta sẽ mau chóng trở lại."

"Ta biết." Thân Thiệu Thành cười cười: "Chúng ta ở đỉnh núi chờ tiên sinh về."

Hắn ta đứng dậy nhìn về phía những binh sĩ kia: "Kính lễ tiên sinh!"

Một trăm lẻ mấy chiến binh Đại Ninh đứng nghiêm, bộp một tiếng, hành quân lễ.

Thương Cửu Tuế đứng thẳng người, đáp lại một quân lễ tiêu chuẩn của phủ Đình Úy. Đã rất lâu rất lâu rồi ông ta không hành quân lễ nhưng cũng không xa lạ một chút nào cả, ngay cả chính ông ta cũng không ngờ mình vẫn còn quen thuộc như thế.

Không thể chậm trễ thêm một chút nào, ông ta phải chạy nhanh hơn thì mới có thể trở lại sớm hơn. Thương Cửu Tuế biết rất rõ trong một ngày một đêm tiếp theo một trăm lẻ mấy chiến binh Đại Ninh này sẽ đối mặt với tình huống gì, trước giờ ông ta đều chưa từng cảm nhận được mạng người quan trọng như thế. Ông ta xoay người lao về hướng đông bắc, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của các chiến binh Đại Ninh.

"Lên núi!" Thân Thiệu Thành lớn tiếng hô một câu: "Có mang chiến kỳ ra không?"

"Người còn cờ còn!"

Thân binh của hắn ta rút chiến kỳ từ trong bì giáp ra: "Vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ chiến kỳ của chiến binh chúng ta."

"Đợi lúc đánh nhau, treo lên."

Thân Thiệu Thành đi nhanh lên núi, các binh sĩ cùng hắn ta leo lên trên. Đối với Đại Ninh đã trải qua vô số lần chiến tranh mà nói, lần nào cũng kết thúc bằng thắng lợi của người Ninh, những chiến dịch được mọi người biết rõ và truyền tụng đó đều lớn hơn quy mô của trận chiến hôm nay rất nhiều lần, ở đây chỉ có một trăm lẻ mấy người, nhưng trận chiến này cũng chắc chắn trở thành một trận chiến không thể thiếu trong lịch sử của chiến binh Đại Ninh.

Thương Cửu Tuế vẫn luôn cảm thấy mình không phải là một người của phủ Đình Úy điển hình, cũng luôn cảm thấy trên người mình không có bao nhiêu cảm giác vinh dự. Lúc ở phủ Lưu Vương ông ta và Diệp Khai Thái từng nói chuyện với nhau, ông ta muốn làm một khách giang hồ không có gánh nặng trên người hơn, làm việc gì cũng chỉ cần xem sở thích của mình là đủ rồi, ông ta không muốn bị nhiều khuôn sáo như vậy ràng buộc. Lúc đó Diệp Khai Thái đã bình luận một câu rằng chỉ là ông ta không có lòng trách nhiệm quá cao.

Lúc ấy ông ta cười nói, ta chỉ chịu trách nhiệm với lương tâm của mình, không thẹn với lương tâm.

Nhưng hôm nay, ông ta đã cảm nhận được rõ ràng trách nhiệm trong lòng mình.

Tiếng gió bên tai là toàn bộ sức lực của ông ta, đường dưới chân là sự chính nghĩa của ông ta.

Suy nghĩ trong đầu hơi rối loạn, hơi phân tâm, cũng hơi lo lắng, lòng bất an cho nên khi một điểm đen từ phía trước bay nhanh tới Thương Cửu Tuế lại hơi ngẩn người. Ông ta đã phát huy tốc độ của mình đến cực hạn, mà tốc độ của thứ ở đối diện bắn tới lại nhanh đến mức khiến người ta khó có thể phản ứng, hai tốc độ cực nhanh, thời gian cho ông ta phản ứng cũng ít hơn.

Phập!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc Thương Cửu Tuế dốc sức nghiêng sang một bên tránh đi, thứ đồ màu đen kia bay sượt qua bả vai của ông ta, để lại một vệt máu trên vai ông ta, thịt bị cứa rách, trong nháy mắt áo đã bị máu nhuộm đỏ.

Thương Cửu Tuế dừng lại, hơi nheo mắt.

Đằng sau một cây đại thụ ở phía trước có một người chậm chạp đi vòng ra, mặc một bộ trường sam màu xanh, cầm trong tay một cái ô sắt. Đó là một người trẻ tuổi, nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, mặt mày cũng khá thanh tú, nhưng Thương Cửu Tuế đã từng giết vô số người nên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy thù hận trong ánh mắt của đối phương. Đó là một kiểu thù hận không chết không ngừng, cho nên ông ta hơi nghi hoặc, nếu đối phương là người Lâm Việt thì chắc có lẽ thù hận không nhiều như vậy.

"Trước giờ ta đều không tin số mệnh."

Người trẻ tuổi phía đối diện bỗng nhiên cười, có một sự thoải mái, không phải sự thoải mái vì được tha thứ gì đó, mà là thoải mái vì đã chấp nhận, hắn ta chấp nhận vận mệnh.

"Hóa ra thật sự có số mệnh."

Ô sắt của hắn ta chĩa về phía Thương Cửu Tuế: "Ngươi chính là Thương Cửu Tuế phải không."

Thương Cửu Tuế nhìn hắn ta: "Ngươi là ai?"

"Ngươi còn nhớ Chân Hiên Viên không?"

Sau khi nghe câu này Thương Cửu Tuế gật đầu: "Cũng không có nhiều đối thủ có thể khiến ta nhớ tên, Chân Hiên Viên được tính là một người."

"Vậy là đủ rồi."

Chân Mạt đi tới phía Thương Cửu Tuế: "Lúc ta còn rất nhỏ bị mẹ ta mang vào trong rừng sâu núi thẳm ẩn cư. Mẹ ta nói với ta rằng bà ấy đã giao chuyện thù hận cho đại ca ta rồi, đại ca là trưởng tử, trưởng tử nên gánh vác cái gì đó. Tuy rằng đại ca của ta đối đãi với ta cũng không tốt, trong ánh mắt hắn từng có mấy lần xuất hiện cảm giác muốn giết ta, nhưng ta vẫn không khỏi nghĩ, thứ mà trưởng tử gánh vác, thứ tử nên quên đi sao?"

Thương Cửu Tuế nhíu mày: "Con trai của Chân Hiên Viên."

"Đúng vậy, trưởng tử đã chết, hiện tại chỉ có thể là ta, mà đúng lúc ta lại ở đây, cho nên số mệnh thật sự không dễ nói."

Chân Mạt đi đến chỗ cách Thương Cửu Tuế khoảng một trượng thì dừng lại: "Mẹ ta nói ta chỉ muốn sống yên ổn là được, giữ lại huyết mạch cho Chân gia, đừng khiến cha ta đoạn hậu, đó là sứ mệnh lớn nhất ta... Nhưng mà bây giờ xem ra sứ mệnh lớn nhất của ta vẫn là giết ngươi."

Thương Cửu Tuế nói: "Ngươi nên nghe lời mẹ ngươi."

Chân Mạt cười ha ha: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi hiện tại xem, ngươi còn có tự tin gì để nói lời như vậy? Ngươi đã không phải là Thương Cửu Tuế của hai mươi mấy năm trước rồi, ngươi đã già rồi, đã hai mươi năm ngươi không có luyện công phu đàng hoàng rồi, già thì phải nhận, thế giới này trước giờ đều là thế hệ này đào thải thế hệ kia, ngươi đã đi đến bờ vực bị loại bỏ rồi."

Thương Cửu Tuế nghiêng đầu nhìn bả vai của mình: "Vậy tại sao ngươi không nhanh chóng thử xem?"

Cùng lúc đó, trên phân nhánh dãy núi Tô Sơn, thám báo thủ hạ của Thân Thiệu Thành từ chỗ cao xuống dưới: "Đến rồi!"

Thân Thiệu Thành di động lên phía trước một chút, nằm sấp trên núi đá nhìn xuống, đội ngũ của người Lâm Việt đã kéo đến đông nghìn nghịt, nhưng cũng không có ý giảm tốc độ. Nếu người Lâm Việt cứ đuổi theo về phía trước, bọn họ có thể may mắn tránh được việc chém giết. Thực lực của Thương tiên sinh là không thể nghi ngờ, một mình ông ta linh hoạt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, cho nên truy binh người Lâm Việt không có khả năng đuổi kịp Thương tiên sinh.

"Yên lặng."

Thân Thiệu Thành nhỏ giọng căn dặn một tiếng, tất cả các chiến binh đều áp thấp người xuống.

Trong đội ngũ người Lâm Việt, Loan Bạch Thạch bỗng nhiên ghìm chiến mã lại, Tống Mưu Viễn ở bên cạnh y cũng dừng lại, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh núi.

"Loan tướng quân đang nghĩ gì vậy?" Tống Mưu Viễn mỉm cười hỏi một câu.

"Ta đang nghĩ, có phải Thân Thiệu Thành là một kẻ ngu ngốc hay không."

"Vậy ngươi cảm thế nào?"

"Người có thể trở thành giáo úy chiến binh của Ninh quốc, tài của người này thậm chí còn vượt qua tướng quân của quốc gia khác. Ta quen hắn, biết hắn là người như thế nào, hơn nữa nếu đổi lại là ta thì ta sẽ không tiếp tục chạy về phía trước. Phía trước là đồng bằng không có tầm che chắn, bọn họ đã chạy suốt cả đêm, thể lực cũng đã gần như đến cực hạn, nếu tiếp tục chạy nữa, bị chúng ta từ phía sau đuổi kịp thì ngay cả sức phản kháng cũng không có."

Tống Mưu Viễn lại nhìn về phía đỉnh núi: "Ta cũng nghĩ như vậy, nếu như là ta, ta sẽ dẫn người lên trên núi, lấy nhàn rỗi đối phó với mệt mỏi, chỉ cần có thể phòng thủ được một ngày một đêm, người được đi ra ngoài có thể tìm viện binh ở huyện Thác Hải đến."

"Vậy thì đi lên xem thử?"

Loan Bạch Thạch cười cười, quay đầu lại căn dặn: "Phái một trăm kỵ binh tiếp tục đuổi về phía trước, xem có thể đuổi được gì hay không. Dương Thái, dẫn người của ngươi lên núi."

Thủ hạ của y là Dương Thái lập tức chắp tay, dẫn theo hơn ba trăm người dưới trướng bắt đầu lên núi. Đây là một ngọn núi hoang nên tất nhiên không có đường, núi cũng không cao bao nhiêu, dù sao cũng chỉ là một phân nhánh của Tô Sơn mà thôi, nếu không có trở ngại gì, từ dưới chân núi leo đến đỉnh núi cũng chỉ mất hai khắc, nói là núi nhưng độ cao không quá ba mươi trượng.

"Đó là cái gì?"

Loan Bạch Thạch chợt thấy trên đỉnh núi có một thứ màu đỏ tung bay.

Tống Mưu Viễn thở ra một hơi thật dài: "Chiến kỳ của Đại Ninh."

Trên đỉnh núi, Thân Thiệu Thành giơ liên nỏ lên: "Nếu đã không tránh được, vậy thì đánh!"

Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía thân binh: "Đừng để cờ đổ xuống!"

Bình Luận (0)
Comment