Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 766 - Chương 766: Cùng Chết Đi

Chương 766: Cùng chết đi Chương 766: Cùng chết đi

Bình Việt, đối với Đại Ninh mà nói chỉ là một đạo, đối với Lâm Việt trước kia mà nói đó chính là cả một quốc gia. Đã trải qua cuộc sống yên ổn mười hai năm sau trận chiến, bách tính người Lâm Việt đều bị hoảng sợ vì phản loạn thình lình xảy ra.

Huyện Tô Sơn và huyện Tô Bắc là trường hợp đặc biệt, bởi vì bách tính ở nơi này vốn đã cấu kết với người Cầu Lập để gieo trồng lượng hoa quỷ ẩn lớn, đây không phải chuyện của một hộ hay hai hộ. Huyện Tô Bắc còn cũng đỡ một chút, bách tính của cả huyện Tô Sơn bất cứ lúc nào cũng ở thế sẵn sàng phản loạn, ai nhổ hoa quỷ ẩn của bọn họ, bọn họ liền muốn giết người đó.

Cho nên phản loạn không thể nói là bắt đầu từ huyện Tô Sơn, đám người vây giết Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương ở bên huyện Tô Sơn, không phải là bị lợi dụng lòng thù hận của người Lâm Việt đối với người Ninh, mà là do người Lâm Việt không buông bỏ tài lộ.

Một tên binh lính người Lâm Việt từ phía sau cây lặng lẽ ló đầu ra nhìn lên trên, dãy núi này cũng không cao, bò lên cũng không quá mất sức, nhưng chiến binh người Ninh ở trên đỉnh núi khiến gã ta có áp lực cực lớn. Gã ta nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy quân Ninh ở bên trên đã dùng đá đắp một bức tường thấp để phòng ngự. Sau khi nhìn rõ gã ta lập tức rút lui, còn chưa kịp quay đầu lại thì một mũi tên bay tới chuẩn xác đâm vào trong hốc mắt của gã ta.

Sau một tiếng thét dường như có thể xé rách núi rừng, tên sương binh người Lâm Việt bị trúng tên lăn lộn rớt xuống dưới.

Giáo úy sương binh người Lâm Việt Dương Thái giật mình, nhưng trong chớp mắt nỗi sợ đã bị sự tàn nhẫn thay thế, hắn ta rút đao ra chỉ lên trên: "Giết lên!"

Một loạt tiếng hô hoán truyền đến, sương binh người Lâm Việt bắt đầu xung phong lên đỉnh núi, trong khe hở rừng cây, từng người Lâm Việt một lao tới, giống như ở chỗ bên rìa rừng cây kia có một đường kết giới, bọn họ từ một thế giới khác nhảy ra vậy.

Phập!

Sương binh người Lâm Việt ở phía trước nhất bị một mũi tên bắn thủng cổ, mũi tên đâm xuyên ra phía sau gáy, người vẫn còn đang lao lên trên ngửa ra sau một chút sau đó nhào về phía trước ngã sấp xuống mặt đất. Mũi tên đâm xuống nền đất, thân mũi tên ở trong cổ tiếp tục xuyên qua, máu bắn ra từng dòng từng dòng.

Một con con kiến nhỏ xíu đang cố gắng bò lên phía trước, đột nhiên bị máu xối sang một bên, nó cố sức muốn bỏ ra khỏi chất lỏng màu đỏ này nhưng vừa mới leo đến rìa vũng máu, một bàn chân khổng lồ so với nó từ trên đỉnh đầu hạ xuống đạp lên máu, máu bắn lên, nó cùng với một giọt máu bay lên giữa không trung, có lẽ trong một khắc đó thế giới trong mắt nó nhìn thấy đều là màu đỏ.

Giọt máu này chưa rơi xuống đất, người ở phía sau đã sải bước đi lên, máu rơi trên áo của người này, con kiến vùng vẫy thoát ra khỏi vỏ bọc của máu, theo áo bò lên trên, còn rung rung cái râu, nó không biết mình ở chỗ nào nên chỉ có thể hoảng loạn bò qua bò lại. Đột nhiên một mũi tên bay qua bên cạnh nó, cắm thật sâu vào ngực của người Lâm Việt này, con kiến cảm thấy trời đất rung chuyển một trận, ngay sau đó thi thể ngã xuống quay cuồng một trận, hình như còn đụng ngã không ít người ở phía sau. Cuối cùng thi thể cũng ngừng chuyển động, con kiến kinh hãi từ trên tử thi bò xuống, khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đất có lẽ nó đã hơi kiên định một chút, nhưng mà còn chưa kịp đi thì một bàn chân hạ xuống giẫm trúng nó. May mà khe hở dưới lòng bàn chân đã cho nó không gian sinh tồn, nhưng lại bị dính vào máu ở lòng bàn chân.

Theo bàn chân kia lên lên xuống xuống, với nó mà nói chạm vào mặt đất không khác gì động đất hết trận này đến trận khác. Con kiến mạng lớn từ đế giày rơi xuống một cái lá cỏ, một giọt máu rớt xuống trước mắt nó, cũng rớt trên lá cỏ, lá cỏ oằn xuống, giọt máu kia chậm rãi chảy xuống dưới, lá cỏ lại đột nhiên bật trở lại theo quán tính, con kiến lại bay lên lần nữa.

Lúc nó quay cuồng ở giữa không trung, nhìn thấy ở chỗ cao có một khuôn mặt dữ tợn đang gục xuống mặt đất. Con kiến rơi trên mặt đất, vừa hay nhìn thấy một con mắt rất lớn, trong con mắt đó có không cam lòng, có lưu luyến, đương nhiên nhiều nhất vẫn là sợ hãi.

Cuối cùng con kiến cũng chui vào trong bụi cỏ ở bên cạnh, nó trốn ở bên cạnh một cây cỏ, bóng đen khổng lồ ở bên trên lá cỏ lướt qua hết lần này đến lần khác, như giống là ngày tận thế đến vậy.

Giáo úy người Lâm Việt Dương Thái nhìn thi thể ngã xuống trước mặt, đó đều là binh sĩ do hắn ta huấn luyện, còn cách bức tường đá của quân Ninh mới dựng lên mấy trượng nhưng người của hắn ta đã sợ hãi. Dương Thái một cước đạp ngã thủ hạ từ phía trước chạy về, dùng đao gí vào cổ tên binh lính kia mà gào thét: "Quay lại cho ta!"

Tên binh sĩ mất hồn mất vía đứng lên, kêu la gào thét lại lao ngược vè, nhưng mới chạy được 4 – 5 bước thì một mũi tên bắn vào lồng ngực gã ta, bì giáp của gã ta không thể ngăn cản được tử thần, mũi tên đâm sâu vào lồng ngực. Gã ta còn muốn giơ tay lên rút mũi tên ra theo bản năng, nhưng trong khoảnh khắc đó lại có hai mũi tên chẳng phân biệt trước sau bay tới, một mũi tên cắm vào ngực trái của gã ta, một mũi tên cắm vào cổ của gã ta.

"Giáo úy, chỉ có một góc nhỏ như vậy có thể xông lên, bao nhiêu người đi lên đều phải chết."

Một tên binh sĩ kéo tay Dương Thái kêu khóc.

"Vậy cũng phải lên, không giết bọn chúng thì các ngươi cũng phải chết!"

Cùng lúc đó, ở chỗ cách dãy núi này không đến năm dặm, Thương Cửu Tuế cúi đầu nhìn mấy cái gọng ô cắm trên người mình. Ông ta khẽ nhíu mày, nghĩ hóa ra công phu thật sự không thể để hoang phế. Trước đó lúc giết những người Lâm Việt kia bởi vì chênh lệch quá lớn nên ông ta cũng không có cảm nhận được gì, nhưng khi đối thủ cũng cường đại thì ông ta mới thật sự cảm giác được, quả thật thực lực của mình kém hơn hai mươi năm trước quá nhiều.

"Ngươi đi tìm cứu binh chứ gì."

Tầm nhìn của Chân Mạt rời khỏi cánh tay trái đã gãy của mình. Lúc nãy hắn ta đưa hai cái gọng ô vào cơ thể Thương Cửu Tuế, nhưng cánh tay trái lại bị Thương Cửu Tuế túm được, trong một khắc đó hắn ta cảm nhận được cái gì gọi là chia lìa... Cánh tay của hắn ta trực tiếp bị giật xuống, chỗ khuỷu tay máu thịt nhầy nhụa, hắn ta cắm ô sắt trên mặt đất, xé một mảnh áo, dùng miệng cắn mảnh vải rồi phối hợp với tay phải để buộc chặt vết thương.

"Đáng tiếc." Chân Mạt nói: "Ngươi không sống qua hôm nay được."

Thương Cửu Tuế quay đầu lại liếc nhìn, trên dãy núi xa xa loáng thoáng có tiếng hò hét. Ông ta đã làm trễ một lúc, ông ta biết rõ mình càng chậm trễ lâu thì thời gian những huynh đệ kia đối mặt với cái chết càng nhiều hơn.

Xoạt một tiếng, Chân Mạt rung ô sắt một cái, trên ô sắt chỉ còn lại 4 – 5 cái gọng ô.

"Ngươi già rồi."

Chân Mạt buộc vết thương xong lại cất bước đi về phía trước: "Thêm nửa nén nhang nữa là tất nhiên ta có thể giết ngươi."

Thương Cửu Tuế giơ tay lên rút một cái gọng ô cắm trên người ra: "Lúc trước cha ngươi cũng nói như vậy."

"Nếu cha ta còn sống, ông ấy đã già như vậy rồi, cũng không phải đối thủ của ta."

Ô sắt của Chân Mạt chĩa vào ngực của Thương Cửu Tuế, Thương Cửu Tuế nghiêng người tránh đi, gọng ô trong tay đánh vào ô sắt. Sau một tiếng keng giòn vang, cánh tay phải của Chân Mạt liền bị đẩy ra một bên, nhưng chân của Chân Mạt đã đến, một cước đá nghiêng nhắm thẳng đến cổ của Thương Cửu Tuế.

Tay phải của Thương Cửu Tuế cầm gọng ô vừa mới đẩy ô sắt ra, chỉ có thể giơ cánh tay trái lên chắn ở phía trước cổ. Sau một tiếng bịch trầm đục, hai chân của Thương Cửu Tuế trượt trên mặt đất đi rất xa.

Chân Mạt nhìn Thương Cửu Tuế cả người đẫm máu: "Đây là quy luật không một ai có thể nghịch chuyển được. Một người đã già sẽ đối mặt với đủ các kiểu lực bất tòng tâm. Chúng ta đều đã bị thương, chúng ta đều đang chảy máu, nhưng ngươi biết rất rõ, ta không vội mà ngươi vội, bởi vì cho dù đều sẽ chảy máu đến chết, ta cũng sẽ chết sau ngươi."

Thương Cửu Tuế nhổ một ngụm nước miếng dính máu, trong lòng cảm thấy hơi bi thương, quả thật người đứng trước mặt này có thực lực không tệ, nhưng nếu là ở thời kỳ đỉnh phong, chỉ một chiêu là ông ta đã tiễn đối thủ như vậy vào địa ngục rồi.

Ông ta lại quay đầu lại nhìn về phía dãy núi bên kia. Thật ra khoảng cách xa như vậy ông ta cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng bất giác ông ta nghĩ mình nhìn thấy những huynh đệ chiến binh Đại Ninh kia đang đẫm máu chiến đấu hăng hái, nhìn thấy Thân Thiệu Thành toàn thân đẫm máu đang chém giết, nhìn thấy Thân Thiệu Thành hô to với ông ta... Thương tiên sinh, chúng ta ở đỉnh núi chờ ông!

Thương Cửu Tuế quay đầu lại, đòn công kích của Chân Mạt đã tới.

Ông ta giơ hai cánh tay lên chặn một cú đấm, thân thể lại trượt về phía sau, hai cánh tay giao nhau phòng ngự cũng không thể hoàn toàn hóa giải được lực độ của một quyền này. Hai tay của ông ta bị chấn động vung ra ngoài, Chân Mạt lại như hình với bóng, ô sắt của hắn ta chuyển động, giống như cối xay gió có treo lưỡi dao xẹt qua lồng ngực của Thương Cửu Tuế, từng nhát từng nhát, trên ngực Thương Cửu Tuế bị cứa rách mấy đường.

Bịch!

Thương Cửu Tuế bị đá một cước trúng bụng, ông ta ngửa người về phía sau, ngay sau đó liền nhìn thấy gọng ô đâm tới cổ họng ông ta. Thương Cửu Tuế xoắn hai chân lại, rắc một tiếng đã vặn gãy một bên cẳng chân của Chân Mạt. Chân Mạt ngã sấp xuống mặt đất, gọng ô đâm thật sâu xuống đất bùn.

Thương Cửu Tuế lật người lên đè Chân Mạt xuống, đánh một cú đấm vào mắt của Chân Mạt. Cho dù ông ta đã không phải là Thương Cửu Tuế của năm đó, nhưng lực độ của một cú đấm như vậy vẫn không phải ai cũng có thể chịu được, cũng không có thể ai cũng chịu được một cách bình yên vô sự. Một quyền này đánh vào xương chân mày, xương chân mày vỡ ra, sau đó sức mạnh đập vào nhãn cầu, nhãn cầu nổ bụp.

Chân Mạt kêu thảm một tiếng, ô sắt trong tay đập lung tung loạn xạ, mấy cái gọng ô đâm vào lưng Thương Cửu Tuế, Thương Cửu Tuế đau đớn nghiêng người một cái liền bị Chân Mạt xô ra, ông ta vừa chạm đất thì Chân Mạt điên cuồng nhào lên. Người trẻ tuổi nửa bên mặt đẫm máu kia vặn vẹo như là bị bóng ma nhập vào người, hắn ta nhào lên người Thương Cửu Tuế, dùng ô sắt đập xuống từng nhát từng nhát. Thương Cửu Tuế nâng hai tay lên bảo vệ đầu và mặt, ô sắt đánh vào cánh tay ông ta từng nhát từng nhát, rất nhanh trên hai cánh tay đã toàn là máu.

"Ngươi... đi... Khụ khụ, đi chết đi."

Chân Mạt ngồi trên người Thương Cửu Tuế từ từ ngồi thẳng người lên, hai tay cầm ô sắt đâm mạnh xuống cổ họng Thương Cửu Tuế.

Phập...

Máu bắn ra.

Thương Cửu Tuế rút một cái gọng ô trên người mình ra đâm vào cổ Chân Mạt, từ bên này xuyên qua bên kia đâm ra ngoài, trong khoảnh khắc gọng ô xuyên qua cổ, máu cũng phun ra ngoài.

Thương Cửu Tuế lập tức nghiêng đầu, ô sắt vẫn không hạ xuống được, đâm thật mạnh xuống nền đất, đất vụn bay tán loạn.

Thương Cửu Tuế dùng đầu gối đập Chân Mạt ngã lăn ra, ông ta nằm bò ở đó dùng gọng ô đâm vào ngực Chân Mạt từng nhát từng nhát một, cũng không chỉ là ngực, chỉ là đâm xuống loạn xạ... Đây là trận chiến chật vật nhất mà Thương Cửu Tuế từng đánh từ khi rời phủ Lưu Vương tới nay, ông ta từng được vinh danh là đệ nhất cao thủ của phủ Đình Úy thì làm sao có thể có thảm liệt như vậy.

Ông ta xoay người nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời. Ông ta đã không có sức lực đứng lên nữa rồi nhưng có một giọng nói cứ vang vọng trong lòng... Thương tiên sinh, chúng ta ở đỉnh núi chờ ông!

Thương tiên sinh, chúng ta ở đỉnh núi chờ ông!

Giọng nói đó hình như đang đi xa.

Mặt đất giống như bị chấn động, bất giác mặt đất xuất hiện một vết nứt, bên dưới chính là địa ngục, vết nứt sẽ nuốt chửng ông ta vào đó.

Thương Cửu Tuế dốc hết sức lực xoay người lại, bò về hướng đông bắc.

Ông ta phải đi tìm cứu binh, còn có hơn một trăm huynh đệ đang chờ ông ta trở lại.

Đột nhiên ông ta cảm giác thấy mắt cá chân căng ra, quay đầu lại nhìn, Chân Mạt nằm trên mặt đất đang cười gằn nhìn ông ta, tay túm lấy mắt cá chân của ông ta: "Ngươi còn muốn chạy à... Hay là cùng chết đi, ta dẫn ngươi đi gặp cha ta."

Bình Luận (0)
Comment