Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 767 - Chương 767: Tiến Công

Chương 767: Tiến công Chương 767: Tiến công

Chân Mạt cảm thấy tầm nhìn của mình đã càng lúc càng mơ hồ, bất giác cảm thấy mình càng lúc càng nhẹ, giống như có thứ gì đó không nhìn thấy được muốn kéo mình lên bầu trời, nhưng mà hắn ta lại không thể phản kháng.

"Thương Cửu Tuế, hỏi ngươi một câu hỏi."

Hắn ta nhìn lên bầu trời, hỏi rất nhỏ: "Cha ta, mạnh hơn ta bao nhiêu?"

"Hai mươi năm trước ngươi không đỡ được một chiêu cuar ta, nhưng hắn và ta không chênh lệch mấy."

Thương Cửu Tuế giật chân một cái nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mắt cá chân của ông ta. Đối với người ở độ tuổi này của ông ta mà nói, từ trên biển chạy tới đất liền, lại trải qua vòng vây của vô số nông phu người Lâm Việt, đã hai ngày một đêm không chợp mắt cũng không ăn cơm, lại trải qua một trận chém giết thảm liệt như vậy, ông ta đâu còn sức lực gì nữa.

"Một chiêu sao?"

Trong lúc hấp hối mà Chân Mạt vẫn còn nghĩ tới nữ nhân đã đâm hắn ta một kiếm đó.

"Cách đây không lâu, có một nữ nhân đã đánh bại ta bằng một kiếm, chỉ một kiếm."

Phản ứng đầu tiên của Thương Cửu Tuế chính là Trà gia, con gái của Thẩm tiên sinh.

"Ta chưa từng thử, nhưng Thẩm Tiểu Tùng nói hiện tại ta cũng chỉ miễn cưỡng đỡ được một kiếm của nàng ta."

Chân Mạt nhắm mắt lại: "Có lẽ là nàng ta chỉ biết một kiếm đó... Nhưng có lẽ ta vẫn không đỡ được..."

Hơi thở càng yếu ớt hơn.

"Thương Cửu Tuế, ngươi và ta cùng chết, cũng là số mệnh không tránh được."

Mặt đất chấn động càng lúc càng rõ ràng, trước đó Thương Cửu Tuế từng có ảo giác đó là cánh cửa địa ngục mở ra, khe nứt xuất hiện, ông ta và Chân Mạt đều sẽ bị địa ngục nuốt chửng, rời khỏi thế gian này, nhưng khi ông ta xác định đây không phải là mặt đất rạn nứt, khóe miệng của ông ta cong lên mỉm cười: "Ngươi có bằng hữu không?"

"Bằng hữu?" Chân Mạt dùng chút sức lực cuối cùng cười cười: "Ta không cần."

"Ngươi nên cần."

Thương Cửu Tuế nằm ở đó, dốc sức điều chỉnh hơi thở của mình: "Ta có."

Hai con ngựa phi nhanh đến, đột ngột dừng lại ở cách đó không xa, Hồng Thập Nhất Nương và Thẩm tiên sinh đồng thời từ trên chiến mã lao xuống. Nghe thấy tiếng hí của chiến mã, Chân Mạt dùng chút sức lực cuối cùng nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy kia hai người đều chạy như điên đến với vẻ mặt hớt hải, vì thế hắn ta hơi giận dữ, lẩm bẩm mắng một câu: "Con mẹ nó thật không thú vị..."

Bịch!

Hồng Thập Nhất Nương chạy tới nơi liền tung một cước đá Chân Mạt bay ra ngoài, đầu cũng bị đá móp vào một lỗ. Hồng Thập Nhất Nương ngồi xổm xuống bên cạnh Thương Cửu Tuế nhìn nhìn: "Như thế nào rồi?"

Thẩm tiên sinh mở cái túi nhỏ chưa bao giờ rời khỏi người của mình ra: "Có ta ở đây, không cho hắn chết."

Trên thế giới này có rất nhiều câu chuyện báo thù cho cha, không ngừng biểu diễn ở rất nhiều nơi, nhưng không phải mỗi một câu chuyện đều lấy kết cục là báo thù rửa hận thành công. Phụ thân và con trai cùng chết trong tay một người, hiểu như thế nào, hiểu từ góc độ nào, nói gượng ép một chút thì cũng coi như là một sự viên mãn?

Huyện Tô Sơn.

Đội thuyền của Thẩm Lãnh dừng lại ở chỗ cách bờ khoảng hơn mười trượng, thuyền lớn đã không thể nào vào gần thêm nữa. Từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết được thả xuống từ hai bên thuyền lớn, chiến mã cũng được dắt ra ngoài, đội ngũ bắt đầu lên bờ với tốc độ nhanh nhất.

Thẩm Lãnh và Trà gia ngồi khoái thuyền Con Rết lên bờ, nhìn về phía xa xa, có thể nhìn thấy phía sau cánh rừng có khói bếp mờ mờ. Có một chút trùng hợp là thời gian Thẩm tiên sinh bọn họ lên bờ và thời gian Thẩm Lãnh lên bờ không chênh lệch lắm.

"Thám báo qua đó."

Thẩm Lãnh chỉ về phía trước, đội thám báo lập tức nhanh chóng tiến lên.

Chiến binh thủy sư đem chiến mã và vật tư cần thiết xuống dưới với tốc độ nhanh nhất, không bao lâu sau đội ngũ đã tập kết xong ở ngay bên bờ.

Thẩm Lãnh để lại không đến một ngàn người phòng thủ, mang theo khoảng chừng năm ngàn chiến binh đi xuyên qua cánh rừng tiến vào cảnh nội huyện Tô Sơn. Vừa mới từ trong rừng đi ra thì nhìn thấy có thám báo từ đằng xa chạy về, mà ở chỗ xa hơn, những bách tính kia dường như bị hoảng sợ gì đó, tiếng hô hào và tiếng kêu khóc thình lình vang lên. Từ phản ứng của những thôn dân kia Thẩm Lãnh biết ngay là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

"Bắt được một tên."

Mấy gã thám báo chạy về ấn lên một hán tử tráng niên quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãnh, người nọ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt sợ hãi.

"Trước đó Thẩm tiên sinh bọn họ từ nơi này đi qua, huyện lệnh huyện Tô Sơn Nguyễn Tái Thành và huyện thừa Nhạc Lâm Hải triệu tập toàn bộ bách tính của huyện vây công Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương bọn họ, ở ngay Tô Sơn Hạp phía trước. Nguyễn Tái Thành nói với bọn họ là quân đội của Đại Ninh muốn tới đốt ruộng hoa quỷ ẩn, cho nên những thôn dân này mới giống như phát điên đều đi qua đó."

Thám báo đạp tên thôn dân kia một cước: "Nói!"

Thôn dân kia quỳ ở đó không ngừng dập đầu: "Là Nguyễn đại nhân triệu tập chúng ta đi, tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng."

"Đã bao lâu rồi?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Qua hơn hai ngày rồi."

Thôn dân kia nói lắp bắp: "Chúng ta bao vây người của các ngài ở trong Tô Sơn Hạp, nhưng có mấy người giống như có thể bay qua mái nhà đi trên vách tường, đã leo lên Tô Sơn chạy thoát rồi."

"Những người khác thì sao?"

"Đều... đều chết hết."

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Truyền lệnh xuống, nghênh chiến bất cứ lúc nào, có người ngăn cản, giết không tha... Không, gặp người đều giết!"

"Vâng!"

Trần Nhiễm lớn tiếng đáp lại lên tiếng, xoay người đi truyền lệnh.

"Vương Khoát Hải!"

Thẩm Lãnh nhìn về phía To Con: "Ta mang kỵ binh đi trước, ngươi mang bộ binh, nếu như gặp cản trở, bất kể là lính hay lão bách tính, diệt hết là được."

"Vâng!"

Vương Khoát Hải đeo cự thuẫn của gã đi gọi đội ngũ. Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trà gia một cái, Trà gia gật gật đầu với hắn. Thẩm Lãnh lên một con chiến mã, nhường hắc ngao cho Trà gia, đội ngũ kỵ binh ùn ùn xông lên phía trước, đội ngũ kỵ binh hơn ngàn người này giống như sóng biển cuốn lên bờ vậy.

Huyện Tô Sơn, huyện thành.

Nguyễn Tái Thành nhận được tin tức, trong nháy mắt sắc mặt liền hơi tái nhợt: "Làm sao có thể, làm sao có thể tới nhanh như vậy?"

"Làm sao bây giờ đây đại nhân?"

Huyện thừa Nhạc Lâm Hải có vẻ mặt sốt ruột: "Chiến binh tới rồi, hay là chúng ta trốn đi thôi."

"Trốn đi? Người Ninh sẽ buông tha cho bất cứ một kẻ phản loạn nào sao?"

Nguyễn Tái Thành đi tới đi lui ở trong phòng: "Đội ngũ của chúng ta đã tập hợp lại chưa?"

"Tập hợp rồi, nhưng hơn một ngàn sương binh này của chúng ta có thể cản nổi chiến binh?"

Nguyễn Tái Thành hừ một tiếng: "Vốn dĩ đã là muốn phản, nếu đã tới rồi, chẳng lẽ không đánh liền trực tiếp đầu hàng thì chúng ta có thể không chết sao? Lập tức triệu tập tất cả bách tính, ta cũng là không tin bọn chúng còn dám tàn sát hết mọi người của huyện Tô Sơn ta!"

Bên ngoài huyện thành Tô Sơn, mấy vạn bách tính và hơn ngàn sương binh hợp thành phương trận ngăn quan đạo lại. Lúc trước khi kỵ binh qua bọn họ vẫn chưa kịp tập hợp người lại, nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn để cho đội ngũ bộ binh ở phía sau chiến binh đi, nhiều người thì có lợi thế, cho dù là một đám ô hợp cũng sẽ cảm thấy mình là dũng sĩ bách chiến bách thắng bởi vì có nhiều người. Bọn họ tìm được sự an ủi từ ánh mắt của nhau, cũng tìm được dũng khí từ ánh mắt của nhau, bọn họ quơ cuốc, liềm trong tay, phát ra tiếng gào thét với chiến binh Đại Ninh từ phía đường chân trời xa xa đang đến.

Vương Khoát Hải dẫn đầu đội ngũ nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt ở phía trước, tiếng la hét phía đối diện truyền đến giống như gào khóc thảm thiết.

Nhưng gã vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có chút khinh thường.

"Cung!"

Vương Khoát Hải giơ tay lên, đội ngũ lập tức dừng lại, khoảng cách lúc này là nằm trong tầm bắn bổng của trường cung. Một bên là bách tính người Lâm Việt đang hô hào, một bên là chiến binh Đại Ninh im lặng không tiếng động.

Mỗi một chiến binh thủy sư đều là cung tiễn thủ, chiến đấu trên biển thường dùng cung tiễn bắn nhau để mở màn.

Sau lưng mỗi người đều đeo cung cứng, sau một tiếng ra lệnh, đội ngũ triển khai, không ai nói chuyện nhưng lại mang đến cho đối phương áp lực cực lớn. Trên chiến trường xưa nay không phải là ai gào to hơn thì người đó mạnh hơn.

"Bắn!"

Sau một tiếng ra lệnh, bốn ngàn chiến binh đồng thời buông dây cung, mũi tên bay lên trời cao, ngay sau đó là một loạt âm thanh vù vù vang lên. Người Lâm Việt còn đang gào thét ở phía xa xa đột nhiên trở nên yên tĩnh, bọn họ căng thẳng nhìn lên đỉnh đầu, sau đó liền nhìn thấy mũi tên giống như mưa rào từ trời rơi xuống, chỉ một lượt, dũng khí của người Lâm Việt liền tan biến, tiếng gào khóc thảm thiết lớn hơn nữa, nhưng đó là vì sợ hãi, đó là vì đau đớn.

"Bắn!"

Lượt mũi tên được bắn bổng thứ hai rơi xuống, trong nháy mắt trên mặt đất đã bị bao phủ một lớp, chỗ nào không bị bao phủ thì đều là người bị mũi tên bắn trúng.

"Bắn!"

Lượt thứ ba.

Sau khi bắn bổng ba lượt, Vương Khoát Hải nhếch môi cười gằn: "Công!"

Bốn ngàn chiến binh dàn hàng ngang bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước theo thứ tự, mặt đất cũng run rẩy.

Còn chưa thật sự bắt đầu khai chiến mà bách tính người Lâm Việt ở bên này đã suy sụp rồi, bọn họ vứt bỏ liềm cuốc trong tay quay đầu bỏ chạy, đích chiến binh ở phía đối diện lao nhanh đến làm cho một chút dũng khí bọn họ vừa mới có được đã hóa thành hư ảo trong nháy mắt. Mà ngay cả hơn ngàn sương binh gom góp lại kia cũng quên mình nên làm gì, loạt mũi tên bắn bổng tới kia cũng khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.

"Chặn lại, chặn lại cho ta!"

Nguyễn Tái Thành khàn giọng hô, nhưng đâu có người nào nghe lời y.

Huyện thừa Nhạc Lâm Hải chỉ huy sương binh thì ngược lại cũng không có hoảng loạn chạy tán loạn như bách tính, hàng ngũ được miễn cưỡng tạo thành có vẻ hết sức đơn bạc.

"Ngăn cản bọn chúng!"

Nhạc Lâm Hải lớn tiếng hô: "Đừng sợ, con mẹ nó đều là nam nhân, có gì phải sợ."

Đúng lúc này hắn ta nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một cây thiết tiêu thương bay tới, đâm trên ngực hắn ta phập một tiếng, sức mạnh trên thiết tiêu thương thượng xung kích hắn ta ngã xuống mặt đất, mũi thương cắm vào nền đất.

Một loạt thiết tiêu thương bay tới, những tên binh lính người Lâm Việt kia đã ngã xuống một lớp.

Vương Khoát Hải xông lên trước nhất, đại bổng trong tay vung lên, gặp một người là đập chết một người, đó căn bản không phải là chiến tranh mà là tàn sát. Sau ba lượt bắn tên mấy vạn bách tính kia đã bỏ chạy tán loạn, sau một lượt thiết tiêu thương sương binh đã chết ngổn ngang, tiếp theo chính là ai cản ở trước mặt chiến binh Đại Ninh thì tống kẻ đó vào địa ngục. Đối với chiến binh Đại Ninh mà nói kiểu chiến đấu này hoàn toàn là không được tính là chiến đấu.

Trên mặt đất rất nhanh đã phủ đầy thi thể, chiến binh tiến lên rút thiết tiêu thương trên thi thể ra đeo trở lại phía sau lưng, đội ngũ đi qua giống như nước lũ, những nơi bọn họ đi qua đều không một ai có thể sống sót.

Đội ngũ chiến binh đi qua, một con quạ đáp xuống, nó nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể cả người đẫm máu kia, nhìn nhãn cầu, sau đó thình lình mổ xuống, nó chẳng thèm để ý người đó là ai. Trong hốc mắt của Nguyễn Tái Thành trào ra một dòng máu, con quạ dường như càng hưng phấn hơn, kêu lên quác quác.

Cùng lúc đó.

Thẩm tiên sinh cõng Thương Cửu Tuế lên, sau đó leo lên lưng ngựa: "Có chịu đựng được không?"

"Câm miệng."

Thương Cửu Tuế nằm sấp sau lưng ông, mặt áp vào lưng Thẩm tiên sinh: "Đừng quấy rầy ta, để ta nghỉ một lát."

Thẩm tiên sinh lắc đầu, giục ngựa về phía trước.

Bên dãy núi, cuộc tiến công của sương binh người Lâm Việt đã bị ép xuống 4 – 5 lần, trên sườn dốc phía trước trận địa có ít nhất hơn hai trăm thi thể, nhưng không có một người Lâm Việt nào có thể xông vào, phòng tuyến do hơn trăm chiến binh Đại Ninh tạo thành vẫn còn kiên cố.

Trời, tối rồi.

Bình Luận (0)
Comment