Trường An.
Trong vườn rau bên ngoài Tứ Mao Trai đã có vẻ hơi tiêu điều, mặc dù mới tháng 8 nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy lá rau không quá xanh, đất cũng có vẻ rất khô, đã không có quá nhiều tiếng ve kêu khiến người ta khó chịu, nhưng mà lại cảm thấy sự yên tĩnh này làm cho người ta khó chịu đến như vậy.
Hoàng đế biết chỉ là bởi vì tâm trạng quá tệ.
Không thể yên tĩnh.
Phong thư đó vẫn để trên bàn, lão viện trưởng đã xem, cho nên lão viện trưởng cũng rơi vào trầm mặc.
"Ông ta còn đang nghĩ, trẫm nên cảm ơn ông ta."
Tầm nhìn của hoàng đế từ ngoài cửa sổ trở về, lại lướt qua mấy trang thư kia.
"Chẳng lẽ trẫm không biết thật ra Bình Việt đạo căn bản là chưa áp chế được? Chẳng lẽ trẫm không rõ phủ chức tạo Giang Nam đã có vấn đề?"
Lão viện trưởng khẽ thở dài một tiếng.
Những điều này, Mộc Chiêu Đồng biết, chẳng lẽ bệ hạ lại không biết?
Tất nhiên là bệ hạ biết, nhưng tại sao bệ hạ không động tới những người của phủ chức tạo Giang Nam? Tại sao không động tới những người Lâm Việt thoạt nhìn có vẻ đã ngoan ngoãn nhưng thực ra đang âm thầm lên kế hoạch phản loạn? Thật ra đạo lý rất đơn giản. Thứ nhất, bệ hạ phải dốc toàn lực ứng phó với trận chiến bắc phạt, hiện giờ là thời cơ bắc phạt tốt nhất. Hắc Vũ đã nội loạn đến mức quốc lực tổn hao lớn, mâu thuẫn giữa hãn hoàng và quốc sư đã sớm đến mức độ hết sức căng thẳng, lúc này không bắc phạt thì đợi khi nào bắc phạt? Thứ hai, bệ hạ không thể làm hết tất cả mọi việc được... Bệ hạ muốn để lại chuyện của phủ chức tạo Giang Nam và Bình Việt đạo cho người kế thừa của ông ta. Khi đó Đại Ninh đã không còn dễ dàng khai chiến với bên ngoài, tân hoàng lập uy như thế nào?
Mộc Chiêu Đồng chỉ nhìn thấy một mặt, không nhìn thấy một mặt khác, hoặc là lão ta đã nhìn thấy cho nên mới cố ý khơi mâu thuẫn này ra. Lão ta muốn khiến bệ hạ không thoải mái, giống như trong thư viết, bệ hạ càng không thoải mái thì Mộc Chiêu Đồng lại càng vui vẻ.
"Chiến binh của Bình Việt đạo đang ở Cầu Lập, Lang Viên đã đi Điệu quốc, Bình Việt đạo trống không, số lượng chiến binh cộng lại cũng quá mấy ngàn người. Mấy ngàn người à... có thể tự bảo vệ mình đã coi như là may mắn rồi."
Ngữ khí của hoàng đế rất trầm thấp, bởi vì ông ta đang cố hết sức áp chế lửa giận của mình.
"Truyền chỉ, để Thạch Phá Đang mang chiến binh Tây Thục đạo vào Bình Việt."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành đang đứng ở bên cạnh một cái, Lại Thành vội vàng cúi đầu: "Vâng."
Lão viện trưởng trầm mặc một lúc rồi nói: "Cho dù triệu tập chiến binh qua đó với tốc độ nhanh nhất, phải mất một khoảng thời gian thì ý chỉ mới tới nơi, lúc sau Thạch Phá Đang tiếp chỉ đã là hai tháng sau, bên Bình Việt đạo đã thây nằm khắp đồng, cho nên... nếu đã như thế, hay là bệ hạ đừng quá tức giận, nếu đã xảy ra rồi thì chỉ có thể dùng phương thức chính xác nhất để xử lý."
Lão viện trưởng còn có thể nói gì được? Lão chỉ có thể nói vài lời nhẹ nhàng để an ủi bệ hạ, ngay cả chính lão cũng cảm thấy câu nói này thật ngu ngốc.
Bệ hạ cũng đã không nhỏ tuổi nữa, nếu quá tức giận làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì nội loạn của Đại Ninh sẽ ập tới mãnh liệt hơn.
"Coi như là đánh lại một lần."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Nhưng như vậy thì chuyện bắc phạt lại phải hoãn lại. Chiến binh Tây Thục đạo vào Bình Việt đạo nhanh nhất cũng phải mất ba tháng, hai tháng mới có thể truyền mệnh lệnh của trẫm qua, từ Tây Thục đạo tiến quân Bình Việt phải trèo đèo lội suối, Thạch Phá Đang nhanh đến mấy cũng phải đi một tháng. Ba tháng... trong ba tháng này, trẫm có thể đã đánh vào Hắc Vũ ngàn dặm rồi."
Lão viện trưởng lại trầm mặc.
Giờ khắc này, dường như không có bất kỳ biện pháp nào khác, cũng không thể mong chờ một trận thiên tai mang hết tất cả người Lâm Việt phản loạn đi được.
Trên thế giới này không có nhiều kỳ tích như vậy.
Cùng lúc đó, Tây Thục đạo.
Mộc Chiêu Đồng vịn khung cửa đi ra khỏi phòng. Đã một ngày một đêm lão ta không đi ra khỏi phòng, trời lại đen, lại có trăng sáng, lại tới lúc nên nhớ nhung người khác. Nhưng Mộc Chiêu Đồng nghĩ mình đã nhớ nhung rất nhiều rồi, cũng nên để cho mình thoải mái hơn, không nhớ nhưng nữa, nên đi đoàn tụ rồi.
Vô Vi đạo nhân đang luyện công ở trong viện nhìn thấy Mộc Chiêu Đồng đi ra liền vội vàng chạy tới đỡ lão ta. Mộc Chiêu Đồng run rẩy đi xuống bậc thềm, một ngày một đêm trước lão ta vẫn có thể đi lại ung dung, giờ khắc này dường như đi bộ cũng là việc hơi khó khăn đối với lão ta. Có người nói con người sống để phấn đấu, câu này không phải là không đạo lý, đã phát động phản loạn ở Bình Việt đạo, Mộc Chiêu Đồng ở cách xa ngàn dặm cũng giống như là tiêu tan hết công trạng của cả cuộc đời chi, cũng giống như đã thả lỏng dây thần kinh luôn kéo căng kia, cho nên già khọm đi trong nháy mắt.
"Gió ở bên ngoài thật tốt."
Mộc Chiêu Đồng ngồi xuống ghế đá ở trong viện, dựa vào ánh trăng nhìn bàn cờ có mười chín đường kẻ ngang dọc được khắc trên bàn đá, lão ta theo bản năng giơ tay lên sờ sờ bàn cờ: "Cả đời ta đều chơi cờ, coi tất cả mọi người là đối thủ."
Vô Vi đạo nhân nói: "Các lão, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút rồi."
"Đúng vậy, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút rồi."
Ngón tay của Mộc Chiêu Đồng vuốt theo vết khắc bàn cờ: "Rất nhiều người đều nói đời người giống như ván cờ, thật ra đâu có giống. Ván cờ dù hung hiểm thế nào, dù phức tạp thế nào cũng đều nằm trong bàn cờ ngang dọc này, ngang dọc đều là đường thẳng, không có nhiều đường cong vẹo như vậy. Thứ cong vẹo là lòng người, con người là có thăng trầm lên xuống, cũng sẽ đi rất nhiều đường vòng, hạ cờ là chuyện nằm trong quy tắc, còn con người... có mấy người là tuân thủ quy tắc?"
Vô Vi đạo nhân không nói, ông ta biết mình không cần đáp lời, bởi vì đây chỉ là lời nói nhảm của một lão nhân, lời nói nhảm do bộc phát cảm khái trong lòng, mà lão nhân bộc phát cảm khái trong lòng thường không hề dấu hiệu báo trước, cũng không hề có lý lẽ hay trật tự.
Ông ta cảm thấy Mộc Chiêu Đồng hơi tội nghiệp.
Ngón tay của Mộc Chiêu Đồng rời khỏi bàn cờ: "Con người không tuân thủ quy tắc nhưng lại lập ra nhiều quy tắc như vậy, thật kỳ lạ."
Lão ta nhìn về phía Vô Vi đạo nhân: "Ngươi nói, bên Bình Việt đạo sẽ có bao nhiêu người chết?"
"Ta không biết, cũng không dám nghĩ."
"Đúng vậy, dù sao ngươi cũng là một đạo nhân, có lòng từ bi."
Mộc Chiêu Đồng cười cười: "Ta là một ác nhân... Nhưng ta cũng không dám hỏi, ta đã sắp xếp tất cả, sau đó nói với bọn họ mặc kệ Bình Việt đạo xảy ra chuyện gì, đã chết bao nhiêu người cũng đều không được nói cho ta biết. Ta còn nói với bọn họ là không cần tới gặp ta nữa, khoảng thời gian sau này là của riêng ta, ta phải trở về rồi."
Vô Vi đạo nhân giật mình: "Các lão muốn đi đâu?"
"Trên đời còn có vướng bận, bạn đời vẫn còn, ta trở về tìm bà ấy, đưa bà ấy cùng đi."
Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn Vô Vi đạo nhân một cái: "Cho nên nhờ ngươi thay ta sắp xếp một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi đây."
"Xa không?" Vô Vi đạo nhân hỏi.
"Không xa."
Tầm nhìn của Mộc Chiêu Đồng nhẹ nhàng di chuyển ra bên ngoài: "Không dám để bà ấy cách ta quá xa, ta chỉ lừa bà ấy để bà ấy tưởng là ta cách bà ấy rất xa. Ta không dám, ta sợ quá xa thì mình không đi được."
Vô Vi đạo nhân lại hỏi: "Vậy các lão rời đi, muốn dẫn phu nhân đi đâu?"
"Không muốn nói cho ngươi biết, cũng không muốn nói cho bất cứ người nào biết, nhưng ta nghĩ nếu là trên đời còn có một người biết ta đi đâu, chắc hẳn là bệ hạ."
Bình Việt đạo.
Rất nhiều người đều đang đợi trời sáng, bởi vì mấy ngày gần đây quá khó khăn, tưởng là đêm tối đến thì có thể trốn vào nơi an toàn nhưng lại phát hiện còn không bằng run sợ dưới ánh mặt trời, bởi vì đêm tối không nhìn rõ.
Chiến binh quân Ninh ở trên nhánh Tô Sơn nho nhỏ này đã chống chọi nửa ngày một đêm. Buổi tối người Lâm Việt đã xông tới ba lần, ba lần đều bị đánh lui, chém giết trong bóng đêm càng thảm liệt hơn, khi mặt trời nhô lên nhìn thấy xác chết trên mặt đất mới biết những gì trải qua tối hôm qua hóa ra còn hung hiểm hơn trong tưởng tượng. Ba lần, người Lâm Việt đều xông lên đỉnh núi, ở bên ngoài bức tường thấp đắp bằng đá không đến một xích cũng có thi thể.
Thân Thiệu Thành dùng sức vỗ vỗ mặt làm cho mình tỉnh táo hơn một ít, sau đó liếc tầm mắt về phía các huynh đệ bên cạnh: "Còn bao nhiêu mũi tên nữa?"
"Của ta hết rồi."
"Của ta cũng hết rồi."
"Trong đêm qua lúc người Lâm Việt xông lên lần thứ hai là ta đã dùng hết mũi tên rồi."
"Ta chỉ có một hộp tên nữa, nhưng... nhiều nhất còn có ba mũi tên."
Thân Thiệu Thành nhìn bọn họ, từng khuôn mặt mệt mỏi.
"Thương tiên sinh nhất định sẽ trở lại." Hắn ta nói.
Các binh sĩ đồng thời gật đầu, bọn họ không ai nghi ngờ, mỗi người đều tự nói với mình vô số lần rằng Thương tiên sinh nhất định sẽ trở lại, bởi vì lúc bọn họ lên núi đã nói với Thương tiên sinh, chúng ta ở trên đỉnh núi chờ ông.
"Mũi tên hết rồi, vậy thì dùng đao."
Thân Thiệu Thành rút đao ra chậm rãi giơ lên, ánh mặt trời làm cho lưỡi đao nhìn rất sáng.
"Lá cờ đâu?"
Thân Thiệu Thành quay phắt đầu lại, sau đó nhìn thấy chiến kỳ của Đại Ninh vẫn tung bay ở cách đó không xa, trên người thân binh của hắn ta. Hắn ta nhếch môi cười cười với thân binh của mình: "Biết ngay là tiểu tử ngươi không có vấn đề mà."
Thân binh không trả lời, thậm chí không có phản ứng.
Sau đó mọi người mới nhìn rõ tiểu tử mới hai mươi sáu tuổi kia đã chết, chết đứng, một bàn tay chống lên tảng đá, một bàn tay chống eo, gã cứ kiên trì như vậy không có ngã xuống, trên ngực gã cắm một mũi tên, trên lưng có một mũi tên, máu đã khô rồi. Gã không ngã xuống là vì gã cột chiến kỳ Đại Ninh vào người mình, cọc gỗ treo chiến kỳ bị gã cột ở sau lưng.
Giáo úy nói cột cờ không thể đổ.
Thân Thiệu Thành chậm rãi tháo mũ sắt xuống, tay trái ôm mũ, tay phải nâng lên đặt trước ngực.
Có người đi qua muốn đỡ đồng bào xuống nhưng Thân Thiệu Thành lại quát một tiếng, lau nước mắt: "Để hắn đứng!"
Dưới chân núi lại vang lên tiếng tù và, người Lâm Việt sắp sửa tiến công.
Khi mặt trời đỏ rực cuối cùng cũng ló ra, cuối cùng Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương cũng chạy tới huyện Thác Hải. Đêm tối sẽ luôn khiến người ta bị lạc phương hướng, bọn họ cũng vậy, bọn họ không quen đường, trong đêm tối đen như vậy bọn họ thậm chí còn không thể xác định phía trước mặt mình là chỗ nào, cho nên bọn họ phí công chạy đường vòng, lãng phí, ít nhất hai canh giờ, phải đi vòng lại hai lần mới trở lại con đường có vẻ là chính xác. Bọn họ từng đi lướt qua chỗ cách binh doanh huyện Thác Hải không đến năm dặm, đợi lúc trở lại thì trời đã sáng rồi.
Cũng không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ vừa lòng đẹp ý, đều sẽ được thuận lợi.
Thẩm tiên sinh lao thẳng đến bên ngoài binh doanh, bị chiến binh gác cửa cưỡng chế dừng lại thì ông mới nhảy xuống chiến mã: "Nhanh, triệu tập nhân mã đi huyện Tô Sơn, chiến binh ở đồn điền huyện Tô Sơn bị người Lâm Việt vây khốn, phải nhanh lên!"
Thẩm tiên sinh khàn giọng nói, nghiêng ngả lảo đảo, đã hai ngày hai đêm ông không có nghỉ ngơi, đâu còn sức lực gì nữa.
Gã binh lính đỡ ông sắc mặt hơi tái nhợt: "Không... Không có binh nữa."
Thẩm tiên sinh lập tức trợn mắt to, trong nháy mắt tơ máu liền giăng đầy hai mắt, hai tay ông bóp vai gã binh lính kia: "Người đâu? Người đâu? Chiến binh của chúng ta đâu?!"
"Huyện Thác Hải bùng phát phản loạn, phản quân tấn công vào huyện thành, giết chết huyện lệnh huyện thừa, cướp đoạt võ khố kho lương, hôm qua tướng quân đã mang người qua đó. Hiện giờ... hiện giờ trong doanh chỉ còn không tới năm mươi người. Chúng ta không dám nghỉ ngơi cũng không dám dừng lại, năm mươi người từ đầu đến cuối đều đang tuần tra tạo ra hiện tượng giả, khiến cho người Lâm Việt tưởng là trong đại doanh vẫn có không ít binh mã, nhưng mà không có đâu, chỉ có chúng ta thôi."
Tay của Thẩm tiên sinh chậm rãi trượt xuống, trong nháy mắt người ông giống như bị rút hết sức lực.
Binh lính liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái, lại nhìn Thương Cửu Tuế được Thẩm tiên sinh cõng sau lưng: "Trước tiên để ông ấy xuống đi, người chết không thể sống lại, xin ông nén bi thương..."
Thẩm tiên sinh ngẩng phắt đầu lên, lại quay đầu lại, nhưng không nhìn được. Ông luống cuống thả Thương Cửu Tuế đang buộc sau lưng mình xuống, nhưng người đã sớm cứng đờ. Ông ta yên tĩnh ngủ trên lưng ông, không bao giờ mở mắt nữa, nhưng khóe miệng lại có nụ cười thoải mái.
Trong đêm qua khi Thẩm tiên sinh phóng ngựa chạy như điên, cảm giác Thương Cửu Tuế từng tỉnh lại một lúc, còn gãi gãi lên lưng của ông.
Thật ra, chỉ là ông ta đang dùng ngón tay viết hai chữ trên lưng Thẩm tiên sinh.
Xin lỗi.