Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 769 - Chương 769: Đây Không Phải Kết Thúc

Chương 769: Đây không phải kết thúc Chương 769: Đây không phải kết thúc

Thẩm tiên sinh ngồi ở đó nhìn mặt Thương Cửu Tuế, trên khuôn mặt vẫn còn vết máu, lông mày vẫn còn hơi nhíu lại, cho nên lúc ông ta ra đi hẳn là vẫn đang chống chịu đau đớn. Thương Cửu Tuế là ai? Làm sao ông ta có thể sợ đau, ông ta chỉ sợ tiếc nuối, mà trên khóe miệng ông ta mỉm cười thoải mái, cho nên ông ta đi không có tiếc nuối.

"Có thể cho ta mượn một chỗ không?"

Thẩm tiên sinh ôm Thương Cửu Tuế lên, nhìn về phía binh sĩ canh cửa kia: "Ta muốn lau sạch người cho huynh đệ của ta, thay một bộ y phục cho hắn."

"Được!"

Binh lính chạy tới muốn giúp Thẩm tiên sinh khiêng Thương Cửu Tuế vào nhưng Thẩm tiên sinh lại lắc đầu: "Để ta tự làm."

Mọi người trong binh doanh đặc biệt nhường lại một gian phòng, Thẩm tiên sinh đặt Thương Cửu Tuế ở trên giường, lấy một chậu nước lau mặt cho ông ta, khăn mặt lau qua, cặp mày đang nhíu lại của Thương Cửu Tuế dường như cũng giãn ra. Lúc Thẩm tiên sinh sửa sang lại y phục cho Thương Cửu Tuế, phát hiện trên người Thương Cửu Tuế có một vết thương rất lạ.

Vết thương ở vị trí sườn, đây không phải là vết đao cũng không giống vết thương do gọng ô tạo thành, đó là vết thương do trúng tên.

Nhưng Thương Cửu Tuế trúng tên khi nào?

Thẩm tiên sinh cẩn thận nhớ lại, chuyện có thể nhớ được là khi ở Tô Sơn Hạp Thương Cửu Tuế lao về phía thành quan hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác bị mũi tên dày đặc cản lại, có lẽ lúc đó ông ta đã bị thương, chỉ là ông ta lặng lẽ rút mũi tên ra nhưng không nói cho ông biết. Đây chỉ là suy đoán của Thẩm tiên sinh, bởi vì ông không nhìn thấy, khi ông leo lên vách đá có một mũi tên trọng nỗ bay tới phía ông, đồng thời còn có một mũi tên bay tới phía Thương Cửu Tuế. Ở độ cao đó, cung tiễn bình thường không bắn đến, ít nhất là cung cứng hai thạch rưỡi trở lên mới có thể bắn đến.

Thương Cửu Tuế lập tức túm được mũi tên trọng nỗ này nhưng lại không tránh được mũi tên lông vũ kia, nhưng ông ta không do dự, cũng sẽ không do dự.

Ông ta hô một tiếng "đi lên" với Thẩm tiên sinh, sau đó lập tức rút mũi tên ra.

Ông ta không nói cho Thẩm tiên sinh biết là vì ông ta không nghĩ vết thương này có ảnh hưởng bao nhiêu, bản thân ông ta cũng có thuốc trị thương, cũng đã buộc chặt vết thương, nhưng ông ta chỉ không ngờ sẽ gặp Chân Mạt giữa đường. Có những chuyện dường như thật sự không tránh được.

Thẩm tiên sinh đi ra ngoài xin về một bộ quân phục mới thay cho Thương Cửu Tuế. Hiện giờ Thương Cửu Tuế đã gầy đến nỗi không mặc vừa được bộ y phục này nhưng nhìn cũng rất ra dáng. Cho dù ông ta đã không bao giờ mở mắt nữa nhưng người đến sạch sẽ, lúc đi cũng phải sạch sẽ.

Thẩm tiên sinh ra ngoài, liếc nhìn Hồng Thập Nhất Nương đứng ở cửa: "Ta phải quay lại."

"Cùng đi." Hồng Thập Nhất Nương thở ra một hơi: "Cũng phải trở lại thôi."

Thẩm tiên sinh tìm gã binh lính lúc nãy đã cho ông vào, chắp tay: "Huynh đệ của ta tạm để ở chỗ các ngươi, ta sẽ trở lại đón hắn. Nếu như... ta không trở lại, vậy thì nhờ ngươi giúp ta chôn hắn đi. Hắn tên là Thương Cửu Tuế, người của phủ Đình Úy, hãy lập cho hắn một tấm mộ bia, không có đồ thích hợp thì dùng tấm ván gỗ cũng được. Nếu các ngươi có thể sống sót, phái người gửi phong thư đến phủ Đình Úy Trường An, sẽ có người đến đón hắn."

Binh lính vội vàng đứng nghiêm: "Ta biết rồi."

Gã có vẻ mặt áy náy: "Thật sự không có cách nào cùng đi với ông, nếu chúng ta mà đi nữa thì binh doanh võ khố có thể sẽ rơi vào tay người Lâm Việt, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người chết hơn. Lúc tướng quân mang binh đi đã nói trừ phi chúng ta đều chết hết, nếu không thì binh doanh không thể rơi vào tay người Lâm Việt."

"Ta biết." Thẩm tiên sinh vỗ vai gã binh lính kia: "Phải sống."

Những binh lính khác từ đàng xa đi qua, đặt liên nỏ của bọn họ, hộp nỏ của bọn họ, đặt nước và lương khô ở bên cạnh chiến mã của Thẩm tiên sinh và Hồng Thập Nhất Nương, tất cả mọi người đứng ở đó, sau đó đồng thời nâng tay phải lên hành quân lễ.

Hai người, hai con ngựa, lao ra khỏi đại doanh, hướng về phía huyện Tô Bắc.

Huyện Tô Bắc.

Thân Thiệu Thành lau máu trên mặt, cúi đầu nhìn xuống, hắc tuyến đao của hắn ta đã chém ra vết sứt mẻ. Kẻ thù nằm bên ngoài tường đá đã nhiều đến nỗi không nhìn thấy mặt đất, thi thể phủ kín ở đó, đương nhiên tư thế cũng sẽ không đẹp, làm cho người ta có ảo giác bọn họ đang dùng tính mạng để triều bái gì đó.

Đã qua buổi trưa, hôm qua Thương tiên sinh rời đi sớm hơn giờ này một chút, tính thời gian nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thương tiên sinh đã về rồi mới đúng, nhưng đến bây giờ vẫn không có bất cứ viện binh nào đến, Thân Thiệu Thành hướng tới binh sĩ ở chỗ cao hô một tiếng: "Nhìn thấy chưa?!"

Gã binh lính kia lắc đầu: "Hướng đông bắc... không có người."

Thân Thiệu Thành ngồi trên tảng đá thở ra một hơi thật dài. Hắn ta chưa từng nghi ngờ Thương tiên sinh, nhưng giờ khắc này hắn ta cũng đoán được đại khái có thể Thương tiên sinh đã gặp chuyện không hay. Nếu Thương tiên sinh thật sự không thể trở lại, như vậy thì...

Thân Thiệu Thành lại nhìn về phía các huynh đệ, đã rất lâu rồi mọi người đều không được nghỉ ngơi, đã rất lâu rồi không ăn uống, bọn họ rất mệt, rất buồn ngủ và cũng căng thẳng, nhưng bọn họ không chịu thua.

"Đắc ý lớn nhất trong đời Thân Thiệu Thành ta chính là cho dù các ngươi lén chửi ta sau lưng không ít nhưng vẫn coi ta giống như đại ca. Ta hung dữ với các ngươi là vì khi chúng ta gặp phải cuộc chém giết như thế này, ta hy vọng các ngươi có thể sống lâu hơn một ít."

Hắn ta cười cười, trên mặt toàn là máu, nhưng răng rất trắng cho nên cười lên vẫn đẹp.

"Ba năm rồi, vốn dĩ còn không đến một tháng nữa là chúng ta có thể đổi phiên trở về. Ta còn nhớ lúc chúng ta đến huyện Tô Sơn thay phiên cho các huynh đệ kia, trước khi đi họ đã nói sau khi ở đồn điền ba năm, còn nhớ nhà hơn cả lúc viễn chinh."

Hắn ta lau vết máu trên hắc tuyến đao lên bì giáp: "Không về nhà được, cũng may các huynh đệ còn ở bên nhau, nhìn thi thể của kẻ địch ở bên ngoài xem, con mẹ nó chứ chúng ta không lỗ..."

Hắn ta đi đến bên cạnh gã thân binh đã chết kia, thân binh kia vẫn đứng. Hắn ta tháo chiến kỳ Đại Ninh trên lưng thi thể xuống, sau đó đưa cho huynh đệ ở bên cạnh: "Cột lên người ta."

Binh lính thật cẩn thận buộc chắc chiến kỳ, theo bản năng, tay vuốt ve trên chiến kỳ một cái.

Dưới chân núi lại vang lên tiếng tù và một lần nữa, lần này hẳn là người Lâm Việt đã bất chấp mọi giá rồi.

"Chiến binh!"

Thân Thiệu Thành khàn giọng hét lên một tiếng, mọi người nâng hoành đao lên gõ vang hung giáp, bịch, bịch, bịch!

Đúng lúc này, gã binh sĩ ở chỗ cao bỗng nhiên hô một tiếng: "Viện binh đến rồi!"

Viện binh không đến từ hướng đông bắc mà là từ hướng tây nam, từ sau lưng người Lâm Việt. Đó là một đội ngũ kỵ binh có chừng hơn ngàn người, đạp trên bụi đất, đạp trên phong lôi, chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm tung bay trong đội ngũ kỵ binh, phối hợp ăn khớp với chiến kỳ trên đỉnh núi.

Cả đỉnh núi đều sôi sục lên, các binh sĩ lớn tiếng reo hò, thanh âm ấy dường như có thể khiến Tô Sơn run rẩy.

Thiết kỵ đánh úp lại.

Thẩm Lãnh chỉ hắc tuyến đao về phía trước, chiến binh thủy sư cũng đã rất lâu rồi không nghỉ ngơi nhưng trong giờ khắc này vẫn bộc phát ra ý chí chiến đấu không gì sánh bằng, bởi vì bọn họ biết các huynh đệ trên đỉnh núi đang chờ viện binh đến. Đây là trùng hợp, nhưng dường như lại là chuyện tất nhiên. Trước khi đến Thẩm Lãnh không biết trên đỉnh ngọn núi đá thấp này sẽ có hơn một trăm huynh đệ chiến binh đã huyết chiến suốt một ngày một đêm.

Tướng quân người Lâm Việt Loan Bạch Thạch quay phắt đầu lại, khi nhìn thấy kỵ binh Đại Ninh giống như một tầng mây đen cuốn đất kéo đến kia, trong nháy mắt sắc mặt y trở nên trắng bệch. Những chiến binh Đại Ninh này từ đâu đến?

"Dàn trận! Nghênh chiến!"

Loan Bạch Thạch gào thét một tiếng, xoay chuyển chiến mã, mặt hướng về phía kỵ binh Đại Ninh đang xông đến, trong nháy mắt, cảnh tượng y nhìn thấy mười hai năm trước lại hiện lên trong đầu một lần. Năm đó y trơ mắt nhìn thiết kỵ của Đại Ninh đạp nát quân trận của người Lâm Việt, nhìn những người Ninh kia từng đao từng đao chém binh sĩ của y ngã xuống đất. Đã bao nhiêu đêm, trận chiến ấy xuất hiện trong giấc mơ của y hết lần này đến lần khác, lần nào cũng khiến y giật mình tỉnh giấc, lần nào cũng sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm.

"Lần này, ta không thể thua!"

Loan Bạch Thạch gầm gào, chỉ đao về phía kỵ binh của Thẩm Lãnh.

"Không thể thua" không phải y nói là được, tiếng hô lớn đến mấy cũng không thay đổi được kết cục. Kỵ binh của Thẩm Lãnh giống như cơn lốc quét qua, một lần xung phong sẽ đánh đội ngũ của người Lâm Việt tan tác, bọn họ còn chưa kịp tổ chức lại trận hình một lần nữa, kỵ binh đã lại gào thét lướt qua một lần nữa. Loan Bạch Thạch cũng lại một lần nữa nhìn thấy binh lính của y từng người một bị người Ninh chém gục trên mặt đất.

Loan Bạch Thạch mắt đỏ ngầu giục ngựa lao về phía Thẩm Lãnh, loan đao của y giơ lên cao, trong khoảnh khắc hai con ngựa sắp lướt qua nhau, đao của y hung hăng chém xuống, nhưng mà chỉ hạ xuống một nửa thì tay của Thẩm Lãnh đã thò qua. Bàn tay kia túm được cổ Loan Bạch Thạch xách người từ trên lưng ngựa lên, không đợi Loan Bạch Thạch giãy giụa, hắn đã bị quật thật mạnh xuống mặt đất.

Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước đi đến trước người Loan Bạch Thạch. Loan Bạch Thạch vừa mới chống mặt đất đứng lên thì chân của Thẩm Lãnh đã đến, một cước đá nghiêng vào cổ Loan Bạch Thạch. Lực độ của một cước khiến Loan Bạch Thạch lăn lộn bay ra ngoài.

Thẩm Lãnh đi qua, cúi người giơ tay túm lấy thiết giáp của Loan Bạch Thạch, xách người lên: "Người đâu?"

"Người?" Loan Bạch Thạch liếc nhìn lên trên núi, nhếch môi cười cười: "Người không ở đó à."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái, Trần Nhiễm lập tức hiểu ý, dẫn người chạy lên núi. Thẩm Lãnh ném Loan Bạch Thạch thật mạnh trên mặt đất, cứ đứng nhìn xuống y như vậy.

Không bao lâu sau Trần Nhiễm đã chạy về, Thân Thiệu Thành đi theo bên cạnh. Thân Thiệu Thành chưa từng gặp Thẩm Lãnh nhưng hắn ta nhìn ra được phân lượng của bộ giáp tướng quân kia, sau khi chạy tới liền đứng thẳng người hành quân lễ: "Ti chức Thân Thiệu Thành bái kiến tướng quân!"

Trần Nhiễm lắc đầu: "Thẩm tiên sinh bọn họ không ở cùng Thân giáo úy, nhưng mà có từng gặp Thương tiên sinh."

Thân Thiệu Thành nói: "Sáng hôm qua một mình Thương tiên sinh đi huyện Thác Hải cầu viện, tính theo thời gian thì ông ấy nên về từ lâu rồi mới đúng, nhưng mà ông ấy không trở lại. Ti chức phỏng đoán, Thương tiên sinh có thể... có thể đã gặp bất trắc."

Mắt Thẩm Lãnh bất chợt lạnh lẽo, xoay người nhìn về phía Loan Bạch Thạch. Loan Bạch Thạch nhổ một ngụm máu, nhún vai, vẻ mặt không quan tâm: "Ta làm sao biết ngươi muốn hỏi ai. Kẻ nên chết đều đã chết rồi, người nên sống thì sẽ sống, chỗ nào cũng sẽ có người chết, người mà ngươi quan tâm chết lẽ nào lại không bình thường sao? Giống như mười hai năm trước ta đã tự khuyên nhủ bản thân, đây là chiến tranh, cho nên người mà ta quan tâm chết chẳng phải là bình thường à."

Y còn chưa nói xong thì hắc tuyến đao đã lia tới, quét qua cổ của y, đầu người bay lên giữa không trung, máu trong cổ phun ra giống như suối. Đầu người kia quay cuồng một vòng ở giữa không trung rồi rơi xuống đất, không nhắm mắt.

"Giết."

Thẩm Lãnh lạnh lùng căn dặn một tiếng, sau đó leo lên ngựa. Hắn nhìn về phía Thân Thiệu Thành: "Còn đánh được không?"

Thân Thiệu Thành gật đầu: "Được!"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Dẫn bọn họ, đi huyện Thác Hải!"

Bốn phía khắp nơi đều là hoành đao chém xuống, binh lính người Lâm Việt đã quỳ xuống đầu hàng bị chém gục hết tên này đến đến khác, có người kêu khóc trước khi chết, có người cầu xin trước khi chết, nhưng căn bản không thay đổi được gì cả. Chiến binh của Đại Ninh chém rơi đầu người, sau đó lên ngựa, nơi này không phải đích đến của bọn họ, cũng không phải kết thúc, mà giờ mới là bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment