Trận phản loạn này lan ra khắp cả Bình Việt đạo, binh lực lấy trứng chọi đá không thể kịp thời đánh bại phản quân thì càng đừng nói là khống chế cục diện, cho nên Bình Việt đạo không chỉ là phản quân hoành hành mà giặc cỏ cũng nổi lên khắp nơi.
Giữa tháng 8, người Lâm Việt cũng không nghĩ tới sao lại đột nhiên có một đội chiến binh của Đại Ninh xuất hiện ở Bình Việt đạo. Ngày đầu tiên bọn họ đánh tan phản quân của hai huyện Tô Sơn và Tô Bắc, giết hơn hai vạn phản tặc. Ngày thứ ba, đội ngũ chiến binh này giết thẳng vào huyện Thác Hải trong tình huống người Lâm Việt không hề phòng bị, hơn một vạn phản quân của huyện Thác Hải bị đánh bại, đầu của thủ lĩnh phản quân bị treo trên tường thành thị chúng.
Cũng chính trong ngày này, tướng quân Thẩm Lãnh suất lĩnh đội chiến binh này ban lệnh tước bỏ vũ khí, tuyên bố bắt đầu từ ngày hôm đó, người Lâm Việt trong Bình Việt đạo, phàm là người mặc giáp trụ cầm khí giới đều giết. Bách tính ở các thành các nơi, sau khi trời tối không được rời khỏi cửa nhà, kẻ trái lệnh giết không tha.
Đầu tháng 9, Thẩm Lãnh suất quân đánh bại liên quân do hơn bốn vạn sương binh người Lâm Việt tạo thành, chém hơn hai vạn kẻ địch.
Giữa tháng 9, Thẩm Lãnh liên tiếp công phá bốn huyện, giết hơn ba vạn phản tặc.
Cũng là giữa tháng 9, Tây Thục đạo.
Tướng quân chiến binh Tây Thục đạo Thạch Phá Đang đang để trần hai cánh tay luyện công thì nhận được tin tức Bình Việt đạo phản loạn. Hán tử cao lớn thô kệch này trầm mặc một lát rồi lập tức hạ lệnh tập hợp tất cả đội ngũ, trong hai ngày chuẩn bị đầy đủ lương thảo đồ quân nhu, nghiêm lệnh trong vòng hai mươi ngày nhất định phải tiến vào Bình Việt đạo. Thủ hạ của gã khuyên can, tướng quân chiến binh không có ý chỉ thì không thể dễ dàng suất quân rời khỏi nơi đóng quân, đây là trọng tội mất đầu. Thế nhưng Thạch Phá Đang lại một cước đá văng người thủ hạ khuyên gã, quát một tiếng rơi đầu là lão tử, con mẹ nó các ngươi sợ cái gì, hai mươi ngày không thể vào Bình Việt đạo, lão tử đem các ngươi đi khai đao tế cờ.
Chiến binh Tây Thục đạo đi suốt ngày đêm tới Bình Việt đạo, từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay đây là lần thứ hai, tướng quân tay nắm trọng binh tự suất quân ra khỏi đạo. Lần đầu tiên là đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn mang chín ngàn đao binh thẳng tiến đến Trường An.
Cuối tháng 9.
Thành Trường An.
Hơn một tháng qua, lông mày của hoàng đế đều không giãn ra, ông ta bức thiết muốn biết tình hình của bên Bình Việt đạo, nhưng núi cao đường xa, tin tức không có khả năng đến nhanh như vậy. Sau khi tan triều ông ta trở lại Tứ Mao Trai hoạt động một lát rồi bắt đầu phê duyệt tấu chương. Thoạt nhìn vị đế vương này từ đầu đến cuối đều có vẻ bình tĩnh nhưng mà Đại Phóng Chu biết, giữa cặp lông mày đang nhíu lại của bệ hạ đều là sự u sầu, lửa giận của bệ hạ từ đầu đến cuối đều không bùng phát ra ngoài.
Đại Ninh xuất hiện phản loạn, nơi phản loạn lại không có chiến binh để dùng, khi chiến binh của Tây Thục đạo và Lang Viên đang đi xa đến tận Điệu quốc nhận được tin tức và quay trở lại, cho dù có thể trấn áp phản quân thì khi đó chắc cả Bình Việt đạo cũng đã hoàng tàn khắp nơi rồi.
Không thể không nói, chiêu này của Mộc Chiêu Đồng thật sự ác.
Đúng lúc này Lại Thành cầm một bản quân báo trong tay bước nhanh vào, còn cách xa đã bắt đầu nói to: "Bệ hạ! Bệ hạ! Bình Việt đạo có tin chiến thắng!"
Hoàng đế đang ngồi cạnh cửa sổ ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, đầu tiên là ngây người, sau đó đứng bật dậy: "Tin chiến thắng?!"
"Đúng!"
Lại Thành mang vẻ mặt hưng phấn, hai chân chạy nhanh như gió, thở hổn hển chạy đến bên ngoài cửa sổ, không kịp vào trong phòng, đứng ở ngoài cửa sổ đưa tin báo chiến thắng cho hoàng đế: "Thật là ý trời, thật là ý trời mà. Tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh từ nam cương về bắc nhận được tin tức Bình Việt đạo phản loạn, đã suất lĩnh năm ngàn người tiến vào Bình Việt đạo dẹp loạn. Trong tin báo chiến thắng có nói, không đến mười ngày Thẩm tướng quân đã suất quân tấn công liền năm huyện, giết hơn mười vạn phản tặc, nhờ tướng quân Thẩm Lãnh đột nhiên xuất hiện mà thế cục của Bình Việt đạo đã ổn định lại."
Người của trầm ổn như ông ta mà cũng hưng phấn đến mức lúc nói chuyện cũng hoa chân múa tay, thậm chí nói còn nói năng lộn xộn, giống như một đứa trẻ.
"Thần binh thiên giáng, thần binh thiên giáng mà!"
Lại Thành đứng ở bên ngoài nói chuyện, khóe miệng đã sắp ngoác đến tận mang tai rồi. Một tháng, một tháng... Vốn tưởng rằng cuộc phản loạn đã lan tràn khắp cả Bình Việt đạo này ít nhất phải bốn tháng sau khi bùng nổ mới có thể bắt đầu trấn áp được, nhưng giờ mới qua một tháng, đây không phải là trời phù hộ Đại Ninh thì là gì?
"Thẩm tướng quân là phúc tướng, là phúc tướng của bệ hạ!"
Lại Thành nói: "Còn có tin tức nói chiến binh thuộc Tuần Hải Thủy Sư do Vương Căn Đống suất lĩnh sau khi nhận được mệnh lệnh của Thẩm Lãnh đã từ Đại Vận Hà vào Bình Việt đạo, càn quét từ đông bắc Bình Việt đạo xuống phía nam."
Hoàng đế cũng không phát giác được bàn tay đang cầm quân báo của ông ta cũng đang khẽ run.
"Thẩm Lãnh... không phải Thẩm Lãnh đang giao chiến với người Nhật Lang sao? Sao, sao hắn lại đột nhiên đến Bình Việt đạo?"
Hoàng đế đứng dậy, cầm quân báo đi tới đi lui trong phòng. Đừng nói Lại Thành, ngay cả hoàng đế cũng đã không kìm nén được kích động trong lòng rồi.
"Tốt, tốt, tốt!"
Hoàng đế liên tiếp nói ba từ "tốt", nhìn về phía Lại Thành: "Truyền chỉ, đi truyền chỉ. Thẩm Lãnh khôi phục chức đề đốc Tuần Hải Thủy Sư chính tam phẩm, đốc thúc sự vụ dẹp quân phản loạn Bình Việt đạo, tất cả chiến binh điều vào Bình Việt đạo do Thẩm Lãnh điều phối tiết chế, cho đến khi hoàn toàn bình diệt phản loạn!"
"Thần tuân chỉ, thần đi viết chỉ ngay."
Lại Thành liền xoay người chạy về, mới chạy mấy bước đã lại trở lại: "Bệ hạ, đợi sau khi tướng quân chiến binh Tây Thục đạo Thạch Phá Đang suất quân đến nơi, có phải điều Thẩm Lãnh về ngay không? Dù sao chuyện bắc phạt vẫn còn rất nhiều cần chỗ cần Tuần Hải Thủy Sư."
"Cũng được." Hoàng đế hít sâu một hơi để mình bình tâm lại một chút: "Cứ làm như khanh nói đi."
Lại Thành gật đầu xoay người chạy đi. Ngày bình thường hoàng đế cảm thấy Lại Thành chạy như một con vịt ngốc nghếch nhưng hôm nay nhìn ông ta chạy cũng có chút thuận mắt.
Bộp một tiếng, tay của hoàng đế vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, không phải là tức giận, mà là vui vẻ. Ông ta xoa xoa bàn tay bị đau, trong mắt ngập ý cười: "Tiểu tử thối này, ha ha ha ha... Tiểu tử thối này!"
Bình Việt đạo.
Thẩm Lãnh đã chinh chiến ở đây hơn một tháng. Một tháng này, sau khi hội hợp với Vương Căn Đống, hắn đã suất lĩnh hơn hai vạn chiến binh Tuần Hải Thủy Sư liên tục chiến đấu ở chiến trường các nơi, giết chết hơn hai mươi vạn phản tặc và giặc cỏ, hiện tại khắp cả Bình Việt đạo có người nào mà không biết Thẩm đồ tể đã đến đây. Lần này Thẩm Lãnh thật sự động sát niệm, không giữ tù binh, không bàn điều kiện, những nơi đại quân đến, chỉ cần bất cứ người nào cầm binh khí đều giết hết không tha, người Lâm Việt ở Bình Việt đạo thật sự sợ hãi. Lúc mới phản loạn đối với bọn họ mà nói là cuồng hoan, phản tặc nổi lên đốt giết đánh cướp khắp nơi, nhưng bây giờ thì sao? Một bộ phận phản quân đã ném bỏ binh khí chạy trốn vì lệnh tước bỏ vũ khí của Thẩm Lãnh, loạn ở Bình Việt đạo hình như càng ngày càng ít.
Chiến đấu suốt hơn một tháng, binh lực dưới trướng Thẩm Lãnh đã tăng lên đến gần ba vạn người. Mấy ngàn chiến binh Đại Ninh lưu thủ ở Bình Việt đạo được hắn cứu khỏi vòng vây, hiện giờ các tướng quân của những chiến binh này đều ở dưới trướng Thẩm Lãnh.
Tướng quân lưu thủ đều là tầm ngũ phẩm.
"Hiện giờ nội trong Bình Việt đạo, quân chức của ai cao nhất? Ta cùng hắn bàn bạc chuyện tiến quân bước tiếp theo."
Thẩm Lãnh nhìn về phía mọi người một lượt.
Một tướng quân ngũ phẩm hành quân lễ: "Tướng quân, là ngài."
Một tướng quân ngũ phẩm khác nói: "Tướng quân cứ việc hạ lệnh, chúng ta tất tuân theo hiệu lệnh của tướng quân mà làm việc."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, gật đầu: "Nếu đã như vậy, ta sẽ trực tiếp phân công quân vụ."
Hắn đi đến phía trước bản đồ phân công nhiệm vụ, đúng lúc này Trần Nhiễm từ bên ngoài chạy vào: "Tướng quân, đạo phủ Diệp đại nhân đến."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, hắn chinh chiến lâu như vậy căn bản cũng không có thời gian đi hỏi thăm Diệp Khai Thái. Vốn dĩ hắn nghe nói thành Tử Ngự đạo trị Bình Việt đạo cũng bùng phát phản loạn nên muốn suất quân đến tiếp viện, nhưng lúc đi đến nửa đường thì nhận được tin tức. Diệp Khai Thái bị bao vây trong phủ đạo trị dẫn đầu ba bốn trăm thân binh và gia đinh, giết tan mấy ngàn phản tặc bao vây phủ đạo trị, triệu tập quân bảo vệ thành tiêu diệt toàn bộ cường đạo ở trong thành Tử Ngự, sau đó lại suất quân hơn hai ngàn người ra ngoài thành Tử Ngự, tấn công liền ba huyện chung quanh.
Sau khi nhận được tin tức Thẩm Lãnh phái năm ngàn chiến binh qua đó, sau đó chuyển hướng đến nơi có phản loạn nghiêm trọng hơn.
Không đợi Thẩm Lãnh kịp phản ứng, đạo phủ đại nhân Bình Việt đạo Diệp Khai Thái sải bước từ bên ngoài vào, mỉm cười: "Thẩm tướng quân."
Thẩm Lãnh vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ: "Đại nhân!"
Diệp Khai Thái đi lên giúp đỡ Thẩm Lãnh một chút: "Đừng khách sáo, chúng ta nói thẳng vào chính sự."
Thẩm Lãnh nhường lại chủ vị, Diệp Khai Thái đi đến chỗ bản đồ vươn tay ra chỉ: "Hôm qua ta nhận được tin tức, có một đội chiến binh đột nhiên tiến vào Bình Việt đạo từ hướng tây bắc, binh vây phản tặc núi Đại Nhạn, chỉ một ngày đã công phá núi Đại Nhạn, giết trên một vạn phản tặc, thủ lĩnh Lý Não của phản tặc núi Đại Nhạn. Sau đó đội ngũ này chỉ mất một ngày một đêm đã hành quân đến huyện Thu Bình, phá được huyện thành Thu Bình đã bị phản tặc chiếm cứ hơn một tháng."
Thẩm Lãnh cười cười: "Thạch Phá Đang."
Diệp Khai Thái ừ một tiếng: "Ta không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy."
quyển sổ nhỏ ghi lại, lần sau về đến Trường An buộc tội hắn một lần, cứ nói hắn tự tiện điều động binh mã... Chuyện này không có hai bữa rượu ngon thì không mua chuộc được ta."
Diệp Khai Thái bật cười ha ha: "Ngươi còn buộc tội hắn một lần? Có lẽ còn có người nghĩ làm sao để buộc tội ngươi một lần đấy. Ngươi vốn nên phụng chỉ về kinh, nhưng giữa đường lại dẫn Tuần Hải Thủy Sư giết vào Bình Việt đạo, chuyện này và chuyện của Thạch Phá Đang không có gì khác nhau."
Thẩm Lãnh cười nói: "Người buộc tội ta, người buộc tội Thạch Phá Đang, cộng lại có lẽ cũng không nhiều bằng số người buộc tội đại nhân."
Diệp Khai Thái thì đã không còn quan tâm nữa, tất cả mọi chuyện có thể dự liệu được ông ta đã sớm nghĩ tới nhiều lần, cho nên chỉ cười cười: "Để bọn họ buộc tội đi, Bình Việt đạo phản loạn lan rộng, tổn thất to lớn, ta khó thoát tội trạng này, cho dù không ai buộc tội thì tự ta cũng sẽ dâng tấu thỉnh tội. Ta đã phái người gửi tấu chương đến Trường An, chờ sau khi bên bình diệt phản quân Bình Việt đạo này, ta sẽ về kinh thỉnh tội."
"Thạch Phá Đang đến đây rồi, trận này sẽ trở nên dễ đánh hơn nhiều."
Tầm nhìn của Diệp Khai Thái quay trở lại bản đồ: "Từ nơi này về phía tây không cần chúng ta quan tâm nữa, từ đây... Ngươi mang binh đi về hướng đông nam, ta từ đây mang binh đi hướng chính nam, ngươi từ phía nam giết qua, vậy thì quay lại giết một trận nữa."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta đang sắp xếp, cũng giống như đại nhân nghĩ."
Diệp Khai Thái gật đầu, liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thẩm Tiểu Tùng thế nào rồi?"
"Ta để Trà Nhi hộ tống tiên sinh về Trường An rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Thương tiên sinh qua đời, tiên sinh..."
Trong ánh mắt của Diệp Khai Thái lóe lên một chút bi thương nhưng rất nhanh chóng đã bị ông ta che giấu đi. Bọn họ đều là người trong phủ Lưu Vương đi ra, Thương Cửu Tuế đi rồi, lúc nhận được tin ông ta đã tự giam mình trong phòng khóc lớn một trận, khóc xong rồi mở cửa ra, mặc chiến giáp, chuyện nên làm vẫn phải làm. Bây giờ ông ta vẫn là đạo phủ đại nhân của Bình Việt đạo, rất nhiều chuyện chỉ có thể là ông ta làm.
"Bảo trọng." Diệp Khai Thái vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Ta phải đến huyện Thường An."
Sau khi nói xong liền bước nhanh ra quân trướng, Thẩm Lãnh đi theo phía sau tiễn ông ta. Đi ra ngoài mấy bước, Diệp Khai Thái dừng chân lại: "Hàn Hoán Chi đã đi Tây Thục đạo."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Mộc Chiêu Đồng ở Tây Thục đạo?"
"Có lẽ vậy."
Diệp Khai Thái trầm mặc một lát: "Huyện Trường Đồ, Hàn Hoán Chi bị vây công, hắn mang đến hai trăm hắc kỵ, ta phân cho hắn năm trăm binh sĩ, đánh xong một trận chỉ còn lại không tới hai mươi người... Không ai cản được hắn nữa rồi."