Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 771 - Chương 771: Vào Tây Thục

Chương 771: Vào Tây Thục Chương 771: Vào Tây Thục

Huyện Đình Lan.

Đại quân của Thẩm Lãnh cắm trại ở ngoài huyện thành, ngoại trừ chiến binh Đại Ninh ra, trong phạm vi hơn mười dặm ngoài thành chắc hẳn đã không nhìn thấy một người. Sau khi đã trải qua trận đánh đập cướp bóc điên cuồng, người Lâm Việt mới biết sợ dưới lưỡi đao của chiến binh Đại Ninh. Huyện Đình Lan là huyện thành lớn nhất Bình Việt đạo, tường thành rất cao và cũng rất chắc chắn, quan trọng nhất là có khoảng bốn vạn sương binh người Lâm Việt lui về phòng thủ ở nơi này, hy vọng có thể mượn tường cao thành chắc để ngăn cản quân đội Đại Ninh.

Thẩm Lãnh cứ ngồi trong đại trướng vẽ suốt, trình độ vẽ của hắn quả thật... cũng chỉ như vậy thôi.

Trần Nhiễm xách hộp cơm từ bên ngoài vào, liếc nhìn qua: "Ngươi đang thiết kế cầu bập bênh cho Kế Nhi và Ninh Nhi?"

"Máy ném đá!"

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái: "Máy ném đá của người An Tức."

Trần Nhiễm ngây người ra: "Thứ cho ta nói thẳng..."

Thẩm Lãnh: "Nuốt lời nói thẳng của ngươi về!"

Trần Nhiễm: "Ờ..."

Gã đặt đồ ăn đem tới ở trên bàn: "Ăn cơm đi, cầu bập bênh không phải một ngày là vẽ xong được."

Thẩm Lãnh ném bút chì trên bàn: "Bây giờ ta nghe thấy ngươi nói một ngày gì đó là có chút ám ảnh tâm lý."

Trần Nhiễm: "Ta chưa nói cái gì cả."

"Ai nói một ngày ba bữa là chỉ thời gian dài ngắn?"

"Là ta nói ngươi, ta một ngày tám bữa."

Trần Nhiễm ngồi xuống: "Ngươi muốn dùng máy ném đá của người An Tức đập đổ huyện thành huyện Đình Lan?"

Thẩm Lãnh nói: "Lúc trước đã gặp người của Hàn Hoán Chi phái tới, đã nói với ta đại khái chuyện của Mộc Chiêu Đồng, bây giờ mới biết phản loạn này là Mộc Chiêu Đồng đứng đằng sau khống chế. Mà phủ chức tạo Giang Nam và người bên Lâm Việt đạo này cung cấp lượng bạc lớn, tất cả số bạc này đều vào tay sương binh người Lâm Việt ở các nơi, dùng vài năm âm thầm chế tạo binh khí giáp giới. Hiện giờ trong thành huyện Đình Lan này có khoảng bốn vạn sương binh người Lâm Việt, vũ khí phối trí của bọn họ không thua kém chúng ta."

Thẩm Lãnh nói: "Tuần Hải Thủy Sư chia cho đại nhân Diệp Khai Thái năm ngàn chiến binh, chia năm ngàn cho Vương Căn Đống suất quân đi huyện Đại Quảng phía đông nam, tính ra thì trong tay còn có một vạn một ngàn người. Trong tình huống trang bị tương đối đầy đủ, lấy một vạn một ngàn người tấn công mạnh một tòa thành trì tường thành cao lớn chắc chắn, còn có đội quân hơn bốn vạn phòng thủ..."

Hắn lắc đầu: "Trận này không dễ đánh. Lúc ở Điệu quốc ta đã cảm thấy loại máy ném đá của người An Tức có uy lực rất lớn, tầm bắn xa hơn máy ném đá của chúng ta, nhưng bởi vì quá lớn quá cồng kềnh, không thể nào để trên thuyền, cho nên ta chỉ có thể cho người tháo dỡ tìm hiểu sau đó vẽ lại gửi về Trường An. Nếu bây giờ ta có một trăm cỗ máy ném đá như vậy thì cũng sẽ không đến mức khó khăn."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Cường công tất nhiên tổn thất không nhỏ."

Thẩm Lãnh súc hai miếng cơm: "Bảo ngươi đi xem địa hình chung quanh, có phát hiện gì không?"

"Không có gì có thể lợi dụng cả. Huyện Đình Lan và huyện Thác Hải là vùng đất khô cằn hiếm thấy ở Bình Việt đạo. Ngoại trừ hai nơi này ra, đại bộ phận đều là gieo trồng ruộng nước, mà bên này sông rất thưa thớt, cũng sẽ không có khả năng có kênh đào dẫn nước gì."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cây ở trong rừng có thể sử dụng không?"

"Có thể, tạo khí giới công thành thì không có vấn đề."

"Cho phụ binh đốn cây, làm hai chiếc xe công thành trước, chọn gỗ lớn làm chùy công thành, sau đó xem thử có thể làm ra đến một ít lầu xa (1) hay không, cao bằng tường thành, thậm chí cao hơn tường thành một chút mới được. Như vậy cung tiễn thủ của chúng ta mới có thể áp chế thủ quân người Lâm Việt trên tường thành."

"Đã sắp xếp rồi." Trần Nhiễm uống một ngụm nước: "Ta còn sắp xếp người ở bên ngoài thành không ngừng lớn tiếng tuyên đọc lệnh tước vũ khí."

Thẩm Lãnh cười cười: "Làm tốt lắm."

Trần Nhiễm: "Sau khi đánh hạ huyện Đình Lan, đi tiếp về phía đông nam sẽ không còn miếng xương nào khó gặm nữa, nhưng muốn đánh được chỗ này cũng thật sự không đơn giản như vậy. Ta đã sắp xếp thám báo hỏi thăm, trước khi sương binh người Lâm Việt lui về giữ huyện Đình Lan đã vận chuyển lượng lương thực vật tư lớn vào trong, phỏng đoán lương thực trữ trong thành cũng đủ cho bọn họ thủ vững mấy năm, cho nên vây mà không công cũng không có sức uy hiếp gì, chỉ có tốc chiến tốc thắng."

Gã nhìn bản đồ: "Nhưng muốn đánh hạ được thành kiên cố thế này, tốc chiến tốc thắng lại quá khó."

"Chỉ sợ bọn họ đã chặn chết cổng thành rồi, chùy công thành cũng không đập được."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Sắp xếp người ở ngoài thành kêu gọi đầu hàng, thay đổi từ ngữ, nói với bách tính người Lâm Việt ở trong thành, cấu kết với phản tặc ngay cả không rõ người cũng giết, nhưng, người Lâm Việt giết phản tặc vô tội, không những vô tội mà còn có thưởng. Sau khi phá thành, tất cả những người không tham dự phòng thành, không cấu kết với phản quân thì có thể về nhà mình, hơn nữa còn được chia đất đai, ta đảm bảo sẽ không có ai truy cứu."

Trần Nhiễm đứng dậy: "Ta đi ngay."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Lần sau đưa cơm thì mang một ít thịt, nhiều rau quá."

Trần Nhiễm: "Người ta làm tướng quân đều là cùng uống cùng ăn với binh lính, ngươi đây cứ muốn ăn riêng."

Thẩm Lãnh: "Ta ngán."

Trần Nhiễm ngây người ra: "Nói hùng hồn như vậy đến nỗi ta lại không có lời gì thích hợp để phản bác ngươi."

Thẩm Lãnh: "Sớm biết vậy đã không để hai ngự trù kia về rồi."

Trần Nhiễm: "Ngươi quên đi..."

Gã quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đi theo ngươi chưa tới nửa năm, lúc chúng ta xuất binh tiến công, hai tên đó một người cầm chảo, một người cầm nồi sắt đòi lên chiến trường, kéo cũng không kéo lại được. Nếu đi theo ngươi đến bây giờ, ngươi có tin bây giờ người đang ở ngoài thành huyện Đình Lan chửi đổng chính là hai người bọn họ không."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Là hai cái mầm tốt."

Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn: "Buổi tối ta nghĩ biện pháp chứ, kiếm chút đồ ăn ngon."

Thẩm Lãnh giơ ngón tay cái, Trần Nhiễm bước nhanh ra ngoài.

Tây Thục đạo.

Từ Bình Việt đạo muốn vào Tây Thục đạo, tuyến đường dễ đi nhất tất nhiên phải đi qua Mục Dữ Quan. Tây Thục đạo đường núi liên miên, cho dù là quốc lực của Đại Ninh cũng không có cách nào làm cho cả Tây Thục đạo đều lưu thông trên đường lớn, đây không phải là vấn đề tài lực hay nhân lực, là có rất nhiều nơi hoàn toàn không có khả năng xây dựng đường. Sau khi vào Mục Dữ Quan thì đường cũng tương đối dễ đi, nhưng đi không đến trăm dặm là sẽ vào núi, đường cũng khá bằng, chỉ là quá chật hẹp. Đối với người bình thường mà nói cũng không có vấn đề gì, đối với đại quân mà nói, đường núi như vậy thì không có cách cho đại quân triển khai đội ngũ, tổng cộng chiều dài nhiều hơn gấp hai lần so với đi trên đường bằng phẳng, mọi người phải đi hết sức cẩn thận, xe vận chuyển lương thảo đồ quân nhu đi càng chậm hơn.

Chiếc xe ngựa màu đen có vô số vết mũi tên dừng lại ở bên ngoài Mục Dữ Quan, thoạt nhìn tựa như là từ trên chiến trường cổ xuyên không đến vậy.

Nhiếp Dã quấn băng vải trên vai từ trên chiến mã nhảy xuống, người của phủ Đình Úy Tây Thục đạo chờ ở Mục Dữ Quan bước nhanh lên đón, người dẫn đầu là thiên bạn Nạp Lan Tiểu Địch. Phủ Đình Úy trước đây chỉ có tám thiên bạn, sau này hoàng đế hạ chỉ mở rộng quy mô phủ Đình Úy, không những tách phủ Đình Úy ra khỏi Hình bộ, còn thiết lập phân nha phủ Đình Úy ở các đạo Đại Ninh, người chủ trì phân nha đều là cấp bậc thiên bạn, cứ như vậy, số lượng thiên bạn của phủ Đình Úy Đại Ninh đã lên tới mười mấy người.

Nhưng quy mô như vậy cũng không phải nói mở rộng là có thể lập tức mở rộng được, phủ Đình Úy chọn người cực kỳ nghiêm ngặt, không thể tùy tiện điều đến một nhóm người là được. Hàn Hoán Chi có yêu cầu chọn người khắc nghiệt đến mức có chút thiếu tình người, mà đây không chỉ là chuyện về năng lực cá nhân, cho nên đến bây giờ cũng chỉ có Tây Thục đạo mà bệ hạ từng sinh sống được xây dựng phân nha phủ Đình Úy nhanh như vậy, chọn Nạp Lan Tiểu Địch từ thành Vân Tiêu làm thiên bạn chủ trì việc của phân nha phủ Đình Úy Tây Thục đạo.

Giờ khắc này, hơn hai trăm mọi người mà phân nha phủ Đình Úy Tây Thục đạo có thể điều động được đã đến đây rồi.

Nạp Lan Tiểu Địch chạy đến bên cạnh xe ngựa, cúi đầu: "Bái kiến đô đình úy đại nhân."

"Đừng quá khách sáo như vậy, ngươi và Nhiếp Dã lên đi."

Tiếng của Hàn Hoán Chi từ trong xe ngựa truyền ra, trong giọng nói có thể nghe ra được ông ta hơi mỏi mệt. Nạp Lan Tiểu Địch liếc nhìn chiếc xe ngựa màu đen kia, vết mũi tên dày đặc đến mức giống như bị mưa to giội xuống vậy, còn có mấy dấu vết khá lớn, hiển nhiên là bị đao chém vào. Gã không thể tưởng tượng ra được trước đó đô đình úy đại nhân đã trải qua những gì.

Hàn Hoán Chi mở mắt ra, liếc nhìn sang Nạp Lan Tiểu Địch: "Có bao nhiêu nhân thủ có thể điều dùng?"

"Bây giờ có thể điều dùng khoảng hai trăm ba mươi người, thuộc hạ đã hạ lệnh triệu tập nhân thủ ở các huyện đến đây, mười ngày sau, có lẽ còn có 200 – 300 người có thể dùng."

"Hơn hai trăm cũng đủ dùng rồi."

Hàn Hoán Chi nói: "Từ chỗ này đến thành Vân Tiêu phải đi bao lâu?"

"Nhanh nhất là mười lăm ngày."

"Ừm." Hàn Hoán Chi nói: "Chuyện trước đó ta phái người truyền tin bảo ngươi làm đã làm xong chưa?"

"Thuộc hạ đã thông báo cho phủ thừa thành Vân Tiêu Lưu Văn Sinh, cũng đã thông báo cho tướng quân Phan Hằng của chiến binh lưu thủ Tây Thục đạo. Sau khi hai vị đại nhân thương nghị đã dựa theo đại nhân dặn dò, bắt đầu từ ngày hôm đó tất cả lão nhân ở thành Vân Tiêu đều không được phép ra khỏi thành."

Gã nhìn về phía Hàn Hoán Chi hỏi dò một câu: "Mộc Chiêu Đồng thật sự ở thành Vân Tiêu ư? Đó chính là... Đó chính là nơi bệ hạ từng sống, lão ta cũng không khỏi quá to gan rồi."

"Lão ta to gan hơn ngươi tưởng tượng nhiều."

Hàn Hoán Chi xua tay: "Đi thôi, trên đường nói, đừng làm mất thời gian."

Đội ngũ của phủ Đình Úy lập tức xuất phát, mà ở phía sau xe ngựa của Hàn Hoán Chi còn có một chiếc xe chở tù. Trong tù xa trói hai người, một người là huyện lệnh huyện Trường Đồ Lý Hồng Khuê, một người là huyện thừa Cao Vương Tôn.

Lý Hồng Khuê hung hăng trợn mắt nhìn Cao Vương Tôn một cái: "Ngươi đã lừa ta lâu như vậy. Ta từng nghi ngờ ngươi giấu ta nhận chỉ lệnh của các lão, ngươi lại không thừa nhận. Ngươi nói cái gì mà ngươi quen biết với bên các lão, còn là ta giới thiệu, ta thì cũng coi như là thành thật với ngươi, còn ngươi thì sao?!"

Cao Vương Tôn cười khổ: "Đại nhân, bây giờ còn cần phải tranh cãi chuyện này nữa sao? Chúng ta đều đã là tù nhân rồi..."

"Ta chỉ muốn biết, người của các lão liên lạc với ngươi lúc nào."

"Ngay sau khi đại nhân giật dây ta không lâu, bởi vì ta là huyện thừa, sương binh đều ở trong tay ta. Có thể các lão cảm thấy trực tiếp phân công ta làm việc sẽ bớt được ít việc so với để ngài truyền lời... Ông ấy bảo ta liên lạc với sương binh các huyện chung quanh, để tiện liên lạc nên có người chuyên môn gặp ta. Ta biết các lão có thể ở Tây Thục đạo, có một lần người liên lạc với ta đã không cẩn thận lỡ miệng nói ra. Lúc hắn tính lộ trình thời gian đã nói một câu đến thành Vân Tiêu Tây Thục đạo như thế nào, như thế nào. Ta hỏi hắn thì hắn lại chối đây đẩy."

Lý Hồng Khuê thở dài: "Thật ra ngươi nói cũng đúng, đều không quan trọng nữa."

Cao Vương Tôn lắc đầu: "Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã biết là kết cục này, chỉ là năm đó không thể chống lại sức hấp dẫn của một mấy vạn lượng bạc."

Ngay khi đội ngũ của phủ Đình Úy tiến vào Mục Dữ Quan, trong đám người đứng ở ven đường chờ cho đội ngũ phủ Đình Úy đi qua trước, Tống Mưu Viễn kéo mũ xuống, lui về phía sau mấy bước, khi y nhìn thấy người của phủ Đình Úy liền biết hẳn là chỗ ẩn thân của các lão ở Tây Thục đạo đã bị lộ.

Y xoay người đi đến trước mặt một người đi đường cũng muốn vào Mục Dữ Quan, nhìn ngựa của người nọ: "Vị đại ca này, ta có việc phải đi gấp, xin hỏi ngựa của ngươi có bán không? Ta có thể trả giá cao."

Người nọ ngẩn ra: "Bán cho ngươi thì chẳng phải là ta phải đi bộ à, huống hồ đây chỉ là một con la, chạy không nhanh."

"Không sao."

Tống Mưu Viễn lấy từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu trăm lượng: "Quả thật ta có việc gấp, số bạc này cũng đủ cho ngươi mua một con khác, mong ngươi đồng ý."

Đây chính là một trăm lượng bạc, đối với bách tính bình thường mà nói, cho dù là bách tính của Đại Ninh mà nói một trăm lượng bạc cũng không là con số nhỏ, người nọ do dự một chút, gật đầu: "Bán cho ngươi là được."

Hắn ta nhận lấy ngân phiếu, sau đó đưa dây cương cho Tống Mưu Viễn: "Ngươi đây là có việc gấp gì?"

Tống Mưu Viễn lắc đầu, dắt con la đi vào trong thành quan.

Người bán la thật sự sung sướng, một trăm lượng bạc đừng nói mua một con la, sau khi về nhà thậm chí hắn ta còn có thể xây sửa lại căn nhà cũ nữa, nhưng hắn càng nghĩ càng thấy không ổn. Nhìn bóng lưng Tống Mưu Viễn đã vào Mục Dữ Quan, hắn ta ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tìm binh lính thủ quân ở cổng thành nói lại chuyện này.

(1) Lầu xa: một loại chiến xe thời cổ đại, bên trên có lắp đài quan sát, dùng để quan sát tình hình của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment