Chung quanh huyện Đình Lan là vùng đất khô cằn hiếm thấy ở bên Bình Việt đạo này, ưu thế của thủy sư cũng không phát huy được, mà để chiến binh thủy sư cường công một tòa thành kiên cố có đại quân mấy vạn người tử thủ trên lục địa cũng không phải chuyện sở trường của bọn họ. Dưới sự huấn luyện gần như là khắc nghiệt của Thẩm Lãnh, cho dù hắn không ở thủy sư thì Vương Căn Đống cũng sẽ không gián đoạn việc tăng cường rèn luyện theo yêu cầu của hắn, sức chiến đấu của chiến binh Tuần Hải Thủy Sư đã không thua tứ cương hổ lang. Nhưng thủy sư vẫn là thủy sư, bảo bọn họ chém giết trên lục địa thì không có gì, bảo bọn họ công thành, đây là việc mà bọn họ không thường xuyên diễn tập.
Cùng lúc khi tạo khí giới công thành, Thẩm Lãnh vẫn không ngừng suy nghĩ, như thế nào mới có thể đánh được tòa thành trì này bằng phương thức ít tổn thất nhất?
Hắn đã vẽ sơ đồ phác thảo máy ném đá nhưng căn bản là không làm được, thứ nhất là hắn chỉ vẽ hình dáng, quá nhiều không linh kiện không được xuất hiện trên sơ đồ phác thảo, huống hồ Thẩm Lãnh cũng không nhớ. Hắn cũng không phải thần, nghề nào có chuyên môn của nghề đó, cưỡng ép muốn đi làm việc mà mình không làm được cũng không có chút ý nghĩa nào cả.
Mỗi ngày chiến binh Đại Ninh đều ở bên ngoài huyện thành Đình Lan lớn tiếng tuyên đọc lệnh tước bỏ vũ khí của Thẩm Lãnh, nhưng ba ngày trôi qua mà, bách tính trong huyện thành Đình Lan gần như không có cử động nào, lòng người cũng không khác nhau lắm, không đánh bọn họ đau một chút, chỉ hù dọa thì không có gì dùng.
Ngồi trên sườn ở núi ngoài huyện thành Đình Lan, Thẩm Lãnh vẫn luôn nhìn tòa thành kiên cố có quy mô không nhỏ này, nhưng suy nghĩ của hắn đã lâm vào cục diện bế tắc, không có phương hướng đột phá.
Nếu hắn không tiếc chết người mà cường công, đối với chiến binh Đại Ninh mà nói lấy một vạn một ngàn binh lực công phá thành trì có hơn bốn vạn người phòng thủ cũng không phải là không có hy vọng, không tính là đầm rồng hang hổ nhưng tổn thất tất nhiên sẽ thảm trọng, có lẽ sẽ có ít nhất mấy ngàn huynh đệ chiến binh chết trận ở đây. Điều đáng sợ là nếu tổn thất mấy ngàn người mà không thể công phá thì sao?
Trần Nhiễm từ xa đến, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Thám báo đã đi ra ngoài gần trăm dặm, không phát hiện thấy dấu hiệu người Lâm Việt có viện binh đến, phỏng chừng cũng không có ai dám đến, thật sự không có cách tốt hơn. Trong tình huống hôm nay, ngày mai xác định quân địch không có ngoại viện, ta dẫn người công thử một lần xem."
"Chờ thêm đã." Thẩm Lãnh nói: "Ta nghĩ thêm."
Trần Nhiễm nói: "Nghĩ thêm nữa chắc cũng không có biện pháp gì hay. Hôm qua ta đã lên chỗ cao xem rồi, trên tường thành bọn họ đều dùng bao cát ngăn cách, ngăn cách một bước tường khoảng mười trượng, nói cách khác là chúng ta công lên cũng sẽ bị vây công trong phạm vi mười trượng, mặc kệ giết lên ở vị trí nào cũng là trong phạm vi mười trượng. Cách này cũng nghĩ ra được, có bảy tám phần mười là cổng thành cũng đã bị bọn họ chặn chết rồi, chùy công thành không phá được, vậy thì chỉ có thể dùng cách ngốc nhất."
"Thương vong quá lớn." Thẩm Lãnh vẫn lắc đầu: "Hay là nghĩ thêm đã."
"Hiện tại huyện thành Đình Lan là tòa thành kiên cố nhất có phản quân đóng quân, mau chóng đánh hạ, phản quân ở các nơi khác sẽ nghe tin đã sợ mất mật, thời gian kéo dài càng lâu thì ý chí chiến đấu của phản quân sẽ càng mạnh."
Trần Nhiễm nói: "Để ta đi đ, dù sao cũng phải thử mới được."
Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm: "Hai ngày, đợi thêm hai ngày nữa, nếu hai ngày ta còn muốn không được cách gì hay thì ta đích thân dẫn đội tấn công. Ngươi tiếp tục sắp xếp thám báo, bảo đảm kẻ thù tiến vào trong phạm vi trăm dặm là phát hiện. Nếu kẻ thù có viện binh thì trận này lại càng không dễ đánh, chúng ta cố sức tấn công mạnh, cho dù là một đám ô hợp từ phía sau giết qua thì hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi."
Trần Nhiễm nói: "Yên tâm, bên phía thám báo đều sắp xếp xong rồi."
"Cố sức công thành, thứ mà thủ quân mang đến tổn hại lớn nhất cho chúng ta chính là cung tiễn."
Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn huyện thành Đình Lan phía xa lẩm bẩm nói: "Làm sao để giảm thương vong do cung tiễn mang đến cho chúng ta xuống thấp nhất khi tới gần tường thành, đây là chuyện hiện giờ nên nghĩ, nhưng ngoài thành đất bằng phẳng trống trải, đội ngũ đi lên, tất cả mũi tên của kẻ thù sẽ bao trùm xuống."
Trần Nhiễm: "Thuẫn trận thì sao?"
"Thương vong của thuẫn trận cũng sẽ không nhỏ, đội hình các binh sĩ dày đặc thì mới có thể khiến hiệu quả phòng hộ của thuẫn trận đạt mức tốt nhất, nhưng như vậy thì nỗ xa trên tường thành có thể nhắm bắn. Người chen người lấy tấm chắn để che, không nhìn thấy đường phía trước thì chỉ có thể đi bừa, tốc độ di chuyển quá chậm. Ta đã xem rồi, số lượng trọng nỗ trên tường thành không ít, với tốc độ di chuyển của thuẫn trận, khoảng cách từ khi tiến vào phạm vi tầm bắn trọng nỗ của người Lâm Việt đến chỗ có thể công thành, thuẫn trận không cầm cự nổi, sẽ bị trọng nỗ đánh tan tác."
Trần Nhiễm nghe xong liền thở dài: "Mẹ nó chứ nếu lão tử biết pháp thuật thì tốt rồi, làm cho mũi tên của bọn chúng không bắn được đến chúng ta."
Thẩm Lãnh cười nói: "Biết pháp thuật thì trực tiếp mở cổng thành ra không phải là được à, hoặc là bay vào trong."
Trần Nhiễm khua tay một cái nói: "Trần đại tiên ta có thể phi thiên độn địa."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Phi thiên độn địa?"
Trần Nhiễm nói: "Ta cũng chỉ tiện miệng nói thôi, ngươi còn tưởng là thật à? Nào có ai có thể phi thiên độn địa..."
Thẩm Lãnh cười ha ha, vỗ vai Trần Nhiễm một cái thật mạnh: "Phi thiên là không ai có thể phi thiên, nhưng độn địa thì có lẽ không khó."
Trần Nhiễm ngây người: "Có ý gì? Ai còn có thể đi xuyên qua dưới lòng đất? Ớ... Ý của ngươi nói là chúng ta đào đường hầm vào thành? Nhưng chuyện đó quá khó, bên ngoài quá trống trải, nếu chúng ta đào đường hầm thì kẻ địch ở trên tường thành đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù bắt đầu đào từ ngoài tầm bắn của vũ khí phòng thủ của người Lâm Việt, tính khoảng cách cũng phải ít nhất hơn một dặm. Nếu đào hơn một dặm đường hầm, muốn đảm bảo không sụp thì phải có đủ độ sâu, huống hồ sau khi đào vào người Lâm Việt đã sớm chờ ở đó rồi, chúng ta vừa thò đầu ra đã bị kẻ thù đánh rồi."
Thẩm Lãnh cười nói: "Đào thì đúng là đào nhưng không đào đường hầm."
Trần Nhiễm ngồi yên.
Thẩm Lãnh đứng dậy đi xuống dưới sườn núi: "Triệu tập tất cả phụ binh, đào chiến hào!"
Trần Nhiễm vẫn thấy khó hiểu: "Đào chiến hào?"
Buổi chiều, một lượng lớn chiến binh phụ binh bắt đầu đào chiến hào, đồng thời bắt đầu đào từ hơn mười chỗ, tính toán trước tuyến đường và khoảng cách, đào về phía trước theo hình chữ "chi" (1). Chiến hào có độ sâu bằng khoảng chừng một người, độ rộng chứa được hai người, ở ngoài tầm bắn thì đào phân đoạn sau đó lại nối liền với nhau, chờ đến khi vào trong tầm bắn thì ở bên trong chiến hào tiếp tục đào về phía trước.
Trên tường thành huyện Đình Lan, tướng quân người Lâm Việt Loan Thiên Xích nhìn quân Ninh ở bên ngoài với vẻ mặt khó tin: "Bọn họ muốn làm gì?"
Loan Thiên Xích là thủ lĩnh của đội phản quân hơn bốn vạn người này, cũng là thân ca ca của tướng quân người Lâm Việt ở đồn điền huyện Tô Bắc Loan Bạch Thạch. Sở dĩ lúc trước hai người đầu hàng Đại Ninh đầu tiên không phải bởi vì bọn họ không thể chiến đấu nữa, mà là một ý tưởng mới do quốc sư Lâm Việt lúc đó đưa ra. Khi đó hơn bảy mươi phần trăm quốc thổ của Lâm Việt quốc đã bị chiến binh Đại Ninh công chiếm, số quân Lâm Việt còn lại tiếp tục đánh nữa thì chỉ sợ cũng gặp kết cục bị diệt toàn quân, quốc sư nghĩ so với đánh hết tất cả quân đội, không bằng bảo tồn lại, trong tương lai nếu có cơ hội thì dốc sức đánh một trận mong Lâm Việt phục quốc.
Kế hoạch này được một bộ phận người tán thành và cũng bị một bộ phận người bài xích. Người bài xích mắng ông ta là giặc phản quốc, là người nhu nhược, mà người ủng hộ thì lại cho rằng đây đã là các nhất lý trí rồi.
Cuối cùng, huynh đệ Loan Thiên Xích và Loan Bạch Thạch đã chấp nhận ý tưởng của quốc sư, dẫn quân đầu hàng chiến binh Đại Ninh, hơn nữa còn làm tiên phong, hỗ trợ quân Ninh đánh được không ít thành trì. Đại bộ phận các thành trì đều là bị hai huynh đệ Loan Thiên Xích và Loan Bạch Thạch chiêu hàng, mà chuyện chiêu hàng này thật ra cũng là đã chấp nhận ý tưởng của quốc sư.
Trước khi bị bao vây ở huyện Đình Lan, thậm chí Loan Thiên Xích từng cho rằng ngày Lâm Việt phục quốc đang ở ngay trước mắt, nhưng biến cố thình lình xảy ra khiến quân Lâm Việt ở các nơi không kịp chuẩn bị, đội ngũ chiến binh Đại Ninh đột ngột xuất hiện kia càn quét các nơi. Điều khiến y khó hiểu được nhất chính là mấy năm qua rõ ràng đã dựa theo phương thức huấn luyện của quân Ninh, hiện giờ cũng dựa theo vũ khí phối trí trang bị của quân Ninh nhưng quân Lâm Việt vẫn không chịu nổi một kích. Điều này khiến cho Loan Thiên Xích phẫn nộ, cũng khiến y nảy sinh cảm giác bất lực.
Y vẫn luôn dùng phương thức huấn luyện của quân Ninh để huấn luyện thủ hạ của mình, có lượng lớn tài lực vật lực ủng hộ, y lại không ngừng âm thầm tạo binh khí giáp giới, khi người Lâm Việt và người Ninh cùng có điều kiện giống nhau nhưng vẫn không đánh lại, thậm chí vẫn bị người Ninh nhiều lần lấy ít thắng nhiều. Đối với Loan Thiên Xích mà nói cảm giác này căn bản là khó có thể chấp nhận.
Phó tướng Tống Đoan Thành nhìn quân Ninh đang đào mương ở ngoài thành, lại nhìn sang đại tướng quân Loan Thiên Xích: "Chẳng lẽ bọn họ muốn đào mương dẫn nước? Nhưng đường sông gần đây nhất cũng cách xa hơn mười dặm, làm sao bọn họ có thể dẫn nước đến đây. Hơn nữa, dựa vào những chiến hào quanh co khúc khuỷu này thì có thể dẫn được bao nhiêu nước đến đây..."
"Không đúng." Loan Thiên Xích bỗng nhiên sực nghĩ ra: "Bọn họ đào mương là dùng để tránh mũi tên."
Sau khi hiểu ra y lập tức hạ lệnh: "Tất cả trọng nỗ, ngắm bắn người Ninh!"
Trọng nỗ ở trên tường thành bắt đầu điều chỉnh góc độ, từng mũi tên trọng nỗ to bằng bắp chân lao đi vun vút, nhưng mà bắn phủ xuống ở khoảng cách xa như vậy, quân Ninh lại ở trong chiến hào, trọng nỗ bắn qua với góc độ xéo từ trên hướng xuống nếu muốn bắn chuẩn xác vào trong chiến hào, nói dễ hơn làm. Từng mũi tên trọng nỗ đâm xuống mặt đất, có đất vụn bay tán loạn, mà quân Ninh ở trong chiến hào gần như không bị ảnh hưởng, hơn mười chiến hào được đào đồng thời vẫn đang không ngừng tiến về phía trước.
Sau nửa canh giờ, chiến hào tiến vào trong phạm vi bắn bổng của cung tiễn, người Lâm Việt bắt đầu điên cuồng bắn mũi tên xuống, mà quân Ninh ở trong chiến hào cũng không có gì đáng để lo lắng. Chiến hào chỉ vừa cho hai người đứng sát nhau, xác suất mũi tên lọt vào rất thấp, đặt tấm chắn ở bên trên chiến hào, chỉ có mấy người ở phía trước đào rãnh lộ ra, thương vong cực kỳ nhỏ.
"Đại tướng quân!" Sắc mặt của Tống Đoan Thành càng lúc càng trắng: "Như vậy không được đâu, bọn họ có thể đào đến bên dưới tường thành rất nhanh."
"Binh lực của bọn họ không đủ, cho dù là đào đến bên dưới tường thành, bọn họ cũng không thể dễ dàng tiến công lên như vậy."
Loan Thiên Xích lớn tiếng căn dặn: "Tăng thêm cung tiễn thủ lên!"
Trời nhanh chóng tối đen, cuối cùng chiến hào của quân Ninh cũng đào đến cách dưới chân tường thành không xa. Người Lâm Việt ở trên tường thành vẫn đang không ngừng bắn tên xuống, nhưng trên đầu chiến binh Đại Ninh ngồi xổm trong chiến hào chính là tấm chắn, mũi tên bắn vào tấm chắn kêu lộp bộp lộp bộp, căn bản là không có lực sát thương gì.
Trên tường thành đốt đuốc sáng trưng, tiếng kêu gào của người Lâm Việt mãi vẫn không dừng lại, càng như vậy lại càng cho thấy bọn họ đang luống cuống.
"Không sao đâu, không sao đâu." Tống Đoan Thành lẩm bẩm nói thầm: "Trên tường thành đã tách rời ra, bọn họ đi lên cũng không thể nhanh chóng công chiếm toàn bộ tường thành, hơn nữa thang mây của bọn họ đi lên, đất cũng bị bản thân bọn họ đào thành hố..."
Bên đại doanh quân Ninh cũng đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Lãnh đội mũ sắt lên, đeo hắc tuyến đao trên lưng: "Đêm nay nhất định phải đánh được huyện thành Đình Lan. Vương Khoát Hải, Trần Nhiễm, hai người các ngươi cùng thân binh doanh theo ta lên trước!"
"Rõ!"
Các binh sĩ phát ra tiếng gầm trầm thấp, hung giáp bị gõ vang hết lần này đến lần khác.
"Công!"
Theo Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, các binh sĩ nhanh chóng tiến vào chiến hào, khom người lao về phía trước, trong tất cả chiến hào rất nhanh đã toàn là chiến binh, thang mây trên đỉnh đầu bọn họ được chuyển tới, tốc độ cực nhanh.
"Đến rồi!" Loan Thiên Xích ở trên tường thành khàn giọng hô một tiếng: "Chuẩn bị nghênh chiến!"
(1) chữ "chi": 之