Đến dưới tường thành, chiến binh của Đại Ninh từ trong chiến hào lao ra, 7 – 8 người khiêng thang mây đến chỗ cao, mà người Lâm Việt ở trên tường thành thì đẩy móc câu ra, cố sức muốn đẩy đổ thang.
Ở vị trí giữa thang buộc dây thừng, sau khi nhấc lên, 5 – 6 chiến binh cầm dây thừng ra sức kéo xuống, người Lâm Việt ở trên tường thành thì dùng móc câu cố sức đẩy thang ra ngoài.
Đây không phải chuyện sức lực của ai mạnh, đây là chuyện ai càng không muốn từ bỏ hơn.
Thang dựa vào tường thành, người Lâm Việt thò nửa người ra ngoài dùng cung tiễn nhắm bắn điên cuồng vào chiến binh Đại Ninh trên thang, từng mũi tên rơi xuống, âm thanh xé không khí là tiếng cười gằn của tử thần phát ra.
Chiến binh leo trên thang bị trúng mấy mũi tên trên người sau đó rơi xuống, mà đồng bào ở phía sau hắn ta thì thế thân vị trí của hắn ta tiếp tục leo lên.
Mặc kệ chiến tranh xuất phát sinh từ nguyên nhân gì đều sẽ không đối đãi dịu dàng với mạng người, đã rất quen với tử vong trên chiến trường rồi, khi chiến hữu thân mật nhất ngã xuống cũng không kịp bi thương, đó là chuyện nên làm sau chiến tranh, nếu như mình vẫn còn sống.
Vương Khoát Hải đội một tấm cự thuẫn leo từng bước một lên thang, âm thanh mũi tên bắn vào tấm chắn của gã phát ra liên tục không dứt. Cuối cùng khi gã tới gần đỉnh tường thành, từng cây trường thương từ bên trên hung hăng đâm xuống muốn đẩy gã xuống, một bàn tay bám vào thang một bàn tay giơ thuẫn lên, gã không dao động không hoảng hốt, bởi vì gã là Vương Khoát Hải.
Bịch một tiếng, cự thuẫn đập vàp rìa tường thành, nửa lỗ châu mai bị đập rơi, 2 – 3 tên binh lính người Lâm Việt canh giữ ở đó bị đập ngã. Nhìn thấy tướng quân Đại Ninh dáng người cường tráng như núi kia đi lên, người Lâm Việt từ hai bên chen nhau tới, nhưng một cây thiết bổng lớn đã đập bọn họ ngã trái ngã phải.Vương Khoát Hải tưởng mình là người đầu tiên lên tường thành huyện Đình Lan, hưng phấn gàolên một tiếng, sau đó liền nhìn thấy cách đó khoảng vài chục trượng, bên cạnh Thẩm Lãnh đã có một vòng thi thể.
"Giết mở đường cho huynh đệ ở phía sau!"
Vương Khoát Hải hô một tiếng, giơ tấm chắn của mình đập về phía trước, mũi tên bắn lên thiết thuẫn của gã, mũi tên bật ra ngoài, trường thương đâm lên thiết thuẫn của gã, trường thương gãy. Gã cũng không có chiêu thức gì màu mè, chỉ đụng vào đối phương giống như cự thú loại lớn, từng tên binh lính người Lâm Việt bị gã đụng xuống dưới tường thành, người rơi xuống dưới tường thành đừng nói là không đứng dậy nổi, cho dù là có thể đứng dậy thì thứ bọn họ đối mặt cũng là hoành đao của chiến binh Đại Ninh.
Người Lâm Việt đắp từng bức, từng bức tường thấp ở phía trên để tường thành không dễ dàng bị công phá, khoảng chừng mười trượng là có một bức tường, như vậy thì cho dù người Ninh đi lên vị trí ở vị trí, hai bên bọn họ đều có tường thấp, đều sẽ gặp phải cục diện bị vây công.
Có thể thấy nhóm binh lính quân Ninh đầu tiên giết lên tường thành sẽ chịu áp lực lớn cỡ nào, nhưng bọn họ không thể lui, mặc kệ có bao nhiêu kẻ thù thì bọn họ cũng chỉ có thể xông lên phía trước, dùng mạng để giữ chỗ cho đồng bào của mình ở phía sau xông lên, sau đó mở rộng ra.
Các binh sĩ đi lên từng người từng người một, đồng bào ở phía trước từng người từng người một ngã xuống, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Bên trong huyện thành Đình Lan, bởi vì lúc trước nạn dân tràn vào quá nhiều cho nên trong mỗi một gia đình đều đầy ắp người, nhưng vẫn không từ bỏ được, trên đường cái cũng toàn là người.
Bọn họ cuộn mình chen chúc với nhau, không dám nghe tiếng hét hò trên tường thành, cũng không dám nhìn, bọn họ thà bịt tai mình lại, thà nhắm mắt lại còn hơn, giống như phong bế cảm quan của mình có thể né tránh tử vong vậy. Thế nhưng tiếng hô giết kia lại không ngừng lọt vào tai bọn họ, tốc độ lan truyền của sợ hãi còn nhanh hơn ôn dịch nhiều.
"Quân Ninh xông lên tường thành rồi."
Có người nhỏ giọng nói một câu, nhưng đối với người bên cạnh hắn ta mà nói lại giống như tiếng sấm.
Một người khác nhìn gậy gỗ trong tay mình, đột nhiên sực nghĩ đến điều gì, ném gậy gỗ đi rất xa. Người ở cách hắn ta không xa nhìn bì giáp cũ nát trên người mình, nó được cởi xuống từ trên người một người khác cách đây không lâu, trầm mặc một lát, y nhanh chóng cởi bộ bì giáp mà y phải giết người mới cướp được, ném ra khỏi đám người. Thứ này lúc bình thường sẽ bị tranh cướp, nhưng lúc này lại không có người nào động đến, bởi vì quân Ninh ở ngoài thành đã lớn tiếng đọc lệnh tước bỏ vũ khí suốt ba ngày.
Người mặc giáp, giết!
Người cầm vũ khí, giết!
Người xúi nổi loạn, giết!
Người không theo, giết!
Khi bọn họ cho rằng quân Ninh không thể công phá tòa thành kiên cố này, đối với bọn họ mà nói lệnh tước bỏ vũ khí không có áp lực quá lớn, tường thành cao như vậy, nhiều binh sĩ như vậy chẳng lẽ lại không ngăn được một tờ lệnh tước bỏ vũ khí?
Nhưng thật sự không ngăn được, cho nên sợ hãi bắt đầu lan tràn.
"Người Ninh giết vào, liệu chúng ta có chết không?"
Có người hỏi nhưng không ai có thể cho hắn ta câu trả lời, mọi người quay sang nhìn nhau, sau đó cúi đầu xuống thấp hơn.
"Hôm qua người Ninh nói chỉ cần không phải là người đi theo phản quân thì sẽ không truy cứu."
"Hình như còn nói chỉ cần không cấu kết với phản quân, không trợ giúp phản quân, sau khi phá thành Đại Ninh không những sẽ không truy cứu mà có thể còn phân phát đất đai?"
"Thật ra trước kia chúng ta sống cũng không tệ, mười hai năm từ khi diệt quốc đến bây giờ, hàng năm triều đình miễn giảm thuế má, so với cuộc sống trước kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng đánh trận chiến này lại khiến chúng ta cửa nát nhà tan."
"Nếu không có trận này, chắc hẳn lúc này chúng ta đang ở nhà thoải mái sống cuộc sống của mình."
"Chỉ cần không đi lại lung tung, chỉ cần đừng đi lên thành tường hỗ trợ, chắc có lẽ chúng ta sẽ không sao."
Đúng lúc này, một đội binh lính người Lâm Việt từ đàng xa đi đến, giáo úy dẫn đầu vừa gõ chiêng đồng vừa hô to: "Nam nhân thân thể khoẻ mạnh đều đi theo ta, trên tường thành cần vận chuyển vật tư lên, các ngươi theo ta đi võ khố vận chuyển!"
Hắn ta hô một lần, những người cuộn tròn trên đường cái không có một ai đứng lên.
"Các ngươi làm gì hả?!"
Giáo úy nhìn những người đó với vẻ khó tin: "Người Ninh đã sắp công vào rồi, các ngươi còn ở đây giả chết?!"
Vẫn không có người nào để ý tới hắn ta, đám người theo bản năng cùng chen lại với nhau, như là một đàn gà con chụm lại vì đói khát và rét lạnh. Đối với bọn họ mà nói giáo úy quát tháo chửi bới cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, bọn họ không dám, cũng không muốn.
"Đứng lên cho lão tử!"
Giáo úy tức điên lên sải bước đi qua, giơ tay túm lấy áo của một nam nhân trẻ tuổi kéo lên: "Các huynh đệ của ta còn đang liều mạng ở trên tường thành, nhưng các ngươi lại ở đây giả chết, các ngươi có xứng với bọn họ không?!"
"Nhà mất là vì các ngươi!"
Hán tử trẻ tuổi kia bất chợt bộc phát một luồng sức mạnh, một tay đẩy giáo úy ra: "Nếu không phải các ngươi, người Ninh sẽ giết người sao?"
Giáo úy được thủ hạ đỡ lấy, hắn ta nhìn người trẻ tuổi kia như nhìn quái vật. Hắn ta không thể hiểu được đều là người Lâm Việt mà tại sao đối phương lại có ý nghĩ như vậy. Hắn ta phẫn nộ nhìn người trẻ tuổi kia quát: "Ngươi biết thân phận của mình là gì không? Ngươi là người Lâm Việt! Trong xương tủy của ngươi chảy máu của người Lâm Việt!"
"Ta chỉ muốn sống cuộc sống an ổn của mình."
Người trẻ tuổi lại ngồi xổm xuống: "Ta không muốn đánh trận, ta cũng không muốn giết người khác, càng không muốn bị người khác giết. Hôm qua quân Ninh vẫn còn nói, chỉ cần chúng ta không đi theo các ngươi chống cự họ thì chúng ta sẽ không sao... Ta không đi, ta không đi đâu cả."
Lửa giận của giáo úy quân Lâm Việt lập tức bị thổi bùng lên, đi lên một cước đá vào đầu người trẻ tuổi kia: "Mới mười hai năm! Mới mười hai năm! Thế mà các ngươi đã chấp nhận số mệnh rồi hả?!"
Hắn ta đi lên quyền đấm cước đá, người trẻ tuổi kia bị đánh ngã nằm trên mặt đất, trên mặt nhanh chóng chảy máu, thủ hạ của giáo úy vội vàng đi qua giữ hắn ta lại khuyên giải. Giáo úy đột nhiên quay đầu lại nhìn lính dưới trướng mình: "Các ngươi thì sao? Có phải các người cũng nghĩ không nên đánh trận này không? Có phải các người cũng đã nghĩ mình là người Ninh không?!"
"Giáo úy."
Một lão binh nhìn hắn ta, nói với giọng điệu bi thương: "Ngươi nhìn những tiểu tử này xem, còn có mấy gương mặt quen? Giáo úy, từ khi quốc diệt đến bây giờ binh lính thủ hạ của ngươi chỉ còn một mình ta, bọn họ đều là sau này mới chiêu mộ. Mười hai năm rồi, trong số bọn họ có ai từng tham dự chiến tranh chống quân Ninh lúc trước? Giáo úy, đừng giận bọn họ... Mười hai năm sẽ khiến rất nhiều chuyện và rất nhiều người thay đổi."
Giáo úy quay đầu nhìn về phía ông ta: "Ngay cả ngươi cũng sợ rồi?!"
Lão binh chậm rãi lắc đầu: "Ta không sợ, từ ngày giáo úy kéo ta đi uống rượu, khóc nói rằng chúng ta có hy vọng phục quốc là ta biết ngay, cái mạng này sắp chấm dứt rồi, nhưng ta vẫn đi theo giáo úy ngươi đến đây, ta sợ cái gì? Ta không có gì để sợ, ta chỉ bất lực."
Ông ta rút đao ra, quay nhìn về phía tường thành: "Đừng ép bọn họ nữa, đây là việc mà người mặc chiến trang phục nên làm."
Giáo úy ngẩn người, rất lâu sau mới xoay người đi về phía tường thành.
Khi hắn ta dẫn thủ hạ đến dưới tường thành, một cỗ thi thể từ trên cao rơi xuống bịch một tiếng ở chỗ cách bọn họ không xa, máu nhanh chảy thành một vũng ở ngay dưới thi thể. Bọn họ nhìn cỗ thi thể kia, cũng không biết tại sao lại đột nhiên trầm mặc, một lát sau, một lá cờ lớn bị chém đứt cũng rơi xuống, chữ Lâm Việt bên trên dính đầy máu.
Quân Ninh đã phá thành.
Trên đường từ trên tường thành đi xuống dưới toàn là thi thể, chiến binh của Đại Ninh vẫn đang không ngừng nghiền ép về phía trước, quân Lâm Việt vừa đánh vừa lui, mỗi một bước đều sẽ có không chỉ một người ngã xuống.
Một tấm cự thuẫn bay tới, đập ngã 4 – 5 tên binh lính quân Lâm Việt, người ở phía sau còn chưa kịp đỡ đồng bào dậy, tráng hán mặc thiết giáp kia đã đi nhanh đến, thiết bổng to bằng cẳng chân vung lên, đầu người bị nện trúng lập tức bị nổ tung. Một gậy rồi lại một gậy, chút dũng khí cuối cùng của quân Lâm Việt bị đập tan thành mảnh nhỏ.
Từ trên tường thành giết xuống dễ dàng hơn nhiều so với trèo lên tường thành. Đội năm người phối hợp lại chính là cái cối xay thịt, cuộc chém giết nhìn giống như là lộn xộn nhưng mỗi một chỗ đều là năm người phối hợp, mà mỗi một đội năm người lại cùng với đội năm người bên cạnh luân phiên phối hợp ăn ý. Đây là đấu pháp đã ăn sâu vào xương tủy của mỗi một chiến binh Đại Ninh.
Chém giết từ tường thành đến dưới thành, sau đó đến mỗi một con đường.
Từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, lại đến lúc mặt trời dâng lên.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng lại buông xuống mặt đất, gió suốt một đêm cũng không thể thổi tan mùi máu tanh, khắp nơi đều là thi thể.
Quân Ninh đã đang dọn dẹp chiến trường, trên mỗi một con đường đều có quân nhân của Đại Ninh kết đội lục soát. Cuộc chống cự giằng co nửa ngày một đêm của quân Lâm Việt đã tuyên cáo thất bại, trong tình huống binh lực nhiều gấp bốn lần chiến binh Đại Ninh mà bị vẫn giết đến mức không có sức hoàn thủ.
Giờ khắc này, huyện nha.
Đây là nơi kiên thủ cuối cùng của quân Lâm Việt. Mấy trăm binh sĩ quân Lâm Việt bị mất liên lạc với những người khác bảo vệ Loan Thiên Xích tử thủ ở đây. Đã một đêm trôi qua, từ hơn hai ngàn người ban đầu đến bây giờ bọn họ chỉ còn 300 – 400 người, cố gắng cầm cự đến lúc mặt trời lên nhưng không thể có thắng lợi.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn máu chảy thành sông trên đường cái, hắn không nói gì, cũng không có cảm tưởng gì, đây chỉ là một trận chém giết bình thường. Đối với quân nhân mà nói đây là chuyện quá sức bình thường, cho dù là đến khi chiến tranh kết thúc, quân nhân cũng không có nhiều thời gian để cảm khái gì, bọn họ không có tâm trạng đó.
Những người nói chiến tranh thảm liệt thường thường là văn nhân không có trải qua chiến tranh thảm liệt.
"Thẩm Lãnh!"
Bên trong cửa huyện nha truyền đến một tiếng gào thét, Loan Thiên Xích cả người đẫm máu, cầm đao từ bên trong bước ra ngoài, đứng ở cửa huyện nha, nhìn Thẩm Lãnh ở phía đối diện lớn tiếng hô một câu: "Nếu ta chấp nhận tự kết liễu mình, ngươi có thể tha cho huynh đệ thủ hạ của ta không?!"
Thẩm Lãnh nhìn y, lắc đầu: "Không thể."
Loan Thiên Xích bỗng nhiên cười lớn ha ha, cười đến mức mắt đỏ ngầu, y dùng đao chỉ sang: "Tha cho bọn họ một con đường sống chỉ là một câu nói của ngươi mà thôi, sẽ không ai truy cứu, ngươi là tướng quân, ngươi có khả năng này! Chỉ cần ngươi đồng ý với ta, bây giờ ta sẽ tự kết liễu đời mình!"
Thẩm Lãnh đứng lên, đi đến chỗ cách Loan Thiên Xích không xa.
"Lúc ngươi dẫn bọn họ đi nổi loạn nhất định là không nói nếu có một ngày chúng ta đánh bại, ta tự đi ra ngoài, hỏi quân nhân của Đại Ninh xem bọn họ có thể giết một mình ta mà tha cho các ngươi hay không."
Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Loan Thiên Xích nói: "Đối với Đại Ninh mà nói ngươi là phản tặc, đối với bộ hạ của ngươi mà nói ngươi là anh hùng, hãy chết giống như một anh hùng đi, để cho bọn họ nhìn."
Loan Thiên Xích ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, vung đao chém về phía Thẩm Lãnh.
Keng một tiếng, đao của y rơi xuống mặt đất, thi thể đổ gục.
Thẩm Lãnh xoay người, máu trên đao hắc tuyến rỏ giọt.