Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 774 - Chương 774: Xảo Quyệt

Chương 774: Xảo quyệt Chương 774: Xảo quyệt

Toàn bộ mấy trăm binh sĩ quân Lâm Việt cuối cùng chết trận ở trong huyện nha, tất nhiên sẽ có người đầu hàng nhưng sẽ không được khoan thứ. Thẩm Lãnh nói chuyện mà pháp luật không thể khoan thứ thì ta cũng không thể, chuyện mà người bị hại không thể khoan thứ, ta càng không thể.

Quân Ninh dọn dẹp chiến trường ở trong huyện thành, các bách tính ở trên đường cái vẫn còn sợ hãi, bọn họ né tránh rất xa, mỗi một góc đều là nơi bọn họ cho là cảng tránh gió, cúi đầu xuống là dường như có thể tránh được tất cả tai ương.

Trong huyện nha, Thẩm Lãnh đã chém giết một ngày một đêm vịn bàn ngồi xuống, vết máu trong đại đường huyện nha chưa được lau đi, mùi máu tươi vẫn còn.

Trần Nhiễm từ bên ngoài vào, trong tay lại bưng một cái nồi đồng.

"Ăn một nồi lẩu."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh cười hì hì: "Sao cái gì ngươi cũng có thể kiếm được vậy."

Trần Nhiễm nhún vai: "Hôm qua người nào nói với ta là ăn nhiều rau quá, bảo ta tìm chút đồ ăn ngon."

Thẩm Lãnh thò tay ra gạt đống đồ trên bàn xuống, dọn ra một cái bàn trống. Trần Nhiễm để nồi đồng lên, nói: "Bây giờ còn thiếu một thứ nữa."

"Cái gì?"

"Thịt."

"..."

Thẩm Lãnh nhìn gã: "Cho nên ngươi chỉ tìm được một cái nồi?"

"Nồi cũng đã có rồi, thịt còn xa sao?"

Trần Nhiễm đi ra ngoài: "Ta nói cho ngươi nghe, cho ta thời gian nửa nén nhang, ta có thể tìm về cho ngươi ít nhất ba loại thịt."

Sau nửa canh giờ Trần Nhiễm xách một cái túi trở lại, trên mặt có một chút áy náy: "Nếu không thì bây giờ chúng ta nghiên cứu thử xem đậu hũ có mấy cách nhúng?"

Thẩm Lãnh phụt cười: "Cho nên ngươi không kiếm được một chút thịt nào cả?"

"Kiếm cái gì chứ."

Trần Nhiễm tức giận đùng đùng ngồi xuống: "Trong huyện thành Đình Lan này vốn chỉ có khoảng chừng hơn vạn người, sau khi khai chiến, nạn dân tràn vào vượt quá mười vạn, đừng nói thịt heo dê bò, ngay cả chuột cũng bị bọn họ bắt hết rồi. Cũng không phải là bên trong thành thiếu lương thực, nhưng quân Lâm Việt căn bản sẽ không phát cho nạn dân quá nhiều, ai biết được sẽ phải đánh bao lâu, lương thực dự trữ phải đảm bảo cho bọn họ đủ ăn mới được, tất cả nạn dân mỗi người một chén cháo mỗi ngày, miễn cưỡng sống thôi, chuột cũng không dám chạy loạn, thịt thì bỏ đi."

Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ nói: "Cho người mở kho lương ra, phát lương thực cho nạn dân. Lúc phát thì bảo bọn họ tố giác, phàm là dư nghiệt phản tặc bị chỉ điểm sẽ xử quyết ngay tại chỗ, tất cả những người chỉ điểm dư nghiệt phản tặc được thưởng năm lượng bạc. Nếu tra ra người nào biết mà không báo thì cùng tội với phản tặc, phải khiến bọn họ không thể đoàn kết với nhau nữa mới được."

Trần Nhiễm đi ra ngoài căn dặn một tiếng, sau khi trở về lại nói: "Nhưng lương thực của chúng ta cũng không đủ."

"Lương thực của chúng ta ở chỗ kẻ thù tiếp theo."

Thẩm Lãnh chỉ huyện Đại Quảng trên bản đồ: "Vương Căn Đống mang năm ngàn người qua đó trước, nhưng số lượng phản quân bên đó quá nhiều, năm ngàn người của hắn chỉ có thể ổn định cục diện chứ không thể tiêu diệt toàn bộ. Huyện Đại Quảng là trọng địa dự trữ lương thực, có hai kho lương, lương thực của bên huyện Đình Lan này chúng ta giữ lại dùng cho bảy ngày hành quân là đủ rồi, số còn lại đều phát đi. Mười vạn bách tính, dọa cũng đã dọa rồi, mắng cũng đã mắng rồi, cũng không thể giết hết được... Thả bọn họ về, mười vạn người là mười vạn cái miệng, có bọn họ tuyên dương, phản quân đầu hàng hoặc là chạy trốn sẽ càng nhiều hơn, trận chiến tiếp theo cũng sẽ càng dễ đánh hơn."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Ăn cơm trước đi đã."

Gã đặt cái túi xách về ở trên bàn: "Tuy rằng không thịt nhưng dù gì cũng là ăn lẩu không phải sao."

Thẩm Lãnh lấy túi mở ra, vừa nhìn liền sửng sốt: "Mẹ nó, đây là đậu hũ?"

Trần Nhiễm cười ngượng: "Cũng chỉ thiếu một chút công đoạn nữa là thành đậu hũ, đậu tương thì đậu tương, thời kì đặc biệt, có thể ăn tạm thứ gì thì ăn tạm thứ đó."

Thẩm Lãnh thở dài: "Lẩu nhúng đậu tương... Mẹ nó chứ chẳng lẽ đây không phải là nấu cháo?"

Nửa tháng sau, Trường An.

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Bởi vì chuyện Bình Việt đạo phản loạn mà bệ hạ từ Tứ Mao Trai dọn về Đông Noãn Các. Nội các ở ngay bên ngoài Đông Noãn Các, thuận tiện triệu tập quần thần nghị sự kịp thời, Nội các có chuyện gì muốn bẩm báo cũng nhanh hơn một chút.

Trên bàn đặt nồi đồng, bệ hạ đích thân động thủ cắt đậu hũ trắng để ở trên bàn, lão viện trưởng nhìn đĩa đậu hũ trắng kia cười hì hì, đâu giống một lão nhân đã sắp chín mươi tuổi. Đến độ tuổi này của lão mà mắt không mờ, tai không điếc, suy nghĩ mẫn tuệ, cũng coi như là hiếm có.

"Trẫm vừa mới nhận được quân báo, Thạch Phá Đang không chờ ý chỉ của trẫm đã suất quân tiến vào Bình Việt... Ba người Thẩm Lãnh, Thạch Phá Đang, Diệp Khai Thái suất quân cùng tiến công, phần lớn phản loạn ở Bình Việt đạo đã bị bình định. Diệp Khai Thái hạ lệnh mở kho lương cứu tế nạn dân, trật tự cũng đang khôi phục."

Ngữ khí của hoàng đế có vẻ nhẹ nhõm một chút, nhưng lão viện trưởng lại biết trong lòng bệ hạ căn bản là không thể nào nhẹ nhõm được, phản loạn đã bị khống chế nhưng chuyện tiếp theo mới làm cho bệ hạ đau đầu hơn.

Bình Việt đạo xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể nói thế nào thì Diệp Khai Thái cũng khó tránh thoát tội trạng này. Tuy nói người hiểu chuyện đều biết chuyện thế này khó lòng phòng bị, nhưng ông ta thân là đạo phủ Bình Việt đạo mà quản trị ra loạn lớn như thế, nếu bệ hạ không có bất kỳ xử phạt gì thì làm sao để an dân tâm, làm sao để chấn triều cương? Công việc khổ nhất mệt nhất đều đã để Diệp Khai Thái làm, chính bởi vì bệ hạ biết ông ta là người ổn trọng nhất, cũng có năng lực nhất trong số các lão thần xuất thân từ phủ Lưu Vương, cho nên lúc đầu mới để ông ta đi Bình Việt đạo. Tổng cộng trước sau, từ trước khi diệt Lâm Việt đến bây giờ Diệp Khai Thái đã ở bên đó mười lăm năm, làm đạo phủ mười hai năm, công tích rõ như ban ngày, nhưng mà trải qua chuyện này, sợ là cuối cùng ngay cả một kết cục tốt cũng không có.

Còn có Hàn Hoán Chi, đến bây giờ cũng không biết Hàn Hoán Chi đi đâu. Tin tức gửi về lúc trước nói ông ta dẫn người vào Tây Thục đạo muốn đi thành Vân Tiêu, sau đó thì cắt đứt tin tức, hoàng đế làm sao có thể không lo lắng.

"Giữ..."

Lão viện tử liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, muốn nói nhưng lại thôi.

"Giữ cái gì?"

Hoàng đế ngồi xuống phía đối diện lão viện trưởng hỏi một câu. Lão viện trưởng do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra: "Giữ tước bãi quan? Diệp Khai Thái ở Bình Việt đạo vất vả công lớn, cũng không thể thật sự bãi quan hạ ngục."

"Tại sao phải bãi quan?"

Hoàng đế hừ một tiếng: "Nếu trẫm không gánh được chút áp lực đó, người bên cạnh trẫm cũng đã không gánh được từ lâu rồi."

Lão viện trưởng vui vẻ nhưng rất nhanh liền khó xử: "Quốc pháp triều cương, bất kể như thế nào cũng phải xử trí Diệp Khai Thái một chút, nếu như vậy cũng không động đến hắn, sợ là..."

"Động."

Hoàng đế nói: "Đương nhiên phải động, nói đi nói lại, còn phải xin lỗi hắn."

Hoàng đế liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Nhưng mà tiên sinh à, trẫm có thể nói xin lỗi hắn, không phải quốc pháp có lỗi với hắn, nhưng động đến hắn là vì quốc pháp triều cương mà tiên sinh nói. Nếu trẫm cứ niệm tư tình, kiên quyết chống đỡ chính là không động đến hắn, nhiều nhất triều thần cũng chỉ mắng trẫm, còn có thể như thế nào nữa? Nói lại trị sẽ bại hoại vì chuyện này, trẫm không tin... Nhưng việc động này vẫn phải là trẫm định đoạt, trẫm nói động như thế nào thì động như thế."

Lão viện trưởng không hiểu logic trong lời bệ hạ nói.

"Để hắn đi Điệu quốc đi, từ đạo phủ chính nhị phẩm xuống làm chính tam phẩm, tạm thay quyền chức đạo phủ, để hắn sang bên Điệu quốc tiếp tục xử lý cục diện rối rắm cho trẫm. Nếu triều thần có ai phản đối, vậy ai phản đối thì cứ để người đi là được. Vốn định để cho Khang Vi đi Điệu quốc, vậy thì hoán đổi bọn họ, Khang Vi điều nhiệm đạo phủ Bình Việt đạo, lúc này điều hắn qua..."

Lão viện trưởng lập tức cười: "Vốn từ chức thứ phụ Nội các điều đến địa phương nhậm chức, nói về phẩm cấp là thuyên chuyển ngang cấp, hơn nữa rời khỏi Nội các xem như là xuống cấp rồi, tất nhiên trong lòng Khang Vi không thoải mái, việc này cũng cắt đứt con đường trở thành thủ phụ trong tương lai của hắn. Thế nhưng lần này điều nhiệm hắn làm đạo phủ Bình Việt đạo đủ để chứng tỏ sự coi trọng của bệ hạ đối với hắn, là một sự khẳng định đối với năng lực của hắn, Khang Vi cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ."

"Trẫm nào có nhiều khổ tâm như vậy, quần thần khó trị, chỉ mong cân bằng, để bọn họ đều thư thái cũng không tốt, đều không thư thái cũng không tốt."

Hoàng đế thở dài: "Trẫm đây không phải khổ tâm, trẫm đây là nhọc lòng."

Lão viện trưởng cười nói: "Bệ hạ đây là lão mưu..." (1)

Hoàng đế nhìn lão một cái: "Vậy khanh chính là lão gian cự hoạt (2)."

Lão viện trưởng cười ha ha, một lát sau lại hỏi: "Thẩm Lãnh thì sao?"

Hoàng đế nhìn lão: "Thẩm Lãnh làm sao?"

"Trước đó bệ hạ đã thăng quân chức của Thẩm Lãnh trở lại, khôi phục tướng quân chính tam phẩm, nhưng đó cũng không tính là phần thưởng gì, dù sao cũng đánh lui đợt tiến công của đại quân hai mươi vạn người Nhật Lang, chỉ một chuyện này cũng đủ để thăng quân chức của hắn trở lại. Bình Việt đạo nhanh chóng dẹp loạn có hắn chiếm công đầu, cũng không thể không khen thưởng một chút nào."

Hoàng đế nghĩ thầm con trai của trẫm mà còn cần khanh nhắc nhở ư?

Nhưng cũng chỉ có thể là nghĩ thầm, đương nhiên không thể nói rõ ràng.

"Vậy tiên sinh nghĩ nên ban thưởng như thế nào? Hắn quá trẻ, tính ra năm nay mới hai mươi lăm, đã là chính tam phẩm, nếu thăng nữa chính là tòng nhị phẩm. Trong quân chức, người có thể lên đến nhị phẩm đều là ai? Tứ cương đại tướng quân, đại tướng quân cấm quân, trừ những người này ra thì không còn ai khác nữa... Nói đến công lao, tứ cương đại tướng quân có người nào mà không có công lao lớn hơn hắn."

Hoàng đế lắc đầu: "Không thể nào thăng lên nữa, hai mươi lăm tuổi đã tòng nhị phẩm..."

Ông ta liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Cũng không phải là không được."

Lão viện trưởng cười lớn ha ha, cười ngặt nghẽo: "Bệ hạ à... Chuyện này còn không phải chỉ là một ý nghĩ của bệ hạ thôi sao."

"Nhưng mà không được."

Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm vừa mới nói rồi, quần thần khó trị, chỉ mong cân bằng. Trẫm không có ý định trị Diệp Khai Thái nặng tay thì không thể ban thưởng Thẩm Lãnh mạnh tay. Trẫm giáng Diệp Khai Thái xuống hai cấp điều nhiệm sang bên Điệu quốc, đây là cực hạn mà triều thần có thể chấp nhận, nếu lại nhấc Thẩm Lãnh lên tới tòng nhị phẩm, bọn họ sẽ bộc phát, cho nên vì cân bằng, vì Diệp Khai Thái, chỉ có thể để Thẩm Lãnh ủy khuất một chút."

Lão viện trưởng trầm mặc, gật đầu: "Bệ hạ suy nghĩ có lý."

Hoàng đế thở dài: "Hắn còn trẻ, để cho hắn ủy khuất chút."

Lão viện trưởng hỏi dò một câu: "Chi bằng... huân chuyển thập nhất, tứ phong Trụ quốc?"

Hiện giờ tứ cương đại tướng quân cộng thêm đại tướng quân cấm quân, tây cương Đàm Cửu Châu là huân chuyển thập nhị thượng trụ quốc; nam cương Diệp Cảnh Thiên là huân chuyển thập nhất trụ quốc; bắc cương Võ Tân Vũ là gần đây mới nhấc lên, cũng là trụ quốc; đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật cũng là hai năm trước mới phong làm đại trụ quốc; còn có Bùi Đình Sơn, hơn hai mươi năm trước được phong làm đại trụ quốc vì có công lớn.

Nhưng bọn họ đều là đại tướng quân chính nhị phẩm, một người tam phẩm như Thẩm Lãnh cũng phong trụ quốc...

Hoàng đế trầm mặc một lát: "Cũng được, lát nữa trẫm bảo Lại Thành nghĩ cách."

Lão viện trưởng nhìn nhìn nồi đồng: "Nếu không thì gọi hắn qua đây ăn cơm, dễ nói một chút."

Hoàng đế trợn mắt nhìn lão viện trưởng cái, sau đó khẽ thở dài một tiếng: "Trẫm thân là hoàng đế Đại Ninh, chẳng lẽ còn phải nịnh bợ hắn?"

Sau đó quay sang Đại Phóng Chu hô một tiếng: "Đi gọi Lại Thành tới."

Đại Phóng Chu cũng không nhịn cười được, đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Lão viện trưởng trầm mặc một lúc: "Nếu... điều nhiệm Khang Vi đến Bình Việt đạo, cũng nên để cho thủ phụ Nguyên Đông Chi lui xuống rồi."

Ánh mắt hoàng đế lóe lên một cái, gật đầu: "Đúng vậy, Khang Vi rời Nội các, tất nhiên Nguyên Đông Chi không cam lòng cũng không phục, lớn tuổi sẽ hồ đồ, tứ phong thái tử thái phó... Mời ông ta về nhà dưỡng lão thôi."

Lão viện trưởng thầm nghĩ bệ hạ à, ngươi đây không phải là nịnh bợ Lại Thành, ngươi đây là ép Lại Thành. Nguyên Đông Chi lui xuống, Lại Thành chính là thủ phụ, bệ hạ đây là đẩy áp lực thăng trụ quốc cho Thẩm Lãnh sang cho Lại Thành. Phỏng chừng lát nữa bệ hạ sẽ nói với Lại Thành, khanh không làm tốt việc này, khanh cũng không thể làm thủ phụ nổi.

Thật là xảo quyệt.

(1) Lão viện trưởng định nói lão mưu thâm toán, có nghĩa là đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng.

(2) Lão gian cự hoạt: cáo già, xảo quyệt.

Bình Luận (0)
Comment