Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 776 - Chương 776: Ông Ta Không Lý Trí

Chương 776: Ông ta không lý trí Chương 776: Ông ta không lý trí

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại nửa tháng nữa đã qua, bên Bình Việt đạo liên tiếp báo tin chiến thắng về. Cho dù Thẩm Lãnh đã nhận được ý chỉ của bệ hạ suất quân về bắc, nam cương Lang Viên từ Điệu quốc trở về và chiến binh từ Tây Thục đạo qua cũng có thể càn quét các nơi, mỗi ngày đều có tin chiến thắng gửi về Trường An, nhưng chỉ duy nhất không có tin tức của Hàn Hoán Chi.

"Hắn cố ý."

Hoàng đế liếc nhìn Đạm Đài Viên Thuật: "Tính cố chấp đó nổi lên rồi, lần này hắn không bắt được Mộc Chiêu Đồng thì sẽ không dừng tay, chỉ là trẫm cứ cảm thấy chỗ nào đó không ổn..."

Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu: "Thần cũng không biết..."

Dường như hoàng đế nghe ra được chỗ nào đó khác thường trong giọng điệu của Đạm Đài Viên Thuật nên lại liếc nhìn ông ta, Đạm Đài Viên Thuật lập tức cúi đầu không dám nhìn hoàng đế. Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Đạm Đài, chính khanh cũng biết đấy, trước giờ khanh đều không biết nói dối."

Đạm Đài Viên Thuật càng cúi đầu thấp hơn, càng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hoàng đế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàng đế nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật hỏi.

Đạm Đài Viên Thuật trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: "Cửu Tuế chết rồi, cho nên... Lần này nếu Hàn Hoán Chi không bắt được người thì hắn sẽ không về Trường An. Bệ hạ biết đấy, Hàn Hoán Chi là một người có lý trí, không có mấy người có thể lý trí hơn hắn, nhưng mà lần này..."

Hoàng đế dường như ngẩn người.

Có lẽ dù thế nào ông ta cũng không ngờ Thương Cửu Tuế đã không còn nữa.

"Chết... chết rồi?"

Hoàng đế chậm rãi lùi về sau mấy bước, vịn vào bàn ngồi xuống: "Hiện giờ người đang ở đâu?"

"Quân doanh huyện Khoát Hải, Bình Việt đạo, vốn định mang thi cốt về nhưng thời tiết bên đó quá nóng bức, không có cách nào."

"Sao khanh biết?"

"Thẩm tiên sinh phái người gửi tin về, Lại Thành đã chặn lại, không dám trực tiếp nói với bệ hạ."

Hoàng đế ngồi ở đó, cứ ngồi yên như vậy, rất lâu rất lâu sau cũng không nói. Đạm Đài Viên Thuật vẫn căng thẳng nhìn ông ta nhưng hoàng đế dường như chỉ ngẩn người, đó cũng chỉ là dường như. Đạm Đài Viên Thuật rất hiểu tính tình của hoàng đế như thế nào. Thương Cửu Tuế là gia thần từ phủ Lưu Vương ra, là người mà bệ hạ coi là người nhà, ông ta rồi, sao bệ hạ có thể không buồn bã trong lòng.

"Bệ hạ?"

Đạm Đài Viên Thuật khẽ gọi một tiếng.

"Trẫm... trẫm không sao."

Hoàng đế nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật, dường như muốn dùng biểu cảm của mình để nói cho Đạm Đài Viên Thuật biết ông ta thật sự không sao, thế nhưng biểu cảm của ông ta lại không làm được, cho dù là người có tâm thái cường đại như hoàng đế cũng không thể làm được.

"Bệ hạ, hắn chết vì bảo vệ Thẩm tiên sinh, chắc hẳn không cảm thấy hối tiếc."

"Ừm."

Hoàng đế chỉ ừm một tiếng, Đạm Đài Viên Thuật biết thật ra bệ hạ căn bản là khong nghe rõ mình nói gì.

"Khanh về trước đi."

Hoàng đế khoát tay: "Trẫm còn có rất nhiều tấu chương chưa xử lý, còn có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, khanh về đi... Về đi, bên cấm quân cũng có rất nhiều việc chờ khanh xử lý.

Đạm Đài Viên Thuật hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài, sau đó khom người lui ra khỏi Đông Noãn Các.

Hoàng đế nhìn về phía giá treo bút dường như có chút không biết làm gì, theo bản năng cầm bút lên, mở tấu chương ra nhưng một chữ cũng không đọc nổi, cạch một tiếng, bút son rơi trên mặt bàn làm mặt dính đỏ một khoảng nhỏ. Hoàng đế giơ tay ra quệt một cái, ngây người nhìn màu đỏ tươi trên ngón tay mình.

Một lúc sau, hoàng đế nhấc tay lên bóp huyệt Thái Dương, hít sâu một hơi, lại cầm bút son lên.

Từ giữa trưa đến chiều tối, hoàng đế xử lý xong tất cả tấu chương, nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Đi nói với Trân phi, lát nữa trẫm đến chỗ nàng ấy ăn cơm tối."

Hơn nửa ngày nay tim của Đại Phóng Chu luôn treo lửng không thể buông xuống được. Y cũng như Đạm Đài Viên Thuật, biết rõ đối với bệ hạ mà nói gia thần xuất thân từ phủ Lưu Vương có ý nghĩa gì, mỗi một người đều cực kỳ cực kỳ quan trọng, bất kể là người lớn tuổi một chút hay là nhỏ tuổi một chút, bệ hạ đều giống như một phụ thân, quan tâm bồi dưỡng từng người bọn họ, đó đã không phải một mối quan hệ bình thường, đó giống như là tình thân máu mủ.

Đại Phóng Chu vội vàng chạy đi sắp xếp. Hoàng đế nhìn đống tấu chương dày cộp trên bàn im lặng rất lâu sau đó đứng dậy, lúc đứng dậy lại hơi loạng choạng, ông ta bám vào bàn để đứng vững, lại hít thở thật sâu lần nữa.

Trong cung Trân phi.

Hoàng đế ăn một bát cháo, ăn mọt chút thức ăn, sau đó nhìn nhị hoàng tử đi ngủ, lại đi thăm hai đứa con của Thẩm Lãnh. Đợi sau khi bọn trẻ đều ngủ hết hoàng đế ra khỏi phòng, ngồi trên bậc thềm ở cửa điện ngẩn người nhìn bầu trời, dường như đang cố gắng tìm kiếm gì đó trên bầu trời vậy.

Trân phi khoác một chiếc áo cho hoàng đế. Giờ đã vào cuối thu, ban ngày buổi trưa mặt trời vẫn hơi gắt nhưng sáng sớm và buổi tối thật sự rất lạnh.

Hoàng đế cười cười với Trân phi, sau đó lại chìm vào im lặng.

"Bất kể là hoàng đế hay là bách tính dân nghèo, nam nhân đều không muốn rơi nước mắt trước mặt nữ nhân của mình."

Trân phi ngồi xuống bên cạnh hoàng đế: "Chỉ nói tin tốt nhất cho người ta biết nhưng lại giấu chuyện buồn khổ nhất trong lòng, bất kể muốn làm việc gì, cho dù đã làm được tám phần cũng sẽ không nói, cho đến sau khi làm xong hết rồi mới nói với nữ nhân của mình để nàng ta vui, họ lo là nếu nói trước mà một khi không làm được sẽ khiến nữ nhân của mình thất vọng. Nữ nhân luôn dễ thất vọng hơn một chút, nhận được tin tốt trước nhưng cuối cùng lại chẳng được gì cả, đối với nữ nhân mà nói sẽ cảm thấy mất mát."

Bà nhìn hoàng đế: "Nữ nhân cảm thấy mất đi thứ gì đó thì sẽ buồn, thậm chí sẽ làm ầm lên, chắc hẳn là số ít, phần lớn nữ nhân sau khi biết chuyện đều sẽ an ủi nam nhân của mình, ví dụ như... bây giờ thiếp muốn nói chút gì đó với người ngồi trước mặt mình."

Bà cầm tay hoàng đế: "Mắt của người nói cho thiếp biết người đã mất thứ gì đó, hơn nữa là thứ mà người quan tâm.

Hoàng đế nhìn sang Trân phi, vốn muốn cười, cũng đã cười nhưng đó là nụ cười không muốn để bà lo lắng, bên cạnh nụ cười còn có nước mắt đi ngang, giả vờ âm thầm lặng lẽ đi ngang nhưng làm sao không thể bị bà nhìn thấy được.

"Cửu Tuế đi rồi."

Hoàng đế cúi đầu, nhìn tay Trân phi, trong tay Trân phi là tay của ông ta.

"Cửu Tuế vẫn luôn là một người khác biệt. Hắn từng nói nếu tất cả các huynh đệ của phủ Lưu Vương đều có thể chết vì người khác nhưng chưa chắc hắn có thể, bởi vì hắn nghĩ bản thân hắn sống có ích hơn phần lớn mọi người. Tính cách của hắn không tốt cho nên người khác đều cảm thấy hắn khó gần."

Hoàng đế lẩm bẩm: "Nàng nói có buồn cười không? Hắn là người đầu tiên chứng minh mình là người có thể chết vì huynh đệ."

Hoàng đế nói buồn cười không, nhưng chuyện đó thật sự buồn cười sao?

Trân phi buông tay, trong khoảnh khắc đó tay của hoàng đế đã hiển nhiên thõng xuống, nhưng một giây sau Trân phi đã ôm chặt lấy hoàng đế, tay nhẹ nhàng vỗ lưng hoàng đế giống như an ủi trẻ con.

Bà không nói, bà chỉ ôm ông ta như vậy.

Hoàng đế thở dài: "Ngày mai Thẩm Tiểu Tùng sẽ đến Trường An. Lại Thành đã ngăn chặn người khác không cho bọn họ cho trẫm biết Cửu Tuế đã đi, nhưng mà Thẩm Tiểu Tùng nhất định sẽ nói với trẫm. Không phải trẫm nói có xa gần thân sơ, lúc những người bọn họ ở vương phủ đã đi theo trẫm, suy nghĩ không giống Đạm Đài và Lại Thành bọn họ, cho dù đều là tốt cho trẫm.

Đương nhiên Trân phi hiểu.

"Vậy nên Hàn Hoán Chi mới phát điên, hắn cố ý không bẩm báo với trẫm là hắn đi đâu, lần đầu tiên Hàn Hoán Chi không lý trí."

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm: "Chuyện mà Cửu Tuế không tin nhất là người chết sẽ biến thành ngôi sao, trẫm cũng không tin... Nhưng bây giờ trẫm nghĩ nên tin rồi, cứ tùy tiện chỉ một ngôi sao trong bầu trời đầy sao rồi nói đó là Cửu Tuế, nhất định là Cửu Tuế, ít nhất còn, còn, còn có một chút tưởng niệm."

Cùng lúc này, Tây Thục đạo.

Người chú trọng bề ngoài như Hàn Hoán Chi cũng đã mấy ngày rồi không thay y phục, một tháng không cạo râu, ông ta giống như hoàn toàn biến thành một người khác, càng trầm mặc kiệm lời hơn trước. Thậm chí ông ta đã thay đổi thói quen, bất kể ở chỗ nào, bất kể ban ngày hay buổi tối ông ta đều sẽ không kéo rèm cửa sổ lên.

"Đại nhân."

Nhiếp Dã từ bên ngoài bước nhanh vào: "Nạp Lan Tiểu Địch vừa mới gửi tin tức đến, có người từ Mục Dữ Quan qua, là quan binh thủ thành, đã nói một chuyện khiến người ta hoài nghi."

Gã nói lại chuyện Tống Mưu Viễn mua ngựa ở Mục Dữ Quan: "Vốn dĩ sau khi bách tính bán ngựa đó nói với binh sĩ thủ thành, binh sĩ cũng không chú ý, chuyện này thật sự cũng không được coi là hiếm lạ gì, bọn họ gác cổng quan mỗi ngày đều gặp quá nhiều chuyện nên lúc đó không để ý. Sau đó binh lính thủ thành nói chuyện này với giáo úy An Tương Đồng của Mục Dữ Quan, An Tương Đồng cảm thấy không ổn nên lại nói với tướng quân Lý Đa Trí, Lý Đa Trí lập tức phái người đến thành Vân Tiêu."

Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Nạp Lan Tiểu Địch nghi ngờ người này chính là người của Mộc Chiêu Đồng."

Hàn Hoán Chi nói: "Lúc người này qua Mục Dữ Quan đã dùng tên gì?"

"Người của Mục Dữ Quan nói dùng tên Mộc Khách."

Hàn Hoán Chi cẩn thận suy nghĩ mọt chút, trong trí nhớ cũng không có người có cái tên này."

"Thời gian trước y đã vào thành, trước khi chúng ta vào thành."

Nhiếp Dã nói: "Lúc nãy Nạp Lan Tiểu Địch đã tra được, sau đó lại âm thầm phái người đi điều tra chỗ dừng chân của tên Mộc Khách này. Hiện giờ Nạp Lan Tiểu Địch dẫn người bao vây ở bên ngoài khách điếm, chắc hẳn có thể bắt được người."

Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Qua đó xem thử."

Lúc này đã là đêm khuya, trên đường cái không có người đi đường nào khác, tiếng bánh xe ngựa của Hàn Hoán Chi lăn qua phiến đá xanh lát đường cũng có vẻ hơi chói tai. Ở trong xe ngựa Hàn Hoán Chi vẫn luon nhắm mắt nhưng lại siết chặt nắm đấm, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn cực lớn, một Hàn Hoán Chi như vậy khiến Nhiếp Dã cảm thấy xa lạ nhưng lại cảm thấy chân thực vô cùng.

Khách điếm Như Ý.

Tống Mưu Viễn đứng ở cửa sổ ngây người nhìn ra bên ngoài. Y về đến thành Tiêu Vân đã một thời gian, trước tiên đi thẳng đến đạo quán ở ngoài thành, được Vô Vi đạo nhân cho biết các lão đã đi rồi, y lại vội vàng vào thành Vân Tiêu nhưng đã nhiều ngày như vậy trôi qua mà y vẫn chưa tìm được các lão ở chỗ nào. Trước kho y quay về, thành Vân Tiêu đột nhiên tuyên bố tất cả người già không được ra khỏi thành, y biết các lão đã bị lộ. Y không đi là vì đến giờ y vẫn không xác định được rốt cuộc các lão đã rơi vào tay quan phủ hay vẫn ẩn nấp ở trong thành.

Gió đêm hơi lạnh, Tống Mưu Viễn nhìn ra xa, suy nghĩ hỗn loạn.

Đúng lúc này y loáng thoáng nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn, hơi ngẩn người sau đó cười cười mỉa mai.

Y về phòng uống chỗ rượu vẫn để ở đó nãy giờ, lại lấy một sợi dây thừng ở trong phòng cột vào cửa sổ, để lại một vòng, nắm sợi dây thừng này đứng đợi ở cửa sổ. Không bao lâu sau đã nhìn thấy Hàn Hoán Chi mặc một bộ đồ đen từ bên ngoài sải bước vào, y biết Hàn Hoán Chi nhưng Hàn Hoán Chi không biết y.

"Hàn đại nhân."

Tống Mưu Viễn vẫy tay với Hàn Hoán Chi, nghiêm túc chào hỏi, cũng đang biểu đạt ý ông ta không cần qua đây.

Hàn Hoán Chi dừng chân, vừa liếc mắt đã nhìn thấy sợi dây buộc ở cửa sổ.

"Muốn chết?" Ông ta hỏi.

"Không dám không chết."

Tống Mưu Viễn cười: "Không ai có thể cầm cự được quá lâu dưới tay Hàn đại nhân. Ta là một văn nhân, khong chịu đòn được, không chịu đau được, có lẽ không cần đến một nén nhang là ta sẽ khai hết những gì mình biết, nghĩ mà xem, đó chắc hẳn là dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác. Cũng giống như đại nhân bây giờ vậy, râu dài như vậy, y phục nhàu nhĩ như vậy, nhìn không giống Hàn Hoán Chi một chút nào. Ta không thể giống như ông được, sống và chết đều phải thể diện."

Sau khi nói xong câu này y thòng dây thừng vào cổ mình, nhảy ra khỏi cửa sổ, người của y liền treo ngoài cửa sổ, lắc lư.

Hàn Hoán Chi lao vụt lên nhưng người treo ở tầng ba.

Ngay cả chết mà y cũng thị uy với Hàn Hoán Chi.

Thứ giết chết Tống Mưu Viễn không phải dây thừng, cho dù là treo ở tầng ba thì Hàn Hoán Chi cũng có đủ khả năng xông lên cứu y. Chính là y muốn khiến Hàn Hoán Chi thể nghiệm cái gì gọi là thất bại một lần nữa, y thòng dây thừng rồi tự nhảy ra ngoài thật sự chỉ là thị uy, cũng là mỉa mai, là cười nhạo, càng là sự tôn nghiêm cuối cùng.

Y uống thuốc độc trước, độc đã không thể giải được nữa.

Nạp Lan Tiểu Địch vẻ mặt bất an hốt hoảng: "Đáng lẽ ti chức nên bắt hắn trước."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Hắn vội chết như vậy... có lẽ Mộc Chiêu Đồng vẫn ở thành Vân Tiêu."

Hàn Hoán Chi xoay người đi ra ngoài: "Kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh khách điếm trong phạm vi ba dặm, kiểm tra mỗi nhà mỗi hộ, cho dù không tra được Mộc Chiêu Đồng thì cũng có thể tra được chút gì khác. Người như vậy không thể nào vô duyên vô cớ ở trong khách điếm Như Ý, đưa tất cả người của khách điếm về điều tra."

Từ xa truyền đến tiếng kèn, đã muộn như vậy rồi, tất nhiên sẽ không phải hỷ sự, có lẽ là tang sự.

Bình Luận (0)
Comment