Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 777 - Chương 777: Bịa Đặt Bịa Đặt

Chương 777: Bịa đặt bịa đặt Chương 777: Bịa đặt bịa đặt

Thành Vân Tiêu rất lớn, trong thành có rất nhiều bách tính, mỗi ngày đều sẽ có chuyện sinh lão bệnh tử xảy ra. Trên một con đường, nhà bên này vừa mới có một đứa trẻ mập mạp, nhà bên kia lại làm lễ tang đồng thời tiễn hai người già đi.

Nghe nói hai vị lão nhân này rất ân ái, những chuyện nghe nói luôn là khó phân biệt thật giả nhưng có ý tốt thì sẽ luôn được người ta hết sức tin tưởng. Có người nói lão thái thái đi trước, buổi tối lúc ngủ còn khỏe, nhưng sáng sớm ông lão thức dậy đánh thức bà ấy thì bà ấy đã đi rồi, rất an tĩnh. Ông lão không khóc cũng không làm ầm ĩ, thậm chí không có bất cứ dao động gì về cảm xúc, tự tay thay y phục, rửa mặy cho lão thái thái, sau đó chỉnh trang lại y phục của mình chỉnh tề rồi ra ngoài, nhờ người đến giúp đỡ làm hậu sự.

Gia đình không có con cháu, không có người thân giống như ông lão thì chỉ có thể làm tang lễ trọn gói, từ mua quan tài đến phát tang.

Sau đó mọi người bận rộn làm việc trong sân lại phát hiện ông lão ngồi ngủ bên cạnh bà lão. Mọi người bận rộn làm việc đến chiều muốn mời ông lão xem thử còn chỗ nào không hài lòng thì phát hiện ông lão đã không còn thở nữa.

Trên bàn để tiền và một tờ giấy.

Trên giấy viết: Ta không có con cháu nên chuyện nhà cửa cũng không cần lo lắng, quan phủ giữ lại cho người nào cần là được. Ta cũng không có tích lũy gì, tất cả bạc đều để ở đây, dùng để trả công cảm ơn người tốt đã làm lễ tang."

Chủ thầu làm lễ tang ngẩn người nhìn mấy hàng chữ ngắn ngủn đó rất lâu, sau đó cho người làm kéo cỗ quan tài mỏng lúc nãy về, đổi lại hai cỗ quan tài dày bằng gỗ tốt. Thật ra số tiền đó cũng không đủ, chỉ là hắn ta thấy mình nên làm như vậy.

Láng giềng chung quanh nhận được tin tức đều đến tiễn đưa. Ông lão không làm phiền họ là vì cảm thấy không đành lòng.

Đội ngũ đưa tang đi ra ngoài thành, được kiểm tra ở cổng thành. Binh sĩ gác cổng cũng sẽ không làm khó chuyện thế này, đội ngũ đưa tang vốn dĩ không đông đi ra khỏi thành rồi không còn trở lại nữa.

Buổi chiều người của quan phủ đến nhà ông lão kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì khác thì sẽ niêm phong cửa. Sau đó hai quan sai của quan phủ phát hiện thi thể của hai ông bà lão đó ở trong phòng, đặt ở ngay trên giường, phủ chăn lên.

Bên cạnh thi thể cũng có một phong thư, cũng rất ngắn.

Thật sự xin lỗi, vạn bất đắc dĩ, đành phải mượn quan tài ra ngoài thành... Mộc Chiêu Đồng.

Hai quan sai nhìn nhau, một người nói với người còn lại: "Mộc Chiêu Đồng là ai, tại sao cái tên này nghe hơi quen vậy?"

Người kia ngẫm nghĩ: "Hình như... là đại học sĩ?"

Hai người thật sự cảm thấy không thể tin nổi, sai khi niêm phong cửa liền vội vàng chạy về quan phủ của thành Vân Tiêu, phủ trị đại nhân xem mấy dòng chữ ngắn ngủn này lại sợ toát mồ hôi đầy lưng. Ông ta biết Hàn Hoán Chi đã đến, cách đây không lâu họ đã gặp nhau, căn bản là ông ta không tin khi Hàn Hoán Chi nói Mộc Chiêu Đồng có thể ở thành Vân Tiêu nên lúc này mới giật mình. Ông ta không hề do dự liền gọi người chuẩn bị xe, đích thân đưa phong thư này đến tay Hàn Hoán Chi.

Nếu nói Tống Mưu Viễn dùng việc tự treo cổ để khiêu khích Hàn Hoán Chi, vậy thì mấy dòng chữ của Mộc Chiêu Đồng để lại này là sự khiêu khích rõ ràng hơn, thậm chí là cười nhạo. Trong thành Vân Tiêu kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, mãi vẫn không có bất cứ phát hiện nào cho thấy Mộc Chiêu Đồng ẩn thân ở đâu, mà vừa hay hai lão nhân qua đời, Mộc Chiêu Đồng có thể mượn quan tài ra ngoài thành. Nếu đây còn không phải là mỉa mai, không phải là cười nhạo thì còn có thể là gì.

Hàn Hoán Chi im lặng nhìn phong thư kia một lát. Tuy biết lúc này mới đuổi theo chắc hẳn cũng không đuổi kịp, với mưu kế thâm sâu của Mộc Chiêu Đồng thì ở ngoài thành tất nhiên có người tiếp ứng. Thành Vân Tiêu là thành lớn của Tây Thục đạo, có quá nhiều đường tỏa đi chung quanh, điều phái tất cả nhân thủ đuổi theo ở mỗi một con đường cũng chưa chắc có kết quả gì. Huống hồ nếu như Mộc Chiêu Đồng đi đường thủy, bến thuyền ở ngay bên ngoài thành không xa, đường thủy của thành Vân Tiêu có quá nhiều thương thuyền qua lại, trong nửa ngày có hơn trăm chiếc thuyền cập bến, hơn trăm chiếc thuyền rời bến.

Nhưng mà cũng không thể không đuổi theo.

Hàn Hoán Chi cảm ơn phủ trị đại nhân, đích thân tiễn người ra ngoài sau đó hạ lệnh phân công nhân thủ đuổi theo.

Bọn họ đã tra được đội ngũ đưa tang tiến vào một bãi đất hoang bên ngoài thành, tìm được quan tài bị vứt bỏ trong bãi đất hoang, trong quan tài cũng trống không, người làm lễ tang đều biến mất không biết tung tích.

Lúc vào Tây Thục đạo Hàn Hoán Chi hỏi Nạp Lan Tiểu Địch có thể tập hợp được bao nhiêu người, Nạp Lan Tiểu Địch nói rút người từ các nơi trong Tây Thục đạo qua, cộng thêm người của phân nha cũng chỉ được hơn bốn trăm người, lúc đó hơn hai trăm người mà gã mang theo đã là toàn bộ nhân mã của phân nha rồi. Lúc đó Hàn Hoán Chi nghĩ đội ngũ hơn hai trăm người chắc hẳn là đủ dùng, có lẽ bên cạnh Mộc Chiêu Đồng đã không còn người nào dùng được nữa.

Vậy nhưng hôm nay Hàn Hoán Chi xác định đừng nói là hơn bốn trăm người, cho dù triệu tập đội ngũ hơn bốn ngàn người cũng chưa chắc có thể đuổi kịp Mộc Chiêu Đồng.

Phái người ra ngoài đuổi theo trên mỗi một con đường, đường thủy cũng phải kiểm tra, thậm chí còn phải đưa ra giả thiết Mộc Chiêu Đồng căn bản là chưa rời đi, vẫn cần thủ quân ở cổng thành và người của nha phủ hỗ trợ cùng kiểm tra. Còn về người làm lễ tang thì cũng phải điều tra xem rốt cuộc có lai lịch gì.

Lại một lần nữa bị người khác dắt mũi, lại một lần nữa khiến Hàn Hoán Chi cảm thấy mình không cường đại đến như vậy. Nếu Mộc Chiêu Đồng toàn tâm toàn ý làm một việc, mưu lược của lão ta sẽ cẩn trọng và phức tạp hơn người khác nhiều.

"Đại nhân."

Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Có cần phối hợp với người của quân đội không?"

"Quân đội?"

Hàn Hoán Chi khẽ thở dài một tiếng: "Mộc Chiêu Đồng đã tính toán hết rồi, chỉ cần Bình Việt đạo xảy ra phản loạn, đội chiến binh đầu tiên chạy đi dẹp loạn chỉ có thể có chiến binh của Tây Thục đạo, cho nên lão ta mới ẩn nấp ở Tây Thục đạo. Tướng quân Thạch Phá Đang đã mang tuyệt đại bộ phận chiến binh đi Bình Việt đạo tiêu diệt phản tặc, đây là chuyện nằm trong dự liệu của lão ta. Bây giờ chúng ta điều động chiến binh thì có thể điều động được ai?"

Không có quân đội có thể điều dùng, ngay cả sương binh cũng không nhiều. Đó là phản loạn khắp cả Bình Việt đạo, lúc Thạch Phá Đang đi đã điều động gần như tất cả quân đội mà gã có thể điều động được, bao gồm cả sương binh.

Nói về đa mưu túc trí, có thể Mộc Chiêu Đồng sẽ không thua bất cứ người nào.

"Bây giờ phải nghĩ xem nơi tiếp theo Mộc Chiêu Đồng đến là nơi nào?"

Hàn Hoán Chi nhìn lên trời, lần đầu tiên ông ta cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Thành Trường An.

Thẩm tiên sinh vào cung, đi thẳng đến cung Vị Ương.

Đông Noãn Cá, hoàng đế đích thân rót một chén trà cho Thẩm tiên sinh sau đó liếc nhìn Đại Phóng Chu. Đại Phóng Chu lập tức hiểu ý, cho tất cả nội thị người hầu, bao gồm cả bản thân y cũng lui ra ngoài, trong cả Đông Noãn Các chỉ còn lại quân thần hai người nhìn nhau không nói.

Rất lâu rất lâu sau hoàng đế thở dài một hơi: "Lúc... Cửu Tuế đi, có vất vả không?"

"Cũng... cũng tạm."

Thẩm tiên sinh cúi đầu trả lời.

Hai người lại im lặng, lại qua ít nhất nửa nén nhang không nói chuyện.

Hoàng đế đứng dậy, vỗ vai Thẩm tiên sinh: "Trẫm biết khanh còn buồn hơn trẫm. Chuyện của khanh và Cửu Tuế đã qua nhiều năm như vậy, có thể hắn vẫn luôn nghĩ làm sao để tháo bỏ khúc mắc trong lòng này, thật ra hắn cũng đã nghĩ xong từ lâu rồi."

Thẩm tiên sinh gật đầu: "Thần biết, nhưng trong lòng thần không có khúc mắc. Trước giờ thần cũng không nghĩ đó là lỗi của Cửu Tuế, người sai không phải là hắn."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Khanh không có khúc mắc, Cửu Tuế có."

Ông ta đi đến bên cửa sổ: "Trẫm đã phái người đi Bình Việt đạo rồi. Ở huyện Thác Hải phải không? Vậy... vậy đừng để hắn về Trường An vất vả như vậy nữa, tu sửa lại phần mộ, lập bia mới, để hắn ngủ ở đó đi."

Thẩm tiên sinh lại gật đầu, ông cũng không biết có thể nói những gì.

Hoàng đế nói: "Đi thăm hai đứa nhóc kia đi, chúng ở trong cung Trân phi đã béo lên không ít. Ninh Nhi còn đỡ, Kế Nhi thì thật sự bướng bỉnh, khanh đi xem sẽ biết, có thể khiến Lại Thành tức đến vểnh râu... Trẫm, trẫm còn rất nhiều việc phải làm, khanh đi một mình trước đi."

Thẩm tiên sinh đứng dậy sau đó quỳ xuống, khấu đầu thật mạnh: "Là thần sai rồi."

Hoàng đế vịn tay vào bàn, ông ta không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Những người bên cạnh trẫm, bất kể là khi nào trẫm đều biết cũng đều tin tưởng, các khanh vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với trẫm. Lỗi của khanh cũng vậy, còn lâu trẫm mới tin trong lòng khanh có ý định hại trẫm, cho dù chỉ là một giây cũng sẽ không có. Nhưng đã sai thì sẽ phải trả giá, cái giá khanh phải chịu đã đủ lớn rồi, trẫm sẽ không phạt khanh, cũng không trách khanh, đi đi."

Nếu không phải Thẩm tiên sinh đi Cầu Lập vì Thẩm Lãnh thì Thương Cửu Tuế sẽ không đến đó, ông ta cũng sẽ không chết. Trên thế giới này rất nhiều chuyện đều có tiền nhân hậu quả, có thể xem nhẹ nhưng không thể không thừa nhận nó tồn tại.

Thẩm tiên sinh lại dập đầu thật mạnh lần nữa, trên trán đã chảy máu, ông đứng dậy rời đi, bóng lưng tiêu điều.

Trong cung Trân phi.

Trà gia lao đến bế hai đứa trẻ lên, đã hơn hai năm nàng không gặp con của mình, mới đầu hai đứa nhóc còn hơi sợ nhưng dù sao cũng là mẫu tử liên tâm, không bao lâu đã thân thiết không rời. Hai đứa trẻ bám trên người Trà gia không đứa nào chịu xuống, còn đều có vẻ tranh giành tị nạnh nhau.

"Lúc mẹ không ở đây, có phải là các con rất ngoan không?"

Trà gia hôn lên mặt mỗi đứa nhóc một cái, hai đứa nhóc cười trông rất đẹp.

"Con nghe lời lắm."

Tiểu Thẩm Kế ra vẻ nghiêm túc, nói: "Con là ca ca, là ca ca phải làm gương cho muội muội."

Tiểu Thẩm Ninh cũng làm ra vẻ nghiêm túc: "Con ngoan hơn ca ca."

Trà gia ôm hai đứa ngồi xuống, ngay cả nước do Trân phi đứa cho nàng cũng không thể nhận được nên chỉ có thể áy náy cười với Trân phi. Trân phi đưa chén nước đến trước mặt Trà gia, Trà gia giật mình, hơi hốt hoảng nhìn sang phía Trân phi. Trân phi chỉ cười khẽ gật đầu, thế là bón cho Trà gia uống nước.

"Đi đường vất vả không?"

"Không vất vả."

Trà gia nhìn về phía Trân phi: "Hai năm nay nương nương mới thật sự vất vả."

"Con vẫn không quen gọi ta là mẹ, nương nương và mẹ (1) giống nhau một chữ."

Trà gia nghe được câu này lại càng hốt hoảng hơn. Trân phi đối xử với nàng quả thật quá tốt, nàng biết có thể là Trân phi không thể đối tốt hơn với Thẩm Lãnh nên tốt với nàng, cũng tốt với con của Thẩm Lãnh hơn gấp bội.

Trân phi nói: "Tùy con vậy, ta không ép con."

Bà nhìn Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh cười: "Mới đó đã lớn rồi, mỗi ngày một khác, Ninh Nhi ngoan ngoãn nghe lời, Kế Nhi... hay làm những việc khiến người ta không thể tin nổi."

Bà đứng dậy cầm mấy tờ giấy trở lại, mở tờ giấy thứ nhất ra cho Trà gia xem thử: "Có thấy không, chính là cái này, làm đại học sĩ Lại Thành tức giận đánh vào lòng bàn tay nó, nó còn nghĩ là mình không dai nữa."

Trên tờ giấy đó chính là mấy câu thơ về việc đi nhà xí không mang giấy lần trước, Trà gia đọc liền phụt cười một tiếng.

"Cái này là của hôm nay."

Trân phi mở một tờ giấy khác ra: "Buổi sáng Lại Thành vào cung kiểm tra bài tập hôm qua của chúng, sau đó bố trí bài tập hôm nay. Bài tập hôm nay cũng không khó, trong cung ta treo một bức tranh, con từng thấy rồi, chính là bức tranh thủy mặc vẽ một con đường nhỏ và một cái đình. Lại Thành bảo chúng viết mấy câu thơ dựa theo cảnh trong bức tranh thủy mặc này, không đầy đủ cũng không sao, chỉ cần viết ra là được. Đây là của Kế Nhi viết, ta cũng không biết ngày mai có nên lấy cho Lại Thành xem hay không."

Trà gia xem, sau đó liền mở trừng mắt.

Ngoài trường đình,

Bên cổ đạo,

Dư tiên dã hạc,

Mây nhàn tản trên trời.

Mấy chữ phía trước cũng còn nghiêm túc, phía sau là...

Ta mới bốn năm tuổi,

Phía trên phía trên,

Bịa đặt bịa đặt.

(1) Nương là mẹ.

Bình Luận (0)
Comment