Bắc cương.
Dương Thất Bảo đi nhanh đến bên cạnh Mạnh Trường An, chắp tay nói: "Tướng quân, gần đây dường như động tác của người Hắc Vũ càng ngày càng dày đặc. Từ hôm qua đến giờ đã phát hiện có ít nhất bảy tốp thám báo người Hắc Vũ thử thăm dò về hướng hồ băng, một phần bị thám báo của chúng ta đánh lui, một phần bị người của Tẩm Sắc điện hạ ở thành Cách Để ép lui. Người Hắc Vũ của Bắc Viện vẫn luôn rất ngoan ngoãn, gần đây đột nhiên bắt đầu hành động liên tục, nhất định đã có vấn đề."
Mạnh Trường An gật đầu: "Bên đại tướng quân Võ Tân Vũ không có tin tức gửi sang, cũng chính là đại quân Nam Viện Hắc Vũ ở đối diện thành Hãn Hải có lẽ không có hành động lạ thường. Chúng ta phải đối mặt với ba mươi vạn quân Bắc Viện của người Hắc Vũ, nếu có động tác cũng là động tác của Bắc Viện."
Dương Thất Bảo nói: "Có cần ta dẫn người qua đó xem thử tình hình không?"
"Không cần vội."
Mạnh Trường An trầm tư một lúc: "Gia tăng gấp đôi binh lực đội ngũ tuần tra, nói với các huynh đệ nếu gặp thám báo Hắc Vũ quy mô nhỏ thì xua đuổi là được, đừng đuổi theo."
"Vâng."
Dương Thất Bảo đáp lại một tiếng, bước ra ngoài mấy bước lại quay đầu lại: "Theo lý mà nói giờ là lúc bắc phạt rồi, tại sao bên phía Trường An vẫn chưa có tin tức?"
Mạnh Trường An nhìn sang bên kia: "Bệ hạ đang đợi Thẩm Lãnh."
Dương Thất Bảo nói: "Nhưng nếu tính thời gian, chắc Thẩm tướng quân cũng về rồi."
"Đó chỉ là vì phía nam xảy ra chuyện."
Mạnh Trường An nói: "Ta đi hỏi Cổ Lạc xem có phải đã nhận được tin tức gì không."
Gã đang nói thì Cổ Lạc và Cảnh San từ bên ngoài bước nhanh vào: "Vừa mới nhận được tin tức phủ Đình Úy gửi từ Trường An đến. Nam cương Bình Việt đạo xuất hiện phản loạn quy mô lớn, lan tràn khắp tất cả các châu huyện, Tuần Hải Thủy Sư vốn đang trở về bắc thì nhận được tin tức liền chuyển hướng vào Bình Việt đạo dẹp loạn."
Mạnh Trường An nhướn mày: "Thẩm Lãnh thì sao?"
"Tướng quân không sao."
"Ừm."
Vẻ mặt Mạnh Trường An hiển nhiên là đã thả lỏng một chút, gã nhìn về phía Cổ Lạc nói: "Bên Bình Việt đạo có loạn là chuyện sớm hay muộn thôi, lúc diệt Lâm Việt đá có mầm họa, bây xuất hiện cũng tốt, tốt hơn là lúc bệ hạ thân chinh bắc phạt thì hậu viện trong nhà nổi loạn. Lúc đó nếu loạn nổi lên, bệ hạ phân tâm, các tướng cũng không tự tin, quân tâm không ổn, bắc chinh sẽ không công mà lui, không cẩn thận sẽ còn bị người Hắc Vũ phản kích một đòn."
Cổ Lạc nói: "Vậy nên... tại sao người Lâm Việt ở Bình Việt đạo không đợi đến khi bệ hạ bắc chinh rồi phản? Chắc hẳn bọn họ cũng biết bệ hạ nhất định sẽ ngự giá thân chinh."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Ta cũng đang nghĩ, nhưng không nghĩ ra."
Gã nhìn về phía Cổ Lạc: "Lẽ nào phủ Đình Úy không có nhiều tin tức hơn?"
"Không có."
Cổ Lạc nói: "Đô đình úy đại nhân cũng ở phía nam cho nên nếu có chuyện gì thì phía nam sẽ có kịp thời xử lý. Phủ Đình Úy thành Trường An nhận được tin tức đã hơi muộn, bây giờ xem ra Bình Việt đạo có chuyện trước khi bắc phạt có vẻ như là chuyện xấu, nhưng trên thực tế là chuyện tốt, giống như có sức mạnh vô hình gì đó thúc đẩy người Lâm Việt tạo phản trước."
Trong đầu Mạnh Trường An xuất hiện một cái tên nhưng gã không nói, chẳng qua cũng chỉ là suy đoán lung tung không có căn cứ mà thôi.
"Tướng quân!"
Thân binh từ bên ngoài chạy vào: "Tẩm Sắc điện hạ đến."
Mạnh Trường An biết lúc này Tẩm Sắc đến nhất định có liên quan đến chuyện người Hắc Vũ đột nhiên gia tăng thám báo, gã ra hiệu cho mọi người đợi gã một lát rồi sải bước ra ngoài. Lúc gã đi đến bên ngoài quân doanh thì Tẩm Sắc đã đợi ở ngoài cửa một lúc, hai người nhìn nhau cười.
"Bắc Viện có chuyện rồi."
Tẩm Sắc và Mạnh Trường An sóng vai nhau đi ra chỗ xa: "Lúc nãy ta nhận được tin, Tang Bố Lữ và Liêu Sát Lang lập kế hoạch giết Bắc Viện đại tướng quân. Bắc Viện đại tướng quân âm thầm liên lạc với Liêu Sát Lang muốn giết chết đệ đệ ta, Liêu Sát Lang bẩm báo chuyện này với Tang Bố Lữ, Tang Bố Lữ lập tức tương kế tựu kế, giả vờ xuất tuần. Liêu Sát Lang tiết lộ hành trình của Tang Bố Lữ cho Bắc Viện đại tướng quân biết, Bắc Viện đại tướng quân triệu tập quân đội muốn mai phục nhưng lại trúng kế của Tang Bố Lữ, Bắc Viện đại tướng quân và ít nhất hai mươi mấy tướng lĩnh dưới trướng hắn bị giết. Tang Bố Lữ đích thân suất quân đến đại doanh Bắc Viện, đã thu phục ba mươi vạn quân Bắc Viện, cho nên mấy ngày nay thám báo ở bên đó qua càng ngày càng nhiều, chắc hẳn là đệ đệ của ta muốn gặp ta."
Mạnh Trường An hơi giật mình: "Đây không phải chuyện tốt."
Tẩm Sắc liếc nhìn gã một cái: "Không phải với chàng, nhưng với Hắc Vũ mà nói là chuyện tốt."
Mạnh Trường An nói: "Tang Bố Lữ đã khống chế ba mươi vạn quân Bắc Viện này, cộng thêm mấy chục vạn quân Nam Viện, hiện giờ binh có thể chiến đấu đều nằm trong tay hắn, quốc sư Tâm Phụng Nguyệt của các nàng đã mất quân bài lớn nhất."
Tẩm Sắc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt không tốt, nàng ta lắc đầu: "Chàng coi thường Tâm Phụng Nguyệt rồi."
"Có ý gì?"
"Tại sao Tâm Phụng Nguyệt không động thủ khi chắc chắn giết được đệ đệ ta Tang Bố Lữ nhất? Bởi vì y biết Đại Ninh chắc chắn sẽ bắc phạt, mà một khi hãn hoàng chết vào lúc này thì Hắc Vũ tất bại không thể nghi ngờ. Y cố ý ép buộc Tang Bố Lữ đến Nam Viện, lại điều ba mươi vạn quân Bắc Viện qua. Vốn dĩ ta tưởng rằng Tâm Phụng Nguyệt muốn thu hẹp địa bàn của Tang Bố Lữ, cũng là cắt đứt đường lui của Tang Bố Lữ, nhưng bây giờ nghĩ lại, lẽ nào Tâm Phụng Nguyệt lại không hiểu, không có ba mươi vạn quân của Bắc Viện thì cuối cùng cũng không đánh lại đại quân Nam Viện của Liêu Sát Lang ở Nam Viện, huống hồ năm vạn quân Khất Liệt của Nam Viện là có thể đối kháng với ba mươi vạn người của y."
"Y biết hết nhưng vẫn sắp xếp, tại sao?"
Nàng ta nhìn về phía Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An suy nghĩ theo ý tưởng của Tẩm Sắc: "Nếu theo nàng phỏng đoán là Tâm Phụng Nguyệt cố ý làm vậy... Y đang mượn đao giết người? Mượn đao của người Ninh chúng ta giết đệ đệ nàng."
Tẩm Sắc nói: "Bây giờ xem ra chắc có lẽ là vậy... Trước đó chúng ta chỉ đoán là Tâm Phụng Nguyệt đang bức ép Tang Bố Lữ, không ngừng gây áp lực là muốn Tang Bố Lư cúi đầu trước y, cho đến lúc nãy ta nhận được tin Bắc Viện đại tướng quân bị Tang Bố Lữ gài bẫy giết chết thì mới bừng tỉn đại ngộ, tât cả những chuyện này theo Tang Bố Lữ thấy đều là trùng hợp, nhưng thực chất đều không phải là trùng hợp."
Mạnh Trường An nói: "Tâm Phụng Nguyệt cố ý điều đại quân Bắc Viện xuống phía nam, sau đó phái người sai Bắc Viện đại tướng quân âm thầm tiếp xúc với Liêu Sát Lang nay đã là Nam Viện đại tướng quân. Người của Bắc Viện tất nhiên sẽ không nghi ngờ mục tiêu của quốc sư không phải hãn hoàng mà bọn họ. Chỉ cần người của Bắc Viện liên lạc với Liêu Sát Lang, với lòng trung thành của Liêu Sát Lang đối với Tang Bố Lữ thì tất nhiên y sẽ bẩm báo sự thật, cho nên Bắc Viện đại tướng quân bị giết là chuyện nằm trong kế hoạch của quốc sư Tâm Phụng Nguyệt."
Tẩm Sắc nhìn Mạnh Trường An với vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ, nàng ta cười nói: "Đúng... Những điều này đều là chuyện trong kế hoạch của Tâm Phụng Nguyệt, hơn nữa đã dùng mấy năm để thúc đẩy kế hoạch cho nên mới có vẻ không đột ngột, cũng không bị Tang Bố Lữ phát hiện. Tang Bố Lữ tin chắc người Ninh các chàng nhất định bắc phạt, lẽ nào Tâm Phụng Nguyệt lại không chắc chắn? Tất nhiên y cũng hiểu."
Tẩm Sắc tiếp tục nói: "Quốc sư biết người Ninh bắc phạt là chuyện không thể cản, cho nên y từng bước từng bước ép bức đệ đệ ta Tang Bố Lữ rời khỏi Hồng Thành đến Nam Viện, đây là chuyện nước chảy thành. Đệ đệ ta cảm thấy mình ở Hồng Thành đã không an toàn, ở Hồng Thành quốc sư có thể lấy mạng của hắn bất cứ lúc nào, hắn chỉ có thể chạy đến nơi trung thành với hắn là Nam Viện."
"Sau đó, vào một thời điểm nhất định, Tâm Phụng Nguyệt sai người của Bắc Viện đi tiếp xúc với Liêu Sát Lang, như vậy thì Bắc Viện đại tướng quân bị giết, ba mươi vạn quân Bắc Viện sẽ rơi vào tay đệ đệ ta Tang Bố Lữ. Đây vốn chính là lễ vật mà quốc sư muốn tặng cho đệ đệ ta Tang Bố Lữ."
Mạnh Trường An nói: "Là quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt lo lắng, chỉ dựa vào quân đội của Nam Việt không cản được hùng sư của Đại Ninh ta bắc phạt, cho dù có năm vạn Khất Liệt quân cũng không thể cản, cho nên y tặng ba mươi vạn người cho đệ đệ nàng, Tang Bố Lữ sẽ càng có tự tin đối kháng với quân đội Đại Ninh ta hơn, đến lúc đánh nhau hai bên cũng ngang sức, càng khó phân thắng bại hơn. Quan trọng hơn là Tâm Phụng Nguyệt biết nếu giết đệ đệ của nàng sớm, người đối kháng với cuộc bắc phạt của Đại Ninh ta chính là y. Y không muốn đối mặt với cục diện như vậy nên chỉ có thể là đệ đệ của nàng đối mặt."
Tẩm Sắc nói: "Tâm Phụng Nguyệt hy vọng là đệ đệ ta ngăn cản người Ninh, y không vội giết đệ đệ ta như vậy, y đang đợi, vẫn luôn đợi người Ninh bắc phạt. Y tặng cho đệ đệ ta ba mươi vạn quân, khiến đệ đệ ta tưởng rằng đây là do sai lầm của Tâm Phụng Nguyệt... Như vậy, quân đội dưới trướng đệ đệ dưới trướng đệ đệ ta vượt quá trăm vạn, cùng với đại quân bắc phạt của người Ninh đánh nhau điên cuồng."
"Sau đó..."
Nàng ta liếc nhìn Mạnh Trường An: "Lưỡng bại câu thương."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Tang Bố Lữ nhất định sẽ thua."
Tẩm Sắc không những không tức giận mà còn cười, nàng ta thích dáng vẻ tự tin này của nam nhân của nàng ta.
"Được rồi, được rồi, đệ đệ ta nhất định sẽ thua."
Nàng ta tiếp tục nói: "Nhưng chàng không thể phủ nhận, cho dù đệ đệ ta thua thì quân Ninh cũng sẽ không thắng quá dễ dàng, đến lúc đó trên bãi chiến trường này chôn vùi hàng trăm vạn thi thể, người Hắc Vũ chúng ta, người Ninh các chàng. Cả đại quân Nam Viện cộng thêm hơn ba mươi vạn quân Bắc Viện hợp lại ngăn cản người Ninh các chàng, quốc lực của hai nước đều bị tổn hại lớn, mà tính ra có lẽ là Hắc Vũ chúng ta tổn thất lớn hơn, bởi vì..."
Nụ cười của nàng ta dần dần biến mất: "Đệ đệ ta chắc chắn sẽ chết."
Mạnh Trường An khựng lại, đặt tay lên vai Tẩm Sắc: "Nàng có thể thông báo với hắn."
"Có tác dụng sao?"
Tẩm Sắc nói: "Cho dù đệ đệ ta biết đây là sắp xếp của quốc sư, lẽ nào hắn sẽ từ chối ba mươi vạn quân này? Lẽ nào sẽ dâng hai tay nhường đi? Hắn nhất định phải lấy ba mươi vạn người này... Sau chiến tranh, chắc hẳn người Ninh sẽ đoạt được một ít thổ địa của Hắc Vũ, mấy trăm dặm, có lẽ hơn ngàn dặm, đây là điều mà Tâm Phụng Nguyệt đã dự liệu trước, mà lúc đó trong tay đệ đệ ta đã thật sự không có mấy người có thể dùng được. Đại Ninh mạnh đến mấy cũng không thể diệt được Hắc Vũ, đến lúc đó quốc sư xuất hiện với thân phận chúa cứu thế, kêu gọi bách tính Hắc Vũ đoàn kết lại chống Đại Ninh..."
Mạnh Trường An ừm một tiếng: "Y lợi dụng đệ đệ nàng để ngăn cản đại quân bắc phạt của Đại Ninh, mà trận chiến này cũng đã đánh hết tất cả quân bài trong tay đệ đệ nàng, quốc sư nhân cơ hội giết hắn rồi lên thay thế, chính giáo hợp nhất... Lúc đó hắn thuận lý thành chương mà trở thành người thích hợp làm hãn hoàng Hắc Vũ. Y lại là tông chủ Kiếm Môn, tất cả mọi người ở Hắc Vũ đều sẽ là tín đồ của y, trước đây không phải thì sau khi y trở hãn hoàng cũng sẽ là tín đồ của y, đến lúc đó tín đồ và thần dân sẽ không khác nhau."
Mạnh Trường An thở mạnh một hơi: "Năm năm trước y đã bắt đầu lên kế hoạch, nhìn xa tới năm năm sau, thậm chí là mười năm sau, Tâm Phụng Nguyệt là một nhân vật."
Tẩm Sắc nói: "Đệ đệ ta không phải đối thủ của y, ta cũng không phải."
Nàng ta nhìn sang Mạnh Trường An: "Mấy năm trước y đã hoàn thành bố cục, mà mấy năm sau ta mới hiểu ra, tất cả đều đã muộn rồi, tất cả mọi chuyện đều không thể cứu vãn được nữa, Đại Ninh nhất định sẽ bắc phạt, đệ đệ ta nhất định sẽ chết, y nhất sẽ là hãn hoàng mới. Thậm chí ta có thể nghĩ tới sau khi đệ đệ ta chết y sẽ lập tức viết thư cho hoàng đế Đại Ninh tỏ ý muốn làm hòa, đảm bảo không trả thù Đại Ninh."
Mạnh Trường An gật đầu: "Đúng vậy... y cần để Hắc Vũ nghỉ ngơi hồi phục."
Tẩm Sắc quay người đi: "Ta không vào nữa, ta phải về. Lúc nãy trước khi nói chuyện với chàng ta vẫn chưa nghĩ được nhiều như vậy, tuy lúc này thông báo với đệ đệ ta Tang Bố Lữ đã muộn rồi nhưng cũng đỡ hơn là không thông báo. Nếu ta đoán không sai, nhất mạch hoàng tộc ta, có khả năng tất cả những người còn có tư cách kế thừa ngôi vị hãn hoàng đều đã chết, như vậy thì đệ đệ ta chết, Tâm Phụng Nguyệt mới có thể chắc chắn và thuận lợi có được ngôi vị hãn hoàng."
Nàng ta xoay người lại, Mạnh Trường An im lặng một lát rồi nhìn bóng lưng của Tẩm Sắc nói to một tiếng: "Bất luận thế nào nàng đều có thể đến bên cạnh ta."
Tẩm Sắc dừng chân, quay đầu lại nhìn gã cười: "Nhưng dù sao ta cũng là người của hoàng tộc, ta phải đi làm những việc ta nên làm. Chàng là anh hùng của ta... nhưng trước đại chiến, thậm chí là sau đại chiến chúng ta đều không thể gặp nhau nữa, không tốt cho chàng, cũng không tốt cho ta."
Nàng ta trèo lên xe ngựa, nhìn Mạnh Trường An qua cửa sổ xe. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Tẩm Sắc đặt ngón tay lên môi hôn sau đó chỉ về phía Mạnh Trường An.
Xe ngựa chuyển hướng rời đi, hai người đều biết làn chia tay này có thể chính là vĩnh viễn. Ba ngày trước khi Mạnh Trường An ngủ dậy ở trong tẩm điện của nàng ta, hai người đều vẫn chưa có cảm giác bi thương như vậy, nhưng thế giới không phải là không hề thay đổi, mối quan hệ cũng vậy."