Đứng ở cửa đại doanh, Mạnh Trường An im lặng nhìn xe ngựa đi xa rất lâu, xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, giọng nói như vẫn còn đây. Có những chuyện có nhiều người đều không thể vãn hồi, không phải là không muốn mà là không thể, nhất là người như Mạnh Trường An, gã đối với huynh đệ tốt hơn nhiều đối với nữ nhân.
Câu chuyện giữa gã và Tẩm Sắc có chút kỳ lạ, có nhiệt liệt nhưng có những thứ hai người đều không cố ý không đề cập, thậm chí không dám chạm vào, đó chính là quốc gia.. Một người là trưởng công chúa của quốc đế Hắc Vũ, một người là tướng quân biên quân Đại Ninh, có lẽ rất nhiều chuyện đều đã định sẵn.
Tẩm Sắc từng không nhịn được mà dè dặt hỏi gã, liệu có một nữ nhân có thể đứng trên Đại Ninh ở trong lòng chàng hay không? Lúc ấy Mạnh Trường An chỉ liếc mắt nhìn Tẩm Sắc một cái nhưng không trả lời, không trả lời chính là trả lời.
Cho nên có những lúc Mạnh Trường An cũng đúng là một người vô tình, không có một nữ nhân nào có thể vượt qua tình cảm đối với Đại Ninh trong lòng gã.
Có một nam nhân có thể.
Gã nhìn về phía nam, nghĩ ngươi cũng sắp đến rồi.
Trường An.
Lúc này cuối mùa thu là thời điểm Trường An đẹp nhất, lá phong như tranh, cũng là thời điểm cung Vị Ương đẹp nhất.
Cung Vị Ương vẫn túc mục như trước, nhưng ở trong cung Trân phi lại có thêm một chút ôn hòa. Trà gia ngồi trên ghế đẩu nhìn hai đứa trẻ làm bài tập, Trân phi bưng một đĩa trái cây đặt trước mặt Trà gia. Sau khi ngồi xuống bên cạnh Trà gia bà nói: "Hai đứa nhóc này thiên tư đều tốt đến mức thần kỳ, ngay cả đại học sĩ Lại Thành cũng khen không dứt miệng. Ninh Nhi học cái gì cũng nhanh cũng thích học, chỉ là Kế Nhi, nó luôn có chút bài xích toán học, không thích học, đề toán rất đơn giản mà cũng không làm. Con hỏi nói, nó chỉ nói qua loa có lệ."
Trà gia nghĩ nghĩ: "Giống cha nó."
Trân phi: "Thật sao?"
Trà gia đỏ mặt lên.
Nàng lẩm bẩm: "Hẳn là... có thể, đại khái... cũng giống mẹ nó."
Nhưng nàng nghĩ vẫn nên cứu vãn một chút, vì thế ôm lấy Thẩm Kế cười nói: "Mẫu thân kiểm tra con một đề thì thế nào?"
Tiểu Thẩm Kế nghe thấy phải kiểm tra là cặp lông mày nhỏ liền nhíu lại, có chút không tình nguyện nói: "Mẫu thân người nói đi."
Trà gia hắng giọng một cái rồi hỏi: "Mẫu thân có hai quả táo, cha con ăn một quả, mẹ ăn một quả, con còn có không?"
Tiểu Thẩm Kế nghĩ nghĩ, nhìn vào mắt Trà gia hỏi rất nghiêm túc: "Đó là chuyện người làm cha mẹ nên làm?"
Trà gia: "..."
Phụt một tiếng, Trân phi phun hết cả ngụm trà mới uống vào miệng ra ngoài.
Tiểu Thẩm Kế từ trên đùi Trà gia nhảy xuống, trở lại ghế đẩu của mình ngồi xuống: "Hay là con làm thơ đi, tốt hơn đề toán nhiều, một quả táo cũng không cho con mà còn hỏi con có mấy."
Đúng lúc này Thẩm tiên sinh xách đồ vào, trước hết chào Trân phi sau đó đi qua muốn bế hai đứa trẻ. Tiểu Thẩm Kế lập tức che Tiểu Thẩm Ninh ở phía sau mình, dùng ngón tay vào Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi đừng qua đây."
Thẩm tiên sinh ngẩn ra, đầu tiên là cười, sau đó trong lòng có chút chua xót.
Trà gia thò tay ra kéo Thẩm tiên sinh một cái: "Bọn trẻ và tiên sinh đã quá lâu rồi không gặp, tất nhiên sẽ có chút xa lạ. Trước đó khi ta vừa mới gặp hai đứa bọn chúng, ngay cả ta cũng không thể nhận ra. Lúc tiên sinh rời Trường An bọn chúng còn nhỏ không nhớ người, sau này chơi cùng hai đứa bọn chúng một lát là được rồi."
Thẩm tiên sinh cười khổ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Thẩm Kế: "Ta không phải người xấu."
Tiểu Thẩm Kế hừ một tiếng: "Đâu có người xấu nào nói mình là người xấu."
Thẩm tiên sinh vội vàng mở quà mình mang đến ra. Những thứ này đều là mang từ Cầu Lập về, ông bày từng thứ một ra trước mặt hai đứa nhóc, dùng vẻ mặt tươi cười mà ông cho là thân thiện nhất đối mặt với hai đứa trẻ: "Đều là của các con đấy."
Tiểu Thẩm Kế bảo vệ Tiểu Thẩm Ninh lui lại mấy bước nữa: "Đừng nghe ông ta."
Tiểu Thẩm Ninh nghiêng đầu nhìn những món quà kia: "Hình như có đồ chơi thú vị."
Không ngờ Tiểu Thẩm Kế lại có thể dùng kiểu ngữ khí rất bất đắc dĩ để nói: "Muội có thể đừng ấu trĩ như vậy không, người xấu lừa trẻ con là phải bỏ tiền vốn, tiền vốn người này bỏ ra hơi lớn... Hình như bán muội đi rồi cũng không đổi lại được nhiều đồ như vậy."
Trân phi nương nương đã cười đến mức sắp té ghế rồi.
Cùng lúc đó, Đại Vận Hà.
Thẩm Lãnh ngồi trên sàn thuyền nhìn các bách tính đang làm việc trong ruộng ở hai bên bờ sông, bọn họ đang vẫy tay với chiến binh Đại Ninh trên chiến thuyền. Thẩm Lãnh thở dài: "Còn nhớ trước đây thủy sư vừa mới thành lập không lâu, khi chúng ta lên phía bắc, các bách tính ở dọc hai bờ sông sẽ ra sức ném đồ lên thuyền, có người ném hoa, có người ném bánh màn thầu, còn có người ném trái cây nữa."
Vương Khoát Hải: "Ừm, đúng, còn có người ném trứng gà."
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng, nhìn Vương Khoát Hải nói: "Oán niệm giữ rất lâu đấy nhỉ."
Vương Khoát Hải: "Tướng quân, đó là trứng gà sống."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi nhìn xem, mới qua bao lâu, đã không có người ném đồ lên thuyền rồi."
Vương Khoát Hải nói: "Tướng quân, ngài nghĩ xem, tướng quân Vương Căn Đống đã dẫn Tuần Hải Thủy Sư chúng ta vận chuyển vật tư đến bắc cương bao nhiêu chuyến rồi? Nếu đi một chuyến các bách tính liền ném đồ một lần, mấy nhà đã phá sản rồi."
Trần Nhiễm ngồi ở bên cạnh nói: "Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Ngươi xem, lần trước có người ném bánh màn thầu, ném trái cây, chúng ta liền nói ném ít thôi, ném ít thôi, đủ ăn rồi, đủ ăn rồi, nhưng các bách tính vẫn ném, rất nhiệt tình. Sau đó có một người ném trứng gà sông, đập vào mặt To Con, To Con liền nói... đừng ném, đừng ném, sau đó liền không có người ném nữa. Cho nên xét đến cùng phải trách To Con, là ngươi không cho người ta ném."
Thế mà Vương Khoát Hải lại cảm thấy Trần Nhiễm nói có lý.
Thẩm Lãnh nói: "Trước hết đừng nói vấn đề của To Con, nói vấn đề của ngươi đi. Sau khi về Trường An chắc hẳn có thể nghỉ ngơi vài ngày, đại khái cũng sẽ không lâu lắm. Tuy rằng bên Bình Việt đạo xảy ra phản loạn nhưng chuyện bắc phạt chắc hẳn là cũng sẽ không trì hoãn vì chuyện này, cho nên mấy ngày ở Trường An ngươi không có dự định muốn giải quyết chung thân đại sự một chút à?"
Trần Nhiễm hơi ngại ngùng, Vương Khoát Hải nhìn bộ dạng ngượng nghịu của gã, hừ một tiếng: "Biểu hiện này của ngươi giống như người chưa từng đến sông Tiểu Hoài vậy, vẻ ngượng nghịu lúc này khiến ta nghi ngờ người thưởng tiền cho cô nương ở sông Tiểu Hoài kia có phải là ngươi hay không."
Thẩm Lãnh nói: "Không phải sông Tiểu Hoài."
Vương Khoát Hải: "Mới mở khu mới rồi à? Sao ta không biết!"
Trần Nhiễm: "Đại gia ngươi, cẩn thận chút."
Vương Khoát Hải ngồi sang bên cạnh gã: "Không phải sông Tiểu Hoài thì là chỗ nào vậy?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Trần đại ca ngươi muốn hoàn lương rồi, từ nay về sau không bao giờ đến sông Tiểu Hoài nữa."
Vương Khoát Hải ngẫm nghĩ: "Tướng quân nói câu này giống như Trần Không Nắp không phải một người làm khách, mà giống như một người tiếp khách..."
Trần Nhiễm hít sâu một hơi: "Ta thật sự muốn hoàn lương rồi, bắt đầu từ lần này trở về, nếu ta lại đến sông Tiểu Hoài một chuyến thì To Con sẽ lùn một tấc."
Vương Khoát Hải cũng ngây người: "Lùn nhiều như vậy!"
Trần Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thì hay là giữ đường lui cho mình, một lần lùn một tấc thì To Con không chịu nổi, nếu không thì ta đi một lần To Con sẽ lùn một ly."
Vương Khoát Hải: "Vậy còn được."
Thẩm Lãnh nhìn Vương Khoát Hải nghĩ sau này thật sự phải đối tốt với đứa trẻ ngốc này một chút.
Vương Khoát Hải nghe Thẩm Lãnh nói xong chuyện Cao Tiểu Dạng, nhìn Trần Nhiễm với vẻ mặt kính nể. Trần Nhiễm nhìn thấy rất nhiều thứ trong ánh mắt của gã, có ngưỡng mộ, có kính nể, tóm lại là rất phức tạp.
"Không Nắp."
Vương Khoát Hải nhìn Trần Nhiễm hỏi rất nghiêm túc: "Sao ngươi làm được... Chính là kiểu, da mặt dày như vậy đó? Cũng không chỉ là da mặt dày đâu, còn có tự tin, chủ yếu là tự tin. Người không tự tin thì không dám theo đuổi cô nương tốt như Cao Tiểu Dạng."
Thẩm Lãnh nói: "Mấu chốt là chắc hẳn Cao Tiểu Dạng cũng đã để ý đến hắn rồi."
Vương Khoát Hải nói: "Oa... Vậy thì ta hiểu rồi, không phải Trần Không Nắp rất ưu tú, là Cao Tiểu Dạng mù."
Trần Nhiễm ngồi ở đó hai tay chống sàn thuyền tung một cước lên, đá vào đầu gối Vương Khoát Hải.
Thẩm Lãnh nói: "Sau khi đến Trường An ta sẽ bảo đại ca ngươi hỏi thử giúp ngươi, nếu quả thật cô nương nhà người ta cũng bằng lòng thì ta sẽ chuẩn bị đầy đủ một chút đi cầu hôn, phải nở mày nở mặt chứ không thể mất mặt. Ta nghe Lâm Lạc Vũ từng nói Cao Tiểu Dạng cũng là cô nhi, khi đó là Lâm Lạc Vũ bồi dưỡng nàng ta, cho nên Lâm Lạc Vũ xem như là người nhà mẹ đẻ của Cao Tiểu Dạng. Lúc ở Cầu Lập ta và Lâm Lạc Vũ từng tán gẫu chuyện này, tỷ ấy nói tỷ ấy không can dự, lựa chọn là của bản thân Cao Tiểu Dạng, chung thân đại sự dù đẹp đến mấy cũng không qua được nguyện vọng của bản thân, tuy rằng tỷ ấy cũng cảm thấy Cao Tiểu Dạng quá mù."
Trần Nhiễm ôm mặt: "Đại ca, ngươi chừa cho ta chút thể diện không được sao?"
Vương Khoát Hải phê bình: "Trà gia mới là đại ca của ngươi, đây là đại tẩu của ngươi."
Thẩm Lãnh nhìn Vương Khoát Hải, nghĩ nên thu hồi suy nghĩ sau này phải đối tốt với đứa trẻ ngốc này của mình, gã này không thiện lương chút nào cả...
"To Con." Trần Nhiễm nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Ngươi cũng nên tìm một cô nương chăm sóc ngươi rồi."
Vương Khoát Hải cười cười hàm hậu: "Ta với ngươi khác nhau."
Trần Nhiễm trừng mắt nhìn gã một cái: "Nói bừa, có cái gì mà khác nhau, chúng ta đều từng là lãng tử của hai bờ sông Tiểu Hoài, nhưng khi ngươi gặp được nữ hài mà ngươi cảm thấy có thể bảo vệ cả đời thì sẽ từ bỏ cuộc sống bất kham như vậy, toàn tâm toàn ý đối tốt với một nữ hài tử. Ta là người từng trải, ngươi tin ta đi, nam nhân chung tình có cái gì khác nhau đâu."
Vương Khoát Hải nói rất nghiêm túc: "Khác chứ, ngươi là không dễ tìm, ta là không muốn tìm, nếu như ta muốn tìm thì vẫn sẽ có rất nhiều cô nương bằng lòng đi theo ta."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Giết chết người này đi."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Đây là ân oán cá nhân của các ngươi, ta không tiện chọc tay vào, nhiều nhất có thể chọc hai đao."
Trần Nhiễm bỗng nhiên ngây người ra, nhìn về phía Thẩm Lãnh, ánh mắt kia rất không đứng đắn.
Thẩm Lãnh: "Ngươi đừng nói, con mẹ nó ánh mắt kia của ngươi không sạch sẽ."
Trần Nhiễm ồ một tiếng: "Không nói thì không nói... Nhưng ta không nói thì sẽ không nhịn được, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy nên phổ cập tri thức một chút, ngươi hiểu rõ hết mấy phương thức chọc tay không? Tay là là bằng hữu tốt của nam nhân."
Thẩm Lãnh đá một cước vào mông gã: "Cút..."
"Lãnh Tử."
"Ừm?"
"Bắc phạt, đánh Hắc Vũ, chắc là trận chiến tàn khốc nhất, nguy hiểm nhất mà chúng ta phải đánh từ khi tòng quân đến nay, thậm chí là cả sau này chứ."
"Phải."
"Vậy..."
Trần Nhiễm giơ tay lên vỗ vỗ mặt mình, giống như làm cho bản thân tỉnh táo lại. Gã nhìn Thẩm Lãnh, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Lần này về Trường An đừng bảo Trà gia nhắc đến chuyện này với Cao Tiểu Dạng vội, chờ ta có thể còn sống từ bắc cương trở về rồi hãy nói, được không? Lỡ như cô nương người ta đồng ý rồi, ta đi bắc cương không trở lại, đó là lừa người ta."
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái: "Đừng nói lung tung."
Vương Khoát Hải nói: "Nhanh nhổ ra, nói là mình nói lung tung... Đại gia ngươi, đừng nhổ ta chứ."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, gật đầu: "Vậy thì trở về rồi hãy nói."