Tây Thục đạo.
Đã ba ngày rồi không có thu hoạch gì.
Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi với vẻ mặt xấu hổ: "Đại nhân, thuộc hạ bất tài."
Hàn Hoán Chi liếc nhìn gã, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: "Không phải chuyện của ngươi, Mộc Chiêu Đồng đã trù mưu từ sớm, mà chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như không tra được là ngươi bất tài, vậy chẳng phải cũng chứng minh ta bất tài sao. Ta chưa bao giờ tin mình bất tài, cũng chưa bao giờ tin các ngươi bất tài."
Ông ta đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt hơi mơ hồ: "Trước đây ngươi chưa từng bị thiệt, ta cũng chưa, phủ Đình Úy cũng rất ít khi bị thiệt, bây giờ bị thiệt ngược lại cũng có thể chứng tỏ chúng ta không mạnh như chúng ta nghĩ, đối thủ nghiêm túc là chúng ta trở nên bị động, nhưng chủ động và bị động hô ứng lẫn nhau. Lão ta tính toán rõ ràng như vậy nhưng vẫn có những chuyện không thể tránh được."
Nhiếp Dã hỏi: "Đại nhân đã nghĩ đến điều gì sao?"
"Thành Vân Tiêu là thành lớn của Tây Thục đạo, bốn hướng thông suốt, đây là ưu thế của Mộc Chiêu Đồng. Lão ta biết chúng ta không đủ nhân thủ, lại phân chia người ra để đuổi theo lão ta, mỗi con đường đều phải đuổi theo cho nên không có phát hiện gì cả. Chắc hẳn lão ta đang đắc chí, nhưng lão ta thật có thể đối kháng với cả quốc gia sao? Lão ta không thể, ngay cả đối kháng với phủ Đình Úy cũng không thể. Quyền lực cho ta rất nhiều cánh cửa tiện lợi."
"Tuy dọc đường đều không có phát hiện nhưng nếu ở trên mỗi một con đường chúng ta đang truy đuổi thì nhất định đã đuổi kịp rồi, không đuổi kịp chứng tỏ lão ta đều không lựa chọn những tuyến đường đó. Nhưng ta có thể phái người thông báo cho các quan ải, các thành các huyện trong thời gian ngắn nhất, chỉ cần lão ta ở trên đường, bất kể là trên con đường nào cũng không thể trốn được.
Nhiếp Dã nói: "Nhưng đại nhân sắp xếp như vậy, tất nhiên Mộc Chiêu Đồng cũng nghĩ đến."
"Cho nên thật ra lão ta chỉ có một lựa chọn."
Hàn Hoán Chi nói: "Đương nhiên lão ta biết ta sẽ phái người thông báo cho tất cả thành huyện quan ải trong thời gian nhanh nhất, lão ta tự tin đến mấy cũng không dám đi đường bộ, duy nhất chỉ có thể đi đường thủy."
Nhiếp Dã nói: "Nếu đại nhân đã nghĩ đến thì tại sao chúng ta còn không đuổi theo?"
"Bởi vì có thể lão ta vẫn chưa đi.
Hàn Hoán Chi nói: "Bị lão ta dắt mũi là vì manh mối của chúng ta đều bị lão ta đoán được. Khi cảm xúc khác nhau thì mọi quyết định của con người nhất định không giống nhau, quyết định đưa ra khi tâm trạng tốt và quyết định đưa ra khi tâm trạng phẫn nộ chắc chắn không giống nhau. Tất nhiên Mộc Chiêu Đồng biết chúng ta thuộc vế sau, căn cứ theo phán đoán như vậy, trong mọi chuyện lão ta đều có thể tính toán trước chúng ta. Là lão ta quá hiểu biết về nhân tính và cảm xúc, hiểu biết hơn tuyệt đại bộ phận mọi người, bởi vì đó vốn là sở trường của lão ta. Lão ta lăn lộn trên quan trường bốn mươi năm, từ dùng tâm thái của nhân vật nhỏ để nhìn nhân vật lớn đến dùng tâm thái của nhân vật lớn để nhìn nhân vật nhỏ, có cảm xúc như thế nào mà lão ta chưa từng có?"
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Lão ta quá hiểu nhân tính, nếu ta đã nghĩ đến điều này thì tất nhiên sẽ đưa ra phán đoán. Ta không thể nào khiến thù hận và cơn phẫn nộ của mình biến mất, ta không khống chế được, nhưng ta có thể khống chế được việc lựa chọn như thế nào. Chúng ta không làm chuyện mà lão ta mong muốn thì sẽ khiến tất cả mọi động tác sau này của lão ta trở nên không quá hợp lý, hoặc là làm theo như lão ta đã định sẵn nhưng không quá gấp về mặt thời gian."
Hàn Hoán Chi vỗ vai Nhiếp Dã: "Đừng tự trách, sáng sớm ngày mai sắp xếp người lên thuyền đuổi theo về hướng đông, ngươi và Nạp Lan Tiểu Địch đều đi hết, mang theo tất cả đình úy."
Nhiếp Dã ngẩn người: "Còn đại nhân thì sao? Ngài không thể không giữ lại một người nào bên cạnh được."
"Đương nhiên ta ở trong xe, đương nhiên cũng lên thuyền."
Tầm nhìn của Hàn Hoán Chi từ ngoài cửa sổ thu lại, im lặng một lát rồi nói: "Lấy giúp ta chậu nước, ta muốn cạo râu."
Bên ngoài thành Vân Tiêu chính là bãi đất hoang mà quan tài bị vứt bỏ lại. Đây vốn là một khu nghĩa địa, rất nhiều nhà trong thành Vân Tiêu đều sẽ đưa người già qua đời ra ngoài thành chôn, mà nơi này phong thủy không tệ, là lựa chọn hàng đầu ở phía nam thành.
Trong bãi đất hoang có rất nhiều mộ, cách không xa liền có một tấm bia mộ, sau khi người của phủ Đình Úy đuổi đến đây thì phát hiện quan tài và xe ngựa bị vứt lại, nhóm người làm lễ tang đều biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó phủ Đình Úy sắp xếp người chuyển quan tài về trong thành, phái người truy đuổi ở đường bộ và đường thủy, ba bốn ngày rồi cũng không có bất cứ phát hiện gì.
Vào đêm.
Ở chỗ cách nơi quan tài bị vứt lại không xa, một tấm bia mộ đột nhiên di động, kéo sang ngang khoảng hai tấc, một giây sau có một bóng đen từ phía sau bia mộ chui ra. Nếu như lúc này có người ở trong nghĩa địa thì sẽ chết vì sợ.
Tên chủ thầu làm lễ tang kia chui ra ngoài liếc nhìn, xác định là không có người sau đó học tiếng chó sủa. Hắn ta rời khỏi thông đạo di đến chỗ hơi xa một chút ngồi xổm xuống canh chừng, thủ hạ của hắn ta dìu Mộc Chiêu Đồng từ trong mộ ra ngoài.
"Các lão, ra ngoài hít thở không khí."
Tên chủ thầu làm lễ tang nhỏ giọng nói: "Những người của phủ Đình Úy đó nói gì cũng sẽ không ngờ được là chúng ta căn bản chẳng đi đâu cả mà vẫn luôn ở đây. Trước đây khi các lão sắp xếp ta đến thành Vân Tiêu làm việc kinh doanh này, thuộc hạ còn không hiểu, bây giờ mới hiểu được, các lão nhìn xa trông rộng."
"Phì."
Mộc Chiêu Đồng hít sâu một hơi, sau đó nôn khan một trận. Trốn ở trong hầm ngầm đó quá bí, không khí ở nên ngoài vẫn thoải mái hơn nhiều.
"Ta sắp xếp các ngươi cũng không tính là nhìn xa trông rộng gì, ngươi cũng không cần nịnh bợ ta... Ta sắp xếp các ngươi đến thành Vân Tiêu kinh doanh tang lễ cũng là hành động bất đắc dĩ. Đó không phải là nhìn xa trông rộng, đó là bởi vì sợ chết mà nghĩ nhiều hơn mà thôi."
Mộc Chiêu Đồng ngồi xuống, nhìn ánh trăng nói: "Ta vẫn không thể chết, còn một việc cuối cùng phải làm... Nếu không có bất ngờ gì, Hàn Hoán Chi đã nghĩ ra rồi. Hắn sẽ hiểu tất cả các tuyến đường bộ đều sẽ không phải lựa chọn của ta, ta chỉ có thể đi đường thủy. Ngươi sắp xếp người đến bến thuyền xem thử, nếu nhìn thấy tất cả người của phủ Đình Úy lên thuyền rời đi, đó cũng là lúc chúng ta nên đi rồi."
Chủ thầu vâng một tiếng: "Tuy các lão không ở trong thành Vân Tiêu nhưng nhất cử nhất động của mấy người của phủ Đình Úy như Hàn Hoán Chi bọn họ đều nằm trong dự đoán của các lão, thật sự không sai chút nào. So với các lão, bọn họ còn kém quá xa."
Mộc Chiêu Đồng lắc đầu: "Không kém xa, thậm chí là không chênh lệch. Hàn Hoán Chi là một người tài giỏi, sở dĩ ta tính được trước hắn là vì ta có thể đoán được tâm trạng của hắn là gì. Hắn hận ta, hắn phẫn nộ cho nên ta có thể nghĩ đến tất cả mọi phán đoán mà hắn đưa ra, một Hàn Hoán Chi bình tĩnh sẽ rất đáng sợ... Ta từng nói chắc hẳn hắn đã nghĩ ra rồi."
Chủ thầu nói: "Nếu phát hiện Hàn Hoán Chi dẫn đại đội nhân mã đi theo đường thủy, các lão, chúng ta đi như thế nào?"
"Tất nhiên cũng đi đường thủy, đi muộn hơn Hàn Hoán Chi một ngày, luôn đi phía sau hắn, khi đến Đại Vận Hà bọn họ sẽ chạy lên phía bắc. Nếu hắn không ngốc thì nhất định là lên phía bắc, chúng ta sẽ đi hướng nam."
Mộc Chiêu Đồng vẫn đang hít thở sâu, dường như bây giờ lão ta mới hiểu không khí tự do khiến người ta cực hưởng thụ.
"Có cần đỡ cả lão phu ra ngoài hít thở không khí không?"
Chủ thầu nhỏ giọng hỏi một câu.
"Bà ấy lại ngủ rồi."
Mộc Chiêu Đồng thở dài nói: "Bây giờ quá ham ngủ rồi."
Nói xong câu này Mộc Chiêu Đồng đứng dậy, phủi đất trên người mình: "Quay về thôi, mùi vị tự do rất hấp dẫn, tất cả những chuyện hấp dẫn đều có thể khiến con người ta phạm lỗi.."
Mấy người đỡ lão ta về trong hầm ngầm kia, chủ thầu ở lại bên ngoài đặc biệt căn dặn mấy tên thủ hạ. Sau khi hắn ta vào trong hầm ngầm, mấy tên thủ hạ kia di chuyển bia mộ trở về như cũ, sau đó đi về hướng bến thuyền.
Ngày hôm sau.
Đại đội người của phủ Đình Úy đến bến thuyền. Trận chiến mấy trăm người đã có thể khiến người ta sợ hãi, cho dù là mấy trăm quan sai của quan phủ cũng sẽ mang lại cho bách tính cảm giác áp lực cực lớn, càng huống hồ đó là mấy trăm người của phủ Đình Úy, tất cả mọi người đều bất giác nhường đường, đưa mắt tiễn câc đình úy một thân cẩm y màu đen lên hai chiếc thuyền. Bọn họ ở trên bờ nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đen đó, cũng nhìn thấy người trong chiếc xe ngựa màu đen đi ra, tất cả mọi người đều lên thuyền, xe ngựa thật sự không thể nào đưa lên thuyền nên xa phu đánh xe trở lại thành Vân Tiêu.
Hai chiếc thuyền kia rời khỏi bến thuyền không lâu, mấy người trong đám người đứng xem lập tức lẳng lặng rút đi. Bọn họ cũng không vội về bãi đất hoang ở phía nam thành mà rất kiên nhẫn tìm một quán cơm ở gần đây ngồi xuống, gọi chút đồ ăn, nói chuyện mãi đến lúc chiều tối. Sau đó bọn họ lại còn có tâm trạng đi một vòng khắp cả bến thuyền, tính toán thời gian rồi mới trở về phía nam thành.
Lại một ngày hôm sau nữa.
Buổi trưa thuyền ra vào bến thuyền chỉ ít hơn một chút, đến giờ ăn cơm thì trong bến thuyền náo nhiệt hơn trên đường thủy nhiều. Một chiếc xe bò dừng lại ở chỗ không xa, 6 - 7 người khiêng hai cái rương lớn từ trên xe bò xuống, chủ thầu nhìn chung quanh, căn dặn thủ hạ trông chừng, sau đó hắn ta đi vào bến thuyền, tìm đến một chiếc thuyền hàng sắp rời bến. Ông chủ của thuyền hàng lắc đầu lia lịa, đại khái có ý là thuyền đã đầy, thực sự không thể chất thêm đồ nữa. Chủ thầu lấy ra một túi bạc đưa qua, chủ thuyền thấy vậy liền khó xử, cuối cùng vẫn nhận lời.
Chủ thầu vội vàng trở lại bên cạnh xe bò, tay gõ nhẹ lên cái rương lớn ba lần.
"Các ngươi đều nhẹ tay nhẹ chân đấy, nó quá quý trọng."
Mấy người đáp lại một tiếng, khiêng cái rương lớn đi về phía thuyền hàng. Chủ của thuyền hàng dẫn bọn họ đi đến chỗ thuyền, nói đợi một lát, y dẫn thuyền phu của thương thuyền đi sắp xếp lại hàng hóa một chút.
Chủ thầu căng thẳng nhìn chung quanh, chỉ có khi thuyền rời khỏi bến thuyền thì mới coi như là yên tâm một chút, phải đợi đến lúc vào Đại Vân Hà chuyển hướng đi phía nam mới thật sự yên tâm được. Giờ khắc này hắn ta chỉ mong sao mau chóng rời khỏi chỗ này.
Đúng lúc này hắn ta nhìn thấy có một nam nhân trung niên liếc nhìn hắn ta một cái, ngay lập tức hắn ta càng căng thẳng hơn, nhưng nam nhân trung niên đó chỉ liếc nhìn rồi đi, chủ thầu thở phào một hơi. Đúng lúc này chủ thuyền ở trên thuyền vẫy tay, ra hiệu cho hắn ta là có thể khiêng cái rương lên rồi. Hắn ta và thủ hạ hết sức cẩn thận khiêng cái rương lên thuyền, lúc nhìn chung quanh lần nữa thì không có bất cứ ai chú ý đến hắn ta, hắn ta thở phào một hơi thật dài.
"Rương rất nặng phải không? Lớn tuổi rồi sẽ nhẹ đi mới đúng."
Bên cạnh đột nhiên có người nói một câu, chủ thầu giật mình sắc mặt lập tức tái đi. Hắn ta quay phắt người lại thì nhìn thấy nam nhân trung niên đi ngang qua lúc nãy đang mỉm cười đứng cách hắn ta không xa.
"Hàn... Hàn Hoán Chi."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Hóa ra ngươi có thể nhận ra ta."
Chủ thầu bất giác lùi lại nhưng lại phát hiện thuyền đã đi rồi.
Giờ khắc này, hai cái rương lớn kia không thể nào đưa xuống thuyền được nữa.
"Đừng hoảng."
Hàn Hoán Chi nhìn chủ thầu, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Chỉ có một mình ta. Lúc nãy ta đã đếm rồi, các ngươi có tổng cộng chín người, chắc hẳn công phu cũng không tệ, chín người đánh một người, có lẽ các ngươi có phần thắng."
Ông ta nghiêm túc hỏi: "Có muốn thử không?"