Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 786 - Chương 786: Ngươi Giải Thích Như Thế Nào!

Chương 786: Ngươi giải thích như thế nào! Chương 786: Ngươi giải thích như thế nào!

Công Xa Hữu không nhìn hoàng đế, hai mắt nhìn chòng chọc vào Thẩm Lãnh đang bưng chén rượu đứng ở bên kia. Trong trường hợp như thế này, lời nói của Công Xa Hữu giống như một tảng đá lớn ném vào trong ao, mặt ao vốn phẳng lặng lập tức bắt đầu gợn sóng.

Một hòn đá nhỏ ném vào biển chắc chắn không dấy nổi sóng gió gì, nhưng một tảng đá lớn ném vào hồ sẽ khác.

Tầm nhìn của hoàng đế dần dần chuyển từ bên Công Xa Hữu sang Thẩm Lãnh, ông ta trầm mặc một lúc sau trở lại ghế ngồi xuống: "Công Xa Hữu, nói thử xem, người kết bè kết cánh, có ý đồ mưu nghịch mà khanh nói đã làm gì."

Công Xa Hữu từ phía sau bàn đi vòng qua, sải bước đi đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Thần muốn mời bệ hạ làm chủ, để thần và Thẩm tướng quân mặt đối mặt nói chuyện. Thần hỏi hắn mấy câu hỏi, hy vọng hắn có thể thành thật trả lời trước mặt bệ hạ và các vị đại nhân."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đặt chén rượu lên trên bàn sau đó gật đầu: "Được."

Đại học sĩ Lại Thành sắc mặt có chút khó coi. Công Xa Hữu là người của Ngự sử đài, đô ngự sử là ông ta còn chưa từ chức nhưng Công Xa Hữu đã vượt qua ông ta trực tiếp gây khó dễ cho Thẩm Lãnh trong trường hợp như thế này, sắc mặt của ông ta có thể dễ nhìn?

Nhưng chuyện đã đến bước đường này, dường như ai cũng không thể ngăn cản được.

Thẩm Lãnh làm thế tay mời: "Phó đô ngự sử đại nhân, có chuyện gì thì ông có thể hỏi."

Công Xa Hữu hừ một tiếng: "Ta muốn xin hỏi Thẩm tướng quân, có phải quan hệ cá nhân của ngươi và đại tướng quân Trang Ung hiện giờ đốc quản ba nơi Cầu Lập không tầm thường không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Phải."

Công Xa Hữu lại hỏi: "Ta còn muốn hỏi, Thẩm tướng quân và thế lực ám đạo lớn nhất thành Trường An Lưu Vân Hội đi lại rất thân cận. Thân là tướng quân triều đình, tướng quân và một đám kẻ xấu hạ lưu làm đủ mọi chuyện ác đi với nhau chắc là lời đồn vô căn cứ chứ?"

Thẩm Lãnh nói: "Không phải lời đồn vô căn cứ."

Lại Thành giật mình thay đổi sắc mặt, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, sắc mặt hoàng đế cũng đã trầm xuống.

Trong triều đình này không phải là mỗi một người đều biết Diệp Lưu Vân là người của hoàng đế, đương nhiên cũng không thể nào biết Lưu Vân Hội là của hoàng đế. Thật ra rất nhiều người biết chuyện thế này cũng không biết không sao cả, nhưng hoàng đế không thể để cho người của Ngự sử đài đều biết, vậy còn không phải là ngày ngày bị đám đại nhân này chặn mắng hay sao. Thân là hoàng đế Đại Ninh lại kinh doanh ám đạo, người của Ngự sử đài biết thì không xong rồi. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ

Dường như Công Xa Hữu hơi bất ngờ, ông ta không ngờ Thẩm Lãnh lại trả lời sảng khoái như vậy, thậm chí ngay cả giải thích cũng không có, cho nên ông ta đột nhiên có một chút phẫn nộ. Bởi vì theo ông ta thấy kiểu thái độ này của Thẩm Lãnh chính là ỷ vào sự tín nhiệm và coi trọng của bệ hạ đối với hắn cho nên không sợ hãi, ngay cả biện giải cũng không biện giải, chính là không thèm để ý, không coi quốc pháp ra gì, cũng không coi ông ta ra gì.

"Xem ra Thẩm tướng quân rất chân thành."

Công Xa Hữu nói: "Ta còn nghe nói Thẩm tướng quân ở Vĩnh Lập đạo không tiếc hao tổn thu nhập quốc khố cũng phải kiên quyết loại bỏ hoa quỷ ẩn, thế nên Vĩnh Lập đạo vốn đã an định lại oán thán sôi trào, không chỉ là Vĩnh Lập đạo, Vân Hải đạo cũng vậy. Thẩm tướng quân, có chuyện này không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Có."

Công Xa Hữu cười cười: "Thẩm tướng quân không có ý định giải thích sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Không có ý định."

Công Xa Hữu ngẩn ra: "Ngươi nghĩ là giải thích trước mặt bệ hạ không có ý nghĩa?"

Thẩm Lãnh nói: "Không phải, là giải thích với ông không có ý nghĩa."

Sắc mặt của Công Xa Hữu lập tức đổi, căm tức nhìn Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân, lời này của ngươi là có ý gì?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Chính là ý trên mặt chữ."

Công Xa Hữu tức giận đi quanh một vòng, lúc nhìn về phía hoàng đế lại phát hiện sắc mặt của hoàng đế cũng đã rất khó coi, hoàng đế cũng đang tức giận. Công Xa Hữu trong lòng càng tự tin hơn, ông ta sải một bước đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, hai người gần trong gang tấc, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lãnh như vậy, lớn tiếng nói: "Xem ra Thẩm tướng quân quả nhiên là giống như trong truyền thuyết, ngang ngược càn rỡ, hoành hành không kiêng kỵ!"

Lần này ngay cả nói Thẩm Lãnh cũng không nói.

Công Xa Hữu lớn tiếng hỏi: "Hỏi ngươi một chuyện nữa, lúc ngươi công phá đảo Đông Dao, tiêu diệt toàn bộ phản quân Cầu Lập ở Vĩnh Lập đạo, có phải đã lấy được Thiên Tử kiếm của Chu quốc và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc hay không?"

Trong điện Bảo Cực vang lên tiếng xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Lãnh, cũng đều theo bản năng nhìn về phía hoàng đế.

Ai cũng biết Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc tượng trưng cho cái gì. Trước nay đều có lời đồn, ai có được vật này thì người đó có thiên mệnh, nếu thứ này ở trong tay Thẩm Lãnh...

Công Xa Hữu không đợi Thẩm Lãnh trả lời đã lớn tiếng chất vấn: "Ta còn nghe nói phủ trị thành Nam Bình Vĩnh Lập đạo là Nghiêm Khoát Nghiêm đại nhân bị ngươi vu oan hãm hại bởi vì biết chuyện ngươi tự ý giấu Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc. Thẩm tướng quân lại giải thích thế nào?"

Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu, nhìn Công Xa Hữu bằng ánh mắt thương hại: "Ta đã nói rồi, không cần phải giải thích với ông."

Mắt của Công Xa Hữu càng lúc càng trợn lớn hơn: "Thẩm tướng quân càn rỡ đến mức ngay cả quốc pháp cũng không để ý, ở trước mặt bệ hạ vẫn còn ngồng cuồng như thế!"

Thẩm Lãnh nhìn Công Xa Hữu nói: "Thứ nhất, ông không phải quốc pháp. Thứ hai, ta không cần phải giải thích với ông. Thứ ba... Chúng ta đến nói về vấn đề Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc, theo Công Xa đại nhân thấy, hai món đồ này có hàm nghĩa gì đặc biệt sao?"

Công Xa Hữu lớn tiếng nói: "Thẩm tướng quân ngươi đang giả vờ hồ đồ cái gì chứ, có người nào mà không biết Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc tượng trưng cái gì? Còn cần ta phải nói thẳng ư? Nhưng ngươi đã hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết, thế nhân đều nói người có được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc là có thiên mệnh. Thẩm tướng quân có được hai món đồ này lại tự ý giấu đi, chẳng lẽ không đủ để chứng tỏ điều gì?"

Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy ông tin người lấy được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc là có thiên mệnh không?"

Công Xa Hữu đã sắp nói ra rồi, bỗng nhiên phát giác được tên Thẩm Lãnh này đang dụ mình vào bẫy, một khi ông ta nói là tin thì làm sao giải thích với bệ hạ? Thân là Ninh thần lại tin tưởng không nghi ngờ truyền thuyết về Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc. Đó mới là thật sự rắp tâm hại người, mưu đồ gây rối, chỉ cần ông ta nhận là Thẩm Lãnh có thể chiếm thế thượng phong.

"Ta chỉ biết lòng người hiểm ác."

Công Xa Hữu nhìn Thẩm Lãnh, cười lạnh: "Thẩm tướng quân, ngươi ở đây chơi trò vô vị này với ta có ý nghĩa sao? Nếu ta nói ta tin thì ngươi sẽ đứng trước mặt bệ hạ nói ta lại mê tín Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc, là không có lòng trung thành của người làm thần. Quả nhiên ngươi rất thông minh, nhưng mặc kệ ngươi quỷ biện như thế nào, ngươi cũng không giải thích được chuyện ngươi tự ý giấu trọng khí."

Thẩm Lãnh thở dài: "Công Xa đại nhân, trong quốc pháp của Đại Ninh ta có điều nào viết không được cất giấu Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc?"

Công Xa Hữu ngẩn ra.

Trong luật pháp của Đại Ninh thật sự không viết.

Công Xa Hữu căm tức nhìn Thẩm Lãnh: "Cho dù trong quốc pháp không có ràng buộc, chẳng lẽ ngươi có thể không kiêng nể gì như thế? Có phải ngươi thật sự cho rằng chiếm được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc chính là người có thiên mệnh, cho nên ngươi không tiếc kháng cự quốc pháp cũng phải giữ lại hay không?"

Thẩm Lãnh nói: "Ta vừa mới nói rồi, Công Xa đại nhân, ông không phải là quốc pháp."

Công Xa Hữu cố nén lửa giận: "Vậy thì ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã chiếm được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc hay không?"

Ông ta chợt phản ứng lại, tranh chấp với Thẩm Lãnh như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ cần Thẩm Lãnh thừa nhận hai món đồ này ở trong tay hắn thì không phải là xong việc rồi sao, những chuyện khác giao cho Hình bộ, giao cho quốc pháp thẩm phán.

"Phải."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh vẫn đơn giản như vậy.

Lần này mọi người trong điện Bảo Cực thật sự không ngờ Thẩm Lãnh lại nhận, tiếng xôn xao lớn hơn lúc nãy nhiều. Gần như tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt không thể tin được, đã có người xuất hiện sự tiếc hận trong ánh mắt, có người lại có sự thống hận trong ánh mắt.

Thái tử đứng ở cách hoàng đế không xa ho khan mấy tiếng, cất bước tiến lên: "Thẩm tướng quân vừa mới từ bên Vĩnh Lập đạo trở lại, cho nên chưa kịp đăng báo chuyện chiếm được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc là có nguyên nhân. Hơn ngàn năm trước, Sở diệt Chu, Sở hoàng không tìm được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc, hai món đồ này đã mất tích ngàn năm, chỉ sợ Thẩm tướng quân cũng khó có thể xác định đó là thật hay là giả, cho nên..."

Gã ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Thẩm Lãnh nghiêm túc gật đầu: "Đồ thật."

Thái tử cũng không thể nào nói tiếp câu phía sau.

Cả đám người nhìn Thẩm Lãnh, thầm nghĩ mẹ nó chứ có phải ngươi bị ngốc không? Rõ ràng là thái tử điện hạ muốn giải vây cho ngươi, rõ ràng là đang bảo vệ ngươi, ngươi lại còn thừa nhận thứ kia là thật nhanh như vậy.

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã xem kỹ rồi, chắc hẳn là thật."

Thái tử: "Ờ... Thẩm tướng quân, xem ra quả thật ngươi rất quan tâm đến hai món đồ này."

Thẩm Lãnh nói: "Quan tâm chứ."

Thái tử liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, lại nhìn liếc mắt hoàng đế một cái, lui về phía sau hai bước không nói nữa.

Trong lòng gã ta lại không khỏi cười lạnh, vốn còn muốn lập mối quan hệ thân cận một chút với ngươi, là bản thân ngươi muốn chết, nếu ngươi đã muốn chết thì ta hà tất phải kéo ngươi nữa, thân cận hay không thân cận, ngươi đã muốn chết rồi thì thân cận còn có ý nghĩa gì. Vốn dĩ ta đã muốn diệt trừ ngươi, chẳng qua là bây giờ ngươi đang nổi bật nên ta không muốn đối địch chính diện với ngươi, chính ngươi ngốc thì đừng trách ta.

Cho nên thái tử mới nói một câu, xem ra ngươi là rất quan tâm đến hai món đồ này.

Phó đô ngự sử Công Xa Hữu lớn tiếng chất vấn: "Nếu ngươi đã tự thừa nhận, cũng đã nghe nói về Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc nhưng lại giấu làm của riêng, ngươi còn nói thẳng là quan tâm. Thẩm tướng quân, ngươi quan tâm đến cái gì? Chẳng lẽ không phải lời đồn có thiên mệnh?"

Thẩm Lãnh nói: "Trước khi trả lời ông, ta hỏi Công Xa đại nhân một câu trước, ông thật sự tin rằng lấy được hai món đồ đó chính là thiên mệnh? Nếu ông thật sự thì ta nhất định sẽ thành thật giải thích chi tiết với ông. Nếu ngươi không tin, tại sao ông phải kích động như thế? Lúc ta đánh đảo Đông Dao thì hai món đồ này ở trong tay người Cầu Lập, hay là Công Xa đại nhân cũng cảm thấy người Cầu Lập có thiên mệnh?"

Công Xa Hữu ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế.

Thẩm Lãnh chắp tay, cảm thấy là lúc nịnh bợ một chút: "Ta thì nghĩ là chỉ có bệ hạ là có thiên mệnh, mặc kệ Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc có trong tay bệ hạ hay không, bệ hạ cũng đều có thiên mệnh."

Công Xa Hữu hận đến mức cắn đau cả răng: "Vậy ngươi nói tại sao ngươi quan tâm đến hai món đồ đó?"

Thẩm Lãnh trả lời với vẻ mặt thành thật: "Chắc hẳn là rất đáng tiền."

Cả đám người đều ngây người ra.

Đúng lúc này hoàng đế không nhịn được thở dài, nói: "Cho nên lúc khanh phái người gửi đồ về còn cố ý cho viết một phong thư cho trẫm, trong thư cố ý nhắc tới hai món đồ này rất đáng tiền tận ba lần."

Thẩm Lãnh nói: "Bẩm bệ hạ, quả thật rất đáng tiền. Trước khi phái người gửi đồ về thần đã cố ý hỏi thăm, giá của hai thứ này ở chợ đêm không hề thấp, thiếu chút nữa thần đã không nhịn được mà bán nó đi."

Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái, vẫy tay, Đại Phóng Chu dẫn theo hai tên tiểu nội tùy tùng đi lên. Mỗi nội thị bưng một cái khay, trong một cái khay là Chu Thiên Tử kiếm, trong một cái khay là ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc.

Hoàng đế liếc mắt nhìn khắp lượt quần thần: "Đồ là Thẩm Lãnh tìm được, cũng là Thẩm Lãnh phái người đem về. Lời hắn nói không sai, tại sao phải giải thích một lượt chứ? Hắn chỉ cảm thấy là hai món đồ này đáng tiền, chứ không phải có ý nghĩa đặc biệt gì, ngược lại là có những người trong các khanh, xem ra thật sự cho rằng hai món đồ này đại biểu cho điều gì đó."

Công Xa Hữu trợn to mắt nhìn, tay run rẩy chỉ vào Thẩm Lãnh: "Ngươi, ngươi... Nếu ngươi đã giao cho bệ hạ, tại sao ngươi không nói?!"

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Công Xa đại nhân, lúc nãy ta đã nói rồi, không cần phải giải thích với ông."

Công Xa Hữu nhìn bên trái, nhìn bên phải, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi giải thích xem tại sao cấu kết với tiểu nhân thế lực ám đạo, bè lũ xu nịnh?"

Hoàng đế chậm rãi đứng lên: "Chuyện này, để trẫm giải thích cho khanh."

Tất cả mọi người đều an tĩnh trở lại, bầu không khí đã thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment