Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 787 - Chương 787: Đi Chuẩn Bị Một Bộ Tử Bào

Chương 787: Đi chuẩn bị một bộ tử bào Chương 787: Đi chuẩn bị một bộ tử bào

Giờ khắc này có một bộ phận rất nhỏ người ở trong điện Bảo Cực biết chi tiết về Lưu Vân Hội, những người thân cận bên cạnh hoàng đế đều biết, ví dụ như lão viện trưởng, ví dụ như Đạm Đài Viên Thuật, ví dụ như Lại Thành. Tính ra số người biết chuyện không phải là quá ít, nhưng tại sao chuyện này không lan truyền ra ngoài?

Ai cũng không phải kẻ ngốc, nhưng hiện tại Công Xa Hữu chính là kẻ ngốc này.

Hoàng đế chậm rãi đứng lên, nhìn Công Xa Hữu nói gằn từng tiếng: "Chuyện này, để trẫm giải thích cho khanh."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên tiến lên một bước quỳ xuống đất: "Tội này, thần nhận."

Đạm Đài Viên Thuật cũng bước lên phía trước một bước, muốn quỳ xuống nhận Lưu Vân Hội là của mình nhưng Thẩm Lãnh đã nhanh hơn ông ta một bước.

Chuyện này nói lớn cũng không lớn, bệ hạ muốn dùng Lưu Vân Hội khống chế giang hồ, bản thân chuyện này không có vấn đề gì, nhưng một khi làm rõ chuyện này thì thanh danh của bệ hạ sẽ bị tổn hại. Nếu các bách tính cũng biết bệ hạ lại khống chế một nơi kinh doanh ám đạo thì nói thế nào, nghĩ thế nào?

Nếu bệ hạ thừa nhận Lưu Vân Hội là của ông ta trước mặt nhiều người như vậy, cả triều văn võ sẽ nổ tung.

Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ bớt giận."

Hoàng đế chậm rãi cúi đầu nhìn Thẩm Lãnh: "Khanh nhận tội gì?"

Thẩm Lãnh: "Nên nhận thì thần phải nhận, không nên nhận thì thần không nhận."

Mắt hoàng đế hơi đỏ lên: "Trẫm nên..."

Lão viện trưởng cúi đầu nói: "Bệ hạ nên xử trí theo lẽ công bằng. Huống hồ lão thần nghe nói Lưu Vân Hội cũng không phải là một đám người làm xằng làm bậy, bọn họ đều là làm kinh doanh đứng đắn. Nếu các vị đại nhân trong triều cảm thấy Lưu Vân Hội có vấn đề thì có thể giao trách nhiệm cho phủ Đình Úy điều tra."

Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng, lão viện trưởng khẽ lắc đầu với hoàng đế.

Hoàng đế thở dài một hơi, cất bước đi đến trước mặt Công Xa Hữu, nhìn vào mắt Công Xa Hữu, Công Xa Hữu và hoàng đế nhìn thẳng vào nhau một cái đã bị sợ tới mức không thể không lùi về phía sau, cúi đầu không dám nhìn hoàng đế.

"Lúc nãy khanh nói Thẩm Lãnh là loạn thần tặc tử rắp tâm hại người, mưu đồ gây rối?"

Lúc nhắc tới hai chữ "tặc tử", ngữ khí của hoàng đế rõ ràng là cao hơn.

Lại Thành và lão viện trưởng liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt hai người đều hơi tái nhợt.

Công Xa Hữu cúi đầu: "Thần... thần nói là như vậy. Thần không biết hắn đã giao Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc cho bệ hạ."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi: "Khanh có nghĩ trẫm là hôn quân không?"

Công Xa Hữu ngẩng phắt đầu lên nhìn hoàng đế một cái, vội vàng vén áo bào quỳ xuống: "Thần không dám."

"Trẫm có thể là như vậy."

Hoàng đế bước ra ngoài điện Bảo Cực: "Truyền chỉ, bãi miễn chức quan của phó đô ngự sử Ngự sử đài Công Xa Hữu, xóa bỏ phong tước, phủ Đình Úy nghiêm tra. Không phải người của Ngự sử đài các khanh thường xuyên mắng trẫm là hôn quân sao? Hôm nay trẫm sẽ cho cho các khanh xem thử hôn quân là như thế nào... Lột quan phục của hắn, tháo mũ quan hắn, niên phong nhà của hắn, người nào cầu tình cùng tội!"

Nói hết lời thì hoàng đế đã đi ra khỏi điện Bảo Cực, Lại Thành và lão viện trưởng, và cả Đạm Đài Viên Thuật đều đuổi theo, trong điện Bảo Cực lặng ngắt như tờ.

Thái tử ngây người ra, ngẫm nghĩ rồi cũng đuổi theo.

Công Xa Hữu sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy. Y không nghĩ mình đã sai cho nên còn quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, hung hăng nhìn về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh đứng lên phủi bụi trên y phục, thở dài một tiếng: "Công Xa đại nhân, ông hơn nửa đời ngay thẳng, trước khi về Trường An ta đã suy nghĩ là ai sẽ nhảy ra, không nghĩ là ông, cũng không nên là ông, nhưng lại chính là ông."

Hắn xoay người đi sang một bên, Hình bộ thượng thư Chung Thượng Lương nhìn Công Xa Hữu rồi lại nhìn sang hắn, vốn định mở miệng nói vài lời gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Đông Noãn Các, hoàng đế khoát tay: "Ai cũng không cần khuyên."

Thái tử giật mình, vội vàng lui sang một bên.

Lại Thành vội vàng cúi đầu nói: "Thần có tội, thần nguyện chịu phạt."

Hoàng đế liếc mắt nhìn thái tử một cái: "Con đến ngoài Thừa Thiên Môn trước, cho các tướng của thủy sư sĩ trở về nghỉ ngơi."

Thái tử vội vàng lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài.

Lại Thành cúi đầu nói: "Bệ hạ biết đấy, chắc hẳn là Công Xa Hữu bị người khác lợi dụng. Hắn làm người ngay thẳng không biết linh hoạt, nói chuyện sẽ không uyển chuyển cho nên luôn đắc tội với người khác, chính vì hắn như vậy cho nên chuyện do hắn nói ra sẽ dễ khiến người ta tin phục, nhưng trên thực tế người quá ngay thẳng... không cách sự ngốc nghếch bao xa."

Hoàng đế nói: "Trẫm biết là hắn đã bị người khác lợi dụng, nhưng người khác không bị lợi dụng mà hắn bị lợi dụng, chẳng lẽ không phải là vì hắn ngu xuẩn? Không phải là vì hắn không đủ tiêu chuẩn? Không phải bởi vì hắn tự cho là mình đúng? Chẳng lẽ không phải là người của Ngự sử đài các khanh đều hưởng thụ cảm giác được người ta vinh dự là không sợ hoàng quyền này sao? Còn nữa, không phải là các khanh không muốn để trẫm chuyện của Lưu Vân Hội sao? Trẫm nhất định sẽ nhận, hôm nay không nhận thì ngày mai trẫm cũng sẽ nhận. Không phải các khanh lo trẫm mang tiếng xấu sao? Trẫm không sợ, trẫm có thể phế bỏ đô ngự sử Ngự sử đài mà không có lý do gì, trẫm muốn xem thử là tiếng xấu này lớn hay là tiếng xấu thành lập Lưu Vân Hội của trẫm lớn!"

Lão viện trưởng thầm thở dài một tiếng, bệ hạ đây là đang giận dỗi à.

Nhưng cơn tức này tới như thế nào? Bất kể tới như thế nào thì bệ hạ phải trút cơn tức này đi.

"Ra ngoài hết đi."

Hoàng đế khoát tay: "Trẫm mệt rồi, hôm nay không gặp ai cả."

Lão viện trưởng và Lại Thành liếc nhìn nhau, hai người còn muốn lên tiếng thì đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật lại lắc đầu, ba người lập tức khom người rời khỏi Đông Noãn Các.

Đại Phóng Chu đóng cửa phòng lại, cũng lui ra ngoài cửa.

Trong phòng chỉ còn lại một mình hoàng đế, ông ta vịn tay trên bàn đứng ở đó, bỗng nhiên gạt hết tất cả tấu chương trên bàn xuống, sau đó đấm một cú thật mạnh lên mặt bàn.

"Con trai của trẫm, chinh chiến khắp nơi cửu tử nhất sinh vì trẫm, thế nhưng lại bị người khác mắng là loạn thần tặc tử trước mặt trẫm..."

Ông ta xụi lơ ngồi xuống, ánh mắt dần dần trống rỗng.

Điện Bảo Cực, thị vệ đại nội nối đuôi nhau đi vào, mấy người đi lên lột quan phục của Công Xa Hữu, tháo mũ quan xuống. Mắt của Công Xa Hữu cứ luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đứng ở đó cũng vẫn luôn nhìn y. Thị vệ đại nội xốc nách Công Xa Hữu chống đi ra ngoài, Thẩm Lãnh xoay người chuẩn bị rời đi. Hình bộ thượng thư Chung Thượng Lương trầm mặc một lát sau đó tiến lên một bước: "Thẩm tướng quân, đợi một lát hãy đi."

Thẩm Lãnh hỏi: "Chuyện gì?"

"Chuyện Thẩm tướng quân nói nhận tội."

Chung Thượng Lương có chút khó xử, nói: "Hay là mời Thẩm tướng quân tốt xấu gì cũng nói với ta vài câu, cũng không thể cứ đi như vậy được."

"Hắn ở lại cũng không nên nói với ngươi."

Ngoài điện Bảo Cực.

Hàn Hoán Chi một thân phong trần mệt mỏi đứng ở đó, liếc mắt nhìn Chung Thượng Lương một cái: "Hắn có vấn đề hay không có vấn đề, cũng không nên giải thích gì với Chung đại nhân ở đây. Từ trước đến nay vấn đề về quân chức nhân viên là chuyện của phủ Đình Úy ta, Chung đại nhân nghĩ phủ Đình Úy ta bận quá không ai quản sao?"

Chung Thượng Lương đổi sắc mặt: "Hàn đại nhân?"

Hàn Hoán Chi cất bước đi vào, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Mời Thẩm tướng quân đi về trước, gần đây đừng rời khỏi Trường An, phủ Đình Úy ta sẽ phái người điều tra chuyện của ngươi."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Biết rồi."

Hàn Hoán Chi đi đến trước mặt Chung Thượng Lương hỏi: "Chung đại nhân có nghi vấn gì sao? Nếu có thì bây giờ có thể xin chỉ, mời bệ hạ cho phép Hình bộ cùng phủ Đình Úy điều tra chuyện này. Chỉ cần bệ hạ có chỉ ý, ta nhất định phối hợp với Chung đại nhân."

Chung Thượng Lương cười gượng: "Không cần, tất nhiên Hàn đại nhân sẽ tận tâm tận lực."

Hàn Hoán Chi cười cười: "Đó chính là không có dị nghị?"

"Không có."

Chung Thượng Lương nói: "Đâu có dị nghị gì, ta còn có một chút việc vặt vãnh đang chờ xử lý, trước hết cứ..."

"Đừng mà."

Hàn Hoán Chi dang tay sang hai bên, ngoài điện Bảo Cực, người của phủ Đình Úy chặn cửa lớn.

"Ta cũng có nói mấy câu muốn hỏi Chung đại nhân."

Hàn Hoán Chi chậm rãi đi quanh Chung Thượng Lương: "Ta nghe nói Chung đại nhân là học sinh của Mộc Chiêu Đồng."

Sắc mặt Chung Thượng Lương tái nhợt, gắng gượng hỏi: "Vậy thì sao?"

"Ta xuôi nam tra án, trước khi xuôi nam từng tìm Chung đại nhân tán gẫu một lần, nói chi tiết với Chung đại nhân rằng ta muốn điều tra chuyện gì, Chung đại nhân còn nhớ không? Nếu Chung đại nhân không nhớ rõ thì ta sẽ giúp ngươi nhớ lại một chút. Ta từng nói với ngươi tuyến đường xuôi nam ta sẽ đi. Ngươi nói có trùng hợp không, ta đã nói với ngươi là sẽ đi đường thuỷ qua Lộc Thành, trước khi đến Lộc Thành chiếc thuyền ta vốn nên ngồi đã chìm, nhưng ta lại đi đường bộ."

Chung Thượng Lương nói: "May mà Hàn đại nhân không sao."

"Đúng vậy, may mà ta không sao."

Hàn Hoán Chi lấy từ trong ngực ra hai phong thư: "Nếu không thì cũng sẽ không tìm được thư lui tới của Chung đại nhân ngươi và phản tặc Mộc Chiêu Đồng."

Tất cả mọi người ở trong điện Bảo Cực đều giật mình, vẻ mặt khó tin.

"Bắt hắn lại."

Hàn Hoán Chi đi qua bên cạnh Chung Thượng Lương: "Chung đại nhân phải giải thích vấn đề của mình một chút trước đã."

Mấy gã đình úy từ bên ngoài vào, trực tiếp tháo mũ quan của Chung Thượng Lương, giữ cánh tay đẩy ra ngoài. Chung Thượng Lương vừa đi vừa nói: "Hàn Hoán Chi! Ngươi đây là vu oan hãm hại! Ngươi không có quyền bắt ta!"

Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Hàn Hoán Chi, nhìn hai phong thư kia: "Thật sao?"

Tiếng Hàn Hoán Chi trả lời rất nhỏ: "Giả."

Thẩm Lãnh: "Như vậy không tốt."

Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng ta không vu oan cho hắn."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thôi bỏ đi, hay là ta về nhà chờ ông vậy."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Hai phong thư này là giả, nhưng mà ta đã bắt được người do hắn phái đến Bình Việt đạo. Lúc ta bị vây công ở Bình Việt đạo, trong đám phản tặc luôn có người chỉ vào ta hô hắn chính là Hàn Hoán Chi, đó là muốn dồn ta vào chỗ chết, người này chính là người của hắn. Ngươi về trước đi. Còn chuyện nữa là... Sau này chuyện không nên nhận thì đừng nhận bừa."

Thẩm Lãnh cũng ngây người.

Lời như vậy là Hàn Hoán Chi nói ra?

Hàn Hoán Chi quay đầu nhìn về phía những triều thần kia: "Lưu Vân Hội là cái đinh của phủ Đình Úy ta cài vào giang hồ. Các vị đại nhân, tất cả thế lực ám đạo trên giang hồ thành Trường An, thậm chí là cả Kinh Kỳ đạo đều bị phủ Đình Úy ta xoá sạch, đều có sự phối hợp của Lưu Vân Hội. Ngày mai lúc lên triều ta sẽ giải thích chuyện này cặn kẽ trước mặt bệ hạ, trước mặt các vị đại nhân, nếu các vị đại nhân ở lại không có chuyện gì, nên làm gì thì đi làm đi."

Ông ta chắp tay.

Các đại nhân trong điện Bảo Cực quay sang nhìn nhau, từng người một rời đi.

Hàn Hoán Chi thở dài một hơi, chậm rãi đi đến bên ngoài Đông Noãn Các, ông ta nhìn liếc mắt Đại Phóng Chu một cái, Đại Phóng Chu khẽ lắc đầu với ông ta, có ý là tâm trạng của bệ hạ rất không tốt.

Hàn Hoán Chi giơ tay lên gãi đầu lông mày, xoay người lại thì nhìn thấy lão viện trưởng và Lại Thành ở cách đó không xa đều đang nhìn ông ta. Ông ta chỉ chỉ vào Đông Noãn Các, lão viện trưởng và Lại Thành đồng thời lắc đầu. Ông ta ngẫm nghĩ, vẫn đứng ở ngoài cửa khẽ nói một câu: "Bệ hạ, thần đã về rồi."

Bên trong Đông Noãn Các vẫn yên tĩnh khác thường, Hàn Hoán Chi ở ngoài cửa đợi một hồi lâu không thấy bệ hạ đáp lại, ông ta thở dài chuẩn bị rời đi, đúng lúc này lại nghe thấy bệ hạ nói một câu: "Vào đi."

quyển tấu chương một, vừa nhặt vừa nói: "Bệ hạ hà tất phải tức giận như vậy, đây vốn đã là chuyện nằm trong dự liệu."

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Công Xa Hữu mắng Thẩm Lãnh là loạn thần tặc tử!"

Hàn Hoán Chi sửng sốt: "Vậy thì nên bắt, nên mắng."

Ông ta nhặt tấu chương lên đặt trên bàn sách: "Nhưng kẻ bảo thủ đó hẳn là không phục. Như vậy đi, chi bằng để cho ông ta và thần cùng thẩm vấn Hình bộ thượng thư Chung Thượng Lương."

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Khanh vừa về đến nơi đã bắt Hình bộ thượng thư của trẫm?"

Hàn Hoán Chi có vẻ hơi ngại: "Không kịp xin chỉ."

Hoàng đế: "Không kịp?"

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Chủ yếu là nóng vội."

Hoàng đế nói: "Làm như khanh nói đi... Ngoài ra, có phải khanh nhận chuyện Lưu Vân Hội rồi không?"

"Thần... Vâng."

Hoàng đế trầm mặc rất lâu: "Chuyện này, trẫm không thể nhường khanh. Lúc nãy ở điện Bảo Cực bọn họ đã ngăn cản trẫm không cho trẫm nhận. Trẫm không nhận, không phải trẫm tiếc thanh danh, là trẫm cảm thấy điện Bảo Cực này quá nhỏ, muốn nhận thì trẫm sẽ nhận trước mặt tất cả triều văn võ! Sáng sớm ngày mai trẫm sẽ nhắc đến chuyện này, khanh đi nói với Diệp Lưu Vân một tiếng... Ngày mai bảo hắn tới tham gia triều hội."

Hàn Hoán Chi vừa muốn nói thì hoàng đế xua tay: "Trẫm đã quyết định, khanh không cần khuyên nữa. Trẫm không thể nhẫn nhịn chuyện Thẩm Lãnh bị người khác mắng là loạn thần tặc tử, trẫm cũng không thể nhẫn nhịn chuyện Diệp Lưu Vân bị chửi là hạ lưu của bè lũ xu nịnh. Hắn là người của trẫm, Diệp Lưu Vân của Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân."

Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Trẫm có thể chửi mắng các khanh, người khác thì không được."

Hàn Hoán Chi trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: "Thần sẽ bảo hắn ngày mai ăn mặc nghiêm túc một chút."

Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa: "Đại Phóng Chu, đi chuẩn bị một bộ tử bào!"

Bình Luận (0)
Comment