Khi Thẩm Lãnh bọn họ từ Bình Việt đạo trở về đã là tháng 10, thật ra về đến Trường An thì đã sắp đến tết. Mùa đông ở Trường An vẫn lạnh như vậy, không khó tết ở Trường An vẫn náo nhiệt như vậy, sau khi bước vào tháng chạp bầu không khí này càng rõ rệt hơn, trên đường phố càng ngày càng nhiều người, không ít người đã bắt đầu chuẩn bị hàng tết sớm.
Một chiếc xe ngựa đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ rồi dừng lại ở bên ngoài cung Vị Ương, người gác cửa cung nhìn kỹ càng, biểu tượng trên chiếc xe ngựa này hơi lạ mắt, không thuộc về bất cứ vị đại nhân nào trong triều đình. Người canh gác cửa cấm cung đều rất tinh mắt, canh gác lâu ngày là đều sẽ ghi nhớ trên xe ngựa của các đại nhân trên triều có biểu tượng gì.
Giáo úy cấm quân Mã Nguyên nhìn kỹ nhưng vẫn không nhận ra, ngược lại còn cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại không nhớ ra.
Hắn ta lại liếc nhìn nội thị tổng quản Đại Phóng Chu đứng ở cửa: "Đại công công, mới sáng sớm ngài ở cửa đợi ai vậy?"
Đại Phóng Chu cười: "Đợi một vị nhân vật lớn."
Mã Nguyên thầm nghĩ tính hết cả mọi người trong triều cũng không có ai có thể khiến Đại Phóng Chu đứng ở cửa chờ lâu như vậy cả. Những nhân vật lớn có phân lượng cực nặng như đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, như nguyên thủ phụ Nội các Nguyên Đông Chi, quyền thủ phụ hiện tại Lại Thành Lại đại nhân, còn có lão viện trưởng của thư viện, những người này tất nhiên phân lượng đủ nặng nhưng đều có quyền có thể tự do ra vào cung cấm, chỉ cần cửa cung không đóng thì những người như bọn họ có thể đến bất cứ lúc nào. Chớ không phải vị phong cương đại lại nào đó đã về chứ?
Hắn ta còn đang nghĩ thì nhìn thấy Đại Phóng Chu đi nhanh đến chỗ chiếc xe ngựa kia.
"Diệp tiên sinh."
Đại Phóng Chu đứng bên cạnh xe ngựa hơi khom người: "Bệ hạ bảo nô tỳ ở đây đợi ngài."
Diệp Lưu Vân từ trên xe ngựa xuống, khá hài lòng khi nhìn giáo huy mới vẽ trên khoang xe trong đêm qua.
Tuy lão bách tính đều biết Lưu Vân Hội là thế lực ám đạo, nhưng việc làm ăn bề ngoài của Lưu Vân Hội đều rất đàng hoàng, trên xe ngựa của cửa hàng và thương hành đều có giáo huy nhưng xe ngựa của ông ta không có, cũng không thể có.
Hôm qua nhận được thông báo của Hàn Hoán Chi, ông ta liền cho người vẽ giáo huy của Lưu Vân Hội lên xe ngựa.
"Ta đến muộn phải không?"
Diệp Lưu Vân hỏi một câu.
Đại Phóng Chu vội vàng lắc đầu: "Không có, không có. Bệ hạ vẫn chưa đến điện Thái Cực, bệ hạ nói Diệp tiên sinh đến thì có thể vào thẳng Đông Noãn Các."
Diệp Lưu Vân gật đầu, hít sâu một hơi. Ông ta ở trong thành Trường An nhưng hai mươi mấy năm nay ông ta rất ít khi vào cung, trừ phi bệ hạ triệu kiến chứ ông ta chưa từng chủ động đến một lần. Cho dù bệ hạ triệu kiến thì ông ta cũng chỉ có thể vào bằng cửa phụ của cung Vị Ương, còn phải cố gắng tránh người khác, phần lớn đều là khi trời tối mới vào. Ông ta vốn nên là một trong những người thân cận nhất với bệ hạ nhưng lại không thể không xa cách.
Đây là lần đầu tiên ông ta vào cung Vị Ương cùng thời gian lên triều của các triều thần.
Ở chỗ xa không ngừng có xe ngựa dừng lại, từng vị trọng thần triều đình một đi vào cửa cung, túm năm tụm ba mà đi, vừa đi vừa nói chuyện nhưng mỗi người đều sẽ không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Lưu Vân nhiều hơn. Mọi người đều tò mò người được Đại Phóng Chu đón là ai.
Các đại nhân phong quang ngời ngời đâu có mấy người biết giáo huy của Lưu Vân Hội.
Hai người đi vào cửa cung, các đại nhân đó cũng lục tục vào cung đều chủ động chào hỏi Đại Phóng Chu sau đó cười cười đầy thiện ý với Diệp Lưu Vân. Tuy không quen biết nhưng người mà có thể được Đại Phóng Chu dẫn vào cung tất nhiên là phân lượng không thấp.
Đã vào tháng chạp cuối đông, các đại nhân đến bên ngoài điện Thái Cực chờ, chưa đến giờ thì không thể vào đại điện, lạnh đến mấy cũng phải chờ, cũng không thể ép thời gian đến được. Nhưng cũng không phải là các nhân không có cách, thường thường đều sẽ đến bên Nội Các tránh lạnh, dãy phòng nhìn có vẻ không lớn nhưng sáng sớm vẫn có thể có không ít người chen vào, đương nhiên cũng không phải ai cũng vào được.
Đại Phóng Chu nói: "Diệp tiên sinh, chúng ta đến bên Đông Noãn Các rồi lát nữa theo bệ hạ cùng lên triều."
"Không đâu."
Diệp Lưu Vân đứng ở ngoài cửa điện Thái Cực: "Ta sẽ chờ ở đây."
Các đại nhân có thể vào Nội các tránh lạnh thì đều đã vào hết rồi, những người không thể vào thì cũng tụm lại nói chuyện với nhau, duy nhất chỉ có một mình Diệp Lưu Vân mặc một bộ áo trắng đứng ở bên ngoài điện Thái Cực, thân hình thẳng tắp.
Đại Phóng Chu cảm thấy chóp mũi hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn, thì ra là tuyết rơi.
Đến giờ, các triều thần từ trong các phòng thuộc Nội các đi ra ngoài, cười nói đi đến bên ngoài điện Thái Cực, không hẹn mà cùng chỉnh trang triều phục, mọi người đứng xếp hàng theo thứ tự sau đó đi vào trong điện Thái Cực. Diệp Lưu Vân một thân áo trắng đứng trong gió tuyết, giống như một cây tùng bị phủ kín tuyết trắng nhưng không cong lưng.
Không bao lâu sau Đại Phóng Chu vào trước hô một tiếng bệ hạ đến, triều thần vội vàng hướng về phía ngai vàng đồng loạt khom lưng cúi đầu.
Hoàng đế sải bước đi lên đài cao, liếc mắt nhìn mọi người rồi ngồi xuống.
Đại Phóng Chu bước lên trước nhìn: "Các vị đại nhân đều đến đủ rồi sao?"
Quyền thủ phụ Nội các Lại Thành nói: "Đến đủ rồi."
Hoàng đế đột nhiên đứng dậy: "Đại Phóng Chu, ngươi lui xuống trước đi."
Đại Phóng Chu khom người cúi lạy, lui sang một bên.
Hoàng đế đi đến bên rìa đài cao, im lặng một lát rồi nói: "Công Xa Hữu ở đâu?"
Công Xa Hữu đã bị lột quan phục, tháo mũ quan từ phía sau cùng đội ngũ đi ra: "Có tội thần."
Đương nhiên ông ta phải có mặt, đây là bệ hạ đặc biệt căn dặn.
Hoàng đế ừm một tiếng rồi tiếp tục nói: "Hôm qua khanh nhắc đến Thẩm Lãnh cấu kết với người của Lưu Vân Hội, trẫm nói cho khanh một lời giải thích nhưng Thẩm Lãnh đã nhận tội trước, bởi vì hắn muốn ngăn cản trẫm, là vì nghĩ cho trẫm. Lúc đó Đạm Đài cũng muốn nhận, thậm chí lão viện trưởng cũng muốn nhận, cho nên trẫm chưa nói hết câu... Lúc đó trẫm nghĩ hôm qua nói chuyện này không đủ trang trọng, phải nói vào lúc lên triều, phải nói cho mỗi một người trong các khanh đều phải nghe rõ ràng."
Tất cả mọi người đều nín thở.
"Đại Ninh Thiên Thành nguyên niên, trẫm ngồi ở đây."
Hoàng đế chỉ vào ngai vàng, sau đó lại quay đầu nhìn bách quan văn võ ở bên dưới nói: "Có rất nhiều người trong số các khanh đều là vào triều làm quan vào lúc đó. Những người đứng ở đây hiện giờ có ba phần đã làm việc cho trẫm hơn hai mươi năm, có năm phần làm việc hơn mười năm, còn có một số người chưa đến mười năm, nhưng tổng cộng mới hai mươi mấy năm trôi qua, có rất nhiều chuyện mà các khanh chưa tận mắt thấy, cũng chưa từng nghe nói."
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trẫm mới lên ngôi, người của phủ Đình Úy làm phản và bỏ trốn hơn hai phần ba, còn về phần tại sao làm phản thì trẫm không nói các khanh cũng hiểu. Những người làm phản này không rời khỏi Trường An, đại bộ phận đều ẩn nấp đi. Các khanh biết bọn họ muốn làm gì không? Đương nhiên các khanh biết.
Hoàng đế chỉ về phía Lễ bộ thượng thư Vương Hoài Lễ: "Lúc đó trẫm đích thân điểm tên khanh, thăng khanh từ Lễ bộ viên ngoại lang làm thị lang."
Vương Hoài Lễ bước lên khom người: "Thần ghi nhớ không quên."
Hoàng đế lại nhìn về phía Binh bộ thượng thư An Viễn Chí: "Chắc khanh còn nhớ, lúc đó khanh nhậm chức ở bắc cương võ khố, là trẫm phái người đi suốt ngày đêm đón khanh về Trường An?"
An Viễn Chí khom người: "Thần nhớ, quãng đường đó gió tuyết thật sự lớn."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Đúng vậy, đâu chỉ là gió tuyết lớn."
Hoàng đế lại nhìn về phía hai người khác, cả triều văn võ chỉ có hai người bọn họ có thể ngồi. Một người ngồi ở vị trí đầu của quan văn, là lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô, một người ngồi đầu quan võ, là lão tướng quân Tô Mậu.
"Lúc đầu trẫm mới đến Trường An, ngay trong đêm đã thăm tiên sinh, tiên sinh chờ trẫm ở bên ngoài cổng thư viện. Còn nhớ trước khi trẫm đến đã xảy ra chuyện gì không?"
Lão viện trưởng đứng dậy nói: "Thần nhớ, cũng sẽ không quên."
Hoàng đế nhìn về phía Tô Mậu: "Lão tướng quân, trẫm mời khanh về, muốn để khanh chủ trì đại cục, đại tướng quân vào cung trong đêm gió tuyết, bởi vì bắc cương Hắc Vũ nhân lúc đó triều cục bất ổn mà hưng binh tập kích, lão tướng quân và trẫm bàn bạc thâu đêm. Chắc lão tướng quân cũng không quên trên đường đến đã xảy ra chuyện gì chứ."
Tô Mậu cúi đầu: "Thần không quên."
Hoàng đế dừng lại một chút rồi nhìn về phía quần thần: "Có thể các khanh từng nghe nói, nhưng nghe nói chưa chắc là sự thật, trẫm sẽ nói với các khanh... Thiên Thành nguyên niên, Binh bộ thượng thư Lý Tùng Trần cáo lão hồi hương, trẫm còn chưa đến Trường An thì ông ta đã đi rồi. Binh bộ thị lang Đỗ Quảng Quân lấy cớ bệnh không ra ngoài, trẫm đã phái người đi ba lần, ông ta chỉ nói bệnh nặng không thể chủ sự, trẫm liền bảo ông ta ở nhà yên tâm an dưỡng, cho nên trẫm đã chọn An Viễn Chí, phái người đi bắc cương đón ông ấy về, lúc đó khó khăn cỡ nào? Trẫm muốn để ông ấy về nhưng có người không muốn để ông ấy về, dọc đường đi ông ấy đã bị chặn giết mười hai lần."
Hoàng đế liếc mắt nhìn một lượt, toàn bộ quần thần đều cúi đầu.
"Công Xa Hữu, hôm qua khanh nói Lưu Vân Hội là hạ lưu của đám bè lũ xu nịnh? Hôm nay trẫm nói cho khanh biết, bọn họ không phải! Bọn họ không những không phải hạ lưu của bè lũ xu nịnh, bọn họ là người của trẫm, là dũng sĩ của Đại Ninh. Không có bọn họ, khanh biết hiện giờ trên triều đình này có bao nhiêu người đã đi rồi không?!"
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa: "Người đang đứng ngoài cửa tên là Diệp Lưu Vân, người trẫm đưa từ thành Vân Tiêu Tây Thục đạo ra. Lúc đó trẫm bảo hắn chọn, các khanh biết hắn nói như thế nào không? Hắn nói bệ hạ... cũng phải có người làm việc không thể đưa ra ánh sáng, mà việc này thường thường rất quan trọng, liên quan đến sống chết. Hắn nói thần cũng muốn phong quang nhưng con người trước phong quang hiển quý, không bằng làm thêm chút việc cho bệ hạ người. Nếu có thể bảo vệ thêm mấy vị trung thần lương tướng cho Đại Ninh, có thể khiến giang hồ Đại Ninh không có sóng gió, dù làm gì thần cũng chịu. Bệ hạ thiếu người dùng, thần sẽ đến giang hồ tìm người cho bệ hạ, thần đảm bảo mỗi một người thần tìm về đều cam tâm tình nguyện liều chết vì Đại Ninh."
Hoàng đế đi một vòng, khàn giọng nói: "Hai mươi năm trước hắn đã có quyết tâm liều chết, bây giờ có mấy người trong các khanh có thể làm được?"
Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hoàng đế thở dài một hơi: "Đại Ninh nguyên niên, người của phủ Đình Úy làm phản vì không muốn trẫm sống tốt, cho nên bọn họ chuẩn bị thích sát người do trẫm chọn, bao gồm cả mấy vị mà lúc nãy trẫm đẫ nhắc đến. Vương Hoài Lễ, khanh là người đầu tiên trẫm điểm danh gọi tên nên cũng là người đầu tiên bị bọn họ theo dõi. Đêm hôm đó có người cầm kiếm đứng canh ngoài cửa nhà khanh suốt đêm, chính là Diệp Lưu Vân hiện giờ đang đứng ngoài cửa."
Vương Hoài Lễ thay đổi sắc mặt, bất giác lại nhìn ra ngoài đại điện lần nữa.
"Thiên Thành nguyên niên, trẫm phái người đi bắc cương đón An Chí Viễn về, nhưng lúc đó bắc cương đang khai chiến với người Hắc Vũ, bên cạnh trẫm đã không còn người có thể dùng, tất cả những người có thể đánh trận, thậm chí tất cả những người có thể cầm đao đều đã đi bắc cương, là Diệp Lưu Vân đã chọn một nhóm nghĩa sĩ giang hồ cho hắn chiêu mộ được, tự nguyện đến bắc cương đón khanh. Diệp Lưu Vân mang hai mươi ba người đi, lúc vào thành Trường An chỉ còn lại bốn người."
"Năm Thiên Thành thứ ba, chính là lúc trẫm phản kích quyết chiến với người Hắc Vũ, Trang Ung suất quân tử thủ Phong Nghiễn Đài, Thiết Lưu Lê suất quân vòng qua phía sau người Hắc Vũ, giết mười mấy vạn quân địch. Trận đó đánh cho người Hắc Vũ đến nay không dám xâm lấn quy mô lớn, mà lúc đầu người bàn bạc chuyện này với trẫm là lão tướng quân Tô Mậu. "
Tô Mậu cúi đầu nói: "Thần nhớ, bệ hạ đón thần về, thần vào cung ngay trong đêm, trên đường đi tiểu nhân tác quái có ý đồ bất chính. Lúc đó bên cạnh bệ hạ thật sự không có người để dùng, thần từ đông cương về là dọc đường âm thầm lén lút trở về, nhưng mới vào thành đã bị người khác theo dõi."
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa: "Diệp Lưu Vân, khanh vào đi!"
Diệp Lưu Vân một thân áo trắng sải bước đi vào đại điện, quỳ xuống: "Thần Diệp Lưu Vân bái kiến bệ hạ."
"Khanh đứng lên."
Hoàng đế từ trên đài cao bước xuống, đi nhanh đến bên cạnh Diệp Lưu Vân: "Những vết sẹo trên người hắn, có ba mươi vết là do ngày hôm đó bảo vệ Tô lão tướng quân. Lẽ nào những chuyện này trẫm phải nói từng chuyện một với các khanh? Bây giờ có cần trẫm cho các khanh xem từng vết sẹo một không? Các khanh có thể không biết, biết rồi cũng có thể quên, nhưng trẫm vĩnh viễn cũng không quên được."
Công Xa Hữu cúi đầu, sắc mặt hổ thẹn.
Hoàng đế thở mạnh một hơi: "Có người tình cho đi mà không cần danh lợi, có người vì danh lợi mà không từ thủ đoạn. Công Xa Hữu, khanh qua đây xem thử, đây chính là hạng bè lũ xu nịnh mà khanh nói, đây chính là khách giang hồ hạ lưu mà khanh nói!"
Công Xa Hữu quỳ bụp xuống: "Thần có tội."
"Lúc đó trẫm khó khăn thế nào? Trẫm không giống một hoàng đế, trẫm nhờ người ta giúp trẫm, nhưng có bao nhiêu người lấy cớ bệnh để bỏ chạy? Có bao nhiêu người thậm chí ngay cả một cái cớ cũng không nói đã bỏ chạy? Nhưng có rất nhiều người đồng ý đứng cùng với trẫm, đồng ý cùng trẫm gánh vác Đại Ninh này."
Ngực hoàng đế phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại.
"Những kẻ làm phản đó mới là loạn thần tặc tử, bọn họ mới là hạng bè lũ xu nịnh, bọn họ mới là hạ lưu thật sự!"
Trong ánh mắt hoàng đế tản ra khí lạnh: "Bao gồm cả Mộc Chiêu Đồng không bỏ đi!"
Tất cả mọi người đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mà Binh bộ thị lang Đỗ Cao Thuần càng cúi đầu thấp hơn.
Hoàng đế đi đến bên cạnh Công Xa Hữu: "Trẫm biết các khanh phải thanh cao, các khanh phải khác với mọi người. Ngôn quan phải dám nói, đó là quyền lợi mà trẫm cho các khanh, cho nên ngày thường các khanh mắng trẫm là hôm quân trẫm cũng có thể nhịn, nhưng trẫm không thể nhẫn nhịn khi người âm thầm hy sinh cho Đại Ninh nhiều như vậy lại bị các khanh mắng là loạn thần tặc tử, mắng là hạ lưu."
Ông ta quay người lại: "Đại Phóng Chu, lấy y phục qua đây."
Đại Phóng Chi bưng một cái khay bước nhanh đến, hoàng đế lập tức cầm tử bào trong khay lên, đi đến bên cạnh Diệp Lưu Vân ướm lên người ông ta: "Bắt đầu từ hôm nay khanh chính là Hình bộ thượng thư của Đại Ninh. Nếu ai cảm thấy quyết định của trẫm hôm nay hoang đường thì cũng câm miệng lại cho trẫm, trẫm không muốn nghe thấy một người nào nói hắn không được."
Diệp Lưu Vân vừa muốn mở miệng thì hoàng đế trừng mắt với ông ta: "Khanh cũng không được phép nói không được!"
Hoàng đế đi nhanh trở lại ngai vàng ngồi xuống: "Đại Phóng Chu, tuyên chỉ!"
Ông ta nhìn quần thần đang quỳ dưới đất, nói từng câu từng chữ: "Trẫm chưa bao giờ khư khư cố chấp, hôm nay trẫm nhất định phải khư khư cố chấp."