Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 789 - Chương 789: Quỹ Tích

Chương 789: Quỹ tích Chương 789: Quỹ tích

Hình bộ.

Hàn Hoán Chi nhìn Diệp Lưu Vân một thân quan phục có chút không thích ứng, nhìn tỉ mỉ từ trên xuống dưới sau đó phì cười: "Ngươi đang luyện tập ánh mắt làm quan."

Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Ta không có!"

Hàn Hoán Chi cười nói: "Ngươi phủ nhận có tác dụng sao? Chỉ một thời khắc thất thần của ngươi lúc nãy, ánh mắt của ngươi đã biến hóa đến mấy kiểu. Mà trước mặt ngươi chỉ có ta, ta nói những gì ngươi cũng không nghe lọt vào tai, chỉ có thể chứng tỏ là ngươi đang sợ, là ngươi đang thấp thỏm lo âu, thậm chí ngươi đang bất giác luyện tập làm thế nào để biểu hiện ra ánh mắt làm cho người ta tin phục."

Diệp Lưu Vân nhìn ông ta một cái, giống như quả bóng cao su bị xì hết hơi: "Phải..."

Hàn Hoán Chi nói: "Không cần phải cố ý suy nghĩ kiểu ánh mắt này nên là như thế nào, mỗi một người vi phạm pháp lệnh nhìn thấy người của phủ Đình Úy đều sẽ sợ, đây là một kiểu phản ứng tất nhiên. Hình bộ ấy mà... Tuy rằng cũng không có gì để làm, phần lớn thời gian đều nhặt một ít rắm mà phủ Đình Úy chúng ta ăn còn thừa lại, nhưng năm rộng tháng dài cũng sẽ có khí thế đó. Chủ yếu là chính khí, một thân chính khí thì đừng nói người ác, cả quỷ thần cũng sợ."

Diệp Lưu Vân: "Tại sao ta phải nhặt rắm của ngươi ăn?"

Hàn Hoán Chi: "Có thể là bởi vì phủ Đình Úy ta đã ăn hết rắm lớn đều?"

Diệp Lưu Vân cười ha ha: "Các ngươi đều chọn cái nặng mùi ăn hết?"

Hàn Hoán Chi: "Buồn nôn."

Diệp Lưu Vân đứng dậy đi đến cửa sổ: "Ta quyết định vẫn sẽ theo ngươi đến phủ Đình Úy vài ngày, xem thử phương thức vận hành của phủ Đình Úy, xem thử phủ Đình Úy tra án như thế nào, phá án như thế nào, làm như thế nào để làm việc trình tự quy củ."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Nghênh Tân Lâu."

Diệp Lưu Vân ngẩn ra: "Nghênh Tân Lâu làm sao?"

Hàn Hoán Chi nói: "Phải làm cho mỗi một người của phủ Đình Úy chúng ta một tấm thẻ khách quý giảm nửa giá, nếu không thì không dạy ngươi học."

Diệp Lưu Vân nói rất nghiêm túc: "Giảm giá tám phần, không thể nhiều hơn nữa."

Hàn Hoán Chi: "Giảm tám phần thì giảm tám phần."

Hai người rời khỏi Hình bộ, mỗi một quan viên Hình bộ đều thầm run sợ khi nhìn hai vị nhân vật lớn này đi qua. Hình bộ thượng thư Chung Thượng Lương mới đến chưa được mấy năm đã bị phủ Đình Úy bắt, nghe nói sáng sớm ngày mai sẽ bị thẩm vấn, không một ai biết trong chuyện này rốt cuộc sẽ dây dưa ra vụ án lớn gì, mỗi người bên Hình bộ đều cảm thấy bất an, tuy rằng bọn họ cũng không biết mình sợ cái gì, nhưng chính là sợ.

Diệp Lưu Vân dừng bước chân lại, ông ta đứng ở đó, tất cả mọi người đều đứng lên nhìn ông ta.

Diệp Lưu Vân ngẫm nghĩ, cất cao giọng nói: "Các ngươi không nên sợ hãi, không nên hoảng hốt, thậm chí không nên bất an. Nếu vụ án của Chung Thượng Lương không có bất cứ liên quan gì tới các ngươi, bây giờ các ngươi là có thể ăn mừng rồi, ăn mừng một chút, các ngươi đã nghênh đón một vị thượng thư đại nhân cứng rắn nhất từ trước tới nay."

Ông ta chỉ Hàn Hoán Chi: "Cứng rắn giống như hắn."

Người của Hình bộ nhìn nhau, có người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi cong lên, có người thì nhìn như không có phản ứng nhưng trong lòng lại thật sự kiên định hơn một chút. Thật ra thượng thư đại nhân mới tới nói không sai, đây là vị thượng thư đại nhân cứng rắn nhất mà Hình bộ nghênh đón trong suốt hai mươi mấy năm từ khi đương kim hoàng đế Lý Thừa Đường lên ngôi tới nay.

Diệp Lưu Vân nói: "Nếu trong lòng các ngươi không có tật, ta hy vọng sau này các ngươi ra ngoài, bước đi còn nghênh ngang hơn người của phủ Đình Úy một chút, bởi vì các ngươi đại diện cho quốc pháp, đi theo ta làm việc, ta sẽ khiến các ngươi đều trở nên cứng rắn hơn, bởi vì vô tư cho nên không có gì phải sợ."

Ông ta liếc mắt nhìn khắp mọi người một cái, mọi người cứ nhìn ông ta như vậy, Diệp Lưu Vân gật đầu sau đó sải bước rời đi. Lúc ông ta đi tới cửa phía sau bỗng nhiên truyền đến từng tràng vỗ tay, đầu tiên là thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay như sấm.

Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn ông ta: "Có chút thú vị."

Diệp Lưu Vân: "Có cứng rắn không?"

Hàn Hoán Chi: "Nhất định không cứng rắn bằng ta."

Đúng lúc này Thẩm Lãnh đi vào cửa, hắn vừa mới từ trong cung Vị Ương đi ra cũng không yên tâm về Diệp Lưu Vân, vừa vào cửa đã nghe thấy hai người này đang nói có cứng rắn hay không, ngươi nhất định không cứng rắn bằng ta, hắn đứng ở đó, nhìn sang với ánh mắt hóa ra hai người các ngươi là người như thế. Hàn Hoán Chi ngẩn ra, Diệp Lưu Vân cũng ngẩn ra, hai người lại liếc nhìn nhau một cái, xác định có thể là Thẩm Lãnh muốn nói câu gì đó không biết xấu hổ.

Thẩm Lãnh: "Hai người các ông..."

Diệp Lưu Vân: "Không phải như ngươi nghĩ."

Thẩm Lãnh: "Ý của ta là hai người các ông đang so cứng rắn?"

Hàn Hoán Chi nheo mắt nhìn hắn, Thẩm Lãnh thở dài: "Lần sau mang ta theo cùng."

Diệp Lưu Vân: "Cút..."

Ba người rời khỏi Hình bộ, lên xe ngựa của Diệp Lưu Vân. Đây là xe ngựa riêng của Hình bộ thượng thư, trên khoang xe ngựa có giáo huy của Hình bộ Đại Ninh. Chiếc xe ngựa màu đen kia của Hàn Hoán Chi vẫn đang sửa chữa, phỏng chừng không mất nửa tháng là không sửa xong.

Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa phủ Đình Úy, sau khi ba người vào phủ Đình Úy liền đi thẳng đến độc viện của Hàn Hoán Chi. Vừa vào cửa viện Thẩm Lãnh đã phát hiện có chút khác thường, đến khi vào bên trong phòng mới nhận ra là lạ ở chỗ nào... Cửa sổ đang mở, bức rèm dày nặng cũng đang mở ra cho nên trong phòng rất sáng sủa, sáng sủa đến mức làm cho Diệp Lưu Vân và Thẩm Lãnh đều có ảo giác là đến nhầm chỗ.

Diệp Lưu Vân thò tay ra chỉ vào bức rèm, không nói nhưng vẻ mặt đã biểu hiện tất cả.

Hàn Hoán Chi sắp xếp lại đồ trên bàn: "Cửu Tuế nói trong phòng quá tối."

Nụ cười trên mặt Diệp Lưu Vân và Thẩm Lãnh đồng thời biến mất không thấy đâu nữa, hai người đều trầm mặc.

Hàn Hoán Chi thì cảm thấy không có gì, đi qua đóng cửa sổ, dù sao cũng đã là tháng chạp, gió lạnh bên ngoài thổi vào lạnh đến mức khiến người ta không chịu nổi. Ông ta vừa đóng cửa sổ vừa nói: "Trước khi Thương Cửu Tuế rời khỏi Trường An đã tới chỗ ta ba lần, lần nào cũng đều nói ta giống như một người tự nhốt mình vào trong địa ngục tối tăm. Hắn nói không thích chỗ ta, quá âm u, âm u sẽ mốc meo, hắn lo có một ngày nào đó ngay cả ta cũng sẽ mốc meo."

"Sau khi từ nam cương về, ta đẩy cửa ra đi vào căn phòng này, có lẽ bởi vì lần này đi quá lâu nên trong phòng lại thật sự có mùi ẩm mốc, cho nên ta bắt đầu ép buộc mình dưỡng thói quen thành mở cửa sổ thông khí, rất tốt."

Ngữ khí của ông ta rất bình thản, dường như thật sự không có gì cả.

Chỉ là dường như.

Diệp Lưu Vân ngồi xuống, mà Thẩm Lãnh thì đi qua đốt lò lửa cháy lớn thêm.

"Nói về vụ án đi."

Hàn Hoán Chi pha trà cho hai người bọn họ: "Chung Thượng Lương là môn sinh của Mộc Chiêu Đồng cho nên chúng ta rất tất nhiên mà nghĩ hắn nghiêng về bên phía Mộc Chiêu Đồng, tự nhiên mà cho rằng tất cả điều này đều là Mộc Chiêu Đồng đã an bài sẵn trước khi chết. Nhưng ta đã tra xét một chút về quá trình làm quan mấy năm nay của Chung Thượng Lương người này. Năm hắn bái nhập môn hạ Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng đã sắp xếp hắn đi tây cương võ khố làm việc, sau năm năm rèn luyện ở tây cương võ khố, Mộc Chiêu Đồng điều hắn vào Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo làm việc, lại qua năm năm nữa đã làm đến phó hành quân Giáp Tử doanh."

Thẩm Lãnh nhìn ông ta một cái: "Vậy làm sao lại đột nhiên điều vào Hình bộ nhậm chức?"

"Sau khi Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương bị Tô Lãnh giết chết, Hình bộ thượng thư, thị lang, hai vị trí đều bị trống. Chung Thượng Lương đầu tiên là được điều nhiệm thị lang, hai năm sau thăng nhiệm thượng thư, xem như một bước lên mây, hắn nắm bắt được một thời cơ tốt... Nhưng trong vụ án này ta lại nghĩ tới chuyện gì đó khác."

Hàn Hoán Chi nói: "Bởi vì dính líu tới Giáp Tử doanh cho nên ta đã cố ý điều tra một chút về việc điều động quan viên của bên Giáp Tử doanh, sau đó phát hiện một chỗ rất kỳ lạ. Sau khi Chung Thượng Lương rời khỏi Giáp Tử doanh đến Hình bộ nhậm chức, trước là thị lang, sau là thượng thư, mà phó hành quân Giáp Tử doanh sau hắn là Đỗ Cao Thuần điều nhiệm tới Binh bộ nhậm chức, làm Binh bộ thị lang."

Hàn Hoán Chi dừng lại một chút sau đó nói như có điều suy nghĩ: "Tính ra thì Binh bộ thượng thư An Viễn Chí không ít tuổi nữa, ông ta ở Binh bộ hai mươi mấy năm, lúc bệ hạ phái người đón ông ta từ bắc cương trở về chắc là ông ta đã bốn mươi tuổi rồi."

"Ba mươi chín." Diệp Lưu Vân nói: "Năm ta đón ông ta trở về, ông ta ba mươi chín."

"Hiện tại đã hơn sáu mươi tuổi."

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau trận chiến bắc cương An Viễn Chí sẽ lui xuống, Đỗ Cao Thuần sẽ tiếp nhận chức vụ Binh bộ thượng thư. Đây gần như là chuyện đã xác định chắc chắn, sẽ không có vấn đề gì."

Diệp Lưu Vân hơi thay đổi sắc mặt: "Ta nói một câu không nên nói lời... Nếu không có xảy ra chuyện gì bất ngờ, vài năm sau Hình bộ thượng thư và Binh bộ thượng thư đều có khả năng là người của bên kia..."

Ông ta chỉ về hướng đông.

Thật ra ba người đều biết rõ trong lòng, chỉ là ai cũng không thể nói thẳng ra.

Nếu lần này Chung Thượng Lương không thiếu kiên nhẫn muốn uốn nắn Thẩm Lãnh một chút, quan trọng nhất là nếu không phải y bị lộ dấu vết khi muốn diệt trừ Hàn Hoán Chi, vị trí của y sẽ rất ổn định, dù sao thì y cũng chưa đến năm mươi tuổi, còn có thể làm quan trong triều mười mấy năm nữa. Cứ như vậy... hai vị trí quan trọng Hình bộ thượng thư và Binh bộ thượng thư này đều có khả năng là người của thái tử.

"Ý của ngươi là chẳng những phải điều tra Chung Thượng Lương, còn phải điều tra Đỗ Cao Thuần?"

Diệp Lưu Vân nói: "Tuy rằng trước đó ta không ở quan trường nhưng cũng biết đại khái tình hình của Binh hiện giờ bộ như thế nào. An Viễn Chí đã có chút lực bất tòng tâm, cho nên đại bộ phận chuyện bắc phạt lần này đều là Đỗ Cao Thuần đang lo liệu, tiếp xúc với các phương diện, trù tính, lên kế hoạch, thực thi, đều là chính hắn nắm trong tay, An Viễn Chí chỉ là nghe hắn báo cáo... Giờ khắc này, nếu như muốn điều tra Đỗ Cao Thuần, thế tất sẽ ảnh hưởng đến bắc phạt."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trước khi bắc phạt không thể khinh động."

Hàn Hoán Chi nói: "Trước hết phải xác định người này sẽ không động tay chân gì khi đại quân bắc phạt."

"Có thể động tay chân gì?"

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Hắn có thể to gan cỡ nào?"

Hàn Hoán Chi khẽ lắc đầu: "Đừng quên, bệ hạ muốn ngự giá thân chinh đấy."

Ba người lại trầm mặc.

Đông Cung.

Thái tử hoạt động hai cánh tay một chút, lại giơ tay lên xoa xoa cổ: "Thật là mệt đến mức khiến người ta phiền lòng, cổ cũng đau đến mức không chịu nổi..."

Nội thị tổng quản Đông Cung Tào An Thanh cúi đầu nói: "Điện hạ nghĩ xem, sau này điện hạ kế thừa đất nước, có thể còn mệt hơn, vất vả hơn so với hiện tại."

Thái tử thở dài: "Hoàng đế, chí cao vô thượng, chẳng lẽ ngay cả quyền hưởng thụ thanh nhàn cũng không có?"

"Điện hạ, thanh nhàn cố nhiên là tốt, nhưng chuyện của cả một quốc gia đều trên gánh trên vai, làm sao có thể thanh nhàn được? Sự vất vả của điện hạ lúc này, là để thích ứng với sự vất vả sau này, nghĩ xem bệ hạ làm việc như thế nào, điện hạ cũng sẽ có mục tiêu, cũng nên có sự chuẩn bị."

Thái tử nhìn y một cái: "Cũng chỉ là ngươi, có thể từng giờ từng phút ở bên cạnh nhắc nhở ta. Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi đi làm đã sắp xếp thế nào rồi?"

"Đã sắp xếp tiệc chiêu đãi Thẩm Lãnh ở Nghênh Tân Lâu vào ngày mai."

Thái tử lắc đầu: "Không phải ta nói chuyện này."

"Nô tì đã diệt trừ hết những người của Thiên Tự Khoa bị bại lộ, tập hợp bọn họ lại nghị sự, bỏ thuốc mê vào trong thức ăn. Mùi thuốc độc quá mạnh, những người đó võ nghệ đều quá cao cường, một khi nảy sinh nghi ngờ sẽ không dễ ứng phó, mùi thuốc mê đỡ hơn một chút, sau khi những người này sau hôn mê đều đã giết hết. Còn về những người chưa bị bại lộ thì nô tì đã sớm sắp xếp cho bọn họ ẩn nấp ở Kinh Kỳ đạo, không ở Trường An."

"Còn gì nữa không?"

Thái tử nói: "Tên Chung Thượng Lương phế vật này, đường dây bên đó đừng có thêm liên lụy nữa."

"Nô tì đã cắt đứt, bất kể tra như thế nào cũng khó có khả năng tra được Đông Cung."

"Vậy thì tốt."

Thái tử trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Tào An Thanh: "Ngươi nghĩ cách đi nhắc nhở Đỗ Cao Thuần một chút, hắn không thể gặp chuyện nữa."

Tào An Thanh cúi đầu nói: "Đã thông báo rồi."

Thái tử đứng dậy, vừa hoạt động vừa đi đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, thái tử rùng mình một cái: "Nhanh nhất là đầu xuân sang năm phụ hoàng sẽ bắc chinh, đại quân xuất phát đến bắc cương, khí hậu phù hợp để khai chiến... Trong khoảng thời gian này không thể có thêm bất cứ sơ suất gì nữa, sau khi phụ hoàng đến bắc cương, ta chủ trì triều chính, chuyện của Binh bộ lại nằm trong tay Đỗ Cao Thuần, mọi chuyện đều dễ nói, ai cũng có thể xảy ra chuyện, Đỗ Cao Thuần tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."

Bình Luận (0)
Comment