Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 790 - Chương 790: Thẻ Khách Quý Của Quán Mạt Chược

Chương 790: Thẻ khách quý của quán mạt chược Chương 790: Thẻ khách quý của quán mạt chược

Nghênh Tân Lâu.

Thẩm Lãnh nhìn hán tử đang cười ngốc trước mặt mình, không nhịn được mà lắc đầu nói: "Diệp tiên sinh đi Hình bộ nhậm chức, hiện tại ngươi là đại đương gia Lưu Vân Hội rồi, mặc dù ta cũng vui thay cho ngươi, nhưng bản thân ngươi có thể cười kiềm chế một chút không, nhìn bộ dạng này của ngươi giống như mới soán vị vậy."

Hắc Nhãn cười toét miệng: "Gian phòng đó của đông chủ lớn thật, hôm qua là lần đầu tiên ta nhìn nghiêm túc."

Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã: "Nhỏ mọn."

Hắc Nhãn nói: "Quét dọn rất tốn sức."

Thẩm Lãnh: "Càng nhỏ mọn hơn."

"Sau này không biết bao lâu đông chủ mới trở lại một lần, căn phòng lớn như vậy có vẻ trống trải, nhưng mà ta quyết định sau này mỗi ngày đều quét dọn phòng của ông ấy một lần, sau này đông chủ trở về cũng không thể cảm thấy các huynh đệ không có lương tâm, phòng sạch sẽ, khi nào trở lại nhìn cũng thoải mái trong lòng."

Thẩm Lãnh cảm thấy ấm áp: "Ngươi không dọn vào phòng đó ở?"

Hắc Nhãn: "Không ở, không ở, không quen."

Gã duỗi lưng: "Thật ra mặc kệ đông chủ ở Hình bộ hay là trong lầu này, từ đầu đến cuối các huynh đệ đều vẫn coi ông ấy là đương đại đương gia, chỉ là đột nhiên trong lòng có cảm giác là lạ. Ngươi có thể hiểu được không? Chúng ta là thế lực ám đạo đứng đầu Đại Ninh, đương gia là Hình bộ thượng thư..."

Thẩm Lãnh: "Nói bừa, đại ca của thế lực ám đạo đứng đầu Đại Ninh là bệ hạ..."

Hắc Nhãn liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Có một kiểu đắc ý phụng chỉ lăn lộn ám đạo."

Thẩm Lãnh cười ha ha, nhìn chung quanh: "Tối hôm nay thái tử hẹn ta ăn cơm ở đây, ngươi biết rồi chứ."

Hắc Nhãn ừ một tiếng: "Biết, là nội thị tổng quản Tào An Thanh bên Đông Cung đích thân đến đặt hàng, cho nên đêm nay Nghênh Tân Lâu sẽ không đón khách bên ngoài. Dù sao cũng là thái tử điện hạ, bất kể như thế nào cũng là thái tử điện hạ."

Gã nhấn mạnh "thái tử điện hạ" hai lần.

Thẩm Lãnh nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta có chừng mực."

Hắc Nhãn nói: "Tuy rằng chúng ta đều biết thái tử điện hạ tuyệt đối không yên lòng về ngươi, hiện tại thân cận với ngươi cũng là giả vờ, ai cũng không phải kẻ ngốc... Nhưng nể mặt bệ hạ nên vẫn phải hầu hạ tử tế, ngoài mặt cũng phải hòa khí, cho dù không muốn cũng phải ăn bữa cơm này một cách vui vẻ mới được."

Thẩm Lãnh: "Cái này không quan trọng, hắn chính là tỏ rõ thái độ, ta cứ ứng phó với hắn một chút. Quan trọng là khoảng thời gian này ngươi quản thúc các huynh đệ một chút. Diệp tiên sinh vừa đến Hình bộ, những người không phục vẫn luôn nhìn chằm chằm, một đại đương gia của thế lực ám đạo đột nhiên thành Hình bộ thượng thư, đối với rất nhiều người mà nói là không thể chấp nhận, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ sẽ nghĩ cách tìm được nhược điểm của Diệp tiên sinh, ngay cả biết rõ sẽ không quật ngã được Diệp tiên sinh, nhưng vẫn sẽ không nhịn được nhảy ra gây khó dễ."

Hắc Nhãn nói: "Lần trước đông chủ đã nhắc với ta, trong hai năm qua việc kinh doanh của Lưu Vân Hội đều đã rất đứng đắn, sau này phải sẽ phát triển theo phương diện đứng đắn hơn nữa. Chúng ta là đệ nhất thế lực ám đạo, nhưng phát triển thế lực ám đạo không phải ước nguyện ban đầu của chúng ta, chúng ta muốn làm đến mức lớn nhất, chúng ta làm được đến mức lớn nhất mới khiến cho các thế lực ám đạo khác không làm ăn nổi. Các huynh đệ đều hiểu mục đích của chúng ta là thanh lý thế lực ám đạo."

Thẩm Lãnh cười nói: "Thật ra Lưu Vân Hội bị đưa ra ngoài cũng tốt. Khoảng thời gian trước xuất hiện một Nhật Nguyệt Đường, có phải hai ngày nay đã ngoan ngoãn hơn hẳn rồi không?"

"Đúng vậy."

Hắc Nhãn nhíu mày: "Đến tận bây giờ cũng không điều tra ra Nhật Nguyệt Đường này đến từ đâu, nhưng đông chủ và ta đều nghi ngờ có quan hệ với những người của Thiên Tự Khoa chưa bị bại lọ. Nếu xác định thì đủ để chứng minh tuy Mộc Chiêu Đồng đã chết nhưng còn có một bàn tay nắm giữ lực lượng của Thiên Tự Khoa, rốt cuộc có bao nhiêu người, rốt cuộc đề cập liên lụy rộng cỡ nào, vẫn khiến người không chắc chắn."

Gã không nói rõ, nhưng gã biết Thẩm Lãnh cũng rõ bàn tay kia ở đâu.

"Phỏng chừng cho đến tận trước khi bắc phạt bọn họ cũng sẽ không gây phiền phức thêm nữa."

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn: "Trần Không Nắp đâu rồi? Lúc nãy còn ở đây, mới chớp mắt đã đi đâu rồi?"

Hắc Nhãn cười hì hì: "Vừa muốn nói với ngươi, đi, dẫn ngươi đi xem kịch vui."

"Cái kịch vui gì?"

Thẩm Lãnh vẻ mặt tò mò.

Hắc Nhãn nói: "Nhìn sẽ biết, chúng ta đã chuẩn bị hai ngày vì chuyện này rồi."

Hai người từ lầu ba đi xuống dưới, đến đại đường Nghênh Tân Lâu ở lầu một liền nhìn thấy đã có không ít người đều ở đây, ngay cả Trà gia vào trong cung chơi cùng bọn trẻ cũng đã đến đây. Nhìn thấy Thẩm Lãnh đi xuống, Trà gia vẫy tay với hắn, giống như mèo thần tài vậy...

Ngoại trừ Trà gia, Thẩm Lãnh còn nhìn thấy Trần đại bá. Lão nhân gia và Thẩm tiên sinh ngồi ở đó nói chuyện, cũng không biết là thì thầm nói những gì, dù sao thì trông dáng vẻ nói chuyện cũng rất vui vẻ.

Hắc Nhãn đi xuống sau đó khoát tay một cái: "Thời gian sắ đến rồi, bố trí đi."

Các tiểu nhị của Nghênh Tân Lâu bắt đầu động thủ, xem ra đã có chuẩn bị từ trước, thảm màu đỏ nhanh chóng trải xong, trên bàn bày rất nhiều thứ rực rỡ tươi vui. Mà Trần Nhiễm đang mang vẻ mặt nghi hoặc thì bị đẩy đến giữa đại đường, gã nhìn bốn phía, càng nhìn càng cảm thấy sợ.

"Sao ta cảm thấy giống như là các ngươi muốn bán ta đi, có cảm giác đột nhiên trở thành hoa khôi."

Đang nói thì bên ngoài đại đường có người vào, các tiểu nhị của phiếu hào Thiên Cơ gồng gánh đi vào, trên quang gánh cột hoa lớn màu đỏ, nhìn cực kỳ vui vẻ.

Cao Tiểu Dạng cố ý mặc một bộ váy dài thật đẹp cất bước đi vào, sắc mặt hơi ửng đỏ, nhìn giống như là rất căng thẳng, tư thế bước đi cũng đều có chút không được tự nhiên. Nhưng nàng ta lại lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, ưỡn ngực đi đến trước mặt Trần đại bá, khom người cúi đầu: "Đại bá, ta cầu hôn."

Trong nháy mắt Trần Nhiễm liền ngây người, gã bước một bước đến trước mặt Cao Tiểu Dạng: "Ngươi làm gì vậy?"

Cao Tiểu Dạng nhìn gã một cái: "Ta nhớ có người nói với ta là nếu như đi nam cương có thể bình an trở lại sẽ cưới ta, có thể người này đã quên rồi, ta phải cho nhắc nhở hắn một chút."

Trần Nhiễm: "Ta..."

Cao Tiểu Dạng nói: "Ngươi không đến, vậy thì ta đành phải đến, ta biết ngươi sợ cái gì, ta không sợ."

Trần đại bá nhìn Trần Nhiễm nói: "Tên khốn..."

Thẩm tiên sinh: "Khụ khụ..."

Trần đại bá: "Tên khốn... Đứa trẻ ngốc."

Thẩm Lãnh hỏi Hắc Nhãn: "Cao Tiểu Dạng tìm ngươi thương lượng chuyện này?"

Hắc Nhãn nói: "Ta biết Không Nắp lo lắng cái gì. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sinh tử do mệnh, hơn nữa lần bắc chinh này có thể là lần chinh chiến đối ngoại hung hiểm nhất của Đại Ninh từ trước tới nay, không một ai biết sẽ đánh đến mức độ nào, cho nên hắn sợ, sợ nếu mình chết thì chẳng phải là Cao Tiểu Dạng phải thủ tiết? Cô nương tốt như vậy, hắn không đành lòng, nhưng cô nương người ta lại không sợ."

Thẩm Lãnh nói: "Xem Trần Không Nắp phản ứng như thế nào thôi, việc này để cô nương người ta làm đến mức độ này, không thích hợp."

Hắc Nhãn thở dài: "Đúng vậy, trái tự nhiên."

Trong đại đường, Trần Nhiễm im lặng một hồi lâu, nhìn về phía Cao Tiểu Dạng nói rất nghiêm túc: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Cao Tiểu Dạng: "Nghĩ kỹ rồi, ta đã chuẩn bị xong sính lễ cho mình, ta cũng chuẩn bị xong của hồi môn cho mình. Nếu ngươi cảm thấy như vậy vẫn không được, vậy thì chờ sau khi ngươi xuất chinh, ta tự gả vào nhà, ta ở nhà chờ ngươi về."

Trần Nhiễm xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh ở trên bậc thang: "Lãnh Tử, có mang tiền không?"

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nói bao nhiêu."

Trà gia nói: "Ta có mang theo."

Nàng tiến lên, lấy một cái túi vải màu đỏ được gói kỹ đưa cho Trần Nhiễm: "Cầm đi."

Sau đó Trà gia đi đến bên cạnh Thẩm tiên sinh: "Nhường chút đi."

Thẩm tiên sinh: "Nói đùa gì vậy, ta là trưởng bối."

Trà gia bĩu môi một cái: "Ta là người nhà mẹ đẻ của Tiểu Dạng."

Thẩm tiên sinh vội vàng đứng dậy: "Nhường ngươi, nhường ngươi..."

Trà gia ngồi xuống, bên cạnh là Trần đại bá, Trà gia hắng giọng một cái: "Nói đi, có chuyện gì."

Trần Nhiễm hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh lên phía trước: "Trần Nhiễm ta, bằng lòng lấy Cao Tiểu Dạng làm chồng... Phì, không phải, Trần Nhiễm ta bằng lòng lấy Cao Tiểu Dạng làm vợ... Lặp lại lặp lại, khụ khụ, Trần Nhiễm ta, bằng lòng lấy Cao Tiểu Dạng làm vợ, bất kể sau này như thế nào, ta thề sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng ấy, coi nàng ấy như sinh mạng. Con người ta ăn nói vụng về, không biết còn có thể nói những lời hay gì, ta biết ta chỉ nhận định nàngấy, không phải là nàng ấy thì không cưới."

Trà gia nhìn về phía Cao Tiểu Dạng, Cao Tiểu Dạng nói: "Tỷ là người nhà mẹ đẻ, tỷ đừng nhìn muội, lúc này muội phải kiềm chế một chút."

Trà gia nói: "Ta không quá thuần thục, muội cũng biết lúc ấy ta cũng không kiềm chế cho lắm... Có phải có một kiểu khảo nghiệm gì đó không?"

Cao Tiểu Dạng nói: "Hôm nay tỷ là trưởng bối đó."

Trà gia: "Ồ, trưởng bối, ta là trưởng bối..."

Nàng ngồi thẳng người, nhìn về phía Trần Nhiễm nói rất nghiêm túc: "Mang sính lễ đến không?"

Trần Nhiễm vội vàng nói: "Có mang, có mang."

Gã vội vàng cầm hồng bao mà Trà gia vừa đưa cho mình đưa qua bằng hai tay, Trà gia giơ tay ra nhận lấy để sang một bên: "Nói đi, sính lễ có những gì?"

Trần Nhiễm: "Hở?"

Cao Tiểu Dạng cũng sốt ruột: "Hắn đâu biết được, đều là muội chuẩn bị, tỷ hỏi muội, tỷ hỏi muội đi."

Trà gia: "Muội kiềm chế chút!"

Cao Tiểu Dạng: "..."

Trần Nhiễm bỗng nhiên quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên ngực trái: "Sính lễ ở đây."

Tay gã vỗ ngực thật mạnh: "Mạng của ta."

Cao Tiểu Dạng cười, cười rồi mắt đỏ lên, sau đó xoay người đi không nhìn Trần Nhiễm, nước mắt chảy xuống không ngừng, cười rồi khóc, khóc rồi cười. Trà gia vội vàng đứng dậy đi qua ôm nàng ta, vỗ nhẹ trên lưng nàng ta: "Đừng khóc, đừng khóc."

Cao Tiểu Dạng vừa khóc vừa nói: "Tên khốn khiếp này, hắn nói như vậy, muội... muội không biết sao lại không chịu nổi. Trà Nhi tỷ tỷ, có phải muội rất dễ cảm động không?"

Trà gia thở dài: "Thủy sư bọn họ học môn này đấy."

Cao Tiểu Dạng: "Hả?"

Trà gia vội vàng giải thích: "Nói đùa thôi..."

Nàng nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng xua tay, tỏ ý đây không phải là hắn dạy.

Trần đại bá đứng lên, đỏ mắt đi đến trước mặt Trần Nhiễm nói từng câu từng chữ: "Tiểu tử thối, cha rất vui vì con có thể nói như vậy, cha biết cuối cùng con cũng trưởng thành... Ta sẽ bày tỏ thái độ tại đây, Tiểu Dạng cô nương đối tốt với con là phúc phận do con đã tu luyện được từ đời trước, nếu có một ngày nào đó con có lỗi nó, ta sẽ đánh gãy cái chân chó của con!"

Trần Nhiễm: "Cha, cha yên tâm, nếu sau này ta có lỗi với nàng ấy, con tự đánh gãy chân chó của con."

Cao Tiểu Dạng lau nước mắt đi tới, lấy ra một vật đưa cho Trần Nhiễm: "Trước khi gả cho ngươi, giải thích một chút về cái này trước đã. Lúc trước ngươi không ở nhà, ta phát hiện thấy nó lúc giặt y phục cho ngươi, hình như rất quý giá."

Trần Nhiễm nhận lấy nhìn nhìn: "Cái này..."

Trần đại bá giơ tay ra cầm đồ xem thử: "Đây là cái gì?"

"Cái này..."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh xin giúp đỡ, Thẩm Lãnh cũng đến xem thử: "Cái này à, đây là thẻ khách quý của quán mạt chược Xuân Hương Lâu ở sông Tiểu Hoài, ừm... thẻ khách quý của quán mạt chược."

Cao Tiểu Dạng hừ một tiếng: "Thẻ khách quý tiêu phí không thấp nhỉ."

Trần đại bá: "Của quán mạt chược à, ta thu lại cho con!"

Ông trừng mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Còn trẻ tuổi mà đánh mạt chược cái gì, sau này ta đi là được."

Ông nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Sau này hai chúng ta đi."

Thẩm tiên sinh: "..."

Trà gia nhìn Thẩm Lãnh cười cười: "Chàng biết rất rõ về thẻ khách quý của quán mạt chược Xuân Hương Lâu ở sông Tiểu Hoài nhỉ."

Thẩm Lãnh: "Ta đến nhà bếp xem thử lát nữa ăn gì."

Bình Luận (0)
Comment