Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Hoàng đế uống một ngụm trà cổ họng mới đỡ hơn một chút, có thể vì mấy ngày ở trên triều đình đã quát tháo hơi lớn tiếng vì giận dữ, mấy ngày nay cổ họng đều không thoải mái, giọng nói phát ra khàn khàn, hoàn toàn khác với giọng nói trước đây.
Nhưng kiểu khàn này nghe lại có một chút hấp dẫn.
"Khang Vi đã khởi hành đến Bình Việt đạo, đi sớm để làm quen với chuyện với Bình Việt đạo, để Diệp Khai Thái hướng dẫn hắn một thời gian, sau đó Diệp Khai Thái đi Vân Hải đạo... Hôm qua Nguyên Đông Chi chạy đến chỗ trẫm khóc lóc kể lể, đã nói rất nhiều, trẫm cũng hơi động lòng. Khang Vi thực sự là một người có năng lực, chỉ là quá câu nệ hình thức."
Hoàng đế liếc nhìn Lại Thành: "Trẫm để Khang Vi đi Bình Việt đạo, khanh làm thủ phụ, sao không thấy khanh cảm kích sụt sùi thể hiện lòng trung thành?"
Lại Thành nói: "Bệ hạ điều thần từ Ngự sử đài đến Nội các, bổng lộc không tăng."
Hoàng đế: "Trẫm vừa nhớ ra Công Xa Hữu vu oan Thẩm Lãnh, người của Ngự sử đài không điều tra rõ ràng đã ăn nói bừa bãi trên triều đình. Có phải trẫm vẫn chưa phạt chuyện này không?"
Lại Thành: "Thần tạ bệ hạ, thần cảm kích rớt nước mắt."
Hoàng đế hừ một tiếng, chuyển bản tấu chương trong tay cho Lại Thành: "Xem thử đi, đây là tố cáo khanh, nói khanh quản lý không nghiêm, tùy ý làm bậy, không xứng làm thần tử... Tự nghĩ xem, trẫm nên phạt khanh như thế nào."
Lại Thành nào dám xem thật, sau khi nhận tấu chương lại hơi vô lại nói: "Lầm trước thần đã bị trừ bổng lộc hai năm, khoảng thời gian này đều là nợ nần chồng chất. Bệ hạ cũng không muốn để người ngoài nói lung tung, nói thủ phụ đại học sĩ đương triều nghèo đến mức không có ăn."
Hoàng đế nói: "Vậy thì khanh nghĩ cách để trẫm cảm thấy có thể không trừ bổng lộc đi."
"Thần viết một bản kiểm điểm vậy. Thần cùng tất cả mọi người trong Ngự sử đài viết một bản tấu thỉnh tội, kiểu như khẳng định chắc chắn rằng vô cùng hối tiếc."
Hoàng đế nói: "Để xem đã."
Lại Thành cười hì hì nói: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Đang nói thì Đại Phóng Chu từ bên ngoài đi vào, cúi đầu nói: "Bệ hạ, Lễ bộ thượng thư Vương Hoài Lễ Vương đại nhân cầu kiến."
Vương Hoài Lễ cũng là thành viên Nội các, một trong các thứ phụ.
Hoàng đế gật đầu: "Để ông ta vào."
Vương Hoài Lễ từ bên ngoài đi vào, khom người vái lạy: "Thần bái kiến bệ hạ."
Ông ta đứng thẳng người lên: "Bệ hạ, vừa mới nhận được cái này."
Ông ta đưa thứ đang cầm trong tay cho hoàng đế: "Hoàng đế An Tức quốc Già Lạc Khắc Lược phái người gửi đến, nói là muốn phái một sứ đoàn đến yết kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, mong muốn hai nước giao hảo."
Hoàng đế cầm tờ quốc thư kia mở ra xem, hơi nhướn lông mày lên: "Giao hảo? Thời gian trước hãn hoàng Tang Bố Lữ của Hắc Vũ quốc vừa mới chơi trò này. Hắn ta muốn động thủ với Nhật Lang quốc cho nên phái người đi vạn dặm xa xôi gửi một tờ quốc thư đến, bảy tám phần mười là muốn vừa phái người nói chuyện với Đại Ninh vừa tấn công Nhật Lang quốc, thuận tiện còn có thể để sứ đoàn nhìn kỹ Đại Ninh là như thế nào, thăm dò một chút thông tin.
Vương Hoài Lễ nói: "Vậy thì từ chối bọn họ?"
Hoàng đế trầm ngâm một lát: "Không cần, muốn đến thì để bọn họ đến."
Vương Hoài Lễ cúi đầu nói: "Thần hiểu rồi."
Hoàng đế hỏi: "Nói đến Tang Bố Lữ, hôm qua khanh cũng gửi vào một tờ quốc thư, còn là thư do chính Tang Bố Lữ viết, lần này hắn thật sự muốn gặp trẫm bàn chuyện đàng hoàng. Hắc Vũ quốc thế cục hỗn loạn, chắc hẳn hắn cũng đã hiểu quốc sư Tâm Phụng Nguyệt của Hắc Vũ muốn để hắn làm bia đỡ tên để ngăn cản đại quân bắc phạt của Đại Ninh trẫm. Nhưng trận chiến này đánh xong, Tang Bố Lữ biết mình chắc chắn phải chết, hắn không thể không chống cự, chỉ cần chống cự thì toàn bộ tổn thất là lực lượng của hắn chứ không phải của quốc sư Hắc Vũ, cho nên tính như thế nào hắn cũng thua."
Vương Hoài Lễ nói: "Sứ đoàn của Hắc quốc đang chờ ở ngay bắc cương, đã đợi suốt ba tháng rồi."
"Truyền chỉ cho Võ Tân Vũ, bảo hắn phái người hộ tống sứ đoàn đến Trường An."
Hoàng đế cười: "Để người của sứ đoàn Hắc Vũ đến Trường An ăn ngon sống tốt."
Vương Hoài Lễ chợt hiểu ra: "Ăn ngon sống tốt chơi vui nhưng không thể bàn chuyện tốt đẹp, thậm chí muốn bàn cũng không thể bàn. Tang Bố Lữ còn ở bắc cương chờ người của hắn gửi tin tức về, đại quân bắc phạt của Đại Ninh đã xuất phát rồi."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Cứ sắp xếp như vậy đi. Nếu không có bất ngờ gì, chắc hẳn người An Tức cũng đang ở nam cương chờ, cũng để bọn họ đến, đều đến Trường An xem thử."
Vương Hoài Lễ nói: "Thần tuân chỉ, thần cáo lui trước."
Hoàng đế nói: "Đi đi."
Sau khi Vương Hoài Lễ ra ngoài, hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Người An Tức muốn đến thăm dò chi tiết, người Hắc Vũ muốn đến thăm dò chi tiết, trẫm đột nhiên có cảm giác tự hào, những nước được gọi là cường quốc đó vẫn phải nể mặt Đại Ninh."
Lại Thành nói: "Hôm trước thần đã nói chuyện chi tiết với Thẩm Lãnh, hắn đặc biệt nhắc đến chuyện eo biển Nhật Lang quốc với thần. Hắn nói nếu có thể khống chế được eo biển, mỗi năm chỉ riêng việc thu phí qua đường của các thương thuyền qua lại đã là một khoản thu nhập lớn. Chủ yếu nhất là thắt chặt eo biển cũng tương đương với thắt chặt cổ họng của các nước phía tây nam, cho hắn đề nghị nếu thật sự quyết định chuyện đô hộ phủ An Lang, nên chọn vị trí của đô hộ phủ gần eo biển. Thứ nhất là có thể khống chế mạch máu kinh tế, thứ hai là thủy sư của chúng ta tiếp ứng cũng dễ dàng hơn."
"Trẫm không biết địa hình của bên đó, trẫm đã xem qua bản đồ phác thảo mà Thẩm Lãnh vẽ, vị trí của eo biển Nhật Lang quả thực rất quan trọng. Hãy làm theo lời hắn nói, cấp bậc của đô hộ phủ An Lanh định là chính tứ phẩm, có quyền tự quyết định khi nguy cấp, mau chóng sắp xếp làm ấn chương, lựa chọn nhân viên, cố gắng để nhân viên đến nơi trước mùa hè, mau chóng bàn bạc xong xuôi với người Nhật Lang."
Lại Thành nói: "Thần đã đang sắp xếp rồi."
Hoàng đế đứng dậy, hoạt động một chút: "Chuyện bên Binh bộ như thế nào rồi? Bây giờ đã là thánh chạp, qua tết nghỉ ngơi thêm hai tháng nữa, đầu tháng 3 trẫm sẽ quyết định đi bắc cương. Trải qua mấy năm, điều chuyển chiến binh từ các lộ qua, vận chuyển lương thảo qua, và cả các chuyện khác đều đã chuẩn bị thỏa đáng, tháng 3 trẫm xuất phát, đi nhanh một chút thì tháng 5 có thể đến bắc cương. Từ tháng 5 đến tháng 10 là khoảng thời gian thích hợp nhất để khai chiến, qua tháng 10 sẽ không dễ tiến binh nữa..."
Lại Thành nói: "Bệ hạ, thần vẫn muốn khuyên bệ hạ lần nữa, ngự giá thân chinh, quan hệ trọng đại, nếu không phải tất yếu..."
"Đừng khuyên nữa."
Hoàng đế cười: "Trận chiến này, trẫm tất nhiên phải đi."
Lại Thành cúi đầu nói: "Thần biết... Chuyện của Binh bộ do thị lang Đỗ Cao Thuần sắp xếp, quân đội các lộ, lương thảo chu cấp đều đã sắp xếp ổn thỏa. Bên đông bắc tân binh do Mạnh Trường An huấn luyện đã có sức chiến đấu với người Hắc Vũ, bên tây bắc tân binh do Đường gia huấn luyện đã có thể lên chiến trường bất cứ lúc nào. Hiện nay bắc cương có hơn năm mươi vạn binh lực, Mạnh Trường An và Đường gia có thể cung cấp hai mươi vạn binh mã cho bắc chinh, cộng thêm chiến binh các lộ được điều qua, cấm quân mà bệ hạ sẽ mang theo khi bắc chinh, đoán chừng binh lực thấp nhất cũng có tám mươi vạn. Nếu như cộng thêm mười vạn kỵ binh mà đại ai cân Vân Tang Đóa đã hứa điều từ thảo nguyên qua, nhóm binh lực tập kết đầu tiên sẽ có chín đến mười vạn. Binh bộ điều tiết nhanh mà không loạn, trật tự đâu ra đó."
"Đỗ Cao Thuần người này năng lực không tệ."
Hoàng đế liếc nhìn Lại Thành một cái: "Khanh nghĩ thế nào?"
Lại Thành hơi há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hoàng đế nói: "Muốn nói gì?"
Lại Thành lắc đầu: "Không có gì, năng lực của Đỗ đại nhân quả thực rất mạnh."
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lại Thành, trẫm vẫn lựa chọn tin tưởng mỗi một người, bọn họ đều là thần tử của trẫm."
Lại Thành giật mình.
Kinh Kỳ đạo, Nghĩa Huyện.
Nghĩa Huyện là nơi đóng quân của Giáp Tử doanh, cách Trường An ba trăm dặm. Nghĩa Huyện là vựa lương thực lớn nhất của Kinh Kỳ đạo, nơi đây đất đai phì nhiêu, sản lượng lương thực hàng năm đều cao hơn các huyện chung quanh. Năm đó quyết định đặt Giáp Tử doanh ở Nghĩa Huyện không chỉ là vì nơi này có thể chấn giữ tuyến đường quan trọng từ phía tây đến Trường An, còn bởi vì ở đây có kho lương lớn thứ hai Kinh Kỳ đạo.
Kho Nghĩa Hưng nằm ở một bên núi Bảo An của Nghĩa Huyện, sát bên kho Nghĩa Hưng chính là đại doanh của Giáp Tử doanh.
Cách đại doanh hơn năm mươi dặm, một đội kỵ binh hộ tống xe ngựa chạy về phía trước. Hôm trước sau khi ra khỏi Trường An đội ngũ này liền đi thẳng về hướng tây, dọc đường chỉ dừng lại một lần. Trong xe ngựa là đương kim Binh bộ thị lang của Đại Ninh, Đỗ Cao Thuần, một ngôi sao mới nổi lên trong triều đình. Nắm hay hắn ta mới ba mươi ba tuổi, sẽ không một ai nghi ngờ hắn ta có thể trở thành Binh bộ thượng thư, thành viên Nội các trước bốn mươi tuổi.
Binh bộ thượng thư An Viễn Chí đã già, làm việc lực bất tòng tâm. Bắt đầu từ năm ngoái An Viễn Chí cũng dần dần đẩy Đỗ Cao Thuần lên phía trước, đây là một kiểu mới cũ luân phiên tất nhiên, ông ta để Đỗ Cao Thuần lộ diện nhiều là đang lót đường cho Đỗ Cao Thuần tiếp nhiệm Binh bộ thượng thư.
Trong xe ngựa, Đỗ Cao Thuần đang nhắm mắt nghe nam nhân trung niên ngồi trước mặt mình nói, thi thoảng lại cau mày lại.
Người ngồi đối diện hắn ta là Tuần Trực.
"Các lão đã đi rồi."
Tuần Trực nói với ngữ khí bình thản: "Nhưng các lão đã định đại thế nên chúng ta chỉ cần tiếp tục đi theo phương hướng mà các lão đã định sẵn. Ngươi là người các lão coi trọng nhất, đối với ngươi mà nói thời kỳ này lại là lúc quan trọng nhất, bởi vậy nên ngươi phải cực kỳ cẩn thận."
Đỗ Cao Thuần mở mắt ra: "Tuần Trực tiên sinh, có vài lời ta vẫn muốn nói nhưng đều nhẫn nhịn, hôm nay không nhịn được nữa... Ta có thể đoán được đại khái mục tiêu cuối cùng của các ngươi là gì, tuy cho đến tận bây giờ các ngươi cũng chưa từng nói với ta nhưng mưu đồ của các ngươi quá lớn, lớn đến mức có thể làm tổn hại đến cơ nghiệp Đại Ninh. Lẽ nào trong lòng các ngươi không sợ sao? Nếu một khi Hắc Vũ cắn ngược lại, từ Trường An về phía bắc chính là chiến trường, dân chúng lầm than, quốc lực suy yếu, hàng vạn người chết bởi chiến tranh."
Tuần Trực cười: "Đây là cục diện mới thay cũ tất nhiên sẽ xuất hiện, có vấn đề gì?
Đỗ Cao Thuần trầm mặc một lát: "Ta là Ninh thần."
Tuần Trực cau mày: "Ngươi nên hiểu, ngươi có thể có địa vị như ngày hôm nay là ân huệ của các lão."
"Ta không cho là tất cả."
Sắc mặt Đỗ Cao Thuần hơi trắng nhợt: "Ngươi nói với ta những lời này hết lần này đến lần khác, nhấn mạnh rằng không có các lão thì không có ta hôm nay hết lần đến lần khác, vậy ta hỏi ngươi một lần, nếu như không có hoàng hậu nương nương, không có các lão, bản thân ngươi có là bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện giờ không?"
Tuần Trực ngẩn ra: "Đỗ đại nhân, có phải ngươi hơi càn rỡ rồi không?"
"Người càn rỡ là ngươi."
Đỗ Cao Thuần nói: "Lúc trước ta đã làm những gì, trong tình huống không dính dáng đến bệ hạ, không dính dáng xâm phạm đến căn cơ quốc gia của Đại Ninh, cho dù là trái với lương tâm của ta, ta làm là để trả ơn, nhưng ta không hy vọng có người uy hiếp ta."
Hắn ta rướn người về phía trước, nhìn vào mắt Tuần Trực: "Ta là Binh bộ thị lang của Đại Ninh, hậu thuẫn cho sinh tử thành bại của đại quân bắc phạt có trăm vạn người. Các lão cố ý bảo ngươi sắp xếp cho ta làm những chuyện nhỏ không tổn hại đến quốc gia thì ta làm, nhưng nếu dính dáng đến đại quân trăm vạn, dính dáng đến cơ nghiệp Đại Ninh, xin lỗi Tuần Trực tiên sinh, ngươi có thể thử xem có thể loại trừ được ta hay không. Nếu có thể, Đỗ Cao Thuần ta chờ đợi mọi lúc, nếu như không thể thì im miệng đi."
Đỗ Cao Thuần nhìn vào mắt Tuần Trực nói: "Ngoài ra, ngươi đừng nhắc đi nhắc lại với ta cái gì mà tất cả mọi thứ của ta hiện giờ đều là nhờ các lão mới có. Cho dù ta thừa nhận đây là ân huệ của các lão thì có liên quan gì đến ngươi, ngươi lấy gì để đứng trên cao nhìn xuống?"
Sắc mặt Tuần Trực trắng bệch, im lặng một lát rồi nói: "Dừng xe. Đỗ đại nhân, tự giải quyết cho thỏa đáng."
"Cảm ơn ý tốt của Tuần Trực tiên sinh, xin Tuần Trực tiên sinh ghi nhớ một câu. Tuy ta là văn nhân nhưng bắt đầu kể từ ngày mặc quân phục đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, cùng lắm cũng chỉ là chết."