Các vệ chiến binh khác đều không thể so sánh được với tầm quan trọng và tính đặc biệt của Giáp Tử doanh. Thủ vệ Trường An, chỉ điểm này cũng đủ để chứng tỏ tất cả, bất kể là binh lực hay trang bị, Giáp Tử doanh đều là mạnh nhất trong các vệ chiến binh, thậm chí có thể đem so sánh với tứ cương hổ lang, cho nên không cần nói cũng biết phân lượng của tướng quân Giáp Tử doanh nặng cỡ nào.
Tiết Nhượng đã ngồi ở vị trí tướng quân Giáp Tử doanh này mười năm, mười năm trước bệ hạ điều ông ta từ đông cương Đao Binh đến đây, dường như mới ngày hôm qua. Có lúc Tiết Nhượng hồi tưởng lại cuộc sống ở đông cương Đao Binh vẫn hiện lên rất rõ ràng trong đầu.
Ông ta biết tại sao mình lại trở thành tướng quân Giáp Tử doanh. Hai mươi mấy năm trước, đại tướng quân Bùi Đình Sơn suất lĩnh chín ngàn đao binh thẳng tiến đến Trường An, chặn cổng thành ngăn cản thế tử Lý Tiêu Nhiên, uy vọng của đại tướng quân theo đó mà đạt đến đỉnh cao.
Mà khi đó duy nhất chỉ có Giáp Tử doanh muốn hành động, tám vạn cấm quân còn chưa động nhưng đại quân Giáp Tử doanh đã xuất phát, cuối cùng nhận được tin tức bệ hạ Lý Thừa Đường đã vào Trường An nên Giáp Tử doanh mới không chạy đến ngoài thành Trường An.
Từ đó về sau, Giáp Tử doanh chính là một cái gai trong lòng bệ hạ. Khi Tiết Nhượng đến Giáp Tử doanh vào mười mấy năm trước, tướng quân chiến binh của Giáp Tử doanh đã thay bốn người, đến rồi lại đi, không ai có thể ngồi vững. Bệ hạ chỉ dùng mười mấy năm để thay máu cho Giáp Tử doanh, đợi khi Tiết Nhượng tới thì Giáp Tử doanh lúc đó đã hoàn toàn khác Giáp Tử doanh của mười mấy năm trước.
Ông ta biết rõ tầm quan trọng của Giáp Tử doanh cho nên mười năm nay không dám có chút lười biếng nào.
Nhưng mà thời gian gần đây ông ta cảm thấy có chút khác thường, còn về phần khác thường ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra.
Thân binh ở ngoài cửa đi vào nói là Binh bộ thị lang Đỗ đại nhân đến, Tiết Nhượng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón. Dựa theo cấp bậc mà nói ông ta cao hơn Đỗ Cao Thuần, nhưng ai cũng biết Đỗ Cao Thuần là ứng viên duy nhất ch chức Binh bộ thượng thư tương lai. Tuy rằng hiện tại Đỗ Cao Thuần vẫn chưa vào Nội các nhưng vài năm sau tất nhiên có thể vào, Binh bộ thượng thư là chính nhị phẩm nhưng Nội các thứ phụ là tòng nhất phẩm, gần như vị cực nhân thần.
Đỗ Cao Thuần bước nhanh vào, lúc nhìn thấy Tiết Nhượng liền cười: "Tiết tướng quân!"
Hắn ta là người dưới trướng Tiết Nhượng đi ra, làm việc ở Giáp Tử doanh mấy năm, làm đến phó hành quân, mà đối với khả năng của người này, tất nhiên Tiết Nhượng hiểu đến mức không thể hiểu hơn.
"Đỗ đại nhân."
Tiết Nhượng chắp tay.
Đỗ Cao Thuần đi nhanh vài bước: "Tướng quân tuyệt đối đừng khách khí như thế, ta là người của Giáp Tử doanh đi ra, vĩnh viễn cũng sẽ không quên."
Tiết Nhượng cười ha ha, kéo tay Đỗ Cao Thuần đi vào trong phòng: "Là tới nói cho ta biết tin tốt gì? Ta nhờ ngươi giúp ta nói với bệ hạ lúc thân chinh thì mang Giáp Tử doanh ta cùng lên phía bắc, thế nào, có phải là được rồi không?"
Đỗ Cao Thuần lắc đầu: "Không..."
Tiết Nhượng sửng sốt: "Bệ hạ không đồng ý?"
"Các vị đại nhân Nội các đã thương lượng, liền phủ định chuyện này, sau đó lại tấu xin bệ hạ, bệ hạ cũng thấy không thỏa đáng. Giáp Tử doanh đóng ở Kinh Kỳ đạo thì Trường An không phải lo lắng, lúc bắc phạt tất nhiên cấm quân sẽ theo bệ hạ lên phía bắc, nếu Giáp Tử doanh cũng đi, phòng bị của Kinh Kỳ đạo trống trải... Tướng quân, không phải lo lắng sẽ có chuyện gì, mà là nhất định phải chuẩn bị ứng phó với chuyện gì đó sẽ phát sinh, cho nên không thể động đến Giáp Tử doanh."
Tiết Nhượng thở dài một hơi: "Thật ra ta cũng đã biết trước, chắc chắn Giáp Tử doanh sẽ không lên phía bắc."
Ông ta liếc mắt nhìn Đỗ Cao Thuần một cái có vẻ hơi tiếc nuối: "Vậy Đỗ đại nhân tới là có chuyện quan trọng gì?"
"Tuy rằng Giáp Tử doanh không thể theo quân lên bắc, nhưng bệ hạ định điều động một nửa phụ binh và xe từ Giáp Tử doanh, cho nên ta đặc biệt đến đây thương lượng với tướng quân một chút."
"Cái này cũng không tính là chuyện gì, không cần ngươi đích thân đi một chuyến."
Tiết Nhượng cười nói: "Bệ hạ có chỉ ý, đừng nói là một nửa phụ binh và xe, mang tất cả đi thì có làm sao? Chẳng lẽ ta sẽ lại nói với bệ hạ là chuyện đó không thể được ư."
Đỗ Cao Thuần cười: "Đa tạ tướng quân, ngoài ra..."
Hắn ta nhìn chung quanh, Đỗ Cao Thuần lập tức hiểu ý: "Các ngươi ra ngoài hết đi, ta và Đỗ đại nhân thương nghị mấy chuyện quan trọng."
Tất cả mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Đỗ Cao Thuần nhìn về phía Tiết Nhượng: "Tướng quân, có một câu ta nhất định phải hỏi ông, vẫn mong tướng quân nói thật."
Tiết Nhượng nhìn sắc mặt nghiêm nghị của hắn ta, cũng ngưng cười: "Ngươi hỏi đi."
"Tướng quân."
Đỗ Cao Thuần hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc hỏi: "Mấy năm gần đây, có người âm thầm liên lạc với tướng quân hay không?"
"Ngươi muốn nói gì?"
Sắc mặt của Tiết Nhượng có chút thay đổi.
Đỗ Cao Thuần nói: "Tướng quân, nếu có người âm thầm nói những gì với ông, ta hy vọng tướng quân suy nghĩ lại... Chỉ là chuyện phụ binh và xe, quả thật ta không cần phải tự mình đi một chuyến, nhưng chuyến đi này ta không đến không được. Ta sẽ thành thật với tướng quân, khoảng thời gian này có người đã bí mật đến tìm ta, tuy rằng chưa nói yêu cầu nhưng lại đưa tới một khoản bạc lớn, đã bị ta cự tuyệt."
Tiết Nhượng đi tới đi lui trong phòng: "Ngươi nói là... trước khi đại quân lên phía bắc có người muốn mua chuộc ngươi?"
Đỗ Cao Thuần gật đầu: "Tướng quân, ta làm việc dưới trướng ông nhiều năm nên biết rõ thái độ làm người của tướng quân, lòng trung thành của tướng quân đối với Đại Ninh, đối với bệ hạ cũng có trời đất chứng giám, chỉ là ta sợ."
Tiết Nhượng nói: "Ngươi sợ gì?"
Đỗ Cao Thuần chỉ về hướng đông, Tiết Nhượng ngẩn ra.
Trầm mặc rất lâu, Tiết Nhượng nhìn về phía Đỗ Cao Thuần: "Ngươi nên tin tưởng ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bất kể là có người hối lộ ta hay là bức bách ta, ta vĩnh viễn đứng về phía bệ hạ. Vừa rồi ngươi chỉ hướng đó, ta coi như không nhìn thấy, cũng mong ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, đó chính là thái tử Đại Ninh... Ngươi cũng nên hiểu, đó là lựa chọn của bệ hạ, trung với bệ hạ, trung với Đại Ninh, đây là quy tắc làm quan làm người của ta."
Cuối cùng Đỗ Cao Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy là tốt nhất, ta cứ cảm thấy gần đây bầu không khí có chút không ổn."
Tiết Nhượng lắc đầu: "An tâm làm việc của bản thân chúng ta, những chuyện khác... chúng ta mặc kệ là được. Chuyện của thiên gia, không có chuyện nhỏ."
Đỗ Cao Thuần có một câu muốn hỏi nhưng không dám hỏi ra. Thật ra cho dù hắn ta không hỏi thì cũng biết rất rõ lựa chọn của Tiết Nhượng. Lòng trung thành của Tiết Nhượng đối với bệ hạ không chỉ là với một mình bệ hạ, còn có hoàng tộc Lý gia, còn có Đại Ninh chính thống, hắn ta tin tưởng Tiết Nhượng sẽ không bị ai mua chuộc, hơn nữa Tiết Nhượng cũng không phải người của hệ Mộc Chiêu Đồng. Lúc trước bệ hạ điều ông ta từ đông cương Đao Binh đến đây cũng đủ để chứng tỏ sự tín nhiệm đối với ông ta.
Nhưng cũng không biết làm sao, trong lòng Đỗ Cao Thuần lại âm ỉ bất an.
Thành Trường An.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn Trần Nhiễm đang căng thẳng đến nỗi run rẩy với vẻ khinh thường: "Nhìn bộ dạng sợ hãi của ngươi xem. Trên chiến trường cũng chưa từng sợ hãi, sao làm tân lang mà ngươi lại sợ đến như vậy... Ngươi tin ta đi, ta là người từng trải, hoàn toàn không cần căng thẳng, cũng không cần sợ hãi."
Trần Nhiễm: "Ta là lần đầu!"
Thẩm Lãnh: "Ta có nên nói với Cao Tiểu Dạng, trong câu nói này của ngươi còn có ý muốn có lần thứ hai không?"
Trần Nhiễm: "Lãnh Tử, ngươi có kinh nghiệm, ngươi nói cho ta biết ta phải nói gì trong ngày đại hôn?"
Thẩm Lãnh: "Tổng kết lại, cảm ơn trời đất cảm ơn cha mẹ, kính trà mời rượu vào động phòng."
Trần Nhiễm: "Khâu nào đáng sợ nhất?"
"Vào động phòng..."
Trần Nhiễm: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Tin ta đi, ngươi sẽ có thể hội."
Trần Nhiễm: "Chuyện như vào động phòng thì có gì đáng sợ, cũng không phải ta chưa từng đến sông Tiểu Hoài, chẳng lẽ danh xưng lãng tử sông Tiểu Hoài là hư danh?"
Thẩm Lãnh: "Ha ha."
Trần Nhiễm nói: "Có phải là ta nên thể hiện non nớt một chút, giống một thiếu niên cái không hiểu cái gì cả hay không?"
Thẩm Lãnh nói: "Từ việc ngươi xem thường chuyện vào động phòng là đã biết ngươi là một thiếu niên không hiểu cái gì cả rồi, còn dùng giả vờ?"
Trần Nhiễm không ngừng xoa tay: "Không được, không được. Bây giờ ta muốn trốn, thật đấy, trước giờ đều chưa từng sợ như vậy. Ngươi nói có khi nào Cao Tiểu Dạng cũng sợ không?"
Nghênh Tân Lâu, một gian phòng khác.
Một đám đại tẩu của Lưu Vân Hội vây quanh Cao Tiểu Dạng mồm năm miệng mười dạy nàng ta nên làm như thế nào, ai ai cũng đều có vẻ mặt hãy tin ta, ta là người từng trải. Có những câu Cao Tiểu Dạng nghe xong liền mặt đỏ tim đập nhanh, lại cảm thấy có chút tò mò.
"Tiểu Dạng cô nương."
Một vị đại tẩu của Lưu Vân Hội ôn tồn nói: "Ngươi đừng sợ, chuyện thế này lần đầu tiên đều là nữ hài tử khá căng thẳng, người nam đều sẽ giả vờ giống như cái gì cũng biết nhưng thật ra là nam nhân bọn họ căng thẳng đến mức không biết nên làm gì. Lúc đại ca ngươi và ta thành thân, tay chân đều run nhưng vẫn giả vờ trấn định. Ngươi chỉ cần nhớ, vào động phòng, vào động phòng, từ mấu chốt là vào và..."
Trà gia lập tức che miệng đại tẩu: "Tẩu tử đừng nói..."
Cao Tiểu Dạng đỏ mặt đến mức chỉ mong chui vào trong kẽ đất nứt.
Đại tẩu cười hì hì: "Được rồi, được rồi, ta không nói, đừng sợ, thật đấy. Mới đầu là nữ nhân chúng ta sợ, qua không bao lâu thì là nam nhân bọn họ sợ! Một ánh mắt của ngươi là bọn họ đã sợ rồi."
Cao Tiểu Dạng tò mò hỏi: "Vậy tẩu tử, đại ca trong nhà tẩu cũng sợ tẩu sao?"
Đại tẩu hừ một tiếng: "Trước kia sợ, hiện tại? Hiện tại hai chúng ta thuần khiết đến mức cùng giống như không phải là phu thê..."
Trà gia liền phát hiện các đại tẩu của Lưu Vân Hội này là một đám người rất thần kỳ, giống như sau khi họ thành thân đã mở ra cánh cửa lớn của một thế giới lớn, cả người đều thăng hoa... Ngày bình thường cũng không dám nói chuyện phiếm với bọn họ nhiều, mới bắt đầu trò chuyện còn đứng đắn, chỉ vài câu sau là cong quẹo rồi.
"Đồ đã chuẩn bị xong hết rồi."
Trà gia nhìn Cao Tiểu Dạng nói: "Chuyện gì cũng không cần lo lắng. Ta đã mời Diệp tiên sinh đến chứng hôn cho muội, muội chỉ cần đi hết từng bước từng bước một theo như chúng ta dạy muội là được. Tuyệt đối phải nhớ lúc ăn sủi cảo hỏi muội là sinh hay không sinh, muội nhất định phải lớn tiếng nói sinh."
Cao Tiểu Dạng: "Biết... biết rồi."
Lầu một Nghênh Tân Lâu, Trần đại bá nhìn Thẩm tiên sinh: "Ta hơi sợ."
Thẩm tiên sinh nói: "Ông chừng này tuổi rồi còn sợ cái gì? Yên tâm đi."
Trần đại bá: "Lúc Lãnh Tử và Trà Nhi thành thân, ông có sợ không?"
Thẩm tiên sinh ngẫm nghĩ: "Chuyện khác thì cũng không lo lắng, ta chỉ sợ hai người bọn họ nhân lúc thành thân cũng làm luôn cả chuyện kết bái nữa."
Trần đại bá nói: "Bao năm nay ta vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi Trần Nhiễm lớn không dễ dàng, hiện giờ nó sắp thành thân rồi, cuối cùng gánh nặng trên vai ta cũng sắp được đặt xuống, nhiều năm như vậy bảo vệ nó giống như con gà mái, ngẫm lại thật là... Không nói nữa, không nói nữa, phải vui vẻ."
Thẩm tiên sinh: "Gà mẹ không dễ làm đâu."
Trần đại bá: "Rõ ràng là gà..."
Thẩm tiên sinh sợ tới mức khẽ run rẩy: "Im miệng!"
Cùng lúc đó, Đông Cung.
Thái tử liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái: "Ta nghe nói tướng quân thân binh doanh dưới trướng Thẩm Lãnh là Trần Nhiễm sắp đại hôn? Ngươi đi chuẩn bị một phần quà mừng, đêm nay lúc ta ăn cơm cùng Thẩm Lãnh thì mang theo qua đó."
Tào An Thanh lên tiếng: "Nô tì sẽ đi chuẩn bị ngay."
Y đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trời, cực kỳ chói mắt.
Nhưng y lại cười.
Y lẩm bẩm nói: "Quà mừng sao? Các lão thi cốt chưa lạnh, là phải tặng một phần quà mừng cho các ngươi."