Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 793 - Chương 793: Hai Bữa Cơm

Chương 793: Hai bữa cơm Chương 793: Hai bữa cơm

Buổi chiều Nghênh Tân Lâu đã treo bảng ở bên ngoài, buổi tối không kinh doanh. Thị vệ bên Đông Cung cũng đã đến từ sớm, chỗ sáng chỗ tối đều bố trí người, ngay cả cấm quân cũng điều động nhân mã, canh gác ở chỗ các bách tính không nhìn thấy.

Bệ hạ là người rất khiêm tốn cho nên thái tử cũng không dám quá khoa trương. Lúc trời tối gã ta ngồi trên một chiếc xe ngựa không có giáo huy đến, lúc xuống xe nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng chờ ở cửa liền bước nhanh hơn, trên mặt là nụ cười thân thiết không có một chút sơ hở nào.

"Thẩm tướng quân, đã đợi lâu rồi."

Thẩm Lãnh khom người vái lạy: "Bái kiến điện hạ, thần cũng mới đến."

Thái tử lập tức đỡ tay của Thẩm Lãnh: "Hôm nay chúng ta không kể quân thần, ta thật lòng xem Thẩm tướng quân là bằng hữu, Thẩm tướng quân hà tất phải khách khí như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Quy củ vẫn không thể loạn được."

Thái tử và Thẩm Lãnh dắt tay nhau vào tửu lâu, toàn bộ mọi người của Nghênh Tân Lâu đều cúi người nghênh đón.

Hắc Nhãn đích thân dẫn hai người lên lầu hai, gian phòng riêng sớm đã chuẩn bị sẵn trà và quả khô bánh ngọt.

Thái tử ngồi xuống, cười nói: "Vốn dĩ muốn mời khanh đến Đông Cung uống rượu, nghĩ lại thấy như vậy quá mức nghiêm túc, ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn. Nghe đồn thức ăn và rượu của Nghênh Tân Lâu là Trường An vô song, ta đã muốn đến từ lâu nhưng khổ nỗi thực sự không có thời gian, cho nên hôm nay ta vẫn là hưởng sái của khanh mới có thể thưởng thức mỹ tửu mỹ thực của Nghênh Tân Lâu."

Thẩm Lãnh cười nói: "Tạ thái tử điện hạ nâng đỡ, thật ra thần cũng không thường xuyên đến nơi này... Điện hạ có chuyện gì muốn tìm thần dặn dò sao?"

"Không có, không có."

Thái tử xua tay: "Không có chuyện gì cả, chỉ là ta muốn gặp khanh tán gẫu thôi. Thẩm tướng quân là thần tử trụ cột của Đại Ninh ta, tuổi trẻ tài cao, nói chuyện nhiều với người như Thẩm tướng quân, ta cũng học được không ít điều."

Thẩm Lãnh khim người nói: "Điện hạ quá khen rồi."

Thái tử cười nói: "Đừng căng thẳng, nhìn bộ dạng khép nép của khanh kìa."

Gã ta đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Sự phồn hoa của thành Trường An, sự an cư của bách tính, thậm chí là sự ổn định của cả Đại Ninh, không thể thiếu người như Thẩm tướng quân ở bên ngoài đánh địch. Ta thường hay nghĩ phụ hoàng mười sáu tuổi đã lãnh binh tác chiến, chế ngự quân địch ở ngoài bắc cương, mà ta thì vẫn tầm thường vô vi. Lần này phụ hoàng chuẩn bị bắc chinh, ta không chỉ một lần thỉnh cầu phụ hoàng đưa ta đi theo nhưng phụ hoàng không cho phép. Người nói... ta phải lưu thủ Trường An, thân là thái tử của quốc gia thì không thể hành động tùy tiện, phải lấy đại cuộc làm trọng."

Gã ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh. Lúc nãy khi nói đến năm chữ "thái tử của quốc gia" gã ta cố ý nhấn mạnh hơn một chút.

Vậy nhưng Thẩm Lãnh lại không có phản ứng gì, ngồi ngay ngắn giống như một đứa trẻ, tay đặt trên đầu gối, trên mặt cũng có vẻ căng thẳng không biết nên nói gì.

Thái tử thầm hừ một tiếng, cười nói: "Đại Ninh ấy mà, Lý gia chúng ta khổ tâm xây dựng suốt mấy trăm năm nay không dám lơ là chút nào mới có quốc vận hưng thịnh, dân sinh phồn vinh như hiện giờ, đương nhiên cũng không thiếu sự tâm huyết cả đời của các quan trụ cột như các khanh. Ta đến gặp khanh cũng là muốn thay mặt phụ hoàng, thay mặt bản thân ta nói cảm ơn khanh một tiếng."

Thẩm Lãnh vội vàng đứng dậy, cúi đầu chắp tay: "Điện hạ nói quá lời rồi."

Thái tử đi qua vỗ vai Thẩm Lãnh: "Thẩm tướng quân năm nay mới hai mươi lăm?"

"Bẩm điện hạ, đúng vậy."

"Vẫn nhỏ hơn ta một tuổi."

Thái tử nói: "Nhưng ta thường cảm thấy cuộc đời hai mươi mấy năm năm của ta thực sự không đặc sắc bằng khanh. Đúng rồi, nghe nói khanh là một cô nhi?"

"Bẩm điện hạ, đúng vậy."

"Một cô nhi, có thể trưởng thành là tướng quân độc lĩnh một quân của Đại Ninh, nghĩ chắc thời niên thiếu cũng đã chịu khổ không ít mới có thể ưu tú như hiện giờ. Nếu khanh không chê, sau này lúc riêng tư có thể gọi ta là huynh trưởng."

Thẩm Lãnh lùi lại một bước, khom người nói: "Thần không dám."

Thái tử cười nói: "Thẩm tướng quân, khanh căng thẳng quá rồi đấy. Ta đã nói hôm nay chỉ là chúng ta gặp gỡ riêng tư, không phải trường hợp chính thức gì, khanh thả lỏng một chút đi."

Thẩm Lãnh nói: "Thần hiểu, thần biết rồi."

Thái tử liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái. Lúc nãy cố ý nói lúc riêng tư ngươi có thể gọi ta là huynh trưởng, gã ta vẫn luôn nhìn vào mắt Thẩm Lãnh.

Gã ta muốn nhìn ra điều gì đó không bình thường trong mắt Thẩm Lãnh, vậy nhưng gã ta đã thất vọng, gã ta không nhìn ra điều gì cả. Gã ta chắc chắn mình sẽ không nhìn nhầm, cũng chắc chắn cho dù một người diễn kịch giỏi đến mấy thì cũng sẽ hơi hoảng loạn khi mình đột nhiên nhắc đến hai chữ "huynh trưởng", nhưng mà trong ánh mắt của Thẩm Lãnh có ý sợ mà gã ta cho là sẽ xuất hiện.

Gã ta đâu biết thật ra Thẩm Lãnh hoàn toàn không biết những chuyện này.

"Thật ra ta vẫn luôn muốn có một huynh đệ, ca ca cũng được, đệ đệ cũng được, bởi vì ta quá cô đơn."

Thái tử ngồi xuống, nhìn Thẩm Lãnh nói: "Vậy nên sau khi Trường Diệp ra đời ta rất vui, cực kỳ vui. Vốn dĩ phụ hoàng chỉ có một người con trai là ta, từ nhỏ đến lớn bên cạnh ta đều không có người chơi cùng. Khanh cũng biết đấy, các thúc bá của ta tuy có con cháu nhưng khi họ nhìn thấy ta sẽ luôn có bảy phần kính ý ba phần xa lạ, cho đến khi sắp mười hai tuổi ta cũng chưa từng cảm nhận được huynh đệ tỷ muội là cảm giác gì. Ta rất khâm phục khanh, cũng rất tôn trọng khanh, nhìn thấy người trẻ tuổi ưu tú như khanh, ta cũng không nhịn được mà nghĩ nếu khanh là đệ đệ của ta thì thật tốt."

Thẩm Lãnh đứng ở đó, thầm nghĩ thái tử uống nhầm thuốc gì hay sao?

Thái tử thấy Thẩm Lãnh vẫn không có phản ứng gì, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, thầm nghĩ tên này thật sự lòng dạ sâu xa như vậy?

Đã nói đến mức rõ ràng như vậy rồi, tại sao ngay cả một chút phản ứng hắn cũng không có?

Thái tử hỏi: "Khanh có thể hiểu cảm giác này không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tuy thần là cô nhi nhưng thời niên thiếu có không ít bằng hữu bên cạnh, tướng quân thân binh doanh Trần Nhiễm của thần chính là đồng hương cùng lớn lên với thần, còn có Mạnh Trường An cũng giống như huynh đệ của thần."

Thái tử ừm một tiếng, hơi thất vọng một chút."

"Nói đến Trần Nhiễm, nghe nói hắn sắp thành thân rồi?"

Thái tử cười nói: "Tào An Thanh, giao đồ mang đến cho Thẩm tướng quân, nhờ hắn chuyển cho tướng quân Trần Nhiễm. Đây là một chút tấm lòng của ta, chúc mừng hắn tân hôn đại hỷ, chúc hắn trăm năm hòa hợp."

Tào An Thanh vội vàng đặt hộp quà mang theo lên bàn, sau đó khom người lui về sau.

Thẩm Lãnh khom người nói: "Thần thay hắn tạ điện hạ hậu ái."

"Ơ, sao vẫn chưa mang thức ăn lên?"

Thái tử cười nói: "Vì bữa cơm tối này mà ngay cả cơm trưa ta cũng không ăn, sợ ăn ít sẽ không thưởng thức được đầy đủ mỹ thực của Nghênh Tân Lâu. Sắp xếp người mang thức ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Tào An Thanh cúi đầu nói: "Nô tỳ đi căn dặn ngay."

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc nhìn Vệ Lam: "Thái tử đã đi Nghênh Tân Lâu?"

Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam cúi đầu nói: "Bẩm bệ hạ, hôm trước thái tử điện hạ đã nói với Thẩm tướng quân, cũng đặt một bàn tiệc rượu ở Nghênh Tân Lâu. Trước khi trời tối thái tử điện hạ đã đến Nghênh Tân Lâu, Thẩm tướng quân chờ ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu."

Hoàng đế ừm một tiếng, im lặng một lát rồi nói: "Thái tử xuất cung nhân thủ mang theo bên cạnh có đủ không?"

"Thị vệ Đông Cung đã sớm bố trí ở gần Nghênh Tân Lâu, cấm quân cũng đã sắp xếp nhân mã."

"Khanh cũng dẫn người qua đó đi."

Hoàng đế nói với giọng điệu bình thản: "Thái tử tùy ý xuất cung như vậy sao được. Sau khi thái tử và Thẩm Lãnh gặp nhau xong, khanh âm thầm hộ tống đến Đông Cung rồi hãy quay về."

Vệ Lam nói: "Thần sẽ đi ngay."

Sau khi ra khỏi Đông Noãn Các gã thầm cảm thấy không ổn. Bên cạnh thái tử điện hạ có nhiều thị vệ Đông Cung võ nghệ cao cường như vậy, lúc trước chính thức sắc phong thái tử, có một phần lớn thị vệ của Đông Cung là đích thân gã tuyển chọn, tất nhiên gã biết rất rõ thực lực của bọn họ như thế nào. Huống hồ chung quanh Nghênh Tân Lâu đều có cấm quân âm thầm canh phòng, không ai có thể gây chuyện gì ở Nghênh Tân Lâu. Nghênh Tân Lâu là địa bàn của Diệp Lưu Vân, hiện giờ Diệp Lưu Vân cũng đã gần như khống chế toàn bộ thế lực ám đạo thành Trường An, bệ hạ còn có gì phải lo lắng?

Vừa nghĩ lại thì Vệ Lam hiểu ra, người bệ hạ lo lắng chắc hẳn không phải thái tử.

Trong Đông Noãn Các, hoàng đế đặt bản tấu chương cuối cùng của ngày hôm nay đã phê duyệt xong, đứng dậy hoạt động cơ thể một chút: "Đại Phóng Chu, bảo ngự thiện phòng đưa cơm tối đến Đông Noãn Các. Hôm nay trẫm ngủ ở đây."

Đại Phóng Chu vội vàng chuẩn bị ra ngoài, hoàng đế lại dặn dò một tiếng: "Chuẩn bị cho hai người, không vội, một canh giờ sau hãy đưa qua là được."

Đại Phóng Chu ngẩn người, thầm nghĩ chuẩn bị cho hai người?

Nhưng đương nhiên y không thể hỏi, vội vàng ra ngoài dặn dò.

Nửa canh giờ sau, Nghênh Tân Lâu.

Thái tử điện hạ bưng chén rượu lên nói: "Thức ăn của Nghênh Tân Lâu này quả nhiên không bình thường, đây là bữa cơm ta ăn thoải mái nhất trong mấy năm nay. Nghĩ lại thì đại khái cũng không phải cơm canh hợp khẩu vị cỡ nào, chỉ là bởi vì người ăn cơm cùng ta là Thẩm tướng quân. Ta vẫn là câu nói đó, ta vẫn luôn cảm thấy Thẩm tướng quân và ta hợp duyên, chén rượu này kính duyên phận của chúng ta."

Thẩm Lãnh vội vàng nâng chén lên: "Tạ bệ hạ yêu mến."

Hai người vừa định nâng chén thì nhìn thấy Tào An Thanh từ ngoài cửa đi vào, cẩn thận liếc nhìn thái tử: "Điện hạ, lúc nãy trong cung Trân phi nương nương phái người đến tìm Thẩm tướng quân, nói là Trân phi nương nương có chuyện muốn gặp tướng quân."

Sắc mặt của thái tử bỗng trầm xuống nhưng rất nhanh chóng đã cười lên: "Xem ra là có chuyện quan trọng, nếu không thì cửa cung đã đóng rồi, sao lại còn phái người đến tìm, mau đi, mau đi đi."

Gã ta đặt chén rượu xuống, vẻ tức giận lóe qua trong ánh mắt.

Thẩm Lãnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải khom người cúi lạy: "Vậy thì thần cáo lui trước."

Hắn ra ngoài liền cảm thấy không ổn. Trân phi nương nương chưa bao giờ phái người đến tìm hắn, nhiều nhất cũng là phái người đến gọi Trà gia vào cung, sao hôm nay lại trùng hợp như vậy?

Sau khi hắn rời khỏi Nghênh Tân Lâu không lâu thì thái tử cũng lên xe ngựa về Đông Cung. Trong xe ngựa, sắc mặt của thái tử càng khó coi hơn: "Muộn như vậy rồi mà Trân phi còn bảo Thẩm Lãnh vào cung? Nếu nói hắn và Trân phi không có quan hệ gì thì ai tin!"

Tào An Thanh mấp máy môi, không biết nói gì.

Cung Vị Ương, Thẩm Lãnh đi theo người đến tìm hắn vào từ cửa nhỏ, nội thị kia nói: "Thẩm tướng quân có thể đến Đông Noãn Các, là bệ hạ đang đợi ngài."

Lúc này Thẩm Lãnh mới chợt hiểu ra, vội vàng nói cảm ơn.

Đông Noãn Các, hoàng đế liếc nhìn phó thống lĩnh thị vệ đại nội Ngôn Bạch, được vinh danh là cao thủ đại nội, một trong Ngũ Sắc Lộc.

"Đã nhìn rõ rồi chứ?"

Ngôn Bạch cúi đầu nói: "Đã nhìn rõ, lúc nghe nói là Trân phi nương nương mời Thẩm tướng quân vào cung, sắc mặt của điện hạ có thay đổi lớn, hiển nhiên là muốn nổi giận nhưng đã nhẫn nhịn. Trước khi Thẩm tướng quân ra ngoài thần đã rút đi, chuyện sau đó thì không nghe được."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Biết rồi, khanh lui xuống đi. Không được nói với bất cứ người nào về chuyện đêm nay!"

"Thần hiểu."

Ngôn Bạch khom người cúi đầu, rời khỏi Đông Noãn Các.

Gã ra ngoài, Thẩm Lãnh vào, hai người nhìn thấy nhau còn chào hỏi. Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không nghĩ đến trước đó Ngôn Bạch cũng ở Nghênh Tân Lâu.

Hắn ở bên ngoài Đông Noãn Các muốn chờ bệ hạ triệu kiến nhưng Đại Phóng Chu đã chờ ở cửa rồi. Nhìn thấy Thẩm Lãnh, Đại Phóng Chu cười nói: "Bệ hạ đã đợi Thẩm tướng quân ngài một lúc lâu rồi, mau vào đi."

Thẩm Lãnh vội vàng nói cảm ơn, vào Đông Noãn Các mới phát hiện trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn.

"Chưa ăn no phải không."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, chỉ vào cái ghế đối diện với mình: "Ngồi xuống ăn cơm, cơm tẻ rau xào, ăn không nói, ăn xong rồi hãy nói."

Dường như ở trước mặt bệ hạ Thẩm Lãnh mới thật sự không gò bó. Hắn ngồi xuống bưng một bát cơm tẻ lên, ăn giống như giành đồ ăn với bệ hạ vậy. Hai người đều ăn rất nhanh và rất ngon miệng, không bao lâu sau đã ăn hết cơm, thức ăn trong đĩa cũng đã ăn gần hết.

Thẩm Lãnh buông bát đũa xuống cười hì hì, hoàng đế trợn mắt nhìn hắn: "Ở địa bàn của trẫm mà suýt nữa còn không tranh giành được với khanh."

Thẩm Lãnh lại cười hì hì.

Hoàng đế hỏi: "Thế nào?"

Thẩm Lãnh nói: "Bình thường thôi, hơi kém hơi đồ thần nấu một chút."

Hoàng đế: "Ăn đồ của trẫm còn nói là bình thường? Trẫm hỏi khanh về thái tử."

Thẩm Lãnh: "À... rất tốt."

Hoàng đế cười: "Trẫm đoán khanh và thái tử ăn cơm cũng sẽ không nuốt trôi được, cho nên bảo người chuẩn bị một chút. Nếu đã ăn cơm của trẫm thì trước hết đừng vội xuất cung, đi dạo cùng trẫm một lúc cho tiêu cơm."

"Thần tuân chỉ."

Thẩm Lãnh đứng dậy cùng hoàng đế ra khỏi Đông Noãn Các, ban đêm tháng chạp lạnh cỡ nào?

Nhưng bất kể là hoàng đế hay là Thẩm Lãnh đều không cảm thấy lạnh.

Cho dù một chiếc đèn cung đình treo cách đó không xa cũng không thể mang lại hơi ấm cho con người nhưng càng nhìn càng ấm áp, gió tuyết không thể xâm nhập.

Bình Luận (0)
Comment