Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 794 - Chương 794: Khó Cỡ Nào?

Chương 794: Khó cỡ nào? Chương 794: Khó cỡ nào?

Trong cung Vị Ương sáng ánh đèn, đèn cung đình thiết kế tinh xảo, gió lớn đến mấy cũng sẽ không thổi tắt, quân thần hai người đi dọc theo lối nhỏ, trò chuyện liên tục không ngừng, cứ như thế, dường như thời gian cũng không tồn tại.

"Hai đứa nhóc học hành đều vẫn tốt, mỗi ngày trẫm đều hỏi qua."

Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Trà Nhi vốn muốn đón hai đứa bọn chúng về, Trân phi đến thương lượng với trẫm, trẫm không đồng ý."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh vội vàng tỏ thái độ: "Không thu phí ăn ở thì đều dễ nói."

Hoàng đế xì một tiếng: "Đứng đắn một chút."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói: "Lúc trước đón hai đứa trẻ vào, trẫm nói với khanh là để nhắc nhở khanh, cũng là để nhắc nhở Thẩm Tiểu Tùng, nhưng trên thực tế là trẫm vẫn không yên lòng với hai đứa nhóc kia, ở trong cung thì trẫm kiên định, có Trân phi thì hai đứa bọn chúng chỉ việc vô ưu vô lự. Tháng 3 năm sau bắc chinh, chỉ trong mấy tháng này đón hai đứa bọn chúng đi, đến lúc đó còn phải đón về, giày vò cái gì? Trời đông giá rét, trẻ con dễ bị bệnh."

Thẩm Lãnh nói: "Thần đều nghe bệ hạ sắp xếp."

Hoàng đế nhìn hắn một cái: "Mỗi ngày Trà Nhi đều ở trong cung Trân phi, một mình khanh ở nhà nếu cảm thấy không thoải mái... Vậy thì không thoải mái đi."

Thẩm Lãnh: "..."

"Đối với chuyện bắc chinh, khanh có ý kiến gì không?" Hoàng đế hỏi.

Thẩm Lãnh trầm tư một lát rồi nói: "Hắc Vũ mạnh không thể khinh thường, công nhận bây giờ là thời điểm Hắc Vũ yếu nhất nhưng dù sao cũng là Hắc Vũ, yếu đến mấy cũng là Hắc Vũ. Chỉ Nam Viện đã có thể có trăm vạn quân, Khất Liệt Quân có thể mạnh hơn bắc cương Thiết Kỵ. Huống hồ vì để cho các bách tính ủng hộ bắc chinh, trước đó vẫn luôn tuyên truyền rằng Hắc Vũ rất yếu, cho nên một khi chiến sự bất lợi thì các bách tính cũng sẽ lo sợ. Quân tâm không ổn còn có thể trị, dân tâm không ổn, trận chiến không dễ đánh."

Hoàng đế nói: "Tất nhiên trẫm biết, cho nên trận chiến đầu tiên trẫm định giao cho khanh và Mạnh Trường An."

Thẩm Lãnh hỏi dò một câu: "Ý của bệ hạ là tách ra để đánh?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh với ánh mắt thưởng thức: "Trẫm chỉ nói một câu cho khanh và Mạnh Trường An đánh trận chiến đầu tiên, khanh đã đoán được tách ra mà đánh, rất tốt... Đại quân Hắc Vũ Nam Viện tập kết ở đối diện thành Hãn Hải bắc cương, đó là mẩu xương cứng thật sự. Liêu Sát Lang tuy trẻ nhưng khả năng lãnh binh không thua Tô Cái trước đây. Huống hồ Tang Bố Lữ đang ở ngay Nam Viện, cho nên trận chiến đầu tiên nhất định phải đánh thắng để phấn chấn dân tâm này sẽ xuống tay với quân đội Bắc Viện mềm hơn một chút. Trẫm sẽ đích thân suất quân đến thành Hãn Hải, Mạnh Trường An phối hợp với thủy sư của khanh, tổng cộng binh lực mười lăm vạn, đánh ba mươi vạn người của Hắc Vũ Bắc Viện, và không thể đánh thua."

Thẩm Lãnh trầm ngâm một lát: "Đánh thua sẽ chém đầu sao?"

Hoàng đế nói: "Sẽ, chém hai người các khanh."

Thẩm Lãnh sợ tới mức khẽ run lên: "Chém thật?"

"Đương nhiên chém thật."

Hoàng đế nhìn hắn một cái: "Vua không nói dối... Trừ phi là nói đùa."

Thẩm Lãnh cười, sau đó nói: "Đánh ba mươi vạn người Bắc Viện, thật ra không ở ba mươi vạn người Bắc Viện đó mà nằm ở trưởng công chúa Hắc Vũ quốc Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Hiện giờ nàng ta nắm giữ hai tòa thành lớn là thành Cách Để và thành Tô Lạp, mấy vạn biên quân, đội quân Bắc Viện ba mươi vạn đó không có kinh nghiệm giao chiến với biên quân của chúng ta, ngược lại là mấy vạn biên quân Hắc Vũ dưới trướng Tẩm Sắc rất quen thuộc đối với chiến binh Đại Ninh. Nếu một khi đánh nhau thì Tẩm Sắc từ bên cánh chi viện, dường như không có bao nhiêu chắc chắn sẽ một trận chiến tất thắng."

Hoàng đế hỏi: "Tẩm Sắc thật sự lợi hại như lời các khanh nói sao?"

"Người này năng lực hẳn là vượt xa đệ đệ Tang Bố Lữ của nàng ta."

Hoàng đế gật đầu: "Lúc trước trẫm cho khanh đi bắc cương tiếp xúc với nàng ta, trẫm còn tưởng khanh có thể xử lý được nàng ta."

Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu giết nàng ta sẽ hoàn toàn ngược lại, lúc ấy giữ nàng ta lại quả thật rất cần thiết."

Hoàng đế trầm mặc một lát rồi hỏi: "Trẫm nghe nói Mạnh Trường An và nàng ta không rõ ràng lắm? Khanh nghĩ là thật hay giả?"

Thẩm Lãnh chợt lạnh sống lưng, nhưng hắn biết lúc này nếu như nói dối thì lại càng không tốt cho Mạnh Trường An, cho nên cúi đầu nói: "Chắc là thật."

Hoàng đế hỏi: "Vậy khanh thấy thế nào?"

Thẩm Lãnh: "Chúng ta không bị thiệt."

Hoàng đế nheo mắt nhìn hắn, Thẩm Lãnh lại vội vàng cúi đầu xuống: "Thật ra thần có một suy nghĩ rất to gan..."

"Trẫm đang hỏi khanh chuyện của Mạnh Trường An, khanh chuyển đề tài nói có một suy nghĩ to gan, nếu suy nghĩ to gan này của khanh không to hơn chuyện Mạnh Trường An tư thông với trưởng công chúa địch quốc, trẫm sẽ chém cả hai người các khanh ngay trước khi khai chiến. Chém thì đáng tiếc, thiến đi vậy."

Thẩm Lãnh lại lạnh sống lưng.

"Vẫn là Tẩm Sắc."

Thẩm Lãnh giải thích: "Thần vẫn đang suy nghĩ thế cục của Hắc Vũ. Quốc sư Tâm Phụng Nguyệt Hắc Vũ quốc chiếm thế chủ động tuyệt đối, chèn áp Tang Bố Lữ không thở được. Hơn nữa căn cứ theo tin tức do mật điệp ở bắc cương của Diệp đại nhân tìm hiểu, hẳn là Tâm Phụng Nguyệt đã giết sạch nam nhân còn có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế trong hoàng tộc Hắc Vũ rồi. Chỉ cần Tang Bố Lữ chết là hoàng tộc Hắc Vũ không có người kế vị, Tâm Phụng Nguyệt có thể thuận lý thành chương trở thành hãn hoàng mới. Nhưng tại sao chúng ta không thể nâng một người lên?"

Hắn liếc nhìn hoàng đế rồi nói tiếp: "Bệ hạ, mặc kệ địch ta đã rõ ràng, chúng ta đều không thể diệt được đối phương. Người Hắc Vũ chiếm ưu thế nhiều năm như vậy cũng không đánh qua biên quan mấy lần, mấy năm nay chúng ta đứng sau nhưng cũng không dễ đánh qua, song phương dốc hết quốc lực đánh đến cuối cùng cũng là lưỡng bại câu thương, cho nên lần này bắc chinh, mục tiêu lớn nhất là đánh cho quốc lực Hắc Vũ giảm sút trăm năm. Địch lui ta tiến, tương lai mấy chục năm sau mới là thời gian mấu chốt để quốc lực Đại Ninh vượt qua Hắc Vũ toàn diện, mấy chục năm sau, xa thì trăm năm sau, Đại Ninh có thể diệt Hắc Vũ."

Hoàng đế gật đầu: "Nói tiếp."

Thẩm Lãnh nói: "Thần vừa nói Tẩm Sắc là mấu chốt, cho nên thần vẫn luôn nghĩ làm sao để có thể thu phục nhân vật mấu chốt này, làm sao để có thể khiến nàng ta không tham chiến, thậm chí còn có thể trở thành trợ lực bắc phạt của Đại Ninh?"

Hoàng đế nhíu mày: "Nói dễ hơn làm."

"Mấu chốt để thắng Hắc Vũ nằm ở Tẩm Sắc, mấu chốt để thắng Tẩm Sắc nằm ở Mạnh Trường An."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu Mạnh Trường An có thể thuyết phục nàng ta, sau khi Tang Bố Lữ chết, Đại Ninh bằng lòng ủng hộ nàng ta tranh đoạt ngôi vị hãn hoàng cùng quốc sư, thậm chí có thể nghĩ mọi biện pháp giúp nàng ta diệt trừ Tâm Phụng Nguyệt, hẳn là nàng sẽ dao động. Điều kiện tiên quyết là Tang Bố Lữ phải chết, chỉ có Tang Bố Lữ chết thì nàng ta mới thật sự không có lựa chọn khác. Nếu nàng ta không tranh giành thì hoàng tộc của nàng ta sẽ hoàn toàn xuống dốc."

Hoàng đế vừa đi vừa suy nghĩ, chờ Thẩm Lãnh sau khi nói xong lại hỏi: "Vừa rồi khanh nói tài của Tẩm Sắc vượt xa Tang Bố Lữ, nếu để cho nàng ta kế thừa ngôi vị hãn hoàng, đây chẳng phải là bồi dưỡng ra một kẻ địch mạnh cho Đại Ninh?"

"Bệ hạ, chính bởi vì năng lực tài trí của nàng ta đều vượt xa Tang Bố Lữ, cho nên nàng ta càng biết rõ nên giao thiệp với Đại Ninh như thế nào hơn Tang Bố Lữ. Trận chiến này phần thắng của Đại Ninh lớn hơn Hắc Vũ nhiều, đương nhiên nàng ta biết mấy chục năm sau nếu lại tự ý động binh thương nữa lại càng không lợi cho Hắc Vũ. Nàng ta là người thông minh, nàng ta biết tương lai xử trí quan hai nước hệ như thế nào. Còn một điều nữa chính là... Bệ hạ, nếu Hắc Vũ rơi vào tay Tâm Phụng Nguyệt, vậy chẳng phải là còn khiến người ta lo lắng hơn khi rơi vào tay Tẩm Sắc? Tâm Phụng Nguyệt là tông chủ Kiếm Môn, tín đồ phủ khắp Hắc Vũ, một khi y chính giáo hợp nhất, trở thành hãn hoàng Hắc Vũ quốc thì sức thống trị của người này sẽ vượt qua các đời hãn hoàng trước kia, mức độ tập trung của Hắc Vũ sẽ đạt tới độ cao trước nay chưa từng có. Sức thống trị khủng khiếp như vậy sẽ khiến tốc độ khôi phục quốc lực của Hắc Vũ nhanh hơn."

Hoàng đế dừng bước chân lại, đi tới đi lui tại chỗ.

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Chỉ cần Tang Bố Lữ chết, rồi lại để Mạnh Trường An đi khuyên nàng ta, việc này có tám phần có thể thành công."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên trẫm vẫn không thể phạt Mạnh Trường An?"

Thẩm Lãnh nói: "Ít nhất vẫn không thể thiến, có lẽ còn cần dùng đến..."

Hoàng đế: "..."

Hoàng đế nói: "Vậy có phải sửa trận sách lược cho trận chiến đầu tiên đánh ba mươi vạn người Bắc Viện hay không?"

"Trước hết không cần sửa."

Thẩm Lãnh nói: "Bất kể như thế nào thì ba mươi vạn người đó vẫn khá yếu kém. Thần hỏi bên Binh bộ thì được biết Bắc Viện đại tướng quân bị Tang Bố Lữ gài bẫy phản giết. Bên cạnh Tang Bố Lữ không có nhiều người có thể sử dụng, phái một người từ Nam Viện qua chưởng quản ba mươi vạn người Bắc Viện, việc phục chúng nói dễ hơn làm. Nếu như nói người Hắc Vũ dùng trăm vạn quân xây dựng thành một bức tường thành, ba mươi vạn người đó chính là chỗ nứt."

Hoàng đế nói: "Trẫm phái người thông báo với Diệp Vân Tán, bảo hắn điều tra thêm chuyện bên Bắc Viện, xem thử có thể cài người vào được không."

Thẩm Lãnh nói: "Ngoài điều này ra, thần còn có một ý khác... Thần nghĩ có thể cho Diệp đại nhân nghĩ cách kích khởi dân biến ở quốc nội Hắc Vũ, càng loạn càng tốt, đương nhiên còn có biện pháp mạnh hơn, chỉ là thần cũng cảm thấy hơn tàn ác một chút."

"Nói."

"Nếu... Tâm Phụng Nguyệt giết hoàng tộc Hắc Vũ không đủ sạch sẽ, chúng ta sẽ giúp y một tay, làm cho Tẩm Sắc trở thành ứng viên duy nhất thật sự."

Hoàng đế trầm tư.

"Có thể thử xem sao."

Hoàng đế nói: "Ngày mai trẫm sẽ phái người đến bắc cương thương nghị với Diệp Vân Tán, chuyện như vậy để phủ Đình Úy xử lý vẫn sẽ dễ dàng hơn, chỉ là cần chọn lựa một đám người võ nghệ cao cường và còn can đảm cẩn trọng lẻn vào Hắc Vũ, không dễ chọn ứng viên. Nếu trẫm để Mạnh Trường An chọn người, hắn... Dù sao hắn và Tẩm Sắc cũng có quan hệ đặc biệt."

"Để thần chọn đi."

Thẩm Lãnh thật sự sợ hoàng đế giao chuyện này cho Mạnh Trường An, đối với Mạnh Trường An mà nói đó nhất định là giày vò.

"Đây là biện pháp tốt nhất."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Cho dù khanh không nói với trẫm thì cũng sẽ có người nói với trẫm, cho nên khanh quyết định nói ra trước. Khanh lại sợ trẫm giao việc công cho Mạnh Trường An thích hợp nhất, cho nên khanh cướp giành ôm việc này, xét đến cùng vẫn là khanh đang nghĩ cho Mạnh Trường An. Khanh muốn nâng Tẩm Sắc lên thành hãn hoàng mới của Hắc Vũ, lại không muốn khiến nàng ta hận Mạnh Trường An, trẫm không có nói sai chứ. Khanh sợ là Mạnh Trường An bị giày vò trong lòng, cho nên khanh mới nói ra trước, làm chuẩn bị trước. Khanh không phải một người tàn độc nhưng khanh bằng lòng đi làm chuyện tàn độc này."

Thẩm Lãnh không nói, cúi đầu nhìn xuống đất.

Mạnh Trường An là huynh đệ của hắn, Tẩm Sắc là nữ nhân của Mạnh Trường An, nhưng xét đến cùng Thẩm Lãnh là người Ninh, Mạnh Trường An cũng là người Ninh, trận chiến bắc phạt dính dáng đến cơ nghiệp trăm năm trong tương lai của Đại Ninh, hắn biết nên chọn như thế nào.

Hoàng đế nhìn hắn hỏi: "Nếu kế hoạch không thành công, Tẩm Sắc lại đồng ý vì Mạnh Trường An mà từ bỏ tất cả mọi thú của nàng ta ở Hắc Vũ để cùng hắn về Đại Ninh, khanh có nghĩ tới lúc đó khanh đối mặt với nàng ta như thế nào không?"

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần, đầu tiên là người Ninh."

Hoàng đế nhìn bầu trời đêm, nói với giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Người trẻ tuổi không biết lấy hay bỏ, là tài năng, người trẻ tuổi biết lấy hay bỏ, trong lòng khổ. Trước đây được Thẩm Tiểu Tùng cho một con dao săn nhỏ nhưng khanh lại chỉ còn một cái vỏ dao, lưỡi dao ở chỗ Mạnh Trường An, nhưng chỉ có vỏ dao này của khanh mới có thể che khuất lưỡi dao của Mạnh Trường An, không có khanh thì có thể hắn cũng không có hôm nay."

Thẩm Lãnh vội vàng nói: "Không có thần, Mạnh Trường An cũng là Mạnh Trường An."

"Nhưng hắn sẽ sớm gãy vì lưỡi dao lộ quá nhiều, không có khanh thì có lẽ cũng không chờ được đến lúc lưỡi dao lộ ra."

Hoàng đế tiếp tục đi lên phía trước: "Nếu không phải từng giờ từng phút hắn nghĩ còn có khanh nữa, hắn càng không che lấp lưỡi dao... Khanh hiểu hắn hơn trẫm. Người mất cha từ nhỏ, hơn nữa người cha này còn là thủy phỉ, đã hoàn toàn thất vọng, thời niên thiếu chắc hơn phân nửa là đã từ bỏ chính mình. Trẫm đoán nếu không có khanh là vướng bận của hắn, hắn đâu có thể có hiện tại, có lẽ sau khi phụ thân hắn chết không lâu là đã trầm luân sa đọa."

Thẩm Lãnh im lặng.

Suốt nhiều năm như vậy, hắn từng tưởng tượng mình thành Mạnh Trường An để thể hội sự đau khổ này vô số lần, mỗi một lần đều là lòng đau như bị dao cứa.

Nhưng Mạnh Trường An vẫn có thể cười với hắn, khó cỡ nào?

Hoàng đế có chút đau lòng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh không phải một người có lòng tàn độc, trẫm biết lúc khanh đưa ra lựa chọn là khó cỡ nào."

Bình Luận (0)
Comment