Lúc bệ hạ và Thẩm Lãnh đi dạo trò chuyện ở trong cung Vị Ương, ở trong độc viện của lão viện trưởng thư viện Nhạn Tháp, bốn người lão viện trưởng, Thẩm tiên sinh, Hàn Hoán Chi, còn có Diệp Lưu Vân ngồi quanh một cái bàn, nồi đồng sôi ùng ục ùng ục, mùi rau mùi thịt làm cho hơi ấm trong phòng này có thêm một chút mùi vị.
Lão viện trưởng nhấp một ngụm rượu, lớn tuổi rồi, uống rượu cũng ít hơn trước đây rất nhiều, nhưng sự thèm rượu cũng hơn lúc trước rất nhiều, uống không nhiều nhưng cứ muốn uống, một ngày một hai chén rượu là thỏa mãn.
"Chuyện về Chu Thiên Tử kiếm là thế nào?"
Cuối cùng lão viện trưởng vẫn không nhịn được mà hỏi Thẩm tiên sinh một câu.
"Nếu không có Thẩm Lãnh, có thể thật sự gây ra sai lầm lớn."
Thẩm tiên sinh thở dài một tiếng: "Là ta nổi lòng tham."
Hàn Hoán Chi bưng chén rượu nhìn ông ấy với vẻ khó hiểu: "Lòng tham?"
Thẩm tiên sinh nói: "Còn không phải bởi vì truyền thuyết đó à."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Ông mà cũng tin thứ đó."
Thẩm tiên sinh nói: "Lúc ở Cầu Lập ta bảo Lãnh Tử giữ đồ lại ở chỗ ta, ta phân vân không dứt khoát giữ nộp lên và giữ lại, ngay cả bản thân ta cũng không ngừng hoang mang. Sau đó Trà Nhi hỏi ta giữ thứ đó lại có tác dụng gì? Ta nói vô dụng, chỉ là... Không đợi ta nói xong thì Trà Nhi đã nói Lãnh Tử bảo nó chuyển lời với ta, nếu Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc đại biểu cho thiên mệnh, Chu sẽ không diệt, người Cầu Lập lấy được ngọc tỉ truyền quốc và Thiên Tử kiếm cũng sẽ không bị hắn diệt, đây vốn là đạo lý nông cạn nhất, giá trị lớn nhất của thứ này chắc hẳn là có thể bán được tiền."
Diệp Lưu Vân phụt một tiếng: "Phù hợp với ý nghĩ của hắn."
Thẩm tiên sinh nói: "Trà Nhi bảo Lãnh Tử nói nếu giữ lại thứ này cũng được, tìm cách bán nó đi, sau đó cả nhà ba người cầm theo số tiền đó chạy trốn."
Lão viện trưởng cười cười: "Hắn không chấp mê, ngươi chấp mê."
Thẩm tiên sinh ừm một tiếng: "Cho nên ngay trong đêm đó ta đã sắp xếp người gửi đồ đến Trường An. Nếu thứ này là ta mang về giao cho bệ hạ thì loạn sẽ xuất hiện, chúng ta đi đường chậm trễ, mà khi đó Nghiêm Khoát bị áp giải từ Cầu Lập đến Trường An đã bị thẩm tra."
Lão viện trưởng nói: "Việc này xem như đã qua rồi, sau này ngươi không thể làm xằng làm bậy như vậy nữa."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Cũng không biết làm sao nữa, càng già càng hồ đồ."
Lão viện trưởng trừng mắt nhìn ông một cái: "Cái rắm."
Thẩm tiên sinh: "..."
Hàn Hoán Chi nói: "Ông không cảm thấy nên làm chút gì đó để bù đắp một chút ư?"
"Cái gì?"
"Lần này ta mang mấy trăm đình úy từ thành Vân Tiêu về bổ sung cho phủ Đình Úy, đều là muốn chuyển nhà đến đây, nếu ta ra mặt thì không dễ nói, dễ nói cũng không dễ nghe, lan truyền ra ngoài chung quy cũng có tổn hại đến thanh danh của phủ Đình Úy. Nếu có thời gian rảnh thì chạy đến Hộ bộ, tranh thủ mua lại bãi đất trống bên ngoài Tường Ninh Quán ở phía tây thành, mấy trăm hộ không phải chuyện nhỏ."
Thẩm tiên sinh: "Được được, lát nữa ta sẽ chạy đi xem."
Sau đó tỉnh ngộ lại: "Phì, chuyện ta phạm lỗi thì có quan hệ gì tới ngươi, tại sao là ta đi chạy việc vặt cho phủ Đình Úy?"
Hàn Hoán Chi uống một ngụm rượu: "Không thể nói mà không giữ lời được."
Diệp Lưu Vân cười nói: "Ông xem, trong lòng có tật thì sẽ giật mình, giật mình thì sẽ bị người khác lợi dụng, chuyện này của ông và phủ Đình Úy hắn quả thật không có một tí xíu quan hệ nào cả."
Hàn Hoán Chi nói: "Như vậy đi, lúc ông chạy đến Hộ bộ ta cũng thuận tiện nói vài câu, chung quy thì bên Hộ bộ cũng sẽ nể tình, đất mua đúng giá, không thể có chuyện loạn kỉ cương, lấy danh nghĩa của ông đều mua lại đất, sau khi xây xong phủ Đình Úy ta thuê lại toàn bộ."
Thẩm tiên sinh nói: "Đất dùng của mấy trăm hộ lớn như vậy, việc này vẫn phải thông qua bệ hạ."
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Cũng được, để ông nói."
Thẩm tiên sinh: "..."
Lão viện trưởng nói: "Đó cũng tính là chính sự, bên phủ Đình Úy tạm hoãn việc chuyển gia quyến của đình úy từ thành Vân Tiêu đến. Từ khi mua đất phê văn xuống đến khi xây xong mấy trăm căn nhà, nhanh nhất cũng phải mất hơn một năm, hơn một năm sau nhà xây xong hãy chuyển người đến, cũng không thể đến sớm rồi để cho nhiều bách tính như vậy không có chỗ ở được."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Thôi vậy, thôi vậy, ta làm thì ta làm."
Hàn Hoán Chi hừ một tiếng: "Một mảnh đất lớn như vậy thuộc về ông, nói giống như là ông bị thiệt vậy."
Thẩm tiên sinh nói: "Chẳng lẽ ta còn thật sự không biết ngại mà thu tiền thuê nhà của phủ Đình Úy các ngươi?"
Hàn Hoán Chi nheo mắt nhìn ông, Thẩm tiên sinh nói rất nghiêm túc: "Ta cũng thật sự không biết ngại."
Nghênh Tân Lâu.
Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng ngồi trong đại đường nói chuyện, chợt nhớ ra trước khi Thẩm Lãnh đi đã bảo Hắc Nhãn chuyển đồ cho gã nên đi chỗ quầy cười nói: "Đây là quà mừng thành thân thái tử tặng cho chúng ta. Ta đã hỏi rồi, nghe nói là đồ xin từ Tường Ninh Quán, đeo trên người có thể xu cát tị hung."
Gã mở hộp ra, bên trong là một miếng ngọc bội cực kỳ tinh mỹ, thứ này được làm tốt đến mức khiến người ta tán thưởng, còn có một mùi hương lạ, chắc hẳn bên trong ngọc bội trống rỗng, mùi có thể tản ra nhưng thứ bên trong lại không rò rỉ ra ngoài. Cao Tiểu Dạng cầm lên nhìn: "Thật là đẹp, thái tử tặng cho chúng ta, chỉ là bởi vì mang đồ đến theo phép lịch sự khi gặp mặt Thẩm Lãnh, nhưng chắc hẳn cũng rất có giá trị."
Trần Nhiễm đeo thứ đó lên dây lưng của Cao Tiểu Dạng: "Nàng đeo đi, đẹp."
Cao Tiểu Dạng cười cười: "Vậy ta không đeo thì không đẹp?"
"Đẹp, nàng như thế nào cũng đẹp."
Trần Nhiễm cười ngây ngô.
"Mùi này thật là lạ."
Cao Tiểu Dạng hít sâu một hơi: "Ngửi rồi lại càng muốn ngửi thêm."
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Đúng vậy."
Hắc Nhãn từ trên lầu hai đi xuống dưới, không nhịn được lắc đầu khi nhìn hai kẻ đang cười ngốc kia. Gã nhớ tới một câu nói chí lý, nam nữ khi yêu càng ngốc nghếch càng chứng tỏ hai người hạnh phúc, mức độ ngốc nghếch quyết định mức độ hạnh phúc. Gã lại nghĩ đến Thẩm Lãnh và Trà gia, hai kẻ đó đã ngốc đến mức nào rồi? Hiện giờ uyên ương mà Trà gia thêu cũng giống như vật tổ, Thẩm Lãnh còn không phải là vẫn vui thích giống như lúc trước, quà tặng chọn Thẩm Lãnh cho Trà gia làm lứa tuổi già đi đến mức làm cho người ta khó có thể chấp nhận, thế nhưng Trà gia lại cực kỳ thích, ai nói với nàng là thẩm mỹ của Thẩm Lãnh có vấn đề, nàng đều không tin.
"Hai người các ngươi bớt đi một chút."
Hắc Nhãn vừa đi vừa nói: "Ngày kia là thành hôn rồi, sau khi hợp pháp hãy công khai ân ái."
Trần Nhiễm cười nói: "Ta hiểu là ngươi ghen tị."
Hắc Nhãn đi tới, khịt mũi: "Mùi gì mà thơm vậy?"
Trần Nhiễm chỉ miếng ngọc bội đeo bên hông Cao Tiểu Dạng: "Thái tử bảo Lãnh Tử chuyển cho ta, quà mừng thành thân cho hai người chúng ta."
Hắc Nhãn trầm mặc một lúc: "Trước hết tháo xuống đi."
"Sao vậy?"
"Không sao cả." Hắc Nhãn nói: "Chỉ bởi vì đó là đồ thái tử tặng. Có thể là ta quá mẫn cảm, cẩn thận không sai sót, nói là đã nhờ Tiểu Trương chân nhân ở Tường Ninh Quán cầu phúc, ngày mai ta cho người đi Tường Ninh Quán hỏi một chút, xác định rồi hãy giữ lại."
Cao Tiểu Dạng hơi luyến tiếc tháo ngọc bội xuống: "Mùi thật là thơm."
Trần Nhiễm nhận đồ cất vào hộp: "Nghe lời Hắc Nhãn, cẩn thận không sai sót."
Cung Vị Ương.
Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Chiến sự với Hắc Vũ vẫn phải đợi sau khi đến bắc cương xem tình hình rồi hãy xác định chi tiết, về phương hướng chính sẽ không thay đổi. Sau khi khanh trở về hãy viết một phong thư cho Mạnh Trường An, bảo hắn suy nghĩ một chút về đề nghị của khanh."
Thẩm Lãnh vâng một tiếng: "Thần trở về sẽ viết."
Hai người đi đến cạnh hồ nước, ánh trăng dát một lớp bạc trên mặt hồ nước. Hoàng đế nghỉ chân ở đó, nhìn mặt nước trầm mặc một lúc rồi nói: "Có chuyện lúc trước đã đề cập với khanh, nhưng phần lớn thời gian khanh đều không ở Trường An. Lần này trước khanh khi về vốn định trực tiếp cho khanh đi bắc cương nhưng sau đó lại thay đổi chủ ý, cho nên mấy tháng này khanh rảnh rỗi hơn, chịu khó đi lại với nhị hoàng tử nhiều một chút, chỉ điểm nó võ nghệ."
"Thần tuân chỉ."
"Trường Diệp... giống trẫm hơn."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, bởi vì trời tối đen, nên Thẩm Lãnh cũng không nhìn rõ ý tứ trong ánh mắt của hoàng đế, nhưng trong lòng hắn cũng loáng thoáng cảm thấy trong lời nói của bệ hạ có thâm ý gì đó khác.
"Về đi."
Hoàng đế nói: "Trong mấy tháng ở Trường An này, cũng đến Binh bộ đi lại nhiều thêm, khanh có thể tiếp xúc nhiều với Binh bộ thị lang Đỗ Cao Thuần."
"Thần lĩnh chỉ, thần cáo lui trước."
"Thẩm Lãnh."
"Có."
Thẩm Lãnh vội vàng đứng lại, cúi đầu nói: "Bệ hạ còn có gì căn dặn?"
"Trời lạnh, sau này ra ngoài mặc nhiều y phục, lúc trẻ không sợ gió lạnh, đến già sẽ khổ."
"Thần tạ bệ hạ."
Thẩm Lãnh khom người cúi đầu, xoay người rời đi.
Hoàng đế đứng ở bên hồ nước nhìn Thẩm Lãnh rời đi, mãi cho đến khi bóng dáng của Thẩm Lãnh biến mất trong bóng đêm ông ta mới thu hồi tầm mắt lại, ngẩn người nhìn hồ nước một hồi lâu. Đại Phóng Chu khẽ gọi vài tiếng bệ hạ thì ông ta mới lấy lại tinh thần, cười cười, trở về Đông Noãn Các.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh ở nhà vác một tảng đá mài chạy vòng quanh sân, hắc ngao chạy theo sau mông hắn, Thẩm Lãnh chạy bao nhiêu vòng thì nó chạy bấy nhiêu vòng, ngoe nguẩy cái đuôi, còn cảm thấy chơi rất vui nữa. Sau khi chạy xong Thẩm Lãnh ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện ép chân, hắc ngao nhìn Thẩm Lãnh ép chân cũng duỗi thẳng người, đầu di động theo Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ép người, nó liền ở đó gật đầu.
Thẩm Lãnh làm gì thì nó làm nấy, học cũng rất ra hình ra dáng.
Trần Nhiễm từ bên ngoài vào, xách theo bữa sáng vừa mới mua, một phần là của Thẩm Lãnh, một phần là của gã, còn có tám phần là cho hắc ngao.
Hắc ngao nhìn thấy Trần Nhiễm liền bắt đầu vẫy đuôi, chạy qua dụi người, Trần Nhiễm bỏ tám phần bánh bao thịt mua cho nó vào trong chậu, hắc ngao ăn từng miếng lớn. Trần Nhiễm đưa cho Thẩm Lãnh một phần: "Ta vừa mới từ Nghênh Tân Lâu trở lại. Sáng sớm Thẩm tiên sinh cũng đến, ông ấy nói muốn đi Hộ bộ chạy quan hệ xem có thể mua lại mảnh đất trống bên cạnh Tường Ninh Quán hay không."
"Đất trống bên cạnh Tường Ninh Quán?"
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Chúng ta cũng đi xem thử, sau khi trở về vẫn chưa gặp qua Nhị Bản bọn họ, cũng hơi nhớ bọn họ rồi."
"Được thoai."
Trần Nhiễm nói: "Có cần mang một ít lễ vật không?"
Thẩm Lãnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là mang một ít đi. Nhị Bản bọn họ còn dễ nói, bên Tiểu Trương chân nhân thì dù sao cũng phải mang chút gì đó. Ta đi chọn mấy thứ chúng ta mang từ Cầu Lập về, như vậy đi, ngươi đi mua một ít rượu ngon, trà ngon mang theo."
Trần Nhiễm gật đầu: "Được luôn."
Hai người xếp đồ rồi ngồi xe đi đến phía tây thành. Trần Nhiễm chợt nhớ tới thứ thái tử tặng, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đồ của thái tử tặng nói là xin từ Tường Ninh Quán, có thể xu cát tị hung, muốn thuận tiện hỏi thử một chút không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Hỏi một chút cũng tốt."
Tường Ninh Quán.
Nhị Bản đạo nhân ngồi trên bờ tường đung đưa hai chân, rầu rĩ nhìn mảnh đất trống lớn bên ngoài: "Sư phụ, người nói nơi tấc đất tấc vàng như thành Trường An này, giữ lại mảnh đất trống lớn như vậy thật lãng phí."
Gã nhìn về phía đạo nhân béo: "Hay là chúng ta hỏi thử xem có thể mua lại hay không?"
"Con có nhiều tiền như vậy sao? Cho dù có thì con mua để làm gì?"
"Lần trước không phải người đã nói muốn làm một rừng đào gì đó sao? Sẽ có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp tới đây du ngoạn."
Nhị Bản nói: "Không phải là con bởi vì tiểu cô nương xinh đẹp gì đó đâu, ta chỉ là thuần túy muốn kiếm tiền cho đạo quán chúng ta."
Thanh Quả đạo nhân hừ một tiếng: "Nếu con thật sự động lòng, vi sư có thể chỉ cho con một con đường sáng."
Nhị Bản đỏ mặt lên: "Sao lại vậy chứ, con không có hứng thú lớn với nữ nhân."
Thanh Quả đạo nhân thở dài: "Ta cũng không nói nữ nhân, hay là ta nhận một tiểu sư đệ cho con?"
Nhị Bản nhìn sư phụ mình với vẻ mặt hốt hoảng: "Sư huynh đệ là chơi như vậy sao?"
Thanh Quả đạo nhân: "Nếu không thì sao?"
Nhị Bản đạo nhân hỏi: "Vậy người và sư thúc bọn họ..."
Thanh Quả đạo nhân đạp một cước qua, Nhị Bản từ trên tường trượt ra ngoài tường, vừa hay nhìn thấy xa xa có một chiếc xe ngựa đang đi qua đây. Gã quay đầu lại nhìn Thanh Quả đạo nhân nói: "Đánh cược một lần? Nữ nhân hay là nam nhân, số người là số lẻ hay là số chẵn? Người nào thắng thì người đó giặt y phục một tháng."
Thanh Quả đạo nhân nhìn chiếc xe ngựa kia: "Gần đây chân nhân xuất quan, cũng không biết tại sao lại đột nhiên quyết định mở cửa đạo quán, thời gian này ở đạo quán chúng ta đều là tiểu cô nương với thiếu phụ đến cầu kiến chân nhân, ai ai cũng bị mê mẩn đến thần hồn điên đảo... Ta đoán là nữ, đoán sai thì ta giặt y phục cho con một tháng."
Hai người nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa kia, xe ngựa dừng lại ở cửa đạo quán, hai người lại càng nhìn không dời mắt.
Một con chó mực nhảy xuống.
Thanh Quả đạo nhân: "Khụ khụ... Con xem con hắc cẩu này mi thanh mục tú, chắc hẳn là chó cái."
Vừa mới nói xong, hắc ngao nhấc chân lên tè một bãi ở cửa đạo quán.
Nhị Bản đạo nhân nhìn sư phụ gã: "Sư phụ nói, có lớn hơn so với của sư phụ không?"
Thanh Quả đạo nhân: "Cút..."