Nhị Bản đạo nhân nhìn thấy Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm từ trên xe ngựa xuống, nhìn về phía sư phụ gã Thanh Quả đạo nhân với vẻ mặt đắc ý: "Sư phụ, hai người này nhìn thế nào cũng không phải nữ nhân nhỉ. Mấy đôi tất từ Đại Ninh Thiên Thành năm thứ bốn và cả hai cái áo lót Đại Ninh Thiên Thành năm thứ sáu của con giao cho người đó."
Thanh Quả đạo nhân trừng mắt nhìn gã một cái: "Ta có thể tự nói hai người bọn họ là nữ nhân. Ta là sư phụ, con phải nghe sư phụ nói lời."
Nhị Bản đạo nhân không để ý tới ông ta, bước nhanh qua: "Thẩm tướng quân, Trần tướng quân, đến thì đến thôi còn mang theo cái gì nữa, nào, đưa ta cầm là được rồi."
Trần Nhiễm thò tay ra vỗ vỗ ngực Nhị Bản: "Cơ ngực lại lớn rồi ha."
Nhị Bản: "..."
"Gần đây trong đạo quán bận?"
Thẩm Lãnh nhìn chung quanh: "Sao thấy nhiều xe ngựa vậy."
"Chân nhân xuất quan."
Nhị Bản đạo nhân giải thích: "Cũng không biết thế nào, lần này sau khi Tiểu Trương chân nhân xuất quan đột nhiên quyết định mở cửa đạo quán, cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người đến cầu kiến. Mỗi ngày hắn gặp mười người, cho nên sáng sớm mỗi ngày đạo quán đã chen chúc đến mức chật như nêm cối. Nói ra cũng lạ, bất kể là ai sau khi gặp chân nhân lúc rời đi đều vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ nào người có thể gặp được chân nhân đều là người mệnh tốt?"
Thẩm Lãnh có chút nghi hoặc, mỗi ngày gặp mười người, đây không phải là tính cách của Tiểu Trương chân nhân.
Tuy rằng cũng chưa gặp được mấy lần nhưng đại khái Thẩm Lãnh cũng biết đó là một tiểu cô nương ngại ngùng, hướng nội thậm chí trao đổi với người khác cũng có chút trở ngại. Nàng ta đột nhiên xuất quan sau đó bắt đầu gặp người ngoài, điều này dường như có chút không bình thường.
"Ngoài chuyện này ra, Tiểu Trương chân nhân còn có chỗ nào khác thường không?"
"Hay nói chuyện hơn rồi."
Nhị Bản đạo nhân vừa đi vừa nói: "Thoạt nhìn cũng vui tươi hơn so với trước khi bế quan không ít, trước kia luôn không thích gặp người khác, gặp người khác cũng chỉ cúi đầu mau chóng đi qua. Đúng rồi, hay cười hơn."
Nhị Bản đạo nhân liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Chỉ là... Ta cứ cảm thấy hắn cười là lạ, cho dù nhìn hắn cười rất đẹp nhưng trong ánh mắt không có ý cười, là giả."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hậu viện Tường Ninh Quán, Tiểu Trương chân nhân đi tới cửa tiễn một người vừa mới cầu kiến nàng ra ngoài, lúc xoay người muốn về phòng thì nhìn thấy một người đang đứng ở cửa hậu viện. Nàng hơi sững sờ, dừng bước chân lại, vai khẽ run, sau đó nàng bước nhanh hơn trở lại trong phòng, lấy kính mắt đeo lên rồi quay lại nhìn, chỉ mơ hồ nhìn thấy thân hình của người ở phía trước hơi quen thuộc, cho dù chỉ là bóng dáng mơ hồ thì nàng cũng có thể đoán được. Trong khoảnh khắc đó trong lòng nàng giống như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái.
Rất phức tạp.
"Thẩm tướng quân... Ngươi đã về rồi."
"Ừm, về rồi."
Thẩm Lãnh xách quà mà hắn chọn đi đến bên cạnh Tiểu Trương chân nhân, cười nói: "Ta nghe nói gần đây ngươi hơi bận."
Tiểu Trương chân nhân vội vàng lắc đầu giống như đứa trẻ phạm lỗi: "Không bận."
Thẩm Lãnh chỉ vào phòng, lúc này Tiểu Trương chân nhân mới nhớ ra là nên mời khách vào phòng ngồi, nàng tránh chỗ cửa ra mời Thẩm Lãnh vào rồi lại đi pha trà. Sau khi ngồi xuống Thẩm Lãnh quan sát chung quanh một chút, trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, còn có mùi đàn hương thoang thoảng, sau đó hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Trần Nhiễm.
"Lúc trước có phải bên thái tử phái người tới đây nhờ chân nhân giúp một chuyện không?"
"Thái tử điện hạ?"
Tiểu Trương chân nhân bưng ấm trà đi ra có chút khó hiểu: "Không có, ta và thái tử điện hạ chưa từng có tiếp xúc, cũng không nghe nói ai là người của thái tử phái tới."
Thẩm Lãnh gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên có vấn đề.
"Sao vậy?" Tiểu Trương chân nhân hỏi.
Thẩm Lãnh nói: "Không có gì, chỉ là trước đó thái tử hỏi thăm ta, ta nói ngươi không tiếp khách."
Tiểu Trương chân nhân ừm một tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Hiện giờ ta đồng ý gặp nhiều người hơn, gặp những người khác nhau, đạo tâm bị cản trở, tự thân vây khốn, đành phải tìm chút cảm ngộ từ người khác, mỗi ngày gặp đủ mọi dạng người, thể hội sự khó xử của họ, nghe nhiều, khuyên giải an ủi nhiều sẽ cảm thấy nỗi khó xử của mình cũng không tính là gì, hoặc là tạm thời có thể quên nỗi khó xử của mình."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Sự khó xử mà chân nhân gặp phải có tiện nói với ta không?"
"Không có gì không tiện cả."
Tiểu Trương chân nhân vội vàng lắc đầu, ánh mắt lại càng sáng lên: "Chỉ là... chỉ là vấn đề về tu hành cá nhân. Không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, Đạo pháp tự nhiên, lãnh ngộ của ta đã đến nút thắt, sau đó lại suy nghĩ cẩn thận, đóng cửa không gặp không chỉ là người, còn là tự nhiên. Con người là một trong vạn vật tự nhiên, nếu như ngay cả con người cũng không muốn gặp thì làm sao có thể hoàn toàn hiểu được tự nhiên?"
"Không một ai cảm ngộ được tự nhiên một cách hoàn toàn."
Thẩm Lãnh nhìn trà nóng trong chén: "Ta không hiểu chuyện về Đạo pháp, tuy rằng sư phụ ta là đạo nhân nhưng ngay cả chính ông ấy cũng không có nghiêm túc tu hành Đạo pháp được bao lâu. Ta chỉ từng nghe ông ấy nói qua, nếu một người từng giờ từng phút đều ở ép buộc bản thân làm trái với bổn tâm, vậy thì thứ cảm ngộ được không phải đạo của tự nhiên mà là đạo của con người. Con người nằm trong vạn vật tự nhiên, thật ra đạo lý được suy diễn thông qua vạn vật tự nhiên chẳng qua cũng chỉ là đạo lý do bản thân con người nghĩ ra được, không có quan hệ gì với vạn vật tự nhiên. Nếu thật sự là thuận theo tự nhiên, người lười nhác thì lười nhác đúng không? Người hung ác thì hung ác, đúng không?"
Tiểu Trương chân nhân liếc nhìn mắt Thẩm Lãnh một cái, vội vàng cúi đầu: "Tướng quân nói có lý."
"Người tự làm khó bản thân đến mức độ nhất định, đó là thánh nhân."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta lại hy vọng chân nhân sống thoải mái một chút hơn."
Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa, giọng nói hơi nhỏ lại: "Bệ hạ nói với ta một vài chuyện về chân nhân. Lúc đầu lão chân nhân trên núi Long Hổ muốn đưa ngươi đến Trường An là vì sợ ông ta chết đi thì không ai có thể bảo vệ ngươi. Sau khi đến Trường An bệ hạ đã cho ngươi sống một mình theo tâm nguyện của ngươi, bệ hạ nghĩ đây là sự bảo vệ đối với ngươi, hiện tại chân nhân tự đóng cửa chịu nhốt, thật ra là sự do dự trong lòng ngươi bị vây nhốt."
Tiểu Trương chân nhân cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: "Đó là bị giam hãm trong lòng, ta nghĩ gặp nhiều nghe nhiều, cảm ngộ cuộc sống của nhiều người như vậy, thị phi của nhiều người như vậy, sự dễ dàng và khó khăn của nhiều người như vậy, lồng giam của mình sẽ mở ra."
"Người khác là người khác."
Thẩm Lãnh nói: "Bởi vì ngươi là nữ tử, ngươi sẽ nghĩ là người không thể chấp nhận nữ tử là chân nhân núi Long Hổ, vì núi Long Hổ, vì Đạo tông, vì Đại Ninh nên ngươi cứ luôn làm khó bản thân, ngươi cũng sắp thành thánh nhân rồi."
Tiểu Trương chân nhân lẩm bẩm nói: "Làm thánh nhân không tốt sao?"
"Tốt."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Trên đời này cần thánh nhân, thánh nhân còn phân biệt nam nữ sao?"
"Ta... không biết."
Tiểu Trương chân nhân nói một câu có chút không dám khẳng định, trầm mặc một lát rồi tiếp tục nói: "Sư phụ thường nói ta là hy vọng của núi Long Hổ, là hy vọng của Đạo tông. Ta từng nói với sư phụ rất nhiều lần, ta là nữ tử, nữ tử làm sao có thể làm chân nhân của núi Long Hổ? Sao có thể làm quốc sư của Đại Ninh? Nhưng sư phụ vẫn nói đã định sẵn là con thì nhất định là con, mặc kệ con là nam nhân hay là nữ nhân."
Thẩm Lãnh có thể cảm nhận được áp lực mà nữ hài tử này phải gánh vác lớn cỡ nào, áp lực này là sư phụ nàng, lão chân nhân núi Long Hổ kiên quyết đặt lên vai nàng. Nàng sợ mình khiến lão chân nhân thất vọng, cố gắng che giấu sự thực mình là nữ nhân, một nữ hài tử mới ở độ tuổi như nàng, thừa nhận thứ mà nàng không nên thừa nhận, sự chính thống và không chính thống của địa vị đứng đầu Đạo tông núi Long Hổ, chính thống và không chính thống của địa vị quốc sư, nàng cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm Lãnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn về phía Tiểu Trương chân nhân: "Ngươi nói lão chân nhân nói mặc kệ ngươi là nữ nhân hay là nam nhân, đều đã định sẵn là ngươi?"
"Ừm, lúc trước sư phụ từng nói như vậy, không chỉ nói một lần. Ông ấy nói sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ hiểu lời ông ấy nói, đợi sau khi ta hiểu được thì sẽ không cảm thấy quá đau khổ nữa mà sẽ có thể thản nhiên."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Thật ra ý của lão chân nhân đều ở trong lời nói rồi."
Tiểu Trương chân nhân ngẩn ra: "Ta không hiểu ý của tướng quân."
"Lão chân nhân nói mặc kệ ngươi là nam nhân hay nữ nhân đều đã định sẵn là ngươi. Chẳng lẽ lão chân nhân không hiểu là ngươi không có khả năng giấu được cả đời sao? Ông ấy bảo ngươi nhìn thoáng ra, chừng nào ngươi nhìn thoáng hơn về thân phận của mình thì chừng đó coi như là buông bỏ được chấp niệm, cho nên mới thản nhiên."
"Nhưng một khi người ngoài biết ta là nữ nhân thì tất có dị nghị với núi Long Hổ, ta đều không thể nào ăn nói với sư phụ và bệ hạ, nếu vì vậy mà làm cho núi Long Hổ mất đi địa vị chính thống, ta là tội nhân."
"Sư phụ ngươi làm sao có thể không nghĩ tới một lần nào, ông ấy không sợ cho nên mới nói với ngươi những lời này."
Thẩm Lãnh nói: "Các đời chân nhân chu du thiên hạ đều sẽ mang cô nhi không chỗ nương tựa về núi Long Hổ, đều là nam hài, chỉ có một mình ngươi là nữ hài, thật sự là bởi vì lão chân nhân cảm thấy ngươi có thiên phú, trong số mệnh đã định sẵn là sẽ kế thừa ngôi vị chân nhân? Không phải, chỉ là ông ta từ bi, không đành lòng nhìn ngươi không sống sót nổi."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu trên đời vì nam nữ khác nhau mà con người không nhận, đó là không công bằng, chuyện mà nam nhân cảm thấy đương nhiên, nếu nữ nhân cảm thấy đương nhiên hơn nữa thì không được... Thánh nhân có truy cầu, không phải vô dục vô cầu, vô dục vô cầu thì không phải là con người. Nếu ngươi có thể thản nhiên, thế giới này sẽ bởi thay đổi rất nhiều vì sự thản nhiên của ngươi, cho dù không có ai thay đổi vì ngươi, ít nhất bản thân ngươi cũng không quá khó chịu."
"Ta..."
Tiểu Trương chân nhân nhìn Thẩm Lãnh: "Ta có thể thử xem sao, nhưng nhất định sẽ thất bại."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Bây giờ ta sẽ đến cung Vị Ương."
Tiểu Trương chân nhân cũng đứng dậy: "Cho ta một chút thời gian để ta suy nghĩ được chứ?"
Thẩm Lãnh lại ngồi xuống.
Tiểu Trương chân nhân im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Nếu ta không phải quốc sư, không phải Trương chân nhân nữa, ta còn là gì?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc trả lời: "Bằng hữu của ta."
Tiểu Trương chân nhân đổi sắc mặt, cúi đầu khẽ nói: "Trương chân nhân có thể là nữ nhân sao?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Nếu không thể thì người sai nhất định không phải là ngươi."
Cùng lúc đó, cung Vị Ương.
Hoàng đế ngẩn người nhìn phong thư trên bàn. Ông ta biết Thẩm Lãnh đã đến Tường Ninh Quán, cho nên lại không nhịn được mà lấy phong thư này ra xem, đó là lão chân nhân núi Long Hổ tự viết cho ông ta.
"Nếu người đời nghĩ đạo nhân chính thống là nam nhân thì người đời sai. Nếu đạo nhân nghĩ đạo nhân chính thống là nam nhân thì đạo nhân sai. Nếu cả đời nó không ngộ ra đạo lý này thì không liên quan đến hậu thế, không liên quan đến đạo, chỉ là nỗi khổ của bản thân nó. Thần có thể không cần một Trương chân nhân nhưng không hy vọng nó khó chịu cả đời. Thần nhận nuôi nhiều đứa trẻ như vậy nhưng đều nghĩ là đệ tử của thần, duy nhất chỉ có nhận nuôi nữ hài này mới nghĩ nó là con của thần, từ đó mà nghĩ tất cả các đệ tử đều là con của thần."
"Thần biết ý nghĩ như vậy là thẹn với bệ hạ, thẹn với Đại Ninh, có thể sẽ làm cho Đạo tông bất ổn, dân tâm bất ổn, nhưng mà bệ hạ, thần vẫn quyết định giao quyền quyết định cho bản thân nó, bất kể là lựa chọn như thế nào thì thần đều bằng lòng gánh vác thay nó. Nếu nó đã hiểu rồi, vẫn mong bệ hạ ủng hộ, cứ nói là lựa chọn của thần chứ không phải của nó, cho nên nếu người đời có nghị dị thì cũng là dị nghị thần chứ không phải nó."
"Đệ tử của thần đều có thể là Trương chân nhân, duy chỉ có chọn nó là cân nhắc nhiều nhất, thần cân nhắc mãi nhưng cũng không thể từ bỏ. Nếu không thể khiến Đạo tông có thay đổi vì chuyện này, thần chỉ hy vọng có thể khiến núi Long Hổ có thay đổi nhờ chuyện này, còn chu du thiên hạ nữa thì đừng chỉ nhặt nam hài nữa, từ bi có lựa chọn thì không phải từ bi."
"Thần vạn chết không chối từ. Nếu bệ hạ cảm thấy không ổn... xin bệ hạ đưa nó về Long Hổ. Thật ra đệ tử trên núi Long Hổ đều biết nó là nữ tử, thần chưa từng giấu giếm các đệ tử khác. Trước khi cho vào kinh thành, thần đã thương nghị việc này cùng các đệ tử, các đệ tử đều nói nếu thiên hạ không chấp nhận nó, nếu Đạo tông không chấp nhận nó, núi Long Hổ chấp nhận nó, ở đây còn có đám huynh trưởng của nó."
"Người xuất gia, cũng có nhà."
"Bệ hạ, nếu cuối cùng nó thành, bệ hạ không cần giao phong thư này cho nó, nếu nó không thể thành, xin bệ hạ giao thư cho nó, để nó hiểu thần để nó vất vả cũng là bất đắc dĩ, sau khi về núi Long Hổ mong rằng nó làm nhiều việc thiện, không phân biệt nam nữ."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Lão già này, khanh đang ép trẫm với đánh cược với ngươi một lần."