Thư viện.
Lão viện trưởng liếc nhìn Thẩm Lãnh đang thái rau, trong lòng nghĩ nên mở miệng nói như thế nào. Lão trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện về Tiểu Trương chân nhân... ý của bệ hạ là ủy khuất nàng ta đến sau khi bắc chinh, ngươi nên hiểu hiện giờ phải gác chuyện này lại đã."
Thẩm Lãnh dừng tay thái rau, gật đầu: "Ta biết."
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ cũng có bất lực, bệ hạ cũng không phải là toàn năng."
Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía lão viện trưởng cười: "Người trẻ tuổi dù sao cũng sẽ ít suy nghĩ, suy nghĩ ít thì chính là cái gọi là can đảm, nói khó nghe một chút cũng chính là lỗ mãng, những đạo lý này ta đều hiểu..."
Lão viện trưởng: "Chỉ là không khống chế được?"
Thẩm Lãnh nói: "Nàng ta rất khó."
Lão viện trưởng hỏi: "Ai không khó?"
Thẩm Lãnh xoay người lại tiếp tục thái rau: "Con người đều giống nhau, theo thói quen thương cảm người mà mình tự cho rằng nhỏ yếu hơn mình, vậy nhưng lại bỏ sót việc thật ra người cường đại hơn mình không phải đều được như ý. Không phải ta đang giải thoát cho mình mà là cảm thấy có chút bất lực."
Thẩm Lãnh còn có một điều không nói ra, cũng vĩnh viễn sẽ không nói ra. Hắn biết có thể Tiểu Trương chân nhân có chút tâm ý vượt mức bình thường với mình. Thân phận của nàng ta đặc biệt như vậy, không thể thản nhiên đối mặt với giới tính của mình, cũng không thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, mình khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ý định muốn dốc sức giúp nàng ta, nhưng ý định như vậy thật sự đúng sao?
Thẩm Lãnh giật mình.
Sự giúp đỡ mà hắn tự cho là giúp đỡ này cuối cùng liệu có biến thành thương hại không?
Nhìn thấy hắn thất thần, lão viện trưởng cười cười: "Dao của ta không dễ dùng?"
Thẩm Lãnh lấy lại tinh thần: "Không phải, đột nhiên có vài cảm ngộ."
Lão viện trưởng hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi đâu cần nhiều cảm ngộ như vậy, cảm ngộ cái gì đó mọi lúc mọi nơi là việc mà người lớn tuổi chúng ta nên làm, nếu các ngươi cảm ngộ quá nhiều thì làm việc sẽ nặng đầu nặng óc, thế giới này sẽ nghiêng ngả. Đối với người trẻ tuổi các ngươi mà nói, bướng bỉnh, cứng rắn, thậm chí kích động đều không nên cưỡng hành khống chế."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Viện trưởng, người trẻ tuổi cũng không có nhiều tùy hứng như vậy để có thể hối hận."
Lão viện trưởng thở dài: "Con người bắt đầu từ khi cai sữa là đã không có nhiều tùy hứng như vậy để có thể hối hận rồi, ta chỉ thuận miệng nói chuyện với ngươi thôi. Chuyện liên quan đến Tiểu Trương chân nhân thì sau bắc phạt bệ hạ sẽ tự cho nàng ta sự ủng hộ, đến lúc đó bất kể nàng ta đưa ra lựa chọn như thế nào, cho dù bỏ đi danh xưng chân nhân núi Long Hổ, cũng bỏ đi danh xưng quốc sư Đại Ninh thì bệ hạ cũng đồng ý."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Ta biết rồi."
Lão viện trưởng nói: "Ta tưởng ngươi sẽ tranh cãi đến cùng với ta."
"Mấy năm trước có thể sẽ vậy."
Thẩm Lãnh bưng rau đã thái xong đến nhà bếp ở bên ngoài phòng, lão viện trưởng đứng dậy đi theo hắn đến cửa phòng bếp: "Ta từng gặp quá nhiều người trẻ tuổi vì năng lực của mình mạnh mà trở nên ngày cổ quái. Có người trẻ tuổi nghĩ cả nhà phải sống dựa vào mình nên không đối tốt với ai, có người trẻ tuổi nghĩ rằng người già không theo kịp tư tưởng của người trẻ tuổi nên sinh lòng chán ghét, rất nhiều người nghĩ hắn là người duy trì kế sinh nhai của cả nhà nên người trong nhà sợ hắn, kính hắn là đúng."
Thẩm Lãnh cười: "Đó là vẫn không đủ mạnh."
Lão viện trưởng cười lắc đầu: "Lúc ngươi còn nhỏ chắc hẳn là đứa trẻ hiểu chuyện được người yêu thương."
"Lúc nhỏ?" Thẩm Lãnh cười nói: "Đâu có thời gian để nghĩ đến hiểu chuyện hay không hiểu chuyện gì, gậy của Mạnh lão bản sẽ không vì ta hiểu chuyện mà không rơi xuống. Sau khi Mạnh Trường An đến thư viện Trường An thì tính khí của Mạnh lão bản càng cổ quái hơn, lúc đó thứ ta học được không phải hiểu chuyện mà là kỹ năng sinh tồn. Viện trưởng thấy bây giờ ta giống một người hiểu chuyện, có lẽ đó chỉ là một mặt trong tính cách của ta."
Hắn cũng không muốn tùy ý một cách không hiểu chuyện.
Lão viện trưởng thở dài.
Thẩm Lãnh nói: "Viện trưởng đại nhân đang thương xót ta?"
Lão viện trưởng nói: "Bỏ ít dấm, bỏ ít muối, lớn tuổi rồi khẩu vị nhạt."
Thẩm Lãnh: "..."
Lão nhìn Thẩm Lãnh xào rau thành thục như vậy, nói: "Ngươi bắt đầu biết nấu ăn từ khi nào?"
"Bắt đầu từ khi có người để quan tâm."
Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy viện trưởng nói một người trẻ tuổi năng lực lớn lên thì tâm thái sẽ thay đổi, nghĩ rằng người trong nhà đều nên lấy hắn là trung tâm, hắn có thể nổi nóng tùy ý, nghĩ người trong nhà sợ mình là một cảm giác thành tựu, có lẽ bọn họ sẽ hối hận... Thật sự có người để quan tâm thì sẽ dốc hết sức lực của mình để khiến người ấy sống thoải mái, có cách tạo ra của cải để người mình quan tâm hưởng thụ cuộc sống, trong nhà chỉ có rau thì nấu rau ngon một chút cũng là cố gắng."
Lão viện trưởng nhìn người trẻ tuổi trước mặt, không thể không rơi vào trầm tư.
Trước đây không nói chuyện với Thẩm Lãnh nhiều về phương diện cuộc sống, càng không nói về thái độ sống, trước đây là nói chuyện về hoàng cung, về triều đình, về quân đội, về quốc gia. Lần đầu tiên giao lưu với Thẩm Lãnh như vậy, giống như lần đầu tiên gia gia nói với cháu trai đã thành gia lập nghiệp về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nói về thái độ nhân sinh, có cảm giác rất lạ nhưng không khó chịu.
"Nấu ăn cũng như vậy."
Thẩm Lãnh cười nói: "Bỏ bao nhiêu gia vị sẽ khiến mùi vị của món ăn đạt đến mỹ vị ở mức độ cao nhất là nằm ở sự chắc chắn của chính con người, cũng có thể dùng để hình dung thái độ đối với người khác. Nếu ông bỏ ít thì người khác sẽ nói ông lạnh nhạt, nếu ông bỏ quá nhiều thì người khác sẽ cảm thấy ông nhiệt tình quá mức, thậm chí là giả tạo. Nếu quá nhạt nhẽo thì không ai thích ăn, cũng sẽ trở nên xa cách không có người nào để ý, bỏ quá nhiều gia vị cũng như vậy. Ta có thể nói ra cả đống đạo lý nhưng bản thân ta cũng không làm tốt, cho nên ta tìm một con đường mà mình có thể nắm chắc... cũng đơn giản, chỉ cần không thẹn với lương tâm."
Lão viện trưởng thở dài: "Nói dễ hơn làm."
Thẩm Lãnh nói: "Viện trưởng, người trẻ tuổi không có bất kham đến vậy, cũng phải thể hội áp lực của bọn họ một chút."
Lão viện trưởng nói: "Cũng đúng, thế giới không giống nhau."
Thẩm Lãnh xào xong đĩa rau đầu tiên chuyển cho lão viện trưởng, lão viện trưởng nhận lấy rồi bưng đến phòng khách. Một già một trẻ cứ như vậy, vừa nói chuyện vừa nấu ăn, người trẻ nấu xong người già liền bưng đi, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện, vậy nên thời gian có vẻ trôi qua rất nhanh.
Trên bàn ở phòng khách có 6 - 7 đĩa thức ăn, Thẩm Lãnh rửa tay, lấy rượu rót cho lão viện trưởng một chén: "Lúc đến đây ta đã đặc biệt mua cho ông một vài chén rượu cỡ nhỏ, uống năm chén rượu là một lạng. Nếu dùng loại chén rượu một lạng thì ông sẽ cảm thấy mình thiệt, dùng chén rượu nhỏ uống năm chén vẫn có chút cảm giác thành tựu, ít nhất thì cũng có vẻ nhiều."
Lão viện trưởng trợn mắt nhìn hắn: "Đây có tính là lừa gạt không?"
Thẩm Lãnh cười cười: "Quan trọng nhất là nếu dùng loại chén rượu một lạng, ta rót không đầy cho ông thì ông cũng không hài lòng, mà dùng chén nhỏ, lần nào cũng không đầy, ông còn có thể uống ít một chút."
Lão viện trưởng thở dài: "Lòng người không chân thành."
Thẩm Lãnh cười hì hì, ngồi xuống đối diện với lão viện trưởng, cũng dùng chén nhỏ: "Ta uống cùng ông."
Lão viện trưởng uống một chén rượu, ngẫm nghĩ thấy không đúng, nếu uống như vậy thì năm ngụm là hết lượng rượu của ngày hôm nay, thế là lão hối hận.
"Hôm nay có thể uống hai lạng rượu." Thẩm Lãnh cười nói.
Lão viện trưởng lập tức vui vẻ, bộ dạng giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mình mong đợi đã lâu, cười tươi đến mức ngay cả nếp nhăn cũng giãn ra không ít. Lão ăn một miếng thức ăn rồi nói: "Tại sao nguyên liệu giống nhau, món ăn ngươi nấu lại khác với của người khác nấu vậy."
"Ta nghĩ nhiều."
Thẩm Lãnh nói: "Muốn dùng bao nhiêu thứ thích hợp với khẩu vị của viện trưởng, nấu ăn cho một người thì suy nghĩ khẩu vị của một người, nấu ăn cho hai người thì suy nghĩ khẩu vị của hai người, nấu ăn cho ba người trở lên thì đảm bảo mỗi một người đều có một món mà họ thích."
Lão viện trưởng ngẩn người. Đứa trẻ này... từ nhỏ đã phải cảm nhận cảm giác của người khác tỉ mỉ như vậy, khổ cỡ nào?
"Ngươi vất vả rồi."
Lão viện trưởng bưng chén rượu lên: "Kính ngươi một chén."
Thẩm Lãnh vội vàng bưng chén rượu lên: "Tạ viện trưởng đại nhân."
Hai người uống một hơi cạn sạch rượu trong chén nhỏ, nhìn thẳng vào nhau sau đó đều cười.
Bất giác bên ngoài nổi gió tự lúc nào, dường như tầng mây cũng trở nên ngày càng dày hơn, Thẩm Lãnh đứng dậy đi đóng cửa, lại chuyển lò lửa đến chỗ lão viện trưởng. Mỗi một việc làm của hắn đều khiến lão viện trưởng thể hội sâu sắc hơn về những chuyện mình vừa nghĩ đến lúc nãy, đứa trẻ lúc nào cũng quan tâm đếm người bên cạnh mình như Thẩm Lãnh thật sự rất mệt.
"Nếu hôm nay ta không gọi ngươi đến, ngươi sẽ tiếp tục khuyên Tiểu Trương chân nhân đối mặt với người đời bằng tâm thái tự do tự chủ sao?"
"Sẽ không."
Thẩm Lãnh cười, không nói ra suy nghĩ trong lòng. Hắn sẽ không nghĩ nữa, chắc có lẽ là sợ nếu mình tỏ ra quá tốt với Tiểu Trương chân nhân thì nàng ta sẽ hiểu lầm, như vậy không tốt cho nàng ta.
Lão viện trưởng trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Lãnh Tử, nếu như... nếu như có một ngày ngươi biết cha mẹ thân sinh của mình vẫn còn sống, ngươi sẽ đối diện với họ bằng thái độ như thế nào?"
Thẩm Lãnh sững người.
Hắn cũng trầm mặc một lúc lâu sau đó cười lắc đầu: "Không biết nữa... Nhưng chắc ta sẽ không ôm đầu khóc lóc đâu."
Lão viện trưởng lại im lặng.
Lão uống chén rượu thứ ba, nhìn thức ăn trên bàn lẩm bẩm nói: "Trên đời này sẽ luôn có quá nhiều chuyện không hoàn mỹ, bởi vì con người đều không hoàn mỹ cho nên làm sao có thể làm ra chuyện hoàn mỹ như vậy? Ngươi đang hận họ năm đó đã vứt bỏ ngươi suýt chết, nhưng có lẽ bao nhiêu năm nay họ vẫn không ngừng tìm kiếm, chỉ là không tìm thấy."
"Ta không hận."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên nhìn về phía lão viện trưởng: "Đó là suy nghĩ của ta lúc nhỏ."
"Bây giờ thì sao?" Lão viện trưởng hỏi một câu.
"Bây giờ... đại khái là không có cảm giác."
Thẩm Lãnh uống một chén rượu: "Mới đầu là hận, đặc biệt là khi thấy Mạnh Trường An lúc nhỏ được cha mẹ hắn yêu thương như vậy, ta đã hận cha mẹ ta tại sao lại bỏ rơi ta. Sau này ta đi theo Thẩm tiên sinh học tập, Thẩm tiên sinh nói phải nhớ ơn nhiều nhớ hận ít, ta liền suy nghĩ cẩn thận nếu họ thật sự không cần ta thì chắc họ có thể giết ta đi. Họ bỏ rơi ta chứ không phải là giết ta, đó có lẽ là lựa chọn duy nhất trong tình hình khó khăn nhất để cho ta có một con đường sống, phó mặc cho trời vẫn tốt hơn là bị giết."
Lão viện trưởng gần như buột miệng nói ra sự thật chính là như ngươi nghĩ, họ cũng là bất đắc dĩ thôi. Lúc đó Trân phi đã tìm ngươi giống như phát điên, bên cạnh bệ hạ không có người có thể dùng, mà còn đang là lúc bắc cương Hắc Vũ xâm lấn quy mô lớn, cho dù ở trong tình hình đó nhưng bệ hạ vẫn cố hết sức tìm kiếm chứ chưa bao giờ từ bỏ... Nhưng lão viện trưởng không nói ra những lời này, lão không có tư cách thay Thẩm Lãnh tha thứ cho bất cứ người nào, cho dù đó là Trân phi, cho dù đó là bệ hạ.
Lúc đầu Thẩm tiên sinh biết rõ nếu còn mang hắn theo bên cạnh nữa thì chắc chắn hắn sẽ chết. Giống như lời Thẩm Lãnh nói, đó là con đường sống duy nhất cho hắn trong tình hình khó khăn nhất.
Nếu như đời người không có nhiều sự bất đắc dĩ như vậy thì còn là đời người sao?
"Uống rượu!"
Lão viện trưởng nâng chén.