Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 799 - Chương 799: Dựng Võ Đài

Chương 799: Dựng võ đài Chương 799: Dựng võ đài

Lão viện trưởng và Thẩm Lãnh mỗi người uống hai lạng rượu, người già không tham, người trẻ không thèm, hai lạng là đã đủ rồi. Uống rượu xong ăn cơm tẻ, mỗi người một bát, lại ăn kèm thức ăn, một miếng cơm một miếng thức ăn như vậy rất ngon miệng, rưới thêm một chút nước xào rau vào mùi vị hoàn toàn khác, cho dù đó là một món ăn.

"No rồi, no rồi."

Lão viện trưởng cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ cái bụng đã hơi nhô lên: "Nếu mỗi ngày đều ăn như vậy, ta già rồi vẫn phải béo thêm năm cân thịt nữa, cũng may mà ngươi không thể ở Trường An lâu, nếu không ta phải ở lì trong nhà người không đi."

Thẩm Lãnh cũng cười: "Sau này rảnh rỗi thì ta sẽ qua."

Người già sẽ luôn thích trẻ con như vậy, làm một bữa cơm ngon, nghe lời khuyên giải, còn có yêu cầu gì hơn nữa?

"Thẩm tiên sinh đang lo liệu chuyện nhà cửa cho phủ Đình Úy, ngươi đừng hỏi đến."

Lão viện trưởng nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ta biết ngươi có bạc gửi trong phiếu hào Thiên Cơ, nhưng ngươi chỉ là khách hàng, nếu ngươi có thân phận gì đó trong phiếu hào Thiên Cơ, tốt nhất là rút ra ngoài. Chuyện xây nhà cho gia quyến của phủ Đình Úy là chuyện tốt, sau này còn có thể giải quyết thêm nhiều vấn đề nơi ở cho quan viên trung hạ tầng, nhưng mà ngươi không thể xen vào. Đối với phiếu hào Thiên Cơ mà nói việc ngươi là khách hàng và ngươi là chủ nhân khác nhau quá lớn, nếu có người lấy chuyện này để gây sự với ngươi thì ngươi không thể nào thoát thân."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Trước giờ ta đều không hỏi đến việc kinh doanh của phiếu hào, chỉ là gửi bạc ở đó."

"Vậy thì tốt."

Chuyện lão viện trưởng nên nhắc nhở đều đã nhắc nhở xong, lão cười nói: "Đừng nói ta ăn no uống đủ rồi là muốn đuổi khách, nếu ngươi không có việc gì thì đến thư phòng của ta đọc sách. Người già sẽ luôn ham ngủ, nhất là còn uống một chút rượu, mí mắt rất yếu."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Vậy thì ta cáo từ, viện trưởng hãy nghỉ ngơi đi."

Hắn thu dọn bát đũa trên bàn, đến phòng bếp rửa xong rồi đi ra, lúc ra cửa cũng quay lại nhìn, lão viện trưởng nằm dựa người trên ghế ngủ, trên người đắp một tấm chăn, hẳn là đang có một giấc mơ đẹp, khóe miệng hơi giương lên.

Thẩm Lãnh tuyệt đối sẽ không qua đến việc kinh doanh của phiếu hào Thiên Cơ, kinh doanh như thế nào là chuyện của Lâm Lạc Vũ và Cao Tiểu Dạng. Mặc kệ phê văn của Hộ bộ đối với mảnh đất bên ngoài Tường Ninh Quán kia có thể thuận lợi đưa xuống hay không, Thẩm Lãnh đều không thể chủ động đi tìm người của Hộ bộ nói chuyện, huống hồ việc này đã có lão viện trưởng và bệ hạ đứng ở phía sau, làm sao có thể không thành công được.

Lúc ăn cơm là bên ngoài đã nổi gió lớn, vừa từ trong phòng ra ngoài Thẩm Lãnh đã không nhịn được mà quấn chặt áo khoác. Gió lớn, tuyết cũng sắp rơi, mùa đông ở thành Trường An rét lạnh nhưng không tiêu điều, Thẩm Lãnh đi ra khỏi thư viện không bao lâu thì bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn đứng ở ven đường nhìn từng bông tuyết rơi trên mặt đất, dần dần phủ lên mặt đất một lớp trắng toát.

Cũng không biết Mạnh Trường An ở bên kia như thế nào rồi.

Từ lần chia tay trước đến bây giờ tính ra đã lại hơn ba năm không gặp, gã đó ở bắc cương huấn luyện tân binh cũng đã hơn hai năm. Với khả năng của Mạnh Trường An, đội ngũ phải tốn hai năm dài đằng đẵng mới huấn luyện ra tuyệt đối là rất cường hãn, bắc cương làm cho người kia càng ngày càng lạnh liệt, dao săn nhỏ trong tay hắn quả thật thích hợp hơn.

Sắp sửa bắc chinh rồi, chậm nhất là cuối tháng 3, nhanh nhất là đầu tháng 3 sẽ bắc tiến, lần này không giống bất cứ một trận chiến tranh nào mà Thẩm Lãnh đã tham gia. Lần này là bệ hạ ngự giá thân chinh, không chỉ là đánh cược uy danh chưa từng chiến bại của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, lại càng là đánh cược quốc vận trăm năm sau của Đại Ninh. Hắc Vũ bị chèn ép xuống, Đại Ninh không còn địch thủ nào đáng nói nữa.

Ra khỏi thư viện đi không bao lâu là có thể đến Nghênh Tân Lâu. Nghênh Tân Lâu đang chuẩn bị mọi việc cho hôn lễ của Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng nên càng náo nhiệt hơn, các huynh đệ của Lưu Vân Hội và các huynh đệ của thủy sư đi qua đi lại, có thể giúp được những việc gì thì giúp. Thẩm Lãnh vào trong đi một vòng, còn chưa ngồi ấm mông đã nghe thấy bên ngoài vang lên một hồi tiếng chiêng đồng.

Trần Nhiễm mở cửa sổ lầu hai nhìn ra bên ngoài, không biết trên đường cái ở bên ngoài có một đám người đã đến từ khi nào, chiếm một khoảng trống ở bên đường, gõ chiêng đồng vang rung trời. Những người này không phải người Trung Nguyên, suy đoán từ thân hình diện mạo thì có thể là võ giả thang lang ở bên Tây Vực. Thành Trường An quá phồn hoa, danh tiếng cũng quá lớn cho nên các quốc gia chung quanh Đại Ninh đều có người không nén được lòng hiếu kỳ mà đến Đại Ninh xem thử, có người thậm chí phải đi vài năm mới đến nơi.

Đại bộ phận mọi người đến Trường An rồi đều sẽ không muốn rời đi. Điều không thể nghi ngờ là dù bọn họ có thổi phồng về quê nhà của mình như thế nào thì cũng không thể so sánh được với sự phồn hoa cẩm tú của thành Trường An, cho nên thường xuyên có thể nhìn thấy người phiên bang biểu diễn kiếm sống trên đường cái ở thành Trường An, phủ Trường An đều sẽ theo dõi những người này nghiêm ngặt. Bên ngoài Nghênh Tân Lâu, cách nơi những người này chiếm chỗ không xa còn có sai dịch của phủ Trường An đang nhìn.

"Phỏng chừng lại là người phiên bang đã dùng hết lộ phí."

Trần Nhiễm nói: "Ngưỡng mộ Đại Ninh phồn hoa, đi hơn một hai năm mới có thể đến nơi, sau khi đến nơi đã nghèo rớt mồng tơi, đành phải dựa vào việc biểu diễn... Ô đệch, mẹ nó chứ kia là cái gì?"

Những người phiên bang giống như muốn biểu diễn trên đường cái kia bày ra một cái bàn, đổ thứ gì đó vàng lấp lánh từ trong túi vải ra, trong đó còn có chút màu sắc rực rỡ. Tuy rằng bầu trời tuyết rơi, ánh sáng hơi kém nhưng những thứ kia vừa được đổ ra là mắt Trần Nhiễm đã sáng lên, tên này có sự mẫn cảm trời sinh đối với vàng bạc.

"Vàng?"

Thẩm Lãnh nghe thấy gã khẽ hô một tiếng cũng đi đến bên cửa sổ nhìn: "Không thể nào chứ, bày vàng bạc tài bảo ra như vậy là muốn làm gì?"

Đúng lúc này những người phiên bang kia dùng thứ tiếng Ninh lơ lớ bắt đầu hô to.

"Chúng ta đến từ Hỏa Thạch quốc giàu có cường đại, nghe nói Ninh quốc giàu có nên không khỏi muốn đến xem thử, sau khi xem mới biết hóa ra đều là khoác lác, Ninh quốc chẳng qua cũng chỉ như vậy, Trường An chẳng qua cũng chỉ như vậy, người Ninh chẳng qua cũng chỉ như vậy. Ta để số vàng bạc tài bảo này ở đây, chỉ cần có người bằng lòng đến đây nói một câu Hỏa Thạch quốc mạnh hơn Ninh quốc là có thể lấy đi một thỏi vàng. Từ hôm nay trở đi dũng sĩ Bộc La Sư của chúng ta sẽ ở đây khiêu chiến dũng sĩ của Ninh quốc, nếu có người nào có thể đánh bại Bộc La Sư, có thể lấy toàn bộ vàng bạc tài bảo trên bàn."

Người đang kêu gọi kia nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt bướng bỉnh không chịu phục tùng, gõ chiêng đồng mấy tiếng rồi tiếp tục nói: "Chúng ta sẽ luôn ở đây trông coi, cho đến khi có người có thể đánh bại Bộc La Sư mới thôi. Nếu không thể, ta nghĩ chúng ta sẽ là một quang cảnh tốt nhất trong thành Trường An, để cho tất cả người đến Trường An vì tò mò đều thấy được, Ninh, không có cường đại giống như lời đồn."

Trần Nhiễm nghe vậy liền giận dữ: "Con mẹ nó chứ."

Gã mở cửa sổ ra định nhảy từ lầu hai xuống nhưng bị Thẩm Lãnh kéo lại.

"Ngày mai ngươi sẽ thành thân rồi, đừng kích động, chuyện lớn đến mấy cũng không hơn được hôn sự của ngươi vào ngày mai."

Trần Nhiễm chỉ ra bên ngoài: "Một đám nhãi ranh chưa biết mùi đời từ đâu đến, đã nghe qua Thạch Hỏa quốc chó má gì đó chưa?"

Thẩm Lãnh nói: "Không ổn lắm."

Hắn quay đầu lại nói với Hắc Nhãn: "Đi xuống nói với các huynh đệ một tiếng, trước hết đừng ai qua đó."

Hắc Nhãn nói: "Còn sợ đánh chết bọn chúng?"

"Không sợ, sợ là có vấn đề."

Hắc Nhãn cười cười, sai người đi xuống căn dặn một tiếng, không có sự cho phép thì đừng có ai qua khiêu chiến tên Bộc La Sư gì đó.

"Ngươi đang lo chuyện gì?" Hắc Nhãn nói: "Nếu là mấy năm trước, lúc này ngươi đã qua đó rồi."

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt, nhìn người phiên bang ở phía bên kia đường: "Nếu là bọn họ tùy tiện chọn một nơi thì không nói, tại sao lại cứ phải là trước cửa Nghênh Tân Lâu? Ngày mai Trần Nhiễm sẽ thành thân, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì thì hôn lễ ngày mai cũng chưa không thể vui vẻ. Nếu bọn họ biết Nghênh Tân Lâu là của Lưu Vân Hội nên cố ý đến, vậy thì phải theo dõi thêm."

Hắc Nhãn ừ một tiếng: "Theo dõi thêm thì theo dõi thêm, xử lý mấy tên phiên bang không biết trời cao đất rộng như vậy, có lẽ cũng không cần các huynh đệ của Lưu Vân Hội phải ra mặt."

Đúng lúc này, quan sai của phủ Trường An đang theo dõi mấy phiên bang này ở cách đó không xa đã đi đến gần, nói vài câu gì đó với những người phiên bang kia, gã phiên bang lớn tiếng kêu gọi kia lấy ra vài món đồ cho những quan sai kia nhìn, những quan sai xem kỹ sau đó lại nghiêm túc nói vài câu rồi đi.

Thẩm Lãnh quay đầu lại nói: "Mời mấy quan sai kia lên đây hỏi thăm."

Hắc Nhãn căn dặn một tiếng, có người ra ngoài Nghênh Tân Lâu đuổi theo mấy quan sai kia, không bao lâu sau mấy người kia đã lên lầu hai. Mấy người tò mò liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh tháo thiết bài đeo trên đai lưng xuống đưa qua, quan sai dẫn đầu xem xong vội vàng cúi người: "Bái kiến tướng quân."

Thẩm Lãnh hỏi: "Bên ngoài là thế nào?"

Quan sai dẫn đầu nói: "Ta đi điều tra, giấy tờ của bọn họ đều đầy đủ hết, chứng nhận thông quan, khám hạch của Lễ bộ, còn có thủ tục có đóng dấu của Lễ bộ cùng phủ Trường An, đều đầy đủ hết. Bọn họ là đá người Hỏa Thạch quốc, đều làm đăng ký ở Lễ bộ và phủ Trường An, muốn cử hành tỉ võ ở Trường An. Luật pháp của Đại Ninh không có cấm hạng này cho nên cũng là phù hợp quy định, phê văn của phủ Trường An cho phép bọn họ dựng đài biểu diễn ở đầu con đường này, nhưng mà..."

Quan sai do dự một chút: "Nhưng cấp trên cũng không có thông báo cho mấy người chúng ta, khu này là của chúng ta quản lý, kỳ lạ."

Thẩm Lãnh hỏi: "Phê văn có vấn đề không?"

"Không có vấn đề, quả thật là quan ấn của phủ Trường An, còn có chữ ký của phủ thừa đại nhân."

Thẩm Lãnh nói: "Làm phiền các ngươi trở về nói với phủ trị đại nhân một tiếng, nơi này phồn hoa, người qua lại quá nhiều, cho dù hợp quy định cũng phải có đài diễn mới được, dựng đài, dùng đồ ngăn cách, không thể làm bị thương người vô tội. Nếu phủ Trường An thuận tiện thì sắp xếp một vài người đến đây, ngày mai huynh đệ của ta làm tiệc thành hôn ở Nghênh Tân Lâu."

Thẩm Lãnh giơ tay ra, Trần Nhiễm đưa mấy cái hồng bao qua, Thẩm Lãnh đưa hồng bao cho kia quan sai: "Tặng hỷ khí."

Trong hồng bao này thật sự không có bạc gì, hơn nữa đây là hỷ sự nên mấy gã quan sai đều nhận, liên tục nói lời cảm ơn, cũng liền tục chúc mừng, Trần Nhiễm cười cảm ơn lại từng người. Sau khi quan sai đi rồi Thẩm Lãnh lại liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Không được kích động, ai cũng có thể đi đánh, ngươi không thể đi."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Cứ yên tâm là được."

Mấy người phiên bang ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu vẫn đang nói oang oang, tiếng Ninh nói rất bập bõm nhưng mỗi một người đều có thể nghe hiểu là ý gì. Bách tính vây xem càng ngày càng nhiều nhưng nhất thời cũng thật sự không có người qua tỉ thí, tất nhiên lại càng không có người qua nói một câu Hỏa Thạch quốc mạnh hơn Đại Ninh. Cho dù vàng là vàng thật, nhưng theo người Ninh thấy thì những người phiên bang này cũng chỉ là trò cười mà thôi, nhiều nhất là trò cười được mạ vàng.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, bởi vì không có ai lên tỉ thí, những người phiên bang kia kêu gọi đến mức cổ họng cũng đã khàn đặc, người vây xem cảm thấy nhàm chán cũng dần dần tản đi, số người còn lại cũng không nhiều.

Mấy hậu sinh trẻ tuổi từ bên thư viện sải bước đi thẳng đến chỗ những người phiên bang kia, Thẩm Lãnh đứng ở xa nhìn bọn họ, từ y phục phán đoán là đệ tử của Võ Viện. Những người tuổi trẻ này tràn trề tinh lực, hiển nhiên là sau khi nhận được tin tức làm sao có thể nhẫn nhịn cho mấy kẻ phiên bang hỗn xược như thế ở chỗ cách thư viện Nhạn Tháp không xa.

"Ta đi xuống xem thử."

Thẩm Lãnh lo mấy người trẻ tuổi kia gặp chuyện không hay nên đi xuống lầu.

Bình Luận (0)
Comment