Thẩm Lãnh có thể là người coi trọng tác dụng của bản đồ nhất trong quân đội Đại Ninh. Hắn tòng quân đã nhiều năm như vậy, từ khi không quyền lấy được bản đồ đã nghĩ cách để lấy cho đến khi có quyền trực tiếp đòi bản đồ, chưa bao giờ hắn từ bỏ chấp niệm đối với bản đồ. Bất kể đến nơi nào, việc đầu tiên hắn làm là phải tìm được bản đồ của nơi này, càng chi tiết càng tốt, ngay cả Trần Nhiễm cũng nói tài phú lớn nhất mà gã bảo quản giúp Thẩm Lãnh không phải bạc mà là bản đồ. Bao năm nay đến mỗi một nơi là Thẩm Lãnh đều sẽ vơ vét bản đồ để dùng, nhưng trên những tấm bản đồ này đều không có tên Hỏa Thạch quốc.
Trên bản đồ không có, không có nghĩa là trên thế giới không có, những gì thể hiện trên bản đồ không phải toàn bộ thế giới, mà là người vẫn chưa thăm dò hết toàn bộ thế giới. Nếu một quốc gia dựa vào thăm dò mà nắm bản đồ thế giới như lòng bàn tay thì có đáng sợ không?
Sau khi nghe mấy gã sai dịch phủ Trường An nói xong Thẩm Lãnh liền lục tìm trong đầu những trí nhớ có liên quan đến ba chữ "Hỏa Thạch quốc" kia, nhưng không có một chút ấn tượng nào cả. Lúc Thẩm Lãnh đến Tây Vực từng xin tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu một tấm bản đồ trăm nước Tây Vực, những cái tên kỳ quái rườm rà đó Thẩm Lãnh đều có thể nhớ và cũng sẽ không dễ quên. Thật ra trên bản đồ trăm nước Tây Vực có tổng cộng tám mươi sáu tên nước, trong đó tổng cộng bảy nước mang chữ "hỏa".
Người Tây Vực có một sự sùng bái lửa giống như là vật tổ, rất nhiều nơi mọi người đều nghĩ lửa là thứ có sức mạnh nhất.
Trí nhớ của Thẩm Lãnh không tệ, hắn xác định mình nhớ không sai.
Thẩm Lãnh cũng không cho rằng mình là thiên tài gì, cho nên hắn vẫn luôn rất cố gắng. Thẩm tiên sinh nói trên thế giới này thoạt nhìn mọi người đều giống nhau, nhưng vẫn có chênh lệch trời sinh, có người khởi điểm cao, có người khởi điểm thấp, đây là chênh lệch. Người cùng khởi điểm cũng có người trời sinh thông minh, có người trời sinh ngu dốt, đây là chênh lệch.
Thẩm tiên sinh nói cố gắng chưa chắc có thể vượt qua thiên tài, cũng chưa chắc có thể vượt qua người có khởi điểm cao hơn ngươi, nhưng ngươi không cố gắng thì nhất định ở tầng dưới cùng, điều khiến người ta tuyệt vọng không phải là không thể vùng vẫy, mà là không muốn vùng vẫy.
Nếu không phải nhìn thấy mấy đệ tử của thư viện đi tới chỗ những người Hỏa Thạch quốc kia thì có lẽ Thẩm Lãnh sẽ không từ trong Nghênh Tân Lâu đi ra. Bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi từ Cầu Lập trở về tâm thái của hắn đã có thay đổi nhỏ.
Là ánh mắt của Thẩm tiên sinh khi nhìn về phía Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc đã khiến tâm thái của hắn bắt đầu có sự thay đổi.
Bắt đầu từ một khắc đó, Thẩm Lãnh không thể không nghĩ nhiều hơn.
Những người Hỏa Thạch quốc này xuất hiện ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu một cách không rõ ràng, ngày mai đã là ngày Trần Nhiễm thành thân, nếu như nói giữa hai chuyện này không có bất cứ quan hệ nào, Thẩm Lãnh không tin.
Hắn cũng không tin trên thế giới này có quá nhiều sự trùng hợp, 70 – 80% sự trùng hợp đều là do con người làm ra.
"Các ngươi đang kêu gào cái gì!"
Một đệ tử thư viện tuổi trẻ khí thịnh bước nhanh đến trước mặt người Hỏa Thạch quốc quát lên một tiếng, có thể nhìn ra được là gã ta thật sự phẫn nộ. Võ Viện trực thuộc thư viện Nhạn Tháp vẫn chưa hoàn toàn phân tách ra ngoài nhưng đã quản lý đơn độc, hiện giờ viện trưởng Thạch Nguyên Hùng của Võ Viện cùng cấp bậc với lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô. Có một đại tướng quân ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh như vậy là viện trưởng, các đệ tử của Võ Viện lại càng nhiều tâm huyết.
Mấy người trẻ tuổi này nhìn cũng chỉ khoảng 17 – 18 tuổi. Dựa theo chế độ của thư viện đến phân tích, đệ tử nhỏ tuổi nhất vào thư viện học tập không quá 6 – 7 tuổi, nếu như là khi đó bọn họ vào thư viện thì cũng sắp kết nghiệp rời khỏi thư viện rồi. Người trẻ tuổi tràn trề tinh lực, làm sao có thể nhịn được sự khinh miệt của những người Hỏa Thạch quốc này đối với Đại Ninh.
"Chúng ta đang nói chân lý."
Gã người Hỏa Thạch quốc xách chiêng đồng kia nhìn mấy đệ tử thư viện với ánh mắt cực miệt thị, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đợi tới đợi lui đợi chỉ đợi được mấy tên nhãi ranh, các ngươi đến để nói một tiếng Hỏa Thạch quốc mạnh hơn Ninh quốc sao? Thôi đi, thấy lứa tuổi các ngươi như vậy ta cũng không làm khó các ngươi..."
Y thò tay lấy một thỏi vàng trên bàn đưa cho đệ tử thư viện đứng ở phía trước nhất: "Không nói cũng cho ngươi một thỏi, giàu có có thể khiến người ta hào phóng."
Đệ tử thư viện cũng không thèm liếc nhìn thỏi vàng kia, chỉ hỏi một câu: "Ai là Bộc La Sư?"
Người của Hỏa Thạch quốc cười nói: "Hôm nay là màn khởi động, dũng sĩ Bộc La Sư của Hỏa Thạch quốc ta không tới, nếu ngươi muốn khiêu chiến thì ngày mai hãy đến đi, nhưng mà... ta nghĩ căn bản là ngươi không có tư cách khiêu chiến hắn."
Đệ tử thư viện cố nén lửa giận nói: "Vậy thì cho ngươi một ngày, ngày mai ta sẽ tới."
Gã ta xoay người muốn đi, gã người Hỏa Thạch quốc kia lại cười nói: "Ngươi không muốn chứng minh một chút xem mình có tư cách khiêu chiến Bộc La Sư hay không sao?"
Y đưa tay phải đang xách chiêng đồng ra sau lưng, tay trái chỉ về phía đệ tử thư viện: "Võ công của ta còn kém Bộc La Sư mấy vạn dặm, nhưng mà ta nghĩ ta có thể dạy dỗ ngươi một chút, cho ngươi biết mình ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có."
Y tiếp tục nói bằng thứ tiếng Ninh rất không lưu loát nhưng lại vẫn có thể khiến mỗi người đều nghe hiểu: "Dựa theo lời hứa lúc chúng ta đăng ký ở quan phủ Ninh quốc, tỉ võ không thể đả thương người khác, cho nên ta sẽ không khiến ngươi thua quá khó coi."
Đệ tử thư viện xoay người trở lại: "Vậy thì ta sẽ lĩnh giáo một chút."
Người Hỏa Thạch quốc để tay phải ở phía sau, bước sang ngang một bước, tay trái ở phía trước, nói bằng giọng điệu vô cùng khinh miệt: "Dùng hết sức lực của ngươi để tấn công đi."
Đệ tử thư viện thình lình đánh một cú đấm, mang theo quyền phong, một quyền này đã có quyền thế làm cho người ta có ảo giác có thể xé rách không khí. Một người học tập ở Võ Viện tầm mười năm thì công phu làm sao có thể kém được, huống hồ đệ tử Võ Viện phần lớn đều là luyện quyền pháp chiến trận quyền Đại Ninh cương liệt bá đạo như vậy, đơn giản trực tiếp nhưng không có gì ngăn cản được.
Bịch!
quyền trái của người Hỏa Thạch quốc đụng thẳng vào quyền phải của đệ tử thư viện khi sắp đến trước người y. Trong khoảnh khắc hai nắm đấm đụng vào nhau, ánh mắt của Thẩm Lãnh lập tức nghiêm nghị.
Một tiếng kêu đau "a", đó là tiếng hô ngay cả chính đệ tử thư viện cũng không kịp phản ứng lại.
Cánh tay phải của gã ta không tự chủ được vung về phía sau, sau đó cánh tay va vào lưng của gã ta, một quyền này đánh cho cánh tay phải của gã ta bị trật khớp.
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại.
Ít nhất là mức 7.
Quyền kình thu phát tự nhiên, trong khoảnh khắc cú đấm đó tiếp xúc với nắm đấm của đệ tử thư viện, người Hỏa Thạch quốc này vẫn đã thu lực lại, nếu không thu lực thì quyền kình còn mạnh hơn nữa, đệ tử thư viện sẽ không phải trật khớp mà là gãy xương.
Mấy đệ tử thư viện ở phía sau vội vàng tiến lên đỡ đồng môn, có người vì đỡ lấy cánh tay phải cho gã ta.
Người Hỏa Thạch quốc khẽ lắc đầu: "Đã thể hội được chưa?"
Y giơ cái chiêng đồng lên, gõ vang cheng cheng cheng, sau đó đi vòng quanh: "Sự giàu có của Hỏa Thạch quốc vượt xa Đại Ninh, võ công của Hỏa Thạch quốc cũng vượt xa võ công của Ninh quốc, nếu còn có người nào cảm thấy không phục thì có thể lên khiêu chiến. Hôm nay xem như món khai vị, nếu như ngay cả ta cũng không đánh lại, dựa vào cái gì mà đòi khiêu chiến dũng sĩ Bộc La Sư của Hỏa Thạch quốc ta?"
Thẩm Lãnh nhìn người kia nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ... Một người Tây Vực bình thường mà võ công lại mạnh như vậy, từ tốc độ, lực độ, góc độ cùng với đối với sự khống chế tự nhiên của một quyền kia đủ để chứng tỏ thực lực của người này nằm trên Trần Nhiễm rất nhiều, nếu lúc nãy Trần Nhiễm đến thì nói không chừng cũng sẽ bị đánh bại rất nhanh chóng. Đương nhiên cũng không ai có thể xác định Trần Nhiễm nhất định sẽ đến. Mỗi một người trong Nghênh Tân Lâu đều có thể sẽ đến khiêu chiến, cho nên Thẩm Lãnh cũng không thể xác định có phải những người này cố ý đến quấy rối lúc Trần Nhiễm thành thân hay không, mục đích của bọn họ là gì?
Hắc Nhãn nói nếu là mấy năm trước thì không đợi người khác đi lên là Thẩm Lãnh đã lên từ lâu rồi. Sau khi từ Cầu Lập trở về Thẩm Lãnh trở nên bình tĩnh hơn trước đây không ít, hắn nhìn những người Hỏa Thạch quốc kia, trong đầu suy nghĩ rất nghiêm túc... đánh hỏng rồi nên đền bao nhiêu tiền.
Hắn cất bước đi qua, đi đến bên cạnh đệ tử thư viện bị trật khớp cánh tay kia, thò tay ra vỗ vai gã ta: "Ở một bên chờ ta, lát nữa đến Nghênh Tân Lâu, ta mời các ngươi uống rượu."
Một gã đệ tử thư viện nghi hoặc liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó chú ý tới thiết bài tướng quân đeo trên đai lưng của Thẩm Lãnh, sắc mặt gã ta vui vẻ. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, gã ta nói với giọng hơi e sợ: "Thư viện quy định không thể tùy tiện uống rượu."
"Ta mời đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng đến cùng uống với các ngươi."
Thẩm Lãnh cất bước đi lên phía trước, đi đến trước mặt mấy người Hỏa Thạch quốc kia.
"Ngươi cũng muốn tỉ thí một chút sao?"
Gã người Hỏa Thạch quốc cầm cái chiêng đồng kia đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới vài lần, y nhìn thấy một chút nguy hiểm trong ánh mắt của Thẩm Lãnh. Khác với ánh mắt của những đệ tử thư viện kia, trong ánh mắt của những người tuổi trẻ đó có phẫn nộ nhưng không có uy hiếp, ánh mắt phẫn nộ không có sát khí đều không có uy hiếp. Nhưng người Ninh vừa mới đến này sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng bình tĩnh, vậy nhưng y nhìn thấy trong ánh mắt của người Ninh này có thứ khiến y sợ hãi.
Thẩm Lãnh chỉ chỉ số vàng trên bàn: "Lúc nãy ngươi nói đánh thắng Bộc La Sư có thể là lấy hết vàng đi? Cho nên ta muốn hỏi, nếu đánh thắng các ngươi thì ta có thể lấy bao nhiêu vàng?"
Người Hỏa Thạch quốc ngây người ra: "Ngươi đến là vì vàng?"
Thẩm Lãnh: "Để diệt đất nước của các ngươi, ta sẽ không ở đây đánh với ngươi."
Người Hỏa Thạch quốc giận dữ: "Ngươi tưởng ngươi có thể đánh thắng ta?"
Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Trước tiên nói chuyện về tiền đã, ta không có hứng thú lớn với ngươi."
Mấy người Hỏa Thạch quốc nhìn nhau, một gã người Hỏa Thạch quốc khác cất bước đi tới, nhìn Thẩm Lãnh nói: "Đánh thắng Bộc La Sư, ngươi có thể lấy hết vàng trên bàn đi, đánh thắng bất kỳ một người nào trong chúng ta, ngươi có thể lấy đi một phần năm số vàng trên bàn. Yên tâm, nếu ngươi đánh thắng thì chúng ta sẽ bù lại một phần năm số vàng ngươi lấy đi."
Thẩm Lãnh cười, nụ cười đặc biệt đáng yêu.
Lúc Hắc Nhãn và Trần Nhiễm đi tới thì nhìn thấy Thẩm Lãnh đang cười, nụ cười đó à... giống y hệt như mỗi lần Thẩm Lãnh bất ngờ lấy được chút tiền.
Hắc Nhãn thở dài: "Nụ cười của hắn..."
Trần Nhiễm: "Ti tiện."
Thẩm Lãnh nhìn những người đó nói: "Người của Hỏa Thạch quốc các ngươi có mấy câu đại khái như là lời hứa ngàn vàng này, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy (1) này, nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lời giống bên Đại Ninh này không? Ta phải xác định đánh thắng bất kỳ một người nào trong các ngươi đều có thể lấy đi một phần năm số vàng. Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú lớn với các ngươi, ta có hứng thú với tiền."
Gã người Hỏa Thạch quốc xách chiêng đồng kia lớn tiếng nói: "Ta đảm bảo chỉ cần ngươi có thể đánh bại bất cứ một ai trong số chúng ta, ngươi đều có thể lấy đi một phần năm số vàng trên bàn, tuyệt không đổi ý. Nếu chúng ta đổi ý, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây, ngày mai cũng sẽ không có khiêu chiến gì nữa."
Thẩm Lãnh gật đầu tỏ vẻ tán dương: "Ồ..."
Hắn giơ tay lên đếm từng đồng một, dường như sợ đếm sai, rất nghiêm túc đếm từng đồng từng đồng tiền của mình giống như thần giữ của, lại còn đếm tận ba lần.
"Năm người à."
Thẩm Lãnh cười: "Thật khéo... Như vậy thì các ngươi cùng lên đi."
(1) Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: lời đã nói ra thì không thể rút lại được.