Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 801 - Chương 801: Là Ai Bảo Các Ngươi Tới

Chương 801: Là ai bảo các ngươi tới Chương 801: Là ai bảo các ngươi tới

Sau khi Thẩm Lãnh nói ra mấy chữ "năm người các ngươi cùng lên đi" này, tất cả những người Hỏa Thạch quốc kia đều sửng sốt, bọn họ nhìn nhau, sau đó có người không nhịn được đã cười ra tiếng. Một người cười, những người khác cũng bật cười ha hả theo.

Người Hỏa Thạch quốc xách chiêng đồng kia đi đến Thẩm Lãnh trước mặt nói: "Có phải ngươi nghèo đến điên rồi không?"

Thẩm Lãnh hỏi: "Các ngươi không dám? Hay là tiếc tiền."

Người của Hỏa Thạch quốc kia cười ngặt nghẽo: "Ngươi xác định ngươi muốn một người đánh năm người chúng ta?"

Thẩm Lãnh suy nghĩ một chút: "Ngươi cảm thấy hơi quá?"

Người của Hỏa Thạch quốc nói: "Ngươi không cảm thấy hơi quá?"

Thẩm Lãnh gật đầu, đưa tay phải ra phía sau: "Nếu ngươi đã nói là quá, vậy thì ta lại nhường các ngươi một tay."

Ở phía sau Thẩm Lãnh, mấy đệ tử thư viện cũng đều hơi sững người nhưng vẫn phấn chấn hơn nhiều.

"Vị tướng quân này là ai vậy? Nhìn khá quen, dường như đã gặp nhau ở đâu rồi."

"Từ Nghênh Tân Lâu đi ra. Nghe nói ngày mai có một vị tướng quân của Tuần Hải Thủy Sư làm tiệc cưới ở Nghênh Tân Lâu, chớ không phải vị này chính là..."

Mấy người nhìn nhau, sau đó đồng thời nói ra: "Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân?"

Thẩm Lãnh đứng ở đó, tay trái vươn ra phía trước làm dấu tay mời: "Nếu đã ở Đại Ninh, các ngươi ở xa tới là khách, cho nên các ngươi ra tay trước."

Người Hỏa Thạch quốc xách chiêng đồng nổi giận: "Người Ninh đều cuồng vọng như thế này?!"

Y ném chiêng đồng xuống đất, đánh một cú đấm về phía Thẩm Lãnh. Vừa rồi khi y ra tay là Thẩm Lãnh đã có chút phán đoán, thực lực của người này ít nhất cũng không thấp hơn mức 7, có lẽ là 8. Nhưng mặc kệ là 7 hay 8, Thẩm Lãnh cũng sẽ không quá để ý, dù sao hắn cũng là 10.

Khi nắm đấm sắp đánh vào người Thẩm Lãnh thì hắn mới có phản ứng, quyền trái của hắn nâng lên, giống như đang chờ ở đó, không phát lực về phía trước, nhưng vị trí quyền trái nâng lên lại vừa khéo, thời gian và góc độ đều chính xác đến mức khiến người ta líu lưỡi. Khi hắn nâng quyền trái lên thì quyền phải của đối phương đã không thể nào có thời gian thay đổi phương vị nữa, chỉ có thể đánh vào quyền trái của hắn.

Một tiếng trầm đục "bịch".

Thẩm Lãnh bị động đỡ một cú đấm nhưng không hề nhúc nhích, mà cánh tay phải của người Hỏa Thạch quốc chủ động đánh ra một cú đấm lại bị bật về phía sau, vung đến sau lưng của y. Một quyền này không khác trường hợp vừa rồi đệ tử thư viện chủ động tiến công mà bị phản chấn đến mức trật khớp cánh tay là bao, chẳng qua người bị trật khớp cánh tay đã đổi thành người Hỏa Thạch quốc này. Đồng bọn của người này cũng mau chóng chạy tới, giúp y bẻ khớp cánh tay trở lại, nhưng hẳn là không quá thuần thục, bẻ hai lần cũng chưa được.

Thẩm Lãnh nhìn y một cái, lại liếc nhìn mấy người Hỏa Thạch quốc có vẻ mặt tức giận kia: "Người tiếp theo."

Gã người Hỏa Thạch quốc ở trước mặt đâu thể chịu phục, quyền trái đánh tới phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh tiến lên phía trước nửa bước, vai trái hạ xuống, cơ thể sượt qua nắm đấm của người Hỏa Thạch quốc, vai đặt dưới nách người nọ huých lên trên, bả vai phát lực, người Hỏa Thạch quốc lập tức bay ra ngoài.

Đồng thời khi người kia bay ra ngoài, người Hỏa Thạch quốc ở phía sau đạp một cước vào bụng dưới của Thẩm Lãnh, một cước này đâu còn có dấu hiệu thu lực, dường như đã quên lời hứa có chừng mực. Đương nhiên cho dù bọn họ có chừng mực thì Thẩm Lãnh cũng không có ý định làm như vậy.

Khi cái chân tới thì quyền trái của Thẩm Lãnh đập xuống, nắm đấm đập lên đùi đối phương, người Hỏa Thạch quốc hét lên một tiếng, cái chân đạp qua liền nhanh chóng hạ xuống, chân rơi xuống mặt đất bịch một tiếng. Thẩm Lãnh nhấc chân lên móc vào chân của đối phương kéo về phía sau, người Hỏa Thạch quốc kêu thảm một tiếng, hoàn thành chữ "nhất" áp sát mặt đất một cách bị động, cũng có thể xgọi là xoạc thẳng chân chữ "nhất" không từ không bi.

Vô cùng đạt tiêu chuẩn.

Nếu như là xoạc chân có chuẩn bị thì đối với võ giả mà nói cũng không tính là gì, nhưng kiểu xoạc chân bị kéo mạnh này thì chỗ đau nhất chắc hẳn không phải là chân.

Người thứ hai ngã xuống, ba người phía sau đồng thời lao đến, ba người sáu nắm đấm giống như bão tố đánh về phía Thẩm Lãnh, tốc độ của sáu nắm đấm nhanh đến mức làm cho người ta có ảo giác có một loạt hư ảnh.

Thẩm Lãnh nâng cánh tay trái lên đỡ trái đỡ phải, một tay hóa giải tất cả thế công của sáu nắm đấm. Tốc độ công kích của ba người sáu quyền nhanh cỡ nào? Nhưng tay của Thẩm Lãnh nhanh hơn bọn họ, không có một cú đấm trót lọt.

Ba người tấn công mạnh khoảng chừng mười lăm giây trở lên, ngay cả chính bọn họ cũng không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, sau khi đẩy một nắm đấm ra Thẩm Lãnh vẫn có thể tranh thủ đánh trả. Thẩm Lãnh đẩy nắm đấm sang một bên vì thế trước mặt hắn xuất hiện một lỗ hổng, tay trái của Thẩm Lãnh thò ra tát vào mặt một gã người Hỏa Thạch quốc trong số đó, lần này đánh xong, trên mặt người nọ rất nhanh đã hiện ra dấu năm ngón tay.

Lại sau năm giây, trên mặt đất có thêm ba người, tất cả năm người Hỏa Thạch quốc đều nằm ở đó không đứng dậy nổi.

Thẩm Lãnh vẫy tay, Trần Nhiễm tự động lấy ra một cái túi đi qua, nhét hết tất cả vàng và châu báu trên bàn vào túi. Cái túi đó rất nặng, lúc Trần Nhiễm quăng lên vác trên vai còn kéo gã quay một vòng.

Gã này rất vui vẻ: "Xem như quà mừng các ngươi không ngại vạn dặm xa xôi tới tặng cho ta."

Sau khi gã nói xong câu đó, mấy người Hỏa Thạch quốc kia đồng thời nhìn gã một cái.

Thẩm Lãnh lấy từ trong cổ tay áo ra một tờ ngân phiếu hai mươi lượng bạc. Hắn ngồi xổm xuống đặt ngân phiếu ở bên cạnh một gã người Hỏa Thạch quốc trong số đó: "Ta đã nhận vàng, nếu ngày mai còn có võ đài tỉ thí thì nhớ gõ chiêng đồng vang to hơn một chút chút, ta sẽ đến nữa. Tấm ngân phiếu này cho các ngươi, xem như trả lãi."

Sau khi nói xong Thẩm Lãnh đi trở về, mấy gã đệ tử thư viện ở phía sau đã hoan hô. Tuy rằng Thẩm Lãnh thường xuyên đến thư viện, nhưng vị trí của Võ Viện nằm ở khá sâu bên trong nên Thẩm Lãnh cũng không đi ngang qua, đương nhiên đệ tử của Võ Viện không có khả năng đều biết hắn. Lúc này nhìn thấy Thẩm Lãnh dễ dàng đánh bại năm người Hỏa Thạch quốc như thế, bọn họ không có cách nào hình dung được sự phấn chấn này.

"Trở về uống rượu."

Thẩm Lãnh đi lên phía trước, một gã người Hỏa Thạch quốc ở sau lưng bỗng nhiên móc từ trong ngực áo ra thứ gì đó, ném tới phía Thẩm Lãnh, thế nhưng thứ đó không rơi trên người Thẩm Lãnh, sau khi rơi xuống đất nó liền nổ bùm một tiếng, trong nháy mắt một màn khói tràn ngập ra. Thẩm Lãnh đẩy đệ tử của thư viện ở bên cạnh ra, đưa tay lên bịt miệng mũi và lùi ra ngoài.

Gió lớn tuyết dày, khói rất nhanh chóng tan đi.

Thẩm Lãnh nhìn về phía mấy gã đệ tử thư viện, cả mấy người đều không sao, lúc nhìn lại... Trần Nhiễm nằm trên mặt đất, cơ thể vẫn đang co giật từng hồi. Thẩm Lãnh lao sang như tên bắn, trong miệng Trần Nhiễm trào ra thứ gì đó màu trắng, mắt đã trợn ngược lên.

Thẩm Lãnh lập tức bế Trần Nhiễm lên lao về phía Nghênh Tân Lâu. Thẩm tiên sinh và mấy lão binh đang ngồi ở hậu viện Nghênh Tân Lâu uống trà nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Lãnh, Thẩm tiên sinh vội vàng đứng dậy, khi nhìn thấy Trần Nhiễm sắc mặt của ông tái đi: "Sao lại thế này?"

"Không biết, giống như là độc."

Thẩm Lãnh đặt Trần Nhiễm nằm trên bàn, Thẩm tiên sinh lập tức lấy hòm thuốc, dùng ngân châm nhẹ nhàng đưa vào miệng Trần Nhiễm rồi lại rút ra nhìn: "Ta sẽ cho hắn uống viên giải độc trước, nhưng không biết hắn đã trúng độc gì, không thể xác định có hiệu quả hay không. Ngươi lập tức phái người đến hiệu thuốc Thẩm gia mời người đến, có thể đến được mấy người thì đến."

Thẩm Lãnh chạy ra căn dặn một tiếng, lúc trở lại thì Trần Nhiễm đã rơi vào hôn mê.

"Lúc ấy không chỉ có một mình Trần Nhiễm bị dính thứ bột đó, bao gồm cả ta nữa, chỉ có một mình hắn như vậy."

Thẩm Lãnh nhìn Thẩm tiên sinh vội vàng hỏi: "Liệu có phải không phải là độc không? Nếu như là độc thì tại sao chỉ có một mình Trần Nhiễm trúng độc?"

"Nhất định là độc."

Thẩm tiên sinh vừa đút viên giải độc cho Trần Nhiễm nuốt vào vừa nói: "Ngươi nói là người Tây Vực? Nếu như là người Tây Vực dùng độc thì phần lớn là độc rắn, viên giải độc của ta cũng có hiệu quả, nhưng tại sao chỉ có một mình hắn trúng độc?"

Thẩm Lãnh lại cố gắng đợi thêm một lát, không thấy Trần Nhiễm có chuyển biến tốt đẹp gì, hơn nữa nhìn mặt gã càng lúc càng đỏ giống như là bị phỏng nặng. Thẩm Lãnh thò tay ra sờ lên trán gã: "Sốt cao quá."

"Ta đi hỏi thử mấy người Hỏa Thạch quốc kia."

Thẩm Lãnh xoay người lao nhanh ra khỏi hậu viện, đến phía trước thì người của Lưu Vân Hội và người của thủy sư ở trong Nghênh Tân Lâu đã bắt tất cả mấy người Hỏa Thạch quốc kia lại, trói chặt cứng.

Thẩm Lãnh bước đến, người còn chưa tới chân đã tới trước rồi, một cước đạp một gã người Hỏa Thạch quốc bay ra ngoài, người nọ lộn một vòng giữa không trung rồi đập thật mạnh xuống nền đất.

"Độc gì?" Thẩm Lãnh hỏi.

Bốn gã người Hỏa Thạch quốc còn lại nhìn Thẩm Lãnh, gã người Hỏa Thạch quốc xách chiêng đồng lúc trước khóe miệng đầy máu nhưng lại cười lạnh nói: "Độc gì thì ngươi cũng không cứu được hắn. Ta sẽ không nói, cùng lắm thì chết cùng gã bằng hữu đó của ngươi, có gì đáng sợ? Người của Hỏa Thạch quốc chúng ta đều là dũng sĩ."

Thẩm Lãnh sắc mặt lạnh lùng, tung một cước đạp gã người Hỏa Thạch quốc kia ngã ra đất, cúi người túm lấy cánh tay trái của người nọ, giẫm một cước lên vai người nọ: "Độc gì?"

Gã người Hỏa Thạch quốc kia đau đến mức mặt mày méo xệch nhưng y vẫn không nói, Thẩm Lãnh tăng lực ở chân giẫm mạnh lên vai người nọ, hai tay cầm cánh tay của người nọ kéo ngược lên trên. Gã người Hỏa Thạch quốc kia đau đớn kêu gào, cơ thể giãy giụa kịch liệt, thế nhưng bị Thẩm Lãnh giẫm lên căn bản là không giãy giụa nổi.

Phập một tiếng!

Cánh tay trái của y bị Thẩm Lãnh trực tiếp xé đi, Thẩm Lãnh ném cánh tay cụt qua một bên, bước sang túm cánh tay còn lại của gã người Hỏa Thạch quốc đó: "Độc gì?"

"Ta..."

Gã người Hỏa Thạch quốc toát mồ hôi đầy đầu, trong ánh mắt đã tràn ngập sự sợ hãi: "Ta không biết."

Khóe miệng Thẩm Lãnh giật một cái, đó là sát khí không áp chế nổi.

"Ta thật sự không biết, độc là người khác đưa cho."

Gã người Hỏa Thạch quốc khàn giọng nói: "Có người bảo chúng ta tới đây dựng võ đài, còn cho chúng ta lọ thuốc bột đó. Hắn nói chúng ta sẽ không sao cả, chúng ta không phải người Ninh, người Ninh không dám túy ý giết chúng ta, ngươi mau dừng tay..."

Thẩm Lãnh giẫm chân xuống, rắc một tiếng, vai của người nọ liền bị giẫm lõm xuống. Hắn túm cánh tay kéo lên trên, gã người Hỏa Thạch quốc kia đau đến mức ngất đi, nhưng lại bị cơn đau nhức giày vò làm cho tỉnh lại rất nhanh.

"Ta biết ngươi không nói thật."

Sức lực trên hai tay của Thẩm Lãnh càng lúc càng lớn, cơn đau và nỗi sợ sắp bị xé rách lần nữa làm cho gã người Hỏa Thạch quốc hoàn toàn sụp đổ, y kêu thảm a a, vừa kêu thảm thiết vừa cầu xin tha mạng.

"Là độc hoa, là độc hoa của Hỏa Thạch quốc chúng ta, không phải độc rắn."

"Có thuốc giải không?"

"Không có... Thật sự không có."

Thẩm Lãnh đạp một cước lên đầu người nọ, vỡ đầu, xương sọ cũng nứt ra, máu me nhầy nhụa phụt ra, bắn đi rất xa.

Thẩm Lãnh lại đi đến trước mặt gã người Hỏa Thạch quốc thứ hai, cúi đầu nhìn hắn: "Có thuốc giải không?"

Gã người Hỏa Thạch quốc này đã sớm sợ tới mức mặt không còn chút máu, liều mạng lắc đầu: "Thật sự không có, ta chỉ biết đó là độc chế từ hoa hỏa túc và hoa quỷ ẩn. nước ép của hoa quỷ ẩn và nước ép của hoa hỏa túc hòa trộn với nhau, bò đều có thể bị độc chết, nhưng nếu tách ra thì chỉ có mùi thơm lạ lùng, không chết người được."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Là ai bảo các ngươi tới?"

Bình Luận (0)
Comment