Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, chuyện thẩm vấn này thì đương nhiên vẫn là người của phủ Đình Úy am hiểu hơn. Sau khi nhận được tin tức Hàn Hoán Chi đích thân dẫn người đến đây, áp giải người về phủ Đình Úy thẩm vấn, hơn nữa cũng mời cả Lễ bộ và phủ Trường An dính dáng đến những người Hỏa Thạch quốc này đến phủ Đình Úy hỗ trợ điều tra.
Sau khi quan viên của Lễ bộ vào phủ Đình Úy chưa tới một canh giờ đã đi, mà phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền lại bị giữ lại phủ Đình Úy. Phủ trị đại nhân của phủ Trường An đích thân đến phủ Đình Úy đến hỏi chuyện là thế nào, sau khi ở phủ Đình Úy nửa canh giờ cũng thở dài mà đi.
"Hỏi được rồi."
Nhiếp Dã đi vào thư phòng của Hàn Hoán Chi, dùng hai tay đưa khẩu cung cho Hàn Hoán Chi: "Trên đời căn bản là không có Hỏa Thạch quốc gì cả, những người này người Thổ Phiên, vàng cũng là giả. Bọn họ là một đám võ giả lưu lạc, có thù oán với Đại Ninh. Mấy năm trước Đại Ninh và Thổ Phiên đánh một trận chiến, Thổ Phiên tổn thất thảm trọng, quốc lực suy giảm hơn phân nửa. Mấy người này đều là người trong quân đội Thổ Phiên, trận chiến ấy bọn họ đều tham dự, là người trong một đội ngũ... Tướng quân của bọn họ đã bị Thẩm Lãnh giết."
Hàn Hoán Chi ngẩng đầu lên: "Cho nên không có chỗ nào là trùng hợp."
"Vâng, không có trùng hợp."
Nhiếp Dã nói: "Sau khi Đại Ninh đánh bại Thổ Phiên, đã phong tỏa Thổ Phiên một thời gian rất dài, bọn họ cũng có thể nhịn, nhịn vài năm sau Đại Ninh lại mở biên quan với Thổ Phiên là bọn họ liền vào Đại Ninh. Những người này cũng một lòng trung thành với tướng quân Thổ Phiên chết trận kia, đến Đại Ninh chính là muốn giết Thẩm Lãnh."
Hàn Hoán Chi xem khẩu cung: "Không hỏi ra được là ai sai khiến bọn họ?"
"Bọn họ cũng không biết người đó là ai, càng không biết làm sao người đó lại tìm được bọn họ."
Nhiếp Dã nói: "Dọc đường bọn họ đi đến Đại Ninh đã dùng hết lộ phí, sống ở Trường An cũng khá vất vả. Hôm kia bỗng nhiên có người tìm đến bọn họ, nói là có thể cho bọn họ một số tiền lớn, bảo bọn họ giúp diệt trừ một người. Những người này vốn là đến để báo thù, nghe nói sẽ phải đối phó với Thẩm Lãnh và thủ hạ của Thẩm Lãnh nên lập tức đồng ý."
Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày: "Không có một chút manh mối nào về người này?"
"Có!"
Nhiếp Dã nói: "Đại nhân, ngài xem bản khẩu cung thứ hai, là của phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền. Mới đầu hắn không nói, sau khi thuộc hạ dùng một chút thủ đoạn hắn liền khai ra. Người bên Lễ bộ thì nói rất rõ ràng, Liêu Thiếu Hiền đích thân đến Lễ bộ, tất nhiên quan viên Lễ bộ cũng sẽ không làm khó, chẳng qua là..."
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Nhiếp Dã một cái: "Chẳng qua là gì?"
"Người bị khai ra, hơi bất ngờ."
"Ai?"
"Ngự sử Phùng Bằng của Ngự sử đài."
"Người của Ngự sử đài?"
Hàn Hoán Chi hơi nhướn đầu lông mày: "Sao lại có dính dáng đến người của Ngự sử đài, điều tra Phùng Bằng này chưa?"
"Đã biết tình hình đại khái, Phùng Bằng năm nay ba mươi tuổi, nhưng đến Ngự sử đài đã sáu năm. Đô ngự sử Lại đại nhân khá coi trọng hắn, rất nhiều tấu chương Lại đại nhân dâng lên đều là Phùng Bằng viết. Nghe nói người này vô cùng có tài học, tấu chương của hắn, Lại Thành Lại đại nhân gần như không cần chỉnh sửa mà có thể dùng luôn. Nghe đồn người này căm thù cái ác, hơn nữa tính cách cứng rắn, bình thường rất ít tiếp xúc với người khác, cũng không có bằng hữu gì, người nhà ở huyện Vĩnh Thanh Liêu Bắc đạo, hắn sống một mình ở Trường An."
Hàn Hoán Chi lấy hình lệnh ở bên cạnh, sau khi viết xong dùng quan ấn của đô đình úy.
Ông ta đưa hình lệnh cho Nhiếp Dã: "Đi bắt người."
"Đại nhân."
Nhiếp Dã có chút khó xử, nói: "Nếu như Phùng Bằng này sống ở trong nhà thì như thế nào cũng dễ làm, hắn không có gánh nặng trên người, lẻ loi một mình cho nên quanh năm ở Ngự sử đài, nếu lúc này trực tiếp vào Ngự sử đài bắt người, có phải sẽ dẫn đến phiền phức không cần thiết gì hay không?"
"Không cần ngươi quan tâm đến chuyện phiền phức."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Nhiếp Dã hỏi: "Dính dáng đến Ngự sử đài khiến ngươi phải lo nghĩ nhiều? Ngươi đừng quên, trước giờ phủ Đình Úy đều không phải là một nha môn sợ phiền phức, nếu sợ phiền phức thì đã không có phủ Đình Úy."
"Không phải thuộc hạ sợ phiền, cũng không phải kiêng kị Ngự sử đài, là thuộc hạ lo Lại Thành đại nhân..."
"Không cần lo về ông ta, đi bắt người."
"Vâng!"
Nhiếp Dã đưa hai tay nhận lấy hình lệnh, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng, sau khi ra ngoài gã vẫy tay: "Mang đủ đồ, theo ta đến Ngự sử đài."
Đám người dưới trướng gã lập tức tập hợp lại, không bao lâu sau đội ngũ rời khỏi phủ Đình Úy đi thẳng tới Ngự sử đài.
Hàn Hoán Chi ngồi xem hết một lượt khẩu cung của những người Hỏa Thạch quốc giả và khẩu cung của phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền, có bản khẩu cung này là dường như vụ án đã trở nên rõ ràng, không còn quá phức tạp nữa. Phùng Bằng đã tìm đến những người Thổ Phiên này, bảo bọn họ giả trang thành người Hỏa Thạch quốc không hề tồn tại đến cửa Nghênh Tân Lâu dựng võ đài. Phùng Bằng đích thân tìm đến phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền, lệnh phê chuẩn mà những người Thổ Phiên cầm trong tay là thật, con dấu và chữ ký đều là thật.
Bây giờ vẫn chưa khai ra bên Lễ bộ là ai ngấm ngầm quấy phá, nhưng sau khi bắt cả Phùng Bằng thì tất cả đều sẽ tra ra manh mối. Hàn Hoán Chi gọi một tiếng, đình úy ở bên ngoài chạy vào cúi người nói: "Đại nhân có gì căn dặn?"
"Đến phòng hồ sơ, tìm ra hồ sơ của Ngự sử đài Phùng Bằng, và cả hồ sơ của phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền, đi ngay."
"Vâng."
Đình úy tuân lệnh vội vàng chạy ra ngoài. Chức quyền của phủ Đình Úy rất lớn, lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. So sánh mà nói thì bách tính phổ thông kính phủ Đình Úy nhiều hơn là sợ, mà cả triều văn võ chỉ cần là người làm quan đều sợ phủ Đình Úy nhiều hơn kính không ít. Người của phủ Đình Úy không bằng hữu, đây là chuyện được công nhận, còn không có bằng hữu hơn cả người của Ngự sử đài.
Một trong những nguyên nhân khiến người làm quan bất mãn, thậm chí có thể nói là chán ghét, chính là phủ Đình Úy có hồ sơ của gần như tất cả bọn họ. Theo lý mà nói những này hồ sơ đều ở Lại bộ, những hồ sơ này tuyệt đối không thể dễ dàng tuồn ra ngoài, mà vừa khéo phủ Đình Úy lại có chức quyền như vậy, phụng chỉ giám sát đủ bách quan, cho nên Hàn Hoán Chi phái người sao chép hết những hồ sơ này, tổng cộng tốn gần một năm mới chép xong.
Không bao lâu sau đình úy bưng hai tập hồ sơ trở lại, Hàn Hoán Chi nhận lấy mở một bản trong số đó ra xem cẩn thận, dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta lại mở một bản khác ra, so sánh một lúc sắc mặt hơi thay đổi.
"Rõ ràng đến vậy?"
Ông ta lẩm bẩm một câu, nhìn hồ sơ của Liêu Thiếu Hiền, lại nhìn hồ sơ của Phùng Bằng.
Hai người này là tiến sĩ cùng một năm, mà quan chủ khảo của khoa cử năm ấy... là Công Xa Hữu, chính là phó đô ngự sử Ngự sử đài bị bệ hạ sai thị vệ đại nội trực tiếp lột quan phục trước mặt văn võ bá quan ở trong điện Bảo Cực, vị Công Xa Hữu đại nhân đã hô to Thẩm Lãnh là loạn thần tặc tử ở trước mặt bệ hạ.
Phùng Bằng và Liêu Thiếu Hiền thi đậu tiến sĩ cùng một năm. Sau khi công bố bảng vàng, những học sinh này nhất định phải đi thăm hỏi quan chủ khảo đại nhân. Trên hồ sơ ghi chép hai người đồng thời bái Công Xa Hữu làm thầy, mà từ đó về sau con đường làm quan của hai người trẻ tuổi này cũng khá thuận buồm xuôi gió. Một người trực tiếp vào Ngự sử đài từ tiểu nhỏ lại làm lên cao, bởi vì năng lực nổi bật và còn căm ghét cái ác, không những Công Xa Hữu yêu mến, ngay cả Lại Thành đều cực kỳ yêu mến. Một người khác thì vào Hình bộ làm tiểu lại, lúc ấy Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương có chút coi trọng hắn ta, một năm lại đề bạt lên. Sau này tổng bổ phủ Trường An được Hàn Hoán Chi điều vào phủ Đình Úy làm việc, Liêu Thiếu Hiền được sắp xếp đến phủ Trường An thành tổng bổ mới, chỉ ba năm sau đã thăng làm phủ thừa.
Hai người này đều không quá ba mươi tuổi mà thôi, con đường làm quan một bước lên mây, nếu không có gì bất ngờ, tương lai chính là trụ cột vững vàng của triều đình Đại Ninh, tiền đồ vô lượng.
Hàn Hoán Chi khép hồ sơ lại, thầm nghĩ chẳng lẽ bởi vì của chuyện Công Xa Hữu cho nên ghi hận Thẩm Lãnh trong lòng? Hai người này đều có tiếng là tôn sư, rất nhiều người đều biết Phùng Bằng cực kỳ tôn kính Công Xa Hữu, ngày lễ ngày tết nhất định phải đi lại. Nếu như là vì Công Xa Hữu tì dường như cũng giải thích suôn sẻ, nhưng mà điều giải thích không suôn sẻ chính là... Trần Nhiễm trúng độc, là trước đó đã quà mừng của bên thái tử gửi tới. Từ tin tức hiện giờ có được có thể suy đoán ra nếu không phải Trần Nhiễm nhận được miếng ngọc bội kia trước, đã ngửi mùi hương lạ thì gã căn bản sẽ không bị phấn độc của người Thổ Phiên quật ngã.
Cho nên Liêu Thiếu Hiền và Phùng Bằng có quan hệ gì với bên Đông Cung?
Đông Cung.
Thái tử hung hăng trừng mắt nhìn Tào An Thanh: "Chuyện là thế nào? Ngươi nói cho ta nghe rốt cuộc chuyện là thế nào?!"
Tào An Thanh cúi đầu nói: "Nô tì cũng chưa điều tra rõ ràng, nô tì đang điều tra."
"Điều tra?!"
Thái tử đi qua đạp một cước vào bụng Tào An Thanh, một cước này đạp rất mạnh, trực tiếp đạp Tào An Thanh ngã lăn trên mặt đất. Tào An Thanh đau đến mức khuôn mặt cũng trở nên méo xệch, nhưng y cũng chưa dám kêu ra tiếng, chịu đựng cơn đau đứng lên rồi quỳ xuống: "Điện hạ bớt giận, điện hạ đừng giận làm ảnh hưởng đến thân thể, nô tì đã đang tra xét, sẽ nhanh chóng có thể tra rõ ràng rốt cuộc là thế nào."
"Là ta bảo ngươi đi chuẩn bị quà mừng cho Trần Nhiễm, bây giờ Trần Nhiễm xảy ra chuyện, nghe nói cũng là bởi vì quà mừng của ta tặng mới trúng độc! Tào An Thanh, có phải ngươi muốn hại ta hay không? Ta nói với ngươi hết lần này đến lần khác, trước khi bắc chinh đừng có bất cứ sơ xuất gì, đừng có bất cứ nhược điểm gì để bị người khác nắm thóp. Ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì? Có phải ngươi muốn hại chết ta không?!"
Tào An Thanh bò rạp ở đó không ngừng dập đầu: "Điện hạ bớt giận mà điện hạ, đều là lỗi của nô tì, nô tì tội đáng chết vạn lần, giờ nô tì sẽ đến phủ Đình Úy giải thích, tất cả chuyện này không hề có quan hệ với điện hạ."
"Ngươi giải thích rõ ràng được hả!"
Thái tử tức giận đi lòng vòng, thật sự không nén được cơn giận dữ, lại đạp Tào An Thanh một cước ngã lăn.
"Mặc kệ ngươi giải thích thế nào cũng sẽ có người hướng suy nghĩ về phía ta. Phụ hoàng bắc chinh, ta chắc chắn sẽ chủ quản triều chính, ngươi chẳng lẽ không biết đối với ta mà nói chuyện này quan trọng cỡ nào? Ngươi biết rõ hơn bất cứ ai khác!"
Tào An Thanh chỉ không ngừng dập đầu: "Là nô tì lười biếng. Điện hạ bảo nô tì đi chuẩn bị quà mừng, nô tì nghĩ quà mừng này không thể quá quý trọng, quý trọng có thể sinh ra hiềm nghi, cũng không thể quá sơ sài, quá sơ sài thì có vẻ như điện hạ không coi trọng, cho nên nô tì nghĩ sao không đến Tường Ninh Quán xin một vật bình an cho phu thê tướng quân Trần Nhiễm. Nô tì sắp xếp Liêu Duy Thanh đi Tường Ninh Quán..."
"Liêu Duy Thanh đâu?"
"Không, không thấy nữa..."
Tào An Thanh ngẩng đầu nhìn về phía thái tử với vẻ mặt sợ hãi: "Sau khi nô tì nghe nói xảy ra chuyện đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lập tức phái người đi tìm Liêu Duy Thanh, nhưng người được phái đi tìm khắp cả Đông Cung cũng không tìm được người. Đồ đạc trong phòng của hắn đều đã thu dọn, sau đó tra được chiều tối ngày hôm kia hắn xuất cung, đến giờ vẫn chưa trở lại."
Sắc mặt thái tử tái nhợt: "Người biến mất rồi? Người biến mất rồi mà ngươi còn nói với ta là có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng cái gì hả!"
Gã ta lại tung một cước, một cước này trực tiếp đá vào mặt Tào An Thanh, Tào An Thanh ngã nghiêng một bên, đầu lại đập xuống nền đất. Tào An Thanh lại lập tức ngồi thẳng lên, cũng không dám lau máu trên mặt, máu trên đầu, chỉ không ngừng dập đầu: "Nô tì nhất định sẽ bắt được Liêu Duy Thanh, chỉ cần bắt Liêu Duy Thanh được là có thể nói rõ ràng. Xin điện hạ cho nô tì một ngày!"
"Một ngày?"
Thái tử nhìn Tào An Thanh, môi cũng run run.
"Một ngày mà không tìm được Liêu Duy Thanh, ngươi tự đến phủ Đình Úy đi."
Thái tử xụi lơ ngồi xuống: "Mạng của ngươi thì ngươi tự đi tranh giành, ta không lo tới ngươi được nữa, ta phải đi gặp phụ hoàng..."
Thái tử nhắm mắt lại: "Tào An Thanh, ngươi sẽ hại chết của ta."