Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 803 - Chương 803: Tiền Nhân Hậu Quả

Chương 803: Tiền nhân hậu quả Chương 803: Tiền nhân hậu quả

Tào An Thanh mặt chảy đầy máu lui ra khỏi thư phòng của thái tử. Sau khi ra ngoài y ngửa đầu nhìn lên bầu trời, quau lưng lại phía thư phòng, trên khóe miệng hiện ra nụ cười âm trầm, dường như đang phối hợp với bầu trời âm u.

Tuyết rơi suốt một ngày một đêm mới ngừng, trong Đông Cung phủ một màu trắng xóa, Tào An Thanh cúi đầu đi rất nhanh về gian phòng của mình, xoay người đóng cửa rầm một tiếng. Giờ khắc này, ở trong căn phòng nhỏ này y mới có thể thở phào một hơi thật dài.

Y đi đến trước gương đồng, nhìn khuôn mặt đầy vết thương của mình, cởi áo ra, chỗ bị đạp trúng trên ngực đã tím bầm một mảng.

"Lý Trường Trạch."

Tào An Thanh lẩm bẩm nói một mình: "Ta sẽ tống ngươi vào địa ngục... Tuy các lão đã đi rồi nhưng các lão sớm đã nói chỉ có ông ấy chết thì bệ hạ mới yên tâm, chỉ có bệ hạ yên tâm thì mới thả lỏng đối với ngươi. Chết vốn chỉ là một phần trong kế hoạch của các lão, các lão dùng phương thức như vậy để lộ ra toàn bộ những việc mà bản thân ông ấy và hoàng hậu chuẩn bị suốt nhiều năm qua. Bệ hạ thả lỏng tâm thái thì ta mới có thể dễ dàng khống chế ngươi. Ta là cánh tay phải của các lão, để ta thay các lão hạ nước cờ cuối cùng."

Y bôi thuốc trị thương cho mình, rất nghiêm túc, bởi vì y biết chỉ có bản thân mình mới đáng tin.

Bôi thuốc xong lại thay một cái áo mới, Tào An Thanh rót một chén nước uống, đẩy cửa sổ ra, ngẩn người nhìn một vùng trắng xóa bên ngoài cửa sổ.

Các lão đã chết nhưng ngay cả chuyện sau khi chết mà các lão cũng đã sắp xếp thỏa đáng.

Sau khi các lão chết là hoàng đế giống như bỏ đi được một tâm bệnh, mà các lão dùng phương thức để bại lộ tất cả mọi thứ do ông ta và hoàng hậu âm thầm sắp xếp khiến hoàng đế lại mắc một tâm bệnh. Giờ là lúc hoàng đế thoải mái nhất, ông ta sẽ không ngờ được một thái giám của Đông Cung đang từng bước từng bước dẫn thái tử vào đường cùng.

"Lý Trường Trạch, người không thể trách ta được, là ngươi tự đi trên con đường này, ta chỉ đẩy ngươi một cái, nếu không có ta thì ngươi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy..."

Tào An Thanh đóng cửa sổ lại, quay người đi đến trước tủ y phục, y trầm mặc một lúc rồi mở tủ ra, một người bị trói chặt cứng, bị bịt miệng bịt mắt lăn từ trong tủ ra ngoài. Để người này không giãy giụa phát ra tiếng động nên thủ pháp trói rất tàn nhẫn, trói một người thành hình cầu thì cần nghĩ cũng biết là ác cỡ nào, dây thừng gần như đều lún vào trong thịt.

Tào An Thanh kéo một cái ghế đẩu qua ngồi xuống, nhìn người kia nói rất nhỏ rất nhỏ: "Liêu Duy Thanh, thái tử bảo ta tìm ngươi, chỉ cho ta một ngày, ngươi nói xem ta nên tìm thấy ngươi bằng phương như thế nào đây?"

Thị vệ Đông Cung Liêu Duy Thanh run người, nhưng mà miệng bị bịt quá chặt nên chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư khe khẽ.

"Dù sao ngươi cũng phải chết. Nếu đã chết thì chi bằng phát huy giá trị của cái chết đến mức lớn nhất, có được không?"

Tào An Thanh thò tay ra vỗ lên đầu Liêu Duy Thanh: "Ngươi là đường đệ của phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền, cho nên ngươi cũng rất quan trọng."

Y đứng lên, ôm Liễu Duy Thanh lên nhét vào một cái hòm, dùng dây thừng buộc chặt hòm, còn khóa lại. Sau đó y đi đến cạnh cửa sổ nhìn, không lâu sau thì nhìn thấy thái tử đã thay y phục vội vã đi. Thái tử muốn vào cung gặp bệ hạ, gã ta phải giải thích rõ ràng với bệ rằng chuyện Trần Nhiễm trúng độc không liên quan đến gã ta.

"Điện hạ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi chứng minh chuyện này không liên quan đến ngươi, bởi vì như vậy không khiến ngươi chết được... Chứng cứ càng rõ ràng, bệ hạ sẽ càng nghi ngờ chuyện này không rõ ràng, chỉ có chứng cứ rất rõ ràng chứng minh ngươi không liên quan đến chuyện này, ngược lại bệ hạ sẽ nghi ngờ ngươi không rõ ràng. Trước giờ ta đều không trông mong bệ hạ sẽ có ý giết ngươi vì một chuyện nhỏ như vậy. Yên tâm đi, bệ hạ sẽ chỉ càng ngày càng nghi ngờ ngươi nhiều hơn, ông ta nghi ngờ ngươi, ngươi nghi ngờ ông ta, chỉ có như vậy thì lúc bệ hạ bắc chinh ngươi mới động thủ quyết đoán hơn."

Tào An Thanh nhìn thái tử ra khỏi Đông Cung, đợi thêm một lát nữa mới triệu thân tín đến mang cái hòm lớn kia lên xe ngựa. Xe ngựa đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ hơn nửa canh giờ mới dừng lại ở ven đường. Tào An Thanh hé mở cửa sổ xe ngựa ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, căn nhà phía đối diện có đình úy ra ra vào vào, đó là nhà của phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền.

Lại thêm khoảng nửa canh giờ nữa trôi qua, người của phủ Đình Úy tản đi, chắc hẳn là đã hoàn tất việc lục soát khám xét, niêm phong cửa lớn sau đó rời đi.

Tào An Thanh bảo xa phu đi xem thử. Xa phu đợi khi chung quanh không có người mới đến gần nhà của Liêu Thiếu Hiền, nhảy tường vào trong, không bao lâu sau lại trở ra, lên xe ngựa nói nhỏ: "Bên trong không có người rồi."

Tào An Thanh gật đầu: "Tiễn Liễu Duy Thanh lên đường."

Xa phu vâng một tiếng, kéo cái hòm lớn từ trong xe ngựa ra, cùng một người khác khiêng đến bên ngoài tường hậu viện nhà Liêu Thiếu Hiên, cẩn thận đưa cái hòm lớn vào trong sân, sau đó đào bồn hoa lên, đào một cái hố, chôn Liêu Duy Thanh bị chết ngạt xuống hố rồi trồng hoa trở lại, phần đất còn thừa thì bỏ vào trong cái hòm lớn. Sau khi dọn dẹp xong, bọn họ xác định nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được vấn đề gì mới khiêng hòm rời đi.

Nhất định phải là chắc không nhìn kỹ thì không có vấn đề gì.

Tào An Thanh biết rất rõ phủ Đình Úy khám xét một nơi thì tuyệt đối sẽ không chỉ khám xét một lần. Lần thứ nhất không khám xét được gì mà lần thứ hai lại khám xét ra cái gì đó, như mới càng có sức thuyết phục hơn,y khống chế thời gian cực kỳ nghiêm ngặt.

Buổi chiều, Nghênh Tân Lâu.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Thế nào rồi?"

Hai ngày nay Thẩm Lãnh gần như mất khống chế cảm xúc, nếu như không có Tả Thiên Hắc Nhãn bọn họ kéo lại thì ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu đã có mấy người Ba Tư bị hắn đánh chết rồi.

Thẩm tiên sinh nói: "Đã biết độc được điều chế từ nguyên liệu gì là chuyện tốt, nhưng mà không thể phối chế ra thuốc giải loại độc này nhanh như vậy được. Dựa vào phương thuốc giải độc của hiệu thuốc Thẩm gia tạm thời khống chế độc tính, cơ thể con người cũng có bài xích đối với chất độc, chỉ người còn sống thì sẽ thải độc ra ngoài từng chút một. Trước tiên phải cảm ơn bản thân Trần Nhiễm, thể chất rất tốt nên sức đề kháng vượt xa người thường, chỉ cần bào chế được thuốc giải trong vòng hai mươi canh giờ..."

Ông nhìn Thẩm Lãnh nói nghiêm túc: "Nếu tin tưởng chúng ta thì khống chế cảm xúc của mình một chút. Ta nghe nói nếu hôm qua Hắc Nhãn không kéo ngươi lại thì ngươi đã trực tiếp đến Đông Cung tìm thái tử rồi?"

Thẩm Lãnh không nói.

Thẩm tiên sinh nói: "Liệu thái tử có ngu xuẩn như vậy không? Dùng thủ đoạn cấp thấp và còn rõ ràng như vậy để hại Trần Nhiễm, cho dù người không đi tìm hắn, hắn giải thích rõ ràng? Bây giờ ta nghĩ có một người không những muốn chỉnh chết ngươi mà còn muốn chỉnh chết thái tử... Người có năng lực như vậy, có suy nghĩ như vậy, ta chỉ có thể nghĩ đến một người."

Thẩm Lãn nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Ai?"

"Mộc Chiêu Đồng."

Thẩm Lãnh nói: "Nhưng lão ta đã chết rồi."

Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi ổn định lại mình một chút, nếu không có gì bất ngờ, thái tử cũng là bị gài bẫy. Mục đích của người này chắc hẳn chính là cố ý khơi dậy mâu thuẫn của ngươi và thái tử, ép hai người các ngươi mâu thuẫn kịch liệt hơn. Ngươi xông vào Đông Cung, đừng nói ngươi không có chứng cứ, cho dù ngươi có, ngươi được bệ hạ tín nhiệm đến mấy thì ngươi cũng là quan, đó cũng là thái tử, bệ hạ không thể không trị ngươi, mà thái tử lại không thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, bệ hạ cũng sẽ hỏi hắn. Như vậy sẽ khiến ngươi bị thương nặng, cũng sẽ khiến thái tử bị thương nặng."

Thẩm tiên sinh nhìn Thẩm Lãnh: "Đối thủ của ngươi lần này không phải một ngươi võ công đáng sợ cỡ nào, mà là một người có đầu óc đáng sợ. Người như vậy càng khó đề phòng hơn thích khách giang hồ."

Thẩm tiên sinh nhìn về phía Trần Nhiễm đang nằm trên giường: "Độc tính đã được khống chế, người của Thẩm gia cũng đã một ngày một đêm không ngủ để nghĩ cách."

Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Nếu giải được độc rồi, liệu người có để lại di chứng gì không?"

"Có thể giải độc trước rồi hãy nói."

Thẩm tiên sinh dụi mắt, ông cũng đã một ngày một đêm không ngủ rồi.

Ở một bên khác, Trà gia đang ôm vai Cao Tiểu Dạng, hai người yên lặng ngồi ở đó. Cao Tiểu Dạng mắt đỏ hoe, bắt đầu từ hôm qua nàng ta không khóc lóc không ồn ào, không gây phiền phức gì, nhưng càng như vậy càng khiến người ta đau lòng.

Phủ Đình Úy.

Sau khi người của Phương Bạch Lộc trở về đã báo cáo với Hàn Hoán Chi là không có phát hiện gì trong nhà Liêu Thiếu Hiền, nhưng theo quy định của phủ Đình Úy phàm là trọng án thì nhất định phải do hai nhóm người hoàn thành việc khám xét. Hai nhóm người khác nhau kiểm tra cùng một nơi thường sẽ có phát hiện, cho nên người của Phương Bạch Lộc trở về không lâu, người của Phương Bạch Kính đã đến nhà Liêu Thiếu Hiền.

"Đại nhân."

Nhiếp Dã khom người nói: "Đã bắt người về rồi, nhưng hắn không nói gì cả mà chỉ cười lạnh. Người của Ngự sử đài đều không tin Phùng Bằng lại làm chuyện phạm pháp. Lúc thuộc hạ đi bắt người còn bị người của Ngự sử đài cản trở, vẫn là Lại Thành Lại đại nhân chạy về trấn áp một chút mới thuận lợi mang người về được. Phùng Bằng người này tính tình cứng rắn, nếu không dùng thủ đoạn thì hắn sẽ không khai ra cái gì đâu."

"Dùng."

Câu trả lời của Hàn Hoán Chi đơn giản rõ ràng.

"Vâng." Nhiếp Dã đứng dậy: "Thuộc hạ đi hỏi."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Để ta."

Ông ta đứng dậy đi ra ngoài: "Ngươi tiếp tục đi thẩm vấn Liêu Thiếu Hiền."

Hình phòng.

Hàn Hoán Chi đẩy cửa bước vào, lúc Phùng Bằng bị trói trên ghế nhìn thấy Hàn Hoán Chi ánh mắt không khỏi lóe lên một cái. Áp lực của phủ Đình Úy mang đến cho người ta là một phần, áp lực của Hàn Hoán Chi mang đến cho người khác là một phần khác.

Hàn Hoán Chi ngồi xuống trước mặt Phùng Bằng, mở hồ sơ ra.

"Ngươi và Liêu Thiếu Hiền thi đậu tiến sĩ cùng một năm, đồng thời bái nhập môn hạ của Công Xa Hữu, từ đây phán đoán động cơ của hai người các ngươi là vì Công Xa Hữu buộc tội Thẩm Lãnh không thành, ngược lại còn bị bệ hạ bãi quan. Trong lòng các ngươi nảy sinh oán hận nên trả thù Thẩm Lãnh."

Phùng Bằng liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái, hừ lạnh một tiếng.

Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi không cần thể hiện thái độ mà ngươi cho là khí khái đó trước mặt ta. Người như ta không có cảm xúc gì với phản ứng của ngươi cả. Bệ hạ ra kỳ hạn cho ta phá án, để cho bệ hạ một lời giải thích nhanh nhất, cho Thẩm Lãnh một lời giải thích nhanh nhất, ta đều có thể làm rất nhiều chuyện. Kết án càng nhanh chứng tỏ phủ Đình Úy ta làm việc càng mạnh, đây là điều bệ hạ muốn thấy, cũng là điều ta muốn thấy."

Ông ta khép hồ sơ lại kêu bộp một tiếng: "Dùng hình, thích đáng thôi, đừng đánh chết, sau đó ấn tay của hắn lên tờ khai lưu lại dấu tay."

Hàn Hoán Chi nói: "Công Xa Hữu chỉ thị cho hai người các ngươi trả thù Thẩm Lãnh, chuyện này công bố ra ngoài với kết quả như vậy, cả triều văn võ cũng có thể chấp nhận, dù sao thì Công Xa Hữu cũng đắc tội với không ít người. Sau khi khẩu cung của ngươi được điểm chỉ, người của ta sẽ đi bắt Công Xa Hữu về, lưu trình giống y hệt như với ngươi, không cần các ngươi phải cung khai."

Hàn Hoán Chi chỉ vào Phùng Bằng: "Bẻ cằm hắn xuống, đừng để hắn nói chuyện, sau khi dùng hình thì cho hắn ký tên điểm chỉ, sau đó đi bắt Công Xa Hữu. Sau khi bắt người cũng không cần hỏi gì cả, bẻ cằm xuống, nên dùng hình một chút, cũng để Công Xa Hữu ký tên điểm chỉ lên tờ khẩu cung, vụ án này liền kết thúc."

Thủ hạ khom người: "Tuân mệnh."

Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Cứ như vậy đi, ta còn có việc khác, trước khi trời tối hãy giao khẩu cung cho ta, ta phải trình lên bệ hạ."

"Hàn Hoán Chi!"

Phùng Bằng đột nhiên hét lên một tiếng: "Ngươi đây là coi mạng người như cỏ rác!"

Hàn Hoán Chi nhìn y, nói với vẻ hơi lơ đãng: " Mạng của kẻ ác có gì cần phải thương tiếc?"

Cơ thể Phùng Bằng run lên kịch liệt, trợn mắt nhìn Hàn Hoán Chi giống như muốn giết người vậy.

Hàn Hoán Chi hỏi: "Có gì cần nói không?"

Phùng Bằng vẫn hung hãn trừng mắt nhìn ông ta, Hàn Hoán Chi thở dài nói: "Xem ra là không có."

Ông ta xoay người đi ra ngoài: "Dùng hình đi, trước tiên bẻ cằm hắn xuống."

Mấy gã đình úy đi lên, Phùng Bằng bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

"Hàn Hoán Chi, ngươi không được chết tử tế!"

Hàn Hoán Chi dừng chân lại, quay về ngồi xuống, vắt chân lên.

"Pha ấm trà đến đây, ta xem hắn bị đánh."

Đình úy đi pha trà, Hàn Hoán Chi ngồi ở đó nhìn Phùng Bằng bị lột bỏ quan phục trói trên giá sắt. Ngón tay của ông ta gõ nhè nhẹ trên ghế, dường như rất thích thú.

Không lâu sau có người ở bên ngoài đi vào, nói nhỏ bên tai Hàn Hoán Chi: "Moi được một cỗ thi thể dưới bồn hoa ở hậu viện nhà Liêu Thiếu Hiền, đã tra rõ thân phận, là thị vệ Đông Cung Liêu Duy Thanh, đường đệ của Liêu Thiếu Hiền."

Hàn Hoán Chi nhướn đầu lông mày lên.

Bình Luận (0)
Comment