Hàn Hoán Chi liếc nhìn Phùng Bằng, khoát tay ra hiệu cho đình úy dừng lại. Ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Phùng Bằng: "Lúc nãy đào ra thi thể của thị vệ Đông Cung Liêu Duy Thanh ở trong nhà Liêu Thiếu Hiền, người này là đường đệ của Liêu Thiếu Hiền, cho nên chứng cớ liên hệ đầy đủ... Bởi vì ngươi muốn xả giận cho Công Xa Hữu mà mua chuộc người Thổ Phiên, thông đồng với Liêu Thiếu Hiền viết lệnh phê chuẩn cho người Thổ Phiên, thuận tiện hạ độc giết người. Sau đó Liêu Thiếu Hiền đã giết chết đường đệ của mình để che giấu hành vi phạm tội."
Ông ta đưa tay ra đỡ cằm của Phùng Bằng lên: "Vừa rồi ta nói mau chóng kết án mới có lợi, ngươi xem, bây giờ đã có người ước gì ta mau chóng kết án nên bổ sung chứng cứ cho ta, có người mong các ngươi chết."
Ông ta nhìn Phùng Bằng với vẻ hơi thương hại: "Đường đường là ngự sử của Ngự sử đài, quan viên triều đình tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng, lại bị người gài bẫy chết như vậy. Chúng ta cũng biết vụ án này không đơn giản như vậy, nhưng bệ hạ cần một vụ án đơn giản để trấn an lòng dân, trấn an lòng thần."
Ông ta vươn tay ra vỗ vai Phùng Bằng: "Có phải tưởng rằng mình là chủ mưu không? Ngươi chẳng qua là một nhân vật nhỏ thôi."
Sau khi nói xong câu đó ông ta xoay người đi ra ngoài: "Không cần đánh nữa, cho hắn ký tên điểm chỉ."
Phùng Bằng bỗng nhiên gầm gào một tiếng: "Ta chính là chủ mưu! Mọi chuyện đều là ta lên kế hoạch, ngươi không cần kích tướng ta, vô ích thôi."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Ngươi nghĩ hơi quá nhiều rồi. Ngươi có phải chủ mưu hay không cũng không quan trọng, bởi vì hiện tại cần ngươi là chủ mưu, ngươi cũng chỉ có thể là chủ mưu."
Phùng Bằng khàn giọng nói: "Chẳng lẽ người như Thẩm Lãnh không đáng chết? Hắn ỷ vào sự tín nhiệm của bệ hạ đối với hắn mà kết bè kết cánh, làm loạn triều cương, người như vậy cho dù công lao lớn đến mức nào đi chăng nữa, tương lai cũng hẳn là mầm họa của Đại Ninh ta, hắn không chết, tương lai Đại Ninh tất loạn."
Hàn Hoán Chi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ông ta khẽ nhíu mày: "Xem ra là có người đã nói những chuyện gì đó với ngươi, vậy thì ngươi càng nên mau chóng chết đi, chuyện của thiên gia chưa tới lượt ngươi khua chân tay múa, càng không tới lượt ngươi nhúng tay vào."
Phùng Bằng la lớn: "Ta là thần tử của Đại Ninh, cam nguyện chịu chết vì Đại Ninh!"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ta nói rồi, ngươi không cần thể hiện sự khí khái của ngươi ở trước mặt, ta không thưởng thức."
Ông ta cất bước đi ra ngoài: "Ta đi xem thử có phải Liêu Thiếu Hiền và ngươi khí khái giống nhau hay không."
Phùng Bằng bỗng nhiên bật cười ha hả: "Chúng ta từng cùng thề, nếu có một ngày cần chúng ta chết để bảo vệ Đại Ninh, vì thiên hạ bách tính, chúng ta không chối từ."
Hàn Hoán Chi không có nói gì nữa, chỉ nghĩ là... đây đúng là một người đáng thương.
Một gian hình phòng khác, Hàn Hoán Chi đẩy cửa đi vào, các đình úy lập tức tránh ra, cúi người thi lễ.
Hàn Hoán Chi liếc nhìn Liêu Thiếu Hiền đã bị dùng hình, Liêu Thiếu Hiền cũng nhìn ông ta. Giây phút hai người bốn mắt nhìn nhau Hàn Hoán Chi đã biết người này và Phùng Bằng là một kiểu người, nếu không thì hắn ta cũng không thể từ bỏ tiền đồ tốt đẹp của mình, khi hai người bí mật mưu đồ cũng đã nghĩ đến chuyện mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Các ngươi đều ra ngoài đi."
Hàn Hoán Chi khoát tay, các đình úy lập tức rời khỏi hình phòng và đóng cửa lại. Hàn Hoán Chi ngồi xuống trước mặt Liêu Thiếu Hiền, trầm mặc một lúc rồi nói: "Đại khái ta đã điều tra rõ chuyện là thế nào, lời nói của Phùng Bằng cũng khá ổn rồi, ta tới tìm ngươi chỉ để xác minh một chút. Phùng Bằng nói có người đến tìm hắn, nói với hắn là Thẩm Lãnh có thể sẽ uy hiếp đến địa vị của thái tử, tương lai sẽ làm rối loạn triều cương, cho nên hy vọng có thể tìm cơ hội diệt trừ Thẩm Lãnh. Chuyện này không phải là tìm các ngươi trước vụ án dùng độc, mà là khi Công Xa Hữu nghe nói Thẩm Lãnh lấy được Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc của Chu quốc."
Liêu Thiếu Hiền lập tức thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt liền xuất hiện sự sợ hãi và khó tin.
"Không thể nào, Phùng Bằng không thể nào lại nói những câu này."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Chẳng lẽ đều là ta bịa đặt ra?"
Liêu Thiếu Hiền mấp máy môi, nhất thời không biết nói gì.
"Chuyện này dính dáng đến thái tử, ta phải cẩn thận."
Hàn Hoán Chi thong dong nói: "Hơn nữa mặc kệ chuyện này có quan hệ với thái tử điện hạ hay không, cuối cùng các ngươi đều phải chết, chỉ là cách chết tốt nhất là không liên lụy đến thái tử... Phùng Bằng nói trong Đông Cung có người đến tìm hắn, nói cho hắn biết Thẩm Lãnh có thân phận không tầm thường, hơn nữa mục đích Thẩm Lãnh kết bè kết cánh là tương lai muốn làm phản. Hắn nắm thủy sư, trong tay lại có quan hệ thân thiết với rất nhiều phong cương đại lại, quan trọng hơn là huynh đệ Mạnh Trường An của hắn đã có mười vạn binh ở bắc cương. Thẩm Lãnh còn có một đại ca kết nghĩa tên là Đường Bảo Bảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là tây cương đại tướng quân tương lai, cho nên bên Đông Cung lo lắng, tương lai một khi bệ hạ..."
Hàn Hoán Chi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Bên Đông Cung lo lắng trong tương lai một khi Thẩm Lãnh mưu nghịch, với thực lực vốn có của hắn hiện tại cũng đủ để uy hiếp đến sinh tử an nguy của thái tử, cho nên người của Đông Cung muốn để Ngự sử đài ra mặt đánh đổ Thẩm Lãnh, vì thế thầy Công Xa Hữu của hai người các ngươi ra mặt, buộc tội Thẩm Lãnh lén giấu đi Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc Chu quốc trước mặt bệ hạ trên điện Bảo Cực."
Hàn Hoán Chi nói: "Các ngươi không ngờ Thẩm Lãnh đã sớm phái người đưa Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc Chu quốc về trình lên bệ hạ, cho nên bệ nổi cơn thịnh nộ, bãi quan thầy của các ngươi... Kế hoạch của các ngươi thất bại."
Sắc mặt của Liêu Thiếu Hiền đã trở nên càng lúc càng khó coi, ánh mắt nhìn Hàn Hoán Chi giống như nhìn một kẻ ma quỷ.
"Có phải ngươi vẫn chưa tin Phùng Bằng đã cung khai không?"
Hàn Hoán Chi rướn người về phía trước, nhìn vào mắt Liêu Thiếu Hiền tiếp tục nói: "Lúc này Đông Cung có người đến tìm Phùng Bằng, nói với hắn rằng sở dĩ Công Xa Hữu không thể đạp đổ Thẩm Lãnh là vì có người sớm để lộ tin tức cho Thẩm Lãnh biết, cho nên Thẩm Lãnh mới vội vàng giao Chu Thiên Tử kiếm và ngọc tỉ truyền quốc cho bệ hạ, hơn nữa Thẩm Lãnh sẽ còn tìm thời cơ trả thù."
"Sau khi Phùng Bằng biết được đã rất phẫn nộ, không thể đánh đổ Thẩm Lãnh trên triều đình, vậy thì chỉ có thể tìm biện pháp khác. Các ngươi là muốn bảo vệ Đại Ninh, bảo vệ thái tử điện hạ, đúng hay không?"
Hàn Hoán Chi vẫn nhìn vào mắt Liêu Thiếu Hiền: "Quan trọng nhất là để bảo vệ Phùng Bằng nên Công Xa Hữu không cho hắn ra mặt buộc tội Thẩm Lãnh, mà là lão đại nhân đích thân ra mặt. Ông ta xảy ra chuyện, Phùng Bằng khó chịu trong lòng... Anh danh cả đời của Công Xa Hữu bị hủy như vậy quả thật khiến người ta đau lòng. Ngay khi các ngươi không thể làm gì được thì lại có người đến tìm các ngươi, nói với các ngươi một kế hoạch, kế hoạch này chính là dùng thủ đoạn không bình thường để diệt trừ Thẩm Lãnh."
"Giờ khắc này các ngươi đã bị che mắt, các ngươi giống như phát điên, cho rằng không trừ diệt được Thẩm Lãnh thì tương lai Đại Ninh tất loạn. Cho dù là đánh cược tính mạng của các ngươi thì các ngươi cũng không hối tiếc, cho nên người của Đông Cung làm ra một miếng ngọc bội, bỏ độc vào trong ngọc bội. Lễ vật này là giao cho Thẩm Lãnh, các ngươi cho rằng Thẩm Lãnh cũng sẽ mở ra xem thử, chỉ cần ngửi được mùi hương lạ trong ngọc bội, rồi để cho mấy người Thổ Phiên rắc phấn độc ra ngoài, Thẩm Lãnh chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Hàn Hoán Chi đứng dậy đi đến trước mặt Liêu Thiếu Hiền, nhìn vào mắt của hắn ta ở khoảng cách gần trong gang tấc nói: "Những chuyện này, không sai chứ."
Liêu Thiếu Hiền đã suy sụp, sự sợ hãi và phẫn nộ và cả bi thương đan xen trong ánh mắt hết sức phức tạp.
Hàn Hoán Chi nói với giọng điệu hơi bi thương: "Các ngươi đều là thần tử một lòng trung thành với Đại Ninh nhưng lại bị người khác lợi dụng, đây là nguyên nhân ngươi phẫn nộ, Sau khi bị bắt giữ thì người ta sẽ trở nên bình tĩnh, với sự thông minh của ngươi, đương nhiên ngươi cũng nghĩ đến điểm này, nhưng các ngươi còn có thể thế nào được nữa? Nếu các ngươi khai nhận bên Đông Cung kia, bệ hạ nổi giận thì Đại Ninh mới thật sự loạn, vì thế các ngươi quyết định thà chết cũng không nói, nhưng ngươi không để ý đến nỗi sợ cái chết trong nhân tính, Phùng Bằng không kiên trì bao lâu đã đều khai nhận hết tất cả, thật ra bây giờ ngươi cung khai hay không thì ý nghĩa cũng không lớn, ta đã lấy được lời khai."
Hàn Hoán Chi đưa tay vỗ vai Liêu Thiếu Hiền: "Ngoài ra, ta có thể đảm bảo với ngươi, ta sẽ không đệ trình phần lời khai này lên cho bệ hạ. Một khi bệ hạ có được bản lời khai này thì tất nhiên sẽ nổi giận với Đông Cung, địa vị thái tử khó giữ được, Đại Ninh rơi vào nội loạn, đây không phải là điều các ngươi muốn nhìn thấy, ta hiểu các ngươi, đây cũng không phải là điều ta muốn nhìn thấy. Thật ra các ngươi là người giống ta, mặc kệ các ngươi lựa chọn phương thức gì cũng là muốn lấy tính mạng của mình ra bảo vệ Đại Ninh, lòng trung thành của các ngươi, tín miện của các ngươi, ta đều biết rất rõ."
Tay ông ta rời khỏi vai Liêu Thiếu Hiền, có chút tiếc nuối nói: "Cũng như vậy, ta cũng muốn bảo vệ Đại Ninh, cho nên ta sẽ để vụ án này dừng lại ở hai người các ngươi, các ngươi sẽ bị xử tử, vụ án này sẽ kết án như vậy, sẽ không dính líu đến Đông Cung... Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện này không?"
Ông ta đột nhiên hỏi một câu.
Liêu Thiếu Hiền hỏi lại theo bản năng: "Chuyện gì?"
"Các ngươi có nghĩ việc này căn bản không phải là ý của thái tử, thái tử hiền lành làm sao có thể có tâm tư như thế hay không? Chẳng lẽ các ngươi không hoài nghi ngờ đó cũng không phải có người muốn hãm hại Thẩm Lãnh, mà là có người muốn hãm hại thái tử? Chắc hẳn là các ngươi đều rõ không có vụ án gì là ta Hàn Hoán Chi không tra ra được, cho nên tất nhiên bên thái tử sẽ bị liên lụy, một khi bị điều tra rõ thì bệ hạ thất vọng về thái tử cỡ nào? Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sợ là địa vị của thái tử điện hạ khó mà giữ được, cho dù bệ hạ nể tình thân cha con thì cũng sẽ phế bỏ ngôi vị thái tử."
Trong nháy mắt trên trán Liêu Thiếu Hiền xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt của hắn ta lại càng tái nhợt.
Hắn ta nuốt nước miếng một cái, nhìn Hàn Hoán Chi nói bằng giọng run run: "Người của Đông Cung làm sao có thể hại thái tử?"
"Bởi vì người đó là người của Mộc Chiêu Đồng."
Hàn Hoán Chi biết mình nhất định phải nói lời to gan hơn một ít.
"Mộc Chiêu Đồng không chỉ là muốn giết Thẩm Lãnh, còn muốn giết thái tử, giết cả hai người bọn họ mới là sự trả thù lớn nhất đối với bệ hạ. Ngươi thử nghĩ xem... Đối với bệ hạ mà nói đó là đả kích lớn cỡ nào? Ngươi lại suy nghĩ xem, một khi bệ hạ bởi vì tức giận mà hại thân, đối với Đại Ninh mà nói đó là đả kích lớn cỡ nào?"
Liêu Thiếu Hiền không ngừng nuốt nước bọt, hiển nhiên là đã căng thẳng đến cực hạn.
"Ta rất đau lòng cho các ngươi."
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Hai người các ngươi tuổi trẻ tài cao, vốn có thể làm thêm nhiều chuyện hơn nữa cho bệ hạ và cho Đại Ninh, bây giờ lại bị người khác lợi dụng không thể không mất mạng. Tuy rằng ta muốn giữ các ngươi nhưng các ngươi hiểu đấy, vụ án này ta nhất định phải cho triều đình một lời giải thích, cho các vị đại nhân một lời giải thích, các ngươi nhất định phải chết. Thế nhưng cái chết của các ngươi không hề có giá trị, các ngươi không phải là chết vì bảo vệ thái tử điện hạ, các ngươi là chết để bảo về một người muốn hại thái tử ở trong Đông Cung. Các ngươi đều chết hết, người này sẽ cười đến mức không ngủ được."
Liêu Thiếu Hiền lắc đầu: "Nhất định là ngươi đang lừa ta, nhất định là Phùng Bằng không cung khai gì cả."
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi cứ nghĩ theo ngươi nói đi, việc đã đến nước này, cái chết của các ngươi đã thành kết cục định sẵn. Ta chỉ thật sự đau lòng cho các ngươi, vốn là tuổi trẻ tài cao có tiền đồ vô lượng... Đúng rồi, ta vừa mới nhận được tin tức, thi thể của đường đệ ngươi Liêu Duy Thanh được đào lên từ dưới bồn hoa ở hậu viện nhà ngươi."
Liêu Thiếu Hiền lập tức thay đổi sắc mặt, mắt trợn to.
"Không thể nào!"
"Thi thể đã chở về, lát nữa ta cho mang đến cho ngươi xem thử."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Các ngươi đó mà, thật sự là bị người khác lợi dụng mất oan tính mạng, đáng tiếc, đáng thương, đáng buồn."
Trong nháy mắt Liêu Thiếu Hiền đã suy sụp.