Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 806 - Chương 806: Chúc Mừng!

Chương 806: Chúc mừng! Chương 806: Chúc mừng!

Nghênh Tân Lâu đã chuẩn bị rất lâu cho hôn lễ của Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng, cho nên mỗi một người đều không ngờ rằng tất cả những sự chuẩn bị này lại có thể không dùng đến, không kịp bố trí, phía trước tửu lâu vẫn còn đang đón khách, phòng riêng cũng gần như đã kín hết, lựa chọn thành thân vào lúc này có vẻ gấp gáp quá mức.

"Ta muốn cho nàng hồi ức tốt nhất cho nên đã chuẩn bị rất nhiều cho hôn lễ."

Trần Nhiễm nhìn về phía Cao Tiểu Dạng có chút áy náy: "Nhưng mà... xin lỗi, ta muốn thành thân với nàng ngay lập tức."

Cao Tiểu Dạng cởi y phục bên ngoài ra, để lộ ra một bộ áo cưới: "Chàng nhìn bộ dạng chật vật của chàng hiện giờ xem, sắc mặt kém như vậy, đâu có vẻ vui sướng hăng hái giống như một tân lang nên có, nhưng mà y phục của ta cũng đã mấy ngày không thay rồi, cũng hai ngày chưa rửa mặt, hai chúng ta coi như là miễn cưỡng xứng đôi."

Trần Nhiễm đã thay một bộ y phục tân lang nhìn quả nhiên đẹp trai hơn một chút, tuy rằng khí sắc vẫn không phải là rất tốt nhưng dáng vẻ hạnh phúc sẽ luôn khiến người ta trở nên thuận mắt hơn.

"Diệp tiên sinh cũng không có ở đây, ai sẽ chủ trì hôn lễ?"

Trà gia giúp Cao Tiểu Dạng sửa sang lại áo cưới từ trên xuống dưới: "Nếu không thì để tiên sinh lên?"

Thẩm tiên sinh nhìn lại bản thân, bộ y phục này cũng hai ngày không thay: "Thích hợp không?"

"Thích hợp!"

Trà gia nói: "Ông đức cao vọng trọng."

Thẩm tiên sinh nói: "Cũng không cần vội như vậy. Lãnh Tử, ngươi sắp xếp người đi đón Trần đại bá đến, đi về cũng phải gần nửa canh giờ, tất cả mọi người thay y phục, rửa mặt cho tỉnh táo."

Thẩm Lãnh đáp lại một tiếng, căn dặn thân binh thủ hạ đi đón Trần đại bá. Lúc Trần Nhiễm bị thương thì Trần đại bá cũng không ở Nghênh Tân Lâu. Sau khi xảy ra chuyện Thẩm Lãnh liền phái người đến nhà Trần đại bá, nói với ông ấy là mình và Trần Nhiễm tạm thời phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hôn lễ phải lùi lại vài ngày. Trần đại bá đã biết nhất định là có việc nhưng ông ấy không thể biểu hiện ra ngoài. Ông ấy biết mình đã ở tuổi này đi đứng bất tiện, nếu quả thật có chuyện gì thì chỉ có thể thêm vướng víu cho bọn trẻ.

Nửa canh giờ sau Trần đại bá và Thẩm tiên sinh tiên vào Nghênh Tân Lâu, khách ngồi kín đại sảnh, Hắc Nhãn chắp tay lớn tiếng nói: "Xin lỗi các vị, có thể sẽ làm phiền các vị một khoảng thời gian ngắn. Trước đó tướng quân Trần Nhiễm Tuần Hải Thủy Sư đã chuẩn bị cử hành hôn lễ ở Nghênh Tân Lâu, nhưng bởi vì lúc trước đột nhiên xảy ra chuyện, Trần tướng quân bất ngờ bị thương cho nên hôn lễ đã bị hoãn lại."

Gã áy náy nói: "Hôm nay Trần tướng quân đã tỉnh lại, không lâu sau Trần tướng quân sẽ theo quân lên phía bắc, đi bắc cương đánh trận với người Hắc Vũ, cho nên hắn không muốn hoãn thêm nữa, muốn làm hôn lễ ngay hôm nay. Ta biết làm như vậy là có lỗi với mọi người, cũng không dám xin mọi người thông cảm, nếu mọi người bằng lòng thì bữa cơm này coi như Nghênh Tân Lâu ta mời mọi người..."

"Ngươi đừng nói nữa!"

Có một gã mập đứng lên nói với Hắc Nhãn: "Có phải ngươi muốn bảo chúng ta đi không?"

Hắc Nhãn có vẻ ngượng nghịu: "Quả thật xin lỗi..."

"Ta không đi!"

Gã mập kia rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước đi đến trước mặt Hắc Nhãn. Gã này có thể cao to hơn Hắc Nhãn nửa cái đầu, quan sát Hắc Nhãn, cất giọng ồm ồm nói: "Ngươi muốn bảo chúng ta đi là chúng ta đi?"

Hắc Nhãn chỉ có thể khách khí nói: "Quả thật là đã mạo phạm, nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!"

Gã mập thò tay ra sờ sờ thắt lưng, Hắc Nhãn lui về sau nửa bước theo bản năng, đã sẵn sàng ra tay.

Ai biết được tên mập kia lại cởi tiền túi trên đai lưng xuống, nhét vào tay Hắc Nhãn: "Nếu đã đến rồi thì chúng ta không thể đi. Mẹ nó chứ huynh đệ của Tuần Hải Thủy Sư đều là anh hùng. Tuy rằng ta không biết Trần tướng quân mà ngươi nói, nhưng mà thủy sư đánh chiếm Cầu Lập, diệt Điệu quốc, lúc trở về còn tiêu diệt phản loạn của Bình Việt đạo nữa. Con người ta không học hành gì, không biết khen người khác như thế nào, con mẹ nó, ta chỉ biết các hán tử của thủy sư đều là đại anh hùng!"

Hắn ta nhìn chung quanh: "Chúng ta đều không đi, chúng ta tham gia hôn lễ của Trần tướng quân."

Tất cả mọi người đều đứng lên: "Đúng vậy, chúng ta tham gia!"

Gã mập lớn tiếng nói: "Ta nghe nói chuyện xảy ra bên ngoài Nghênh Tân Lâu hai ngày trước, có người còn chứng kiến nữa. Hôm nay ta đến vốn là muốn hỏi thăm một chút xem có thể giúp được gì không, nhưng không thể nào mở miệng, cũng không biết tìm ai hỏi thăm. Ta không phải là cự phú gì nhưng ta cũng có tiền, nếu các huynh đệ chiến binh Đại Ninh đã xảy ra chuyện, đừng ngại mở miệng với những lão bách tính chúng ta, muốn người có người, muốn tiền có tiền!"

Tất cả mọi người đều đứng lên, bưng chén rượu lên: "Mọi người cùng nhau, chúc Trần tướng quân tân hôn đại hỷ!"

"Chúc Trần tướng quân tân hôn đại hỷ!"

Âm thanh lớn giống như có thể chấn động cả bầu trời.

"Tướng quân thủy sư của chúng ta kết hôn, không thể keo kiệt được."

Một vị khách bước đến, đặt hà bao trong tay lên bàn: "Quà mừng tính ta một phần."

"Tính ta một phần!"

"Cũng tính ta một phần!"

Một phú thương liếc nhìn người bên cạnh mình: "Dương chưởng quầy, về cửa tiệm của chúng ta, có bao nhiêu pháo pháo hoa đều mang đến hết!"

Một vị khách nói: "Chờ ta, ta mở gánh hát, ta đi gọi người của gánh hát tới, hôm nay phải chiêng trống vang trời mới được."

Các vị khách không đợi Nghênh Tân Lâu người của động thủ, mọi người động thủ dọn bàn ghế trong đại đường sang một bên, rất nhanh đã dọn ra một khoảng trống không nhỏ. Hắc Nhãn nhìn những vị khách kia, nhất thời không biết nói gì.

Thẩm Lãnh đứng ở cửa Nghênh Tân Lâu, chắp hai tay, trịnh trọng cúi đầu: "Ta cảm ơn mọi người."

Người làm của Nghênh Tân Lâu vác thảm đỏ lúc trước đã được thu lại ra, trải thảm từ cửa vào trong đại đường, người bố trí bàn ghế thì bố trí bàn ghế, người treo dải lụa đỏ thì treo dải lụa đỏ, trong đại sảnh lập tức bận rộn hẳn lên.

Bên ngoài vang lên một tiếng pháo, pháo bay lên giữa không trung, đoàng một tiếng, hết sức vang dội.

Có người hỏi: "Khi nào là giờ lành?"

Gã mập lúc trước đi đến cửa: "Huynh đệ chiến binh của Đại Ninh chúng ta thành thân, có Đại Ninh bảo hộ, có Đại Ninh bách tính bảo hộ, lúc nào cũng là giờ lành!"

Hắn ta sải một bước ra ngoài cửa, rướn cổ hô một tiếng: "Giờ lành đến!"

Nói một tiếng này mà đỏ mặt tía tai.

Trần Nhiễm chắp hai tay, gã mập kia lớn tiếng nói: "Lúc các ngươi lên chiến trường cũng không khách khí với chúng ta, cho nên bây giờ cũng không cần khách khí với chúng ta như vậy. Ngươi là tướng quân, ta là lão bách tính bình thường, nhưng hôm nay ta sẽ chiếm lợi của ngươi một lần. Huynh đệ, tân hôn đại hỷ!"

Trần Nhiễm chắp tay cúi đầu, cầm tay Cao Tiểu Dạng đi vào đại đường Nghênh Tân Lâu.

Trần đại bá và Trà gia ngồi ở chính vị. Trần đại bá đã lệ rơi đầy mặt, Trà gia thò tay ra cầm tay Trần đại bá, cười nói: "Nhiễm Tử thành thân là chuyện đại hỷ, đại bá đừng khóc, lát nữa ông còn phải nói vài câu gì đó nữa."

Trần đại bá giơ tay lên lau nước mắt: "Ta vui, ta vui."

Thẩm tiên sinh đi tới, ho khan vài tiếng nói: "Ta là chủ hôn hôn lễ của Trần tướng quân và Cao Tiểu Dạng cô nương..."

Lời còn chưa nói hết thì bên ngoài có người sải bước đi vào: "Đừng có cướp việc của ta."

Diệp tiên sinh đến.

Ông ta nhìn về phía Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng, cười nói: "Vốn định sang đây xem thử tình hình, không ngờ là đến kịp, quà mừng để lần sau bù cho các ngươi, ta làm chính sự trước. Nào nào, cho ta một bông hoa đỏ, cài trên áo của ta."

Thẩm tiên sinh nhìn Diệp Lưu Vân cười nói: "Ngươi tới kịp giờ."

Diệp tiên sinh nói: "Hỷ sự trong Nghênh Tân Lâu, sao có thể thiếu ta?"

Trong một ngõ nhỏ bên ngoài Nghênh Tân Lâu, các binh lính cấm quân phụng mệnh canh giữ ở đây nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng không biết tại sao mà trong lòng cũng vui vẻ theo, vui vẻ đến mức nói không nên lời.

"Ta muốn đi tặng một phần quà mừng, ngươi có mang bạc không?"

"Ta cũng muốn đi nữa, nhưng quân giáp trên người, đâu có mang theo bạc."

"Nhìn thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, ta cũng hy vọng tương lai có một cô nương có thể không xa không rời ta dù trong bất cứ tình huống nào."

"Đúng vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ."

Ở một bên khác, một tướng quân trẻ tuổi đang sai thân binh tháo giáp trụ của mình ra, gã cũng có vẻ hơi khẩn trương, thân binh càng khẩn trương hơn. Tướng quân trẻ tuổi này vừa tự động thủ vừa nói: "Đó là đại hỷ sự, không thể mặc giáp trụ đến, không cát lợi. Sau khi tháo giáp ta sẽ thay mặt các huynh đệ đi chúc mừng, sau đó ta xem thử có vải đỏ dư thừa hay không, các huynh đệ đều bọc binh khí lại."

Khó khăn lắm mới tháo được giáp trụ, gã nhìn quân phục trên người mình cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lúc này đâu còn kịp thay y phục nữa. Gã bước nhanh đi đến cửa Nghênh Tân Lâu, hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cất bước đi vào cửa.

"Cấm quân, Đạm Đài Thảo Dã, chúc tướng quân Trần Nhiễm tân hôn đại hỷ!"

Một câu nói làm tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía gã, Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, hai người đồng thời đứng thẳng người, hành một quân lễ tiêu chuẩn với Đạm Đài Thảo Dã.

Đạm Đài Thảo Dã vừa mới vào thì bên ngoài có một người mặc phục sức quan sai của phủ Trường An vào, không mang bội đao, chắp hai tay: "Tổng bổ phủ Trường An Gia Cát Kinh, chúc tướng quân Trần Nhiễm tân hôn đại hỷ!"

Lão bản của gánh hát nhỏ lúc nãy chạy về nhà đã dẫn người chạy về thở hổn hển, vừa chạy vừa nói: "May mà khoảng cách gần, dốc sức lực cho ta, đánh trống gõ chiêng tưng bừng vui vẻ!"

Trong đại đường, Diệp Lưu Vân đi đến trước mặt Trần Nhiễm và Cao Tiểu Dạng, cười nói: "Có lẽ bản thân các ngươi trước giờ đều không từng nghĩ tới lúc các ngươi thành thân chính là như vậy, tất cả sự chuẩn bị của các ngươi đều vô dụng, nhưng ta biết các ngươi sẽ không tiếc nuối, các ngươi cũng sẽ không thất vọng. Các ngươi nhìn xem, mọi người trong đại đường này là các ngươi có thể mời đến trong sự chuẩn bị sao? Không phải, nhưng hôm nay bọn họ ở đây, có bọn họ, có tất cả mọi người, ta tin bất kể là sau này trôi qua bao lâu, ba năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm hay cả đời, các ngươi nhớ lại hôm nay cũng không hối hận."

Cả đám người kêu lên theo, hiện trường náo nhiệt đến mức khiến người ta muốn khóc.

"Tường Ninh Quán, Trương chân nhân, chúc Trần tướng quân tân hôn đại hỷ."

Bên ngoài lại vang lên một giọng nói, mọi người thấy qua, là Nhị Bản đạo nhân đến. Gã ở phía trước mở đường, Tiểu Trương chân nhân đi theo ở phía sau, phía sau nữa là Thu Thực lão đạo nhân, ba sư huynh đệ Thanh Lâm đạo nhân, tất cả đều đến.

Tiếng pháo vang lên, liên tiếp không dứt.

Các cửa hàng, tửu lâu, trà lâu, hiệu cầm đồ chung quanh Nghênh Tân Lâu nghe thấy tiếng pháo nổ, mọi người đều kéo đến.

"Thục Nguyệt Trai chúc mừng Trần tướng quân!"

"Túy Tiên Lâu chúc mừng Trần tướng quân!"

"Trường Đình Lâu chúc mừng Trần tướng quân!"

Tiếng nói không dứt bên tai.

Gã mập kia uy phong lẫm liệt giống như môn thần, hắn ta đốt một dây pháo, dáng vẻ bịt tai chạy về trông cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Lãnh áp sát bên tai Trần Nhiễm nói nhỏ: "Quán mạt chược sông Tiểu Hoài chúc mừng Trần tướng quân."

Trần Nhiễm phù một tiếng phì cười: "Ông nội ngươi..."

Gã thở ra một hơi thật dài, chắp tay cúi đầu: "Trần Nhiễm cảm ơn mọi người!"

Bình Luận (0)
Comment