Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Hoàng đế nghe phó thống lĩnh thị vệ đại nội Ngôn Bạch báo cáo, nói là tướng quân thủy sư Trần Nhiễm sau khi tỉnh lại đã cử hành hôn lễ. Hoàng đế im lặng một lát rồi nhìn về phía Đại Phóng Chu căn dặn một tiếng: "Đến Nội khố chọn một thứ hàm ý cát tường gửi qua. Ngoài ra bảo Thẩm Lãnh làm xong việc thì vào cung, không cần quá gấp."
"Nô tì tuân chỉ."
Đại Phóng Chu vội vàng đi ra ngoài, đi đến Nội khố hoàng cung chọn quà mừng.
Hoàng đế nhìn về phía Ngôn Bạch: "Bên thái tử thế nào?"
"Sau khi về Đông Cung điện hạ đã đóng cửa không ra ngoài. Hai tháng trước điện hạ đã thay đổi thị vệ bên cạnh, nói là thay đổi bổ sung cho đội ngũ, nhưng mà lúc đó toàn bộ thị vệ được tuyển chọn từ cung Vị Ương phái qua đều bị loại trừ ra ngoài, không có người nào còn có thể ở lại gần bên cạnh điện hạ, cho nên thần không thể điều tra sâu về chuyện của điện hạ ở trong Đông Cung."
"Ừ."
Hoàng đế không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ gật đầu: "Hôm qua bảo khanh đi điều tra ai là người khả nghi nhất trong Đông Cung, chắc có manh mối?"
"Bẩm bệ hạ, vẫn chưa có manh mối. Trong Đông Cung, những người thường ở bên cạnh điện hạ đều có hiềm nghi. Nội thị tổng quản Tào An Thanh, đồng học Lâm Đông Đình của thái tử, thống lĩnh thị vệ Đông Cung Vương Á Nghiêm, tả vệ tướng quân Ngô Đông, hữu vệ tướng quân Lý Tư Thành, Môn hạ phường, Điển thư phường, còn có Thống gia lệnh, cùng với tả hữu Suất thập phủ, cộng thêm Sùng văn quán, ngoại trừ bên Phủ chiêm sự là Lễ bộ thượng thư Vương Hoài Lễ kiêm quản ra, những người khác đều phải tra, còn có khách của thái tử..."
Ngôn Bạch liếc nhìn hoàng đế: "Số người quá nhiều, mà trong đó còn có rất nhiều người qua lại với thái tử hàng ngày. Hiện giờ đã không dễ sắp xếp thị vệ trong Đông Cung, cần phải sắp xếp người vào lại từ đầu."
Hoàng đế gật đầu: "Bătd đầu điều tra từ người kề cận thái tử nhất đi. Trước tiên tra lai lịch xuất thân của tất cả mọi người, chủ yếu tìm ra ai có qua lại với Mộc Chiêu Đồng lúc trước."
Ngôn Bạch cúi đầu: "Thần sẽ dốc sức đi làm."
Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Không được truyền chuyện này ra ngoài cho bất cứ người nào, cho dù là Vệ Lam cũng không được nói. Ngoài khanh và thủ hạ thân tín của khanh ra, càng ít người biết càng tốt."
"Thần hiểu."
Ngôn Bạch cúi đầu: "Thần xin cáo lui trước."
Hoàng đế khoát tay: "Đi đi."
Sau khi Ngôn Bạch ra ngoài trong Đông Noãn Các chỉ còn lại một mình hoàng đế, ông ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giơ tay đẩy cửa sổ ra. Gió lạnh bên ngoài lùa vào vù một tiếng, thổi tóc của hoàng đế bay về phía sau.
Trong căn phòng ấm áp thoáng chốc liền giảm nhiệt độ xuống, mà luồng gió lạnh này khiến hoàng đế không khỏi rùng mình vì lạnh.
Trước giờ hoàng đế chưa từng cảm thấy mệt nhọc cả về thể xác và tâm hồn vì quốc gia đại sự. Hai mươi mấy năm trước ông ta vừa từ thành Vân Tiêu đến Trường An, lúc đó ông ta không hề có chuẩn bị gì. Lý Thừa Viễn chết bệnh, ông ta đột nhiên thành hoàng đế, trước lúc đó làm sao ông ta có thể từng nghĩ mình sẽ trở thành hoàng đế.
Lúc đó thật sự khó khăn.
Ông ta mới đến Trường An, cả triều văn võ không có mấy người thể hiện sự nhiệt tình, lục bộ cửu khanh, ai có thể từ quan thì từ quan, ai có thể đi thì đi, ai cũng lo bị cuốn vào vòng xoáy vạn kiếp bất phục gì đó. Lúc đó Mộc Chiêu Đồng nói một câu, một câu nói tuyệt đối có ích hơn người làm hoàng đế là ông ta.
Nội lo chưa hết họa ngoài đã đến, người Hắc Vũ tập kích, biên cương cấp báo, hoàng đế điều phái toàn bộ những người có thể phái đi ở bên cạnh mình. Quan trọng nhất là lúc đó ông ta vẫn đang chịu nỗi đau mất con, ông ta không biết con của mình như thế nào, tìm cũng không tìm được, sống không thấy người chết không thấy xác. Cho dù trong tình hình đó ông ta vẫn chống đỡ được.
Trước khi ông ta làm đế, Đại Ninh vẫn luôn ở thế bị động trước Hắc Vũ, hai mươi mấy năm sau Hắc Vũ bị đánh lại cũng không dám dễ dàng động binh. Đây chính là sự lớn mạnh của ông ta, sự lớn mạnh của quân lực, là vì sự cải thiện dân sinh, quốc khố không có nhiều thu nhập hơn thì đâu thể chống đỡ được chiến tranh liên miên.
Hai mươi năm sau khi ông ta lên ngôi, bất kể là quân sự hay kinh tế Đại Ninh đều đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có, mà tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho ông ta thân chinh Hắc Vũ. Vào ngày đầu tiên đăng cơ xưng đế là ông ta đã đặt ra mục tiêu này, ông ta đã phấn đấu hai mươi năm vì mục tiêu này.
Nhưng mà bây giờ ông ta vẫn còn hùng tâm, thế nhưng vì chuyện của thái tử mà thường hay cảm thấy mệt mỏi cả thể xác và tâm hồn.
Lúc Hàn Hoán Chi ở đây, ông ta nói với Hàn Hoán Chi rằng cũng phải cho thái tử cơ hội... Chỉ có bản thân ông ta biết cơ hội này là gì. Bất kể xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng sẽ không thay đổi quyết định, quyết định này chính là thân chinh. Thành Trường An tất nhiên phải giao cho thái tử, triều đình phải giao cho thái tử, đây mới là cơ hội cuối cùng ông ta cho thái tử. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tuy ông ta cảm thấy thái tử chỉ có khả năng giữ thành quả nhưng cũng sẽ không thay thái tử. Nếu như...
Hoàng đế cảm thấy gió lạnh ập vài mặt giống như dao cắt.
Nếu thái tử nhân lúc ông ta bắc chinh mà có hành động gì quá phận ở Trường An, ông ta còn có thể giữ ngôi vị thái tử này không? Nhưng đó là trưởng tử mà ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn.
Quốc gia đại sự chưa từng khiến hoàng đế cảm thấy hữu tâm vô lực như vậy, chuyện trong nhà luôn khiến người ta phiền não hơn chuyện quốc gia. Trước là hoàng hậu không ngừng tác quái, hết lần này đến lần khác, ông ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Hoàng hậu chết, sau đó là Mộc Chiêu Đồng, sau đó là thái tử...
Hoàng đế thở dài một hơi, trong đầu bỗng dưng xuất hiện dáng vẻ của Thẩm Lãnh, ông ta lại nghiêm túc suy nghĩ kỹ lưỡng lần nữa, có thể truyền ngôi vị hoàng đế cho Thẩm Lãnh không?
Cuối cùng ông ta cũng thở dài một tiếng.
Ông ta không thể.
Nghênh Tân Lâu.
Sắc mặt của Trần Nhiễm nhìn có vẻ đã tốt hơn trước, sau nghi lễ phải khuyên can mãi gã mới không ăn lung tung. Sau khi hôn mê hai ngày quả thật gã đói muốn chết, hai bát cháo thịt cũng không thể lấp đầy bụng.
Đang nói chuyện với Thẩm Lãnh thì gã đột nhiên đau bụng, ôm bụng chạy đi nhà xí, Thẩm Lãnh không yên tâm nên đi theo gã. Trần Nhiễm ngồi xổm trong nhà xí đau bụng rên rỉ, Thẩm Lãnh ở bên ngoài hỏi một câu có sao không. Trần Nhiễm đau đến mức đầu toát mồ hôi, mùi thối trong nhà xí bay ra khiến Thẩm Lãnh cũng cảm thấy suýt không chống đỡ nổi.
Một con chó con lang thang chui vào nhà xí, một lúc sau đã chui ra, ra ngoài liền nôn mửa.
Thẩm Lãnh lại hỏi: "Thế nào rồi?"
Trần Nhiễm nói: "Chắc là ỉa hết độc ra ngoài."
Thẩm Lãnh thở dài: "Không biết có phải bài độc hay không, dù sao ngươi cũng làm chó nôn mửa vì thối. Ngươi biết giống chó này là loài thần kỳ có thể yên lặng nhìn ngươi ỉa, yên lặng quan sát mà cũng bị ngươi làm nôn mửa, không nghĩ cũng biết..."
Trần Nhiễm: "Ngươi mau im miệng đi, ta cũng sắp nôn rồi."
Một lát sau Trần Nhiễm mới vịn tường ra khỏi nhà xí, nhìn có vẻ như thật sự sắp hết hơi rồi: "Thuốc này của Thẩm tiên sinh là thuốc tiêu chảy à."
Thẩm Lãnh nhìn gã tuy yếu ớt nhưng sắc mặt cũng không quá kém, đỡ gã đi về: "Bất kể là thuốc gì, có thể trừ độc của ngươi thì chính là thuốc tốt."
Trần Nhiễm nói: "Lát nữa đóng nhà xí, lại làm chó bị độc chết."
Thẩm Lãnh lườm gã một cái: "Câm miệng..."
"Con chó con ngươi thấy lúc nãy, còn không muốn ngửi đã chạy rồi..."
Thẩm Lãnh đỡ gã vào trong Nghênh Tân Lâu, sau khi ngồi xuống uống chén nước ấm nhìn sắc mặt Trần Nhiễm lại đỡ hơn một chút. Gã thở dài một hơi: "Bây giờ đến bước nào?"
"Nghi lễ đã kết thúc, tiệc rượu đang bày lên lần nữa, khách đến càng lúc càng nhiều, bàn đã được kê ra ngoài Nghênh Tân Lâu rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đều không cần lo lắng những chuyện này. Ta cũng đã nói với khách rồi, lát nữa ta sẽ thay ngươi đi kính rượu, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Trần Nhiễm nói: "Vậy còn có bước nào ta chưa hoàn thành không?"
"Vào động phòng."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Trần Nhiễm: "Một bước rất quan trọng."
Trần Nhiễm ngượng ngùng cười cười: "Thể lực hiện giờ..."
Hai người đang nói thì Đại Phóng Chu mang quà mừng của bệ hạ đến. Thẩm Lãnh vội vàng đỡ Trần Nhiễm ra ngoài rồi lại sắp xếp cho Đại Phóng Chu nhập tiệc, ăn cơm cùng bàn với Thẩm tiên sinh, Trần đại bá và Diệp tiên sinh bọn họ. Đại Phóng Chu rất ít có cơ hội tham gia các trường hợp kiểu này nên cảm thấy mới lạ và cũng vui vẻ, cứ cảm thấy cơm canh trong bữa tiệc lớn này còn ngon hơn cơm canh trong cung nhiều.
Cùng lúc này, bắc cương.
Trong gió tuyết, một đội thám báo kỵ binh Đại Ninh khoác áo choàng trắng trở về. Gió lớn thổi khiến ta không thể mở mắt nổi, tuyết bị gió cuốn bay, đập vào người cũng hơi đau
Người dẫn đầu là một tướng quân ngũ phẩm của quân Ninh, cụt một cánh tay.
Y kéo khăn che mặt xuống, quay đầu lại lớn tiếng nói một câu: "Đều theo lên hết đi, còn mười mấy dặm nữa là đến đại doanh Tức Phong Khẩu rồi."
Thám báo bên cạnh y nói: "Bạch tướng quân, gió tuyết lớn như vậy, hay là dẫn các huynh đệ tìm chỗ tránh một chút."
"Không thể dừng được."
Tướng quân cụt tay này chính là Bạch Nha, một trong Lưu Vân Hội song hùng trước đây, y nhìn chung quanh: "Lần này thăm dò tin tức của quân Bắc Viện Hắc Vũ, chuyện trọng đại, phía sau còn có truy binh của Hắc Vũ, chỉ còn lại mười mấy dặm đường thôi, mọi người kiên trì thêm một chút nữa."
Thám báo gật đầu, khó nhọc nắm chắc lá cờ trong tay giơ lên cao vẫy vẫy. Chung quanh một vùng trắng xóa, đất là màu trắng, trời là màu trắng, chung quanh người đều là màu trắng, lá cờ màu đỏ trong tay gã ta này chính là mục tiêu mà tất cả mọi người đều bám sát.
Trong cuồng phong, loáng thoáng dường như nghe thấy tiếng tù và, đó là tiếng tù và của người Hắc Vũ.
Bạch Nha đổi sắc mặt, lớn tiếng hạ lệnh: "Xông lên phía trước!"
Mấy chục thám báo nhìn thấy người phía trước lao nhanh đến, cũng đều thúc ngựa chạy lên theo. Trong cuồng phong như vậy rất dễ để mất phương hướng, chung quanh căn bản không có thứ gì để tham chiếu, vậy nhưng tiếng tù và của người Hắc Vũ chỉ vang lên ở gần đây, không một ai biết sẽ có bao nhiêu người đuổi đến.
Đúng lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một rừng bóng đen, Bạch Nha lập tức ghìm ngựa dừng lại, trong nháy mắt đã tháo liên nỏ xuống.
Ở phía trước, một đội kỵ binh Hắc Vũ dàn hàng ngang đứng ở đó, nhìn nhân số chắc hẳn ít nhất cũng có vài ba trăm người. Những kỵ binh Hắc Vũ này đã giơ sẵn liên nỏ và cung tên, không ai lên tiếng nhưng dường như tiếng gió kia chính là tiếng rít gào của tử thần.
Kỵ binh của Hắc Vũ đột nhiên tách sang hai bên, một người mặc giáp trụ từ phía sau thúc ngựa đi lên, kéo mặt nạ sắt trên mặt xuống, thế mà lại là một nữ nhân rất đẹp.
Bạch Nha ngẩn ra: "Tẩm Sắc điện hạ?"
Khoát Khả Địch Tẩm Sắc khẽ nhíu mày: "Ngươi là thủ hạ của Mạnh Trường An?"
"Phải."
Tẩm Sắc do dự một lát, hỏi: "Các ngươi tìm hiểu tin tức về đại quân Bắc Viện?"
"Phải."
Bạch Nha chậm rãi rút hoành đao ra: "Điện hạ, đắc tội rồi."
Tẩm Sắc trầm mặc một lát, khoát tay, đội ngũ của người Hắc Vũ lập tức tách ra.
"Trở về nói với Mạnh Trường An, lần này người tiếp quản ba mươi vạn quân Bắc Viện là Đốt Cương, cháu trai của nguyên Nam Viện đại tướng quân Tô Cái... Tang Bố Lữ đã ra thông điệp cuối cùng cho ta, nếu ta còn không giao thành Cách Để và thành Tô Lạp ra, hắn sẽ đánh hai nơi này trước."
Sau khi nói xong Tẩm Sắc thúc ngựa rời đi, mấy trăm kỵ binh tinh hãn của Hắc Vũ hộ tống nàng ta biến mất trong gió tuyết.
Bạch Nha thở phào nhẹ nhõm, cắm hoành đao trở lại.
Xem ra cuộc sống của vị trưởng công chúa điện hạ này càng không dễ dàng.