Đại doanh Tức Phong Khẩu.
Bạch Nha vừa vào cửa, gió tuyết vù vù cũng ùa vào theo, y xoay người đóng cửa phòng lại, giống như đóng một thông đạo thông đến thế giới khác, trong phòng chỉ có tiếng gió tuyết, không có hơi lạnh của gió tuyết, than củi trong lò lửa nổ bộp một tiếng, đốm lửa bay lên rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn về phía Bạch Nha: "Có thương vong không?"
"Không có."
Bạch Nha cởi áo khoác ra, đầu tiên là lấy tay vỗ bộp bộp bộp lên mặt một lát, mặt hồng hào hơn, tay cũng hồng hào hơn, lúc này mới ngồi xuống cạnh lò lửa, gắp một củ khoai lang để trên lò ngửi ngửi: "Thơm quá."
"Ngươi đừng ăn cái đó."
Mạnh Trường An đi đến phía đối diện lò lửa ngồi xuống, mở hộp cơm bên cạnh lò lửa ra, lấy từ bên trong ra một đĩa thịt đã nướng chín: "Để lại cho ngươi đấy."
Bạch Nha cười hì hì, giơ tay nhận lấy cái đĩa đặt ở trên đầu gối, cầm một miếng đưa vào miệng, mỡ nước lẫn với gia vị từ khóe miệng chảy xuống, đã đói cả một ngày, nuốt một miếng thịt này vào bụng cảm giác vô cùng tốt đẹp.
"Nửa đường đã gặp phải Tẩm Sắc điện hạ."
Bạch Nha liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Kỵ binh của nàng ta ngăn chúng ta lại nhưng đã nhường đường. Nàng ta bảo ta chuyển lời cho tướng quân, hiện giờ đại tướng quân của đại quân Bắc Viện Hắc Vũ tên là Đốt Cương, là cháu trai của Tô Cái, người này cực kỳ vũ dũng, từng cùng với Liêu Sát Lang được gọi là Nam Viện song hùng."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ta biết người này, đã từng giao thủ với hắn."
Bạch Nha tò mò hỏi: "Như thế nào?"
"Tạm được."
Mạnh Trường An nói: "Tẩm Sắc còn nói gì nữa?"
"Nàng ta nói... Hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ đã ra tối hậu thư cho nàng ta, nếu nàng ta còn không giao thành Cách Để và thành Tô Lạp cho Tang Bố Lữ, đại quân Bắc Viện sẽ tấn công hai thành này trước. Vị trí của thành Cách Để và thành Tô Lạp quá quan trọng, Tang Bố Lữ sẽ không yên tâm giao cho Tẩm Sắc."
Đang nói thì cửa lại mở, một hán tử cao lớn tráng kiện đi vào, xoay người đóng cửa lại: "Con mẹ nó lạnh quá, ta đói muốn chết rồi, tướng quân có gì ăn không?"
Mạnh Trường An lại mở hộp cơm ra, đưa một đĩa thịt đã nướng chín khác qua. Hán tử đích kéo khăn quàng cổ che trên mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt râu ria xồm xoàm, cười hì hì: "Biết ngay là tướng quân phải giữ đồ ngon cho ta mà."
Tu Di Ngạn hiện giờ đã thăng nhiệm làm giáo úy nhìn Bạch Nha, lập tức đắc ý: "Tại sao đĩa của ngươi không nhiều bằng đĩa của ta?"
Bạch Nha: "Người này đã ngốc đến mức độ này rồi, tướng quân đừng giữ hắn nữa."
Tu Di Ngạn nhỏo phì một tiếng, ngồi xuống cạnh lò lửa: "Vừa rồi ta mang thám báo đi về hướng tây bắc hơn mười dặm, trong thời tiết gió tuyết như vậy đại quân Hắc Vũ vẫn tuần tra nghiêm mật, có thể thấy chắc chắn Tang Bố Lữ vẫn ở đại doanh Bắc Viện, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội bắt lấy hắn thì tốt rồi."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Khất Liệt Quân cũng ở đây, không thể tùy tiện động binh."
Tu Di Ngạn nói: "Khất Liệt Quân lợi hại lắm sao?"
"Từng đánh năm lần cùng bắc cương Thiết Kỵ, năm lần đều là hòa nhau"
Tu Di Ngạn ừ một tiếng: "Vậy là rất lợi hại rồi."
Mạnh Trường An nói: "Lát nữa ta dặn Dương Thất Bảo chuyện quân vụ, ta muốn đi hành cung hồ băng gặp Tẩm Sắc một chuyến. Nếu người Hắc Vũ thật sự muốn động thủ với thành Cách Để và thành Tô Lạp, chúng ta cũng phải lên phía bắc. Nếu hai tòa thành đó không thể giữ lại trong tay Tẩm Sắc, vậy thì chỉ có thể giữ lại trong tay chúng ta."
"Tướng quân."
Bạch Nha liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Lúc này ngươi đi không thích hợp."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Tẩm Sắc bảo ngươi chuyển lời cho ta, thậm chí nàng ấy còn đích thân dẫn người tuần tra thì chắc hẳn là không còn cách nào khác, trông mong có thể gặp được thám báo của chúng ta, có thể thấy tình hình bên thành Cách Để đã rất nguy hiểm, nếu ta không đi xem tận mắt thì không có cách đưa ra phán đoán."
"Ta đi."
Bạch Nha lau mỡ trên tay lên bì giáp: "Đại chiến sắp tới, nếu như tướng quân đi hành cung lỡ gặp chuyện không hay thì bên Tức Phong Khẩu này sẽ nguy hiểm, ta đi sẽ khá thích hợp. Có lẽ ý của Tẩm Sắc điện hạ là muốn cho chúng ta thấy hiện giờ tình hình của thành Cách Để là gì. Nàng ta không nói nhiều, ta đoán có thể là bên cạnh còn có người của Tang Bố Lữ đi theo, hoặc là có người luôn theo dõi nàng ta, có thể nói với ta mấy câu đó rồi không nói thêm lời nào nữa, sợ là cũng rất không thuận tiện."
"Tướng quân, Bạch Nha nói đúng."
Tu Di Ngạn nói: "Không thể có nhiều người đi, thuộc hạ nghĩ tất nhiên Tang Bố Lữ sẽ phái người đi hành cung bên kia, nếu tướng quân đi một khi bị người của Tang Bố Lữ phát hiện thì vô cùng có khả năng bị bao vây. Như vậy đi, ta cùng Bạch Nha hai người chúng ta đi, không mang theo thủ hạ."
Mạnh Trường An im lặng một lát, gật đầu: "Cũng được, ta bảo Dương Thất Bảo mang hai doanh kỵ binh ở ngoài hành cung tiếp ứng."
"Được."
Bạch Nha liếc mắt nhìn Tu Di Ngạn một cái, Tu Di Ngạn ăn nhồm nhoàm cho hết chỗ thịt: "No rồi."
Hai người đứng dậy, chắp tay với Mạnh Trường An: "Tướng quân cứ việc chờ tin tức của chúng ta."
Sau khi nói xong hai người đồng thời xoay người. Mạnh Trường An ở phía sau hai người bọn họ nói một tiếng: "Cẩn thận một chút."
Hai người đồng thời cười: "Yên tâm đi tướng quân."
Hai người ra ngoài cửa sau đó quấn chặt áo choàng trên người, kéo khăn quàng cổ dày cộp lên trên, đồng thời lên ngựa. Một lát sau, hai con chiến mã phá tan màn gió tuyết, cũng lao ra khỏi đại doanh Tức Phong Khẩu.
Trên hồ băng, gió tuyết quá lớn nên cảnh tượng phía trước vài thước cũng không thể thấy rõ, hồ đóng băng rắn chắc, tuyết mới rơi xuống bao trùm trên hồ băng, gió thổi qua lại càng dễ bay lên hơn lớp tuyết trên mặt đất.
Bạch Nha lấy la bàn trong ngực áo ra phân biệt phương hướng một chút rồi chỉ tay, Tu Di Ngạn gật đầu, hai người bắt đầu tăng tốc độ tiến về phía trước.
Hành cung hồ băng.
Tẩm Sắc vừa mới trở lại không lâu, ném áo khoác qua một bên, một tên người Hắc Vũ râu quai nón, sắc mặt âm trầm đi theo phía sau nàng ta: "Điện hạ vừa rồi có ý gì? Người lại nói cho người Ninh biết chuyện của đại quân Bắc Viện? Nếu hãn hoàng biết chuyện này, sợ là điện hạ không dễ giải thích."
"Ta cần giải thích với ngươi sao?"
Tẩm Sắc quay đầu lại nhìn hắn ta một cái.
Gã râu quai nón này tên là Vật Hư Liệt, là một viên dũng tướng do hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ mới đề bạt lên ở Nam Viện trong hai năm nay. Trong kỳ thi lớn Nam Viện, người này liên tiếp đánh bại mười mấy đối thủ, Tang Bố Lữ cực thích hắn ta, trực tiếp đề bạt hắn ta từ một đội chính nho nhỏ làm tướng quân ngũ phẩm, thêm một năm nữa lại đề bạt làm tòng tứ phẩm, ở Hắc Vũ quốc từ trước tới nay cũng khá hiếm thấy tốc độ đề bạt nhanh như vậy.
Cho nên Vật Hư Liệt cực kỳ trung thành với hãn hoàng, lần này Tang Bố Lữ phái hắn ta đến chính là muốn ép Tẩm Sắc giao thành Cách Để và thành Tô Lạp ra.
"Điện hạ, thân phận của người tôn quý, thân là hoàng tộc cho nên lại càng không nên quên mình là người Hắc Vũ."
Vật Hư Liệt nhìn Tẩm Sắc với vẻ mặt âm trầm: "Trước khi ta đến, bệ hạ đã dặn, hy vọng điện hạ người sớm ngày đưa ra quyết định. Hẳn là điện hạ cũng biết rõ mấy vạn biên quân trong thành Cách Để và thành Tô Lạp không nhất định sẽ nghe theo hiệu lệnh của điện hạ, chỉ cần bệ hạ đích thân đến, chẳng lẽ mấy vạn biên quân kia còn dám phản kháng ý chỉ của bệ hạ? Bệ hạ đây là niệm tình người là tỷ tỷ ruột của điện hạ nên mới cho người một cơ hội, đừng tự bỏ lỡ."
Tẩm Sắc ngồi xuống, rót một chén rượu sau đó nheo mắt nói: "Sau khi ngươi đến hành cung của ta đã giết liền mấy thân tín bên cạnh ta, đây cũng là Tang Bố Lữ dặn dò phải không? Hắn có từng nói với ngươi, nếu ta không nghe lời... thì cũng giết cả ta hay không?"
"Điện hạ."
Vật Hư Liệt hừ một tiếng: "Người nên biết không có gì quan trọng hơn Hắc Vũ quốc, trong lòng bệ hạ tất nhiên là điện hạ quan trọng, nhưng bệ hạ, dù sao cũng là bệ hạ."
Tẩm Sắc chỉ ra ngoài cửa: "Ngươi ra ngoài đi, ta cần nghỉ ngơi."
Tầm nhìn của Vật Hư Liệt lưu luyến rời khỏi dáng người tuyệt vời của Tẩm Sắc, trong mắt chợt lóe lên tà niệm. Nếu nàng ta không phải tỷ tỷ ruột của bệ hạ thì đâu cần phí lời như vậy. Nữ nhân, không nên khuyên, nên chinh phục.
Hắn ta xoay người đi ra ngoài: "Kỳ hạn mà bệ hạ cho người cũng sắp đã hết rồi. Lúc nãy điện hạ đích thân dẫn đội ngũ tuần tra để né tránh ta, ta rất nhanh đã biết chuyện người gặp phải người Ninh, cho nên chẳng lẽ điện hạ còn không rõ người bên cạnh người, thật ra cũng không có lòng trung thành gì đáng nói đối với người."
Tẩm Sắc nhắm mắt lại: "Cút."
Vật Hư Liệt cười lạnh đi ra khỏi tẩm điện, nghĩ bệ hạ nên cho mình quyền lợi lớn hơn nữa mới đúng.
Than trong lò lửa cháy lốp bốp, Tẩm Sắc nhắm mắt lại, người ở ngay bên lò lửa nhưng trên người lại cảm thấy rét lạnh thấu xương... Nàng ta biết Vật Hư Liệt nói không sai. Khi Tang Bố Lữ chưa đến thì tất nhiên thủ quân của thành Cách Để và thành Tô Lạp sẽ lễ kính với nàng ta, cũng sẽ không có người phản kháng mệnh lệnh của nàng ta, nhưng bây giờ Tang Bố Lữ đã đến đây, những biên quân kia sẽ không đứng bên cạnh mình. Cho dù đánh nhau thì chỉ sợ đại quân của Tang Bố Lữ vừa đến là sẽ có người mở cổng thành ra đầu hàng.
Nhưng mà không có cách nào hóa giải tình thế nguy hiểm này.
Nàng ta không thể không nghĩ đến nếu như mình muốn khống chế thêm nhiều lực lượng hơn nữa, ví dụ như có thể khiến biên quân của thành Cách Để và thành Tô Lạp giữ lòng trung thành tuyệt đối, trừ phi là Tang Bố Lữ chết... Đệ đệ của nàng ta chết, nàng ta chính là người thừa kế duy nhất của hoàng tộc.
Đúng lúc này thân tín bên cạnh nàng ta từ bên ngoài lặng lẽ đi vào, bước nhanh đến nói nhỏ bên tai Tẩm Sắc: "Mạnh tướng quân bên Tức Phong Khẩu phái người đến."
"Phái người đến?"
Tẩm Sắc ngẩn ra.
Nàng ta bảo người về chuyển lời là rất hy vọng Mạnh Trường An có thể tự đến... Giờ khắc này người cường thế như nàng ta cũng cảm thấy hết sức vô lực, đột nhiên nàng ta hơi hiểu những nữ nhân bình thường, vẫn hy vọng trong lúc khó khăn nhất bên cạnh mình có một nam nhân có thể dựa vào. Nàng ta rất hy vọng giờ khắc này Mạnh Trường An đứng ở bên cạnh nàng ta nói với nàng ta rằng yên tâm, có ta ở đây.
Nhưng nàng ta cũng biết rõ lúc này không có khả năng Mạnh Trường An sẽ đến, cho dù gã muốn đến thì trong đại doanh quân Ninh cũng sẽ có người ngăn cản. Hiện giờ gã là chủ tướng quân Ninh ở Tức Phong Khẩu, liên quan đến sinh tử của đại quân mười vạn, cũng là không thể tự mình quyết định.
Tẩm Sắc thở dài một hơi: "Người đang ở đâu?"
"Đã dẫn vào hành cung, đặc biệt dặn dò chờ ở nhà phụ đừng tùy tiện đi lại. Hiện giờ trong hành cung rất nhiều người cũng đã đi theo Vật Hư Liệt, nếu để hắn biết có người của quân Ninh đến đây, sợ là sẽ có chuyện."
"Chờ lúc không có người thì ta đi gặp bọn họ, bên tẩm điện này bị người của Vật Hư Liệt theo dõi quá chặt."
Tẩm Sắc liếc nhìn lò lửa, trong ánh mắt cũng có chút hy vọng: "Bảo bọn họ đừng vội, ta rảnh thì sẽ qua."
"Vâng."
Thân tín lên tiếng, vội vàng xoay người rời đi.
Tẩm Sắc ngồi một lát, đứng dậy khoác áo, sau khi ra ngoài lại nhìn chung quanh, đám thị vệ cũng đều nhìn nàng ta. Tẩm Sắc không để ý, đi ra khỏi tẩm điện liền có người đi theo, Tẩm Sắc xua tay ra hiệu đừng đi theo mình thị vệ lập tức lui về.
Nàng ta cố ý đi một vòng trong hành cung, sau đó mới tới chỗ nhà phụ ở tiền viện, nhìn chung quanh thấy không ai theo dõi liền kéo cửa ra đi vào phòng.
Bạch Nha và Tu Di Ngạn liếc nhìn nhau một cái, đồng thời tiến lên chắp tay: "Điện hạ."
"Mạnh Trường An đâu?"
Tẩm Sắc vẫn không tự chủ được hỏi một câu.
"Tướng quân hắn..."
Không đợi Bạch Nha trả lời, ở bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân và binh giáp, dường như căn phòng đã bị người bao vây.