Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 809 - Chương 809: Ta Không Làm Lưu Vân Hội Mất Mặt

Chương 809: Ta không làm Lưu Vân Hội mất mặt Chương 809: Ta không làm Lưu Vân Hội mất mặt

Bên ngoài nhà phụ vang lên từng tràng tiếng bước chân rất dày đặc, hiển nhiên là nhân số không ít, ngoài ra còn có tiếng binh khí giáp giới va chạm. Bạch Nha liếc mắt nhìn Tẩm Sắc một cái, sắc mặt Tẩm Sắc cũng khó coi, nàng ta lắc đầu ra hiệu đây không phải sắp xếp của mình.

"Ta quan tâm Mạnh tướng quân nhà ta."

Bạch Nha vừa nói vừa kéo khăn quàng cổ dày cộp trên cổ lên che mặt, giọng nói bên dưới khăn quàng cổ phát ra có vẻ hơi trầm thấp.

"Tướng quân nhà ta quan tâm ngươi. Ta sẽ không liều mạng vì ngươi, nhưng sẽ liều mạng vì Mạnh tướng quân nhà ta, cho nên nếu ngươi đã không khống chế được cục diện thì chắc chắn chúng ta không phải người Ninh."

Bạch Nha chậm rãi rút hắc tuyến đao sau lưng ra, liếc mắt nhìn Tu Di Ngạn một cái, Tu Di Ngạn gật đầu: "Ta mở đường, ngươi đoạn hậu."

Sau khi nói xong y liền bước đi về phía sau phòng, Tẩm Sắc vội nói: "Ta đã bị người khác giám sát, là người của Tang Bố Lữ phái tới, tên là Vật Hư Liệt. Tuy rằng hắn chỉ ba trăm thân binh đến nhưng biên quân trong hành cung của ta và biên quân của thành Cách Để, thành Tô Lạp đã mất khống chế. Tang Bố Lữ phái người đến hai thành này truyền chỉ, không cho phép bọn họ nghe theo điều khiển của ta nữa, kẻ trái lệnh sẽ bị chém, ta... tạm thời đã bất lực."

Bạch Nha dừng bước chân lại, thoáng chốc trong đầu có thêm một ý nghĩ.

"Nếu lúc này điện hạ bằng lòng đi theo chúng ta, hai huynh đệ chúng ta liều chết đưa ngươi đi."

"Ta..."

Tẩm Sắc khó xử nhìn Bạch Nha: "Dù sao ta cũng là hoàng tộc Hắc Vũ, dù sao cũng là trưởng công chúa."

Bạch Nha gật đầu: "Hiểu rồi."

Thân tín bên cạnh Tẩm Sắc bỗng nhiên cắn răng một cái, quỳ xuống bụp một tiếng: "Điện hạ, người đi đi, thần thấy tên Vật Hư Liệt đó không giống như một người giữ quy tắc, trong ánh mắt hắn nhìn người đều là tà niệm. Nếu như hắn làm chuyện gì với người, bệ hạ ở đại doanh Bắc Viện xa xôi cũng không kịp tới cứu người. Thậm chí hắn có thể giá họa cho người Ninh đã giết điện hạ, người này là kẻ ma quỷ."

Làm sao trong lòng Tẩm Sắc lại không biết?

Ánh mắt của Vật Hư Liệt nhìn nàng ta, làm sao nàng ta lại không rõ. Với khả năng nhìn người của nàng ta, tất nhiên nhìn ra được có lẽ sớm muộn gì người đó cũng sẽ không áp chế nổi tà niệm trong lòng.

"Đi đi điện hạ."

Mấy thân tín khác ở trong phòng rút loan đao ra: "Tuy rằng chúng thần cũng căm hận người Ninh, nhưng bây giờ chỉ có người Ninh có thể bảo vệ điện hạ. Tướng quân Mạnh Trường An là một người trọng tín thủ nghĩa, hắn đáng tin hơn Vật Hư Liệt. Điện hạ đến đại doanh quân Ninh Tức Phong Khẩu tạm lánh một thời gian ngắn, sau này có cơ hội hãy trở về."

Mấy người đó nhìn nhau, trong đó có một người nói: "Chúng thần bất tài, không thể bảo toàn điện hạ."

Mấy người khác quỳ xuống dập đầu, người nọ tiếp tục nói: "Chỉ có chết mới có thể bảo vệ điện hạ an toàn rời đi, điện hạ bảo trọng, xin điện hạ mau chóng đi."

Sau khi nói xong người này đột nhiên đứng lên, cầm loan đao trong tay, một cước đá văng cửa phòng xông ra ngoài, mấy người còn lại cũng xông ra ngoài theo, một lát sau bên ngoài liền truyền đến một tràng tiếng hô giết.

Bạch Nha biết đã không có thời gian trì hoãn nữa, nhìn thấy Tẩm Sắc đang bi thương, đi qua kéo Tẩm Sắc: "Đi."

Tẩm Sắc bị Bạch Nha kéo đến phía sau phòng, Bạch Nha cất bước lên chắn ở trước người nàng ta: "Nhắm mắt lại."

Tẩm Sắc nhắm mắt lại theo bản năng, mà lúc này Tu Di Ngạn đã chạy tới vách tường phía sau phòng, cong lưng, khom người, quỳ gối, một lát sau bỗng nhiên lao đi, vai đập thật mạnh vào tường. Sau một tiếng trầm đục, vách tường bị Tu Di Ngạn đụng ra một cái lỗ, bụi đất lan ra, gạch đá bị đụng rơi đầy mặt đất. Tu Di Ngạn đi nhanh ra, Bạch Nha kéo Tẩm Sắc lao ra ngoài phòng.

Phía trước nhà phụ, Vật Hư Liệt giơ tay bóp cổ một gã thân tín của Tẩm Sắc, một tay phát lực nhấc người lên quá đỉnh đầu, sau đó ném thật mạnh xuống. Hắn ta dùng một tay bóp cổ gã thân tín kia, lúc ngã xuống thì cổ đã bị bẻ gãy, lúc người ngã xuống đất thì đã tắt thở, cổ cong vẹo khiến cho khuôn mặt cũng quay về sau lưng.

Ở một bên khác, thân tín của Tẩm Sắc một đao chém tên binh lính biên quân Hắc Vũ trước mặt ngã xuống, một đao nữa lia ngang cắt đứt cổ của người đang xông tới. Gã ta vừa quay đầu thì nhìn thấy đồng bạn của mình bị 7 – 8 tên biên quân Hắc Vũ chém ngã trên mặt đất, không bao lâu thi thể trên đất bị chém đến mức gần như đã mất hình người, thi thể nát vụn. Gã ta khàn giọng kêu lên một tiếng, vung đao xông tới.

Người mới chạy được mấy bước thì một cọc gỗ bay tới, cọc gỗ kia to bằng bắp chân đập vào ngực gã ta, thế mà lại xuyên thẳng qua. Đây không phải là vũ khí sắc nhọn, mà là một cái cọc gỗ, vậy nhưng lại xuyên qua thân thể, có thể thấy được lực độ này đáng sợ cỡ nào.

Cọc gỗ kéo theo thi thể bay về sau rồi lại đánh vào vách tường ở trước phòng, tường bị đập lõm vào một cái lỗ.

Vật Hư Liệt thò tay ra rút cái cọc gỗ dùng để luyện công thứ hai trên mặt đất, như một mũi tên bay qua, trong tình huống gã thân tín của Tẩm Sắc ở phía đối diện còn chưa kịp phản ứng, cọc gỗ đập mạnh vào đầu của gã thân tín đó, lần này thì trực tiếp đập vỡ nát đầu.

Hắn ta giết liền mấy người, tiện tay ném cọc gỗ qua một bên sau đó bước vào nhà phụ. Sau khi vào cửa lấy phẩy tay vài cái để xua bụi, lúc này mới nhìn rõ tường sau lại bị phá vỡ một lỗ lớn, Vật Hư Liệt nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao ra ngoài đuổi theo.

Trong sân, hai người Bạch Nha và Tu Di Ngạn mỗi người một bên kẹp cánh tay Tẩm Sắc chạy nhanh về phía trước. Hai người chạy giống như đang bay sát mặt đất, đứng xa xa nhìn đó căn bản không phải chạy trên mặt đất, mà giống như đang lăng không cách mặt đất khoảng một tấc. Thật ra đó cũng chỉ là ảo giác, chỉ là lực chân của hai người quá mạnh, lại phối hợp ăn ý, hai người sải bước đồng đều, sải một bước lớn đã là hơn trượng, cho nên thoạt nhìn tựa như đang bay vậy.

Phía sau có tiếng la hét truyền đến, hiển nhiên là thủ hạ của Tẩm Sắc đều đã chết trận, người của Vật Hư Liệt đã đuổi theo.

Bạch Nha liếc mắt nhìn Tu Di Ngạn: "Trèo tường ra ngoài, ngựa ở ngoài tường."

Tu Di Ngạn gật đầu, hai người tiếp tục phát lực chạy nhanh về phía trước, khi sắp sửa chạy tới dưới chân tường viện mà hai người vẫn không có ý giảm tốc độ. Tường viện của hành cung rất cao, cho dù hai người bọn họ đều từng là cao thủ tôi luyện ở giang hồ thì cũng không thể trực tiếp mang theo người khác trèo ra ngoài vách tường cao hơn hai trượng.

"Đi!"

Lúc sắp chạy tới dưới chân tường viện Bạch Nha hô một tiếng, y buông lỏng tay đang giữ Tẩm Sắc. Đồng thời khi y buông tay, Tu Di Ngạn ở bên này phát lực ném Tẩm Sắc lên trên, Tẩm Sắc kinh hãi thét lên một tiếng, người đã bay lên cao gần một trượng.

Bạch Nha duỗi tay ra phía trước, Tu Di Ngạn nhảy bật lên giẫm vào tay Bạch Nha rồi phát lực, người bay lên cao, ở giữa không trung túm lấy Tẩm Sắc đang bắt đầu rơi xuống rồi lại ném lên, Tẩm Sắc lại kinh hãi thét lên một tiếng. Trước mặt nàng ta chính là vách tường, bởi vì tốc độ quá nhanh, nhìn tường viện lướt qua trước mắt hết tầng này đến tầng khác, sau đó trước mặt đột nhiên trống không, người đã vượt qua độ cao của tường viện.

Tu Di Ngạn cắm hắc tuyến đao của mình vào trong tường. Bịch một tiếng, đao cắm sâu vào vách tường, tay cầm chuôi đao của y phát lực kéo người lên, chân lại đạp chuôi đao nhảy bật lên, đứng ở trên viện giơ tay đỡ được Tẩm Sắc.

Tu Di Ngạn hướng xuống phía dưới tường hô một tiếng: "Đi."

Bạch Nha ừ một tiếng, lui về phía sau mấy bước sau đó tăng tốc lao về phía trước, chân liên tục đạp trên tường ba lần là đã ở trên cao hơn một trượng, vừa vặn giơ tay túm lấy hắc tuyến đao của Tu Di Ngạn, lại phát lực lần nữa bật người nhảy lên.

Tất cả biên quân Hắc Vũ trên tường ngoài hành cung đều ngây người, nhất thời không một ai kịp phản ứng.

Tẩm Sắc phản ứng cực nhanh, lập tức hô một tiếng: "Phía sau có người muốn giết ta, hai người này đang bảo vệ ta."

Thủ quân Hắc Vũ trên tường thành hành cung lập tức nhìn vào trong viện, nhân cơ hội này Tu Di Ngạn nói một tiếng "đắc tội" với Tẩm Sắc sau đó một bàn tay ôm vai Tẩm Sắc, một bàn tay ôm hai chân Tẩm Sắc, từ trên tường thành cao hơn hai trượng nhảy thẳng xuống. Sức nặng của hai người cộng thêm tốc độ rơi xuống, chạm đất sẽ nặng nề cỡ nào?

Bịch một tiếng!

Hai chân Tu Di Ngạn vững vàng chạm xuống đất, chân giẫm lên tuyết đọng bắn tung tóe.

Y mới chạm đất thì Bạch Nha cũng nhảy xuống, huýt sáo ở giữa không trung, chiến mã ở cách đó không xa lập tức chạy nhanh đến, hai người lại dựng Tẩm Sắc lên ngựa lao vụt đi.

"Ngươi mang điện hạ đi trước."

Tu Di Ngạn hô một tiếng, duỗi tay về phía Bạch Nha: "Đưa cả liên nỏ của ngươi cho ta."

Bạch Nha không tranh cãi, bởi vì y biết là hoàn toàn không có thời gian để tranh cãi. Ở phía sau hai người bọn họ, cổng chính của hành cung đang mở, một đội kỵ binh gào thét chạy ra, người cầm đầu chính là Vật Hư Liệt.

Bạch Nha nhảy lên chiến mã trước, vươn tay ra kéo cả Tẩm Sắc lên, ôm ở trước người mình, y kéo dây cương một cái, chiến mã hí lên một tiếng liền lao ra ngoài.

Tu Di Ngạn ở phía sau Bạch Nha, không ngừng quay người dùng liên nỏ bắn kỵ binh biên quân Hắc Vũ đang đuổi theo. Vật Hư Liệt đầu tàu gương mẫu cầm một thanh loan đao trong tay, lại từng đao từng đao chuẩn xác chém rơi mũi tên bắn về phía hắn ta, bên cạnh và phía sau hắn ta thì có mấy tên biên quân Hắc Vũ bị bắn ngã.

Nếu như...

Gió tuyết vẫn lớn, bọn họ rút lui khỏi ngược lại sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng trận gió chết tiệt lại nhỏ hơn vào lúc này, tầm nhìn liền trở nên cực kỳ trống trải. Ra khỏi hành cung chính là hồ băng có thể nói là một vùng bằng phẳng, cho dù chạy ở phía trước mấy dặm thì truy binh ở phía sau cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Kỵ binh Hắc Vũ ở phía sau đuổi theo không từ bỏ, mũi tên không ngừng bắn tới. Để che chắn cho Bạch Nha nên Tu Di Ngạn phóng ngựa ở ngay phía sau Bạch Nha. Y vỗ vỗ vào cổ ngựa, lại xoay người ở trên lưng ngựa đối mặt với truy binh ở phía sau, vừa dùng liên nỏ bắn tên đánh trả, hắc tuyến đao bên tay phải còn đang không ngừng chém mũi tên bay tới.

Phập một tiếng, trên vai Tu Di Ngạn trúng tên, y nghiêng đầu nhìn, hoàn toàn không thèm để ý mà vẫn tiếp tục bắn tên.

Lại là một tiếng trầm đục, trên đùi Tu Di Ngạn cũng bị bắn trúng một mũi tên, chiến mã cũng trúng hai mũi tên ở phía sau. Ngay sau tiếng hí, chiến mã lại có chút không khống chế được, Tu Di Ngạn đành phải xoay người trở lại túm lấy dây cương, thỉnh thoảng quay đầu lại, liên nỏ bắn hết lại đổi sang cái của mình, liên nỏ của y cũng nhanh chóng bắn hết. Truy binh ở phía sau đã bị y bắn chết mười mấy người, nhưng số kỵ binh Hắc Vũ đuổi theo không dưới mấy trăm, và còn có thêm nhiều người từ trong hành cung xông ra.

Hai người Bạch Nha và Tẩm Sắc cưỡi một con ngựa, tốc độ không nhanh bằng kỵ binh Hắc Vũ ở phía sau. Tu Di Ngạn cố ý tụt lại phía sau để che chắn cho hai người bọn họ, tất nhiên tốc độ cũng không thể nhanh nổi, cho nên khoảng cách giữa người Hắc Vũ và bọn họ càng lúc càng gần.

"Tu Di Ngạn!"

Bạch Nha bỗng nhiên gọi một tiếng: "Thay ta nói với tướng quân một tiếng, viết một phong thư cho các huynh đệ của Lưu Vân Hội thành Trường An, nói với bọn họ, Bạch Nha ta không làm Lưu Vân Hội mất mặt, không làm Diệp tiên sinh mất mặt!"

"Ta sống làm nhân kiệt, chết làm quỷ hùng, ở hoàng tuyền, lại giết Hắc Vũ!"

Nói xong câu này, Bạch Nha tháo trường kiếm treo ở một bên chiến mã xuống, chân đạp bàn đạp phát lực bay lên trời, thuận thế giơ tay kéo Tẩm Sắc về phía sau, để cho Tẩm Sắc ngồi thẳng trên yên ngựa. Y còn cưỡng ép quay người ở giữa không trung, hai chân đạp một cái lên mông ngựa, người xoay tròn rơi xuống đất, chiến mã của Tu Di Ngạn lao qua sát bên người y.

Bạch Nha quay đầu lại cười với Tu Di Ngạn: "Huynh đệ, bảo trọng!"

Y rút trường kiếm ra xẹt một tiếng, lao về phía truy binh ở phía sau.

Bình Luận (0)
Comment