Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 810 - Chương 810: Chiến Kỳ Tung Bay

Chương 810: Chiến kỳ tung bay Chương 810: Chiến kỳ tung bay

Bạch Nha từ trên lưng ngựa nhảy xuống, xoay người đáp xuống đất, trường kiếm trong tay vung ra, vỏ kiếm bay nhanh đi giống như một mũi thiết vũ tiễn, kỵ binh đến gần bị vỏ kiếm đánh trúng, rơi khỏi ngựa trong lúc đang phi nhanh, kỵ binh Hắc Vũ ở phía sau không kịp tránh đi, trong nháy mắt người Hắc Vũ bị rơi xuống liền bị giẫm bẹp, người cũng không kịp giãy giụa vài cái đã nhanh chóng biến thành đống thịt nát.

Vật Hư Liệt từ xa phi ngựa tới, ngồi trên lưng ngựa đang phi nhanh, cúi người xuống chém một đao về phía Bạch Nha. Bạch Nha biết mượn quán tính của chiến mã thì một đao này có lực độ lớn cỡ nào, mấy năm nay tòng quân ở bắc cương Bạch Nha đã vô cùng quen thuộc cách đánh chiến trận.

Tốc độ này của chiến mã, cộng thêm lực của người vung đao, trường kiếm trong tay y căn bản là không cản được.

Cho nên thời khắc này Bạch Nha không cố đỡ mà né người tránh đi, kiếm như du long, từ bên cạnh đâm xuyên cổ ngựa phập một tiếng, còn thanh loan đao kia thì đi sượt qua người y, bì giáp bị cắt rách một đường.

Chiến mã của Vật Hư Liệt hí lên một tiếng bi thương, lại lao về phía trước hơn một trượng rồi mới bổ nhào xuống đất. Vật Hư Liệt thấy chiến mã nhào về phía trước liền dùng một tay ấn đầu chiến mã xuống, chiến mã nhanh chóng ngã xuống, đầu cắm xuống đất, người lật nghiêng, Vật Hư Liệt nhân cơ hội chiến mã nghiêng người liền sải chân xuống chiến mã, thế mà lại đứng vững không hề có chút chật vật nào.

Chiến mã hí lên bi thương ngã xuống đất rồi không đứng lên được nữa, phía dưới cổ ngựa nhanh chóng chảy ra một bãi máu.

Bạch Nha lao sang một bên tránh né sự tấn công của kỵ binh phía sau. Một người võ nghệ cao cường đến mấy thì cũng không có ý nghĩa quá lớn khi ở trước mặt hàng trăm kỵ binh cường hãn. Ai sẽ lựa chọn đơn độc đi bộ lấy cứng chọi cứng chính diện với đội ngũ kỵ binh?

Né tránh chiến mã tấn công, trường kiếm trong Bạch Nha đâm liên tiếp vào cổ chiến mã ở hai bên như gà mổ thóc, còn tránh được loan đao của hai kỵ binh. Trong màn tuyết tung bay do chiến mã đạp lên, nam nhân cụt tay kia độc diễn một màn múa kiếm.

Một thanh loan đao từ phía sau xuống cổ Bạch Nha, Bạch Nha né tránh đồng thời giơ tay lên túm lấy áo giáp của kỵ binh kia, chiến mã kéo Bạch Nha đi theo quán tính. Bạch Nha quăng kỵ binh Hắc Vũ trên lưng ngựa xuống, leo lên ngựa, thuận thế còn lấy thuẫn kỵ binh treo bên yên ngựa đập về phía Vật Hư Liệt.

Vật Tất Liệt đấm một quyền làm vỡ thuẫn kỵ binh, thấy Bạch Nha cưỡi ngựa chạy tới chỗ xa, hắn ta cúi người nhặt một cây trường thương lên, một cánh tay phát lực, ưỡn người về phía sau, cánh tay phải vung về phía trước, thiết thương bay tới sau lưng Bạch Nha. Bạch Nha quay đầu lại thấy thiết thương bay tới, nghiêng người sang treo người bên cạnh chiến mã. Thiết thương không đánh trúng Bạch Nha nhưng lại đâm xuyên qua cổ chiến mã. Sau khi bị thiết thương nặng nề đâm xuyên thủng cổ chiến mã liền ngã xuống thật mạnh.

Bạch Nha rút chân ra khỏi bàn đạp, trong khoảnh khắc chiến mã ngã xuống y đạp chân lao ra ngoài, vừa mới đứng vững thì một thanh loan đao từ trên đỉnh đầu chém xuống, y không thể nào tránh được, chỉ có cách cố gắng tiếp chiêu.

Keng một tiếng, trường kiếm của y bị loan đao chém bắn ra đốm lửa, đao lại chém vào trong lưỡi kiếm. Bạch Nha giậm chân một cái, lòng bàn chân cũng thụt vào trong nền tuyết khá cứng rắn.

Vật Hư Liệt chỉ tay về phía trước: "Đuổi bắt người về cho ta!"

Hàng trăm kỵ binh chỉ để lại hai mươi mấy người, những người khác tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước đuổi theo Tẩm Sắc và Tu Di Ngạn.

Vật Hư Liệt quát một tiếng sau đó hai tay cầm đao ép mạnh xuống. Bạch Nha chỉ có một tay nên không thể đỡ được lực độ của một đao này, y rút kiếm ra, né người đồng thời đâm một kiếm về phía cổ họng Vật Hư Liệt.

Vật Hư Liệt rút loan đao về chắn trước cổ, mũi kiếm đâm lên thân đao, lại tóe ra một chuỗi đốm lửa.

Vật Hư Liệt ánh mắt phẫn nộ, đạp một cước vào bụng dưới của Bạch Nha, Bạch Nha lùi một bước tránh đi, trường kiếm đâm vào đùi Vật Hư Liệt nhưng hắn ta không tránh không né, loan đao chém xéo xuống. Nếu một kiếm này của Bạch Nha đâm trúng đùi Vật Hư Liệt, một đao này của Vật Hư Liệt cũng có thể chém đứt cổ Bạch Nha.

Cho nên Bạch Nha chỉ có thể lùi lại lần nữa, y lùi về phía sau đồng thời nhanh chóng rút trường kiếm lại, thân kiếm trở về lại ra ngoài, giống như một cây gậy uốn cong đập keng một tiếng. Kiếm đập loan đao ra nhưng quyền trái của Vật Hư Liệt lại đánh vào cổ Bạch Nha, lực độ khủng khiếp của một quyền này có thể đánh vỡ xương của Bạch Nha.

Bạch Nha nửa đời trong giang hồ, y có kinh nghiệm dày dặn về kiểu chiến đấu một chọi một này. Y nghiêng đầu tránh nắm đấm, hai chân đồng thời rời mặt đất đạp vào ngực Vật Hư Liệt, đồng thời khi đạp Vật Hư Liệt ra ngoài y cũng đã lùi về phía sau.

Vừa định tấn công lần nữa thì đột nhiên vai nhói đau, Bạch Nha nghiêng đầu nhìn, một cái phi trảo móc vào vai y, phi trảo đã cắm sâu vào trong máu thịt. Kiếm của y mới nhấc lên muốn cắt đứt dây thừng của phi trảo, kỵ binh Hắc Vũ cầm phi trảo thúc ngựa phát lực, Bạch Nha bị kéo ngã xuống đất, chiến mã lao nhanh về phía trước, Bạch Nha nằm dưới đất bị kéo đi ít nhất 2 - 3 trượng, y một kiếm cắt đứt dây thừng.

Vừa mới đứng lên thì lại có mấy cái phi trảo từ bốn phía ném tới, trường kiếm của Bạch Nha bắn ra một loạt ngân quang, mấy cái phi trảo bị kiếm đánh bay, thế nhưng Vật Hư Liệt lại lao tới, loan đao lia ngang cổ họng Bạch Nha. Bạch Nha chỉ muốn dốc hết sức ứng phó với Vật Hư Liệt nhưng khi vừa mới phân tâm thì lại bị một cái thiết trảo móc vào lưng, thiết trảo móc vào bì giáp, cũng móc vào thịt, y lại bị kéo ngã ngửa về phía sau lần nữa.

Kỵ binh Hắc Vũ ở trên lưng ngựa kẹp hai chân vào chiến mã, chiến mã lập tức lao vụt đi, Bạch Nha bị kéo đi, mà những kỵ binh Hắc Vũ ở phía sau thì tháo liên nỏ xuống, bắt đầu bắn vào Bạch Nha. Bạch Nha không ngừng uốn éo người, từng mũi tên ghim lên lớp băng rắn chắc trên hồ băng, băng vụn bắn tung tóe.

Kỵ binh Hắc Vũ phi ngựa quay một vòng, Bạch Nha bị văng ra ngoài, phi trảo tuột ra, y lăn người đi rất xa. 7 - 8 tên kỵ binh Hắc Vũ nhảy từ trên lưng ngựa xuống, kẻ chạy phía trước nhất bổ một đao vào cổ Bạch Nha.

Vù!

Một cây giáo lớn màu đem từ xa bay tới. Giáo lớn mang theo một luồng sức mạnh cuồng bạo không thể chống đỡ, xuyên qua ngực của tên kỵ binh Hắc Vũ kia. Giáo lớn kéo cơ thể của kỵ binh bay đi thêm ít nhất hai trượng nữa mới dừng lại, cắm vào lớp băng kêu bịch một tiếng.

Một người một ngựa từ xa phóng như bay tới.

Sau khi ném giáo lớn đi, hán tử trên hùng tráng trên lưng ngựa kia kéo thiết cung bắn tên liên tiếp, kỵ binh Hắc Vũ ở gần Bạch Nha bị bắn ngã từng người một. Mũi tên thiết vũ tiễn kia thế không thể cản, từng mũi tên đâm xuyên qua.

7 - 8 tên kỵ binh không ở gần Bạch Nha liền bị bắn chết liên tiếp, đại hán trên lưng ngựa kia bay vút lên, sau khi nhảy xuống liền túm lấy áo giáp trước ngực Bạch Nha ném về phía sau, động tác nhìn có vẻ thô bạo phóng đãng nhưng lực độ lại dùng vừa phải. Lúc Bạch Nha bay về phía sau thì nhìn thấy bóng lưng của tướng quân Mạnh Trường An.

Bạch Nha vừa vặn rơi trên đại hắc mã của Mạnh Trường An, đại hắc mã dường như hiểu được tâm ý của chủ nhận, quay người chở Bạch Nha chạy ra ngoài.

Còn Mạnh Trường An thì sải bước lớn tới, rút giáo lớn trên hồ băng lên, một giáo quét ngang, kỵ binh Hắc Vũ đang xông tới bị đập ngã cả người lẫn ngựa. Một giây sau giáo lớn của Mạnh Trường An bổ mạnh xuống, ngọn giáo dài hơn ba thước giống như lưỡi đao sắc bén có thể bổ núi, ngọn giáo cắt đứt một tên kỵ binh Hắc Vũ từ trên lưng ngựa, hai phần thi thể tách rời và một đoạn đầu ngựa đồng thời rơi xuống đất.

Tất nhiên là trong biên quân Hắc Vũ đuổi theo tới đây có người nhận ra, một tên giáo úy Hắc Vũ vốn đã xông qua nhưng ghìm ngựa lại, khản giọng hô một tiếng: "Là Mạnh Trường An!"

Một tiếng hô này đã thể hiện rất rõ ý.

Tên giáo úy Hắc Vũ này lại thúc ngựa chạy đi, không dám tới gần.

Vật Hư Liệt vừa nghe tới cái tên Mạnh Trường An này là mắt liền trợn to, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dữ tợn: "Hóa ra ngươi chính là Mạnh Trường An, vô số người đều nói ngươi là dũng tướng không có địch thủ trên chiến trường, ta sớm đã muốn kiểm tra xem rốt cuộc ngươi mạnh cỡ nào."

Hô xong câu này, Vật Hư Liệt điên cuồng lao tới, lúc còn cách Mạnh Trường An một trượng hắn ta đã lao vút lên, hai tay cầm đao ở giữa không trung, một đao từ trên trời rơi xuống thế lớn lực nặng.

Mạnh Trường An cắm giáo lớn trong tay xuống đất thật mạnh, ngọn giáo dài hơn ba thước cắm vào trong lớp băng một nửa. Gã lùi lại một bước, tay nắm giáo lớn kéo về phía sau, giáo lớn bền chắc sẽ không bị gãy nhưng lại bị gã kéo cong gần như nửa vòng tròn... Ngay sau khi Mạnh Trường An buông tay, giáo lớn bật ngược trở lại, Vật Hư Liệt đang hai tay giơ loan đao ở giữa không trung đâu còn có thể né tránh được.

Bộp!

Cán giáo đập mạnh vào mặt Vật Hư Liệt, Vật Hư Liệt rơi thẳng xuống đất.

Hắn ta lóp ngóp đứng lên rồi ra sức lắc đầu. Đòn này quá mạnh, chính giữa trán xuất hiện một vết đỏ, nhanh chóng nổi cục u lên. Hắn ta tỉnh táo lại mới nhìn thấy Mạnh Trường cầm một cây giáo lớn đã giết hơn một nửa trong số mười mấy kỵ binh Hắc Vũ ở gần gã. Mười mấy kỵ binh đó vốn dĩ là chạy qua cứu viện khi thấy Vật Hư Liệt bị đánh ngã, nhưng nhìn đâu có giống như mười mấy người vây công một mình Mạnh Trường An, giống một mình Mạnh Trường An đuổi giết mười mấy người hơn.

Đợi khi Vật Hư Liệt hết choáng váng thì mười mấy tên kỵ binh Hắc Vũ kia đã chỉ còn lại một người, nhưng tên đó không dám chiến mà thúc ngựa bỏ chạy. Giáo lớn trong tay Mạnh Trường An bay ra xuyên qua lưng người kia, kỵ binh Hắc Vũ hét lên một tiếng rồi rơi xuống đất.

Vật Hư Liệt nổi trận lôi đình, gào thét một tiếng rồi lao về phía Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An quay người đối mặt với Vật Hư Liệt, rút hắc tuyến đao ở sau lưng ra, sải bước tiến lên.

Vật Hư Liệt chém một đao thẳng vào ngực Mạnh Trường An. Mạnh Trường An đột nhiên ngồi thụp xuống, một chân quỳ trên mặt băng, người trượt về phía trước nửa bước, loan đao đâm sượt qua đỉnh đầu gã, mà hắc tuyến đao của gã thì đâm vào bụng dưới của Vật Hư Liệt phập một tiếng.

Mạnh Trường An đứng dậy, hai tay cầm hắc tuyến đao bắt đầu cắt từ bụng dưới lên, cơ bắp trên hai cánh tay của Mạnh Trường An đột nhiên căng cứng, tốc độ hướng lên trên của lưỡi đao cũng đột nhiên tăng tốc theo... Phập một tiếng, hắc tuyến đao từ một bên cổ cắt ra ngoài, một dòng máu bắn lên không trung.

Vật Hư Liệt nằm trên mặt đất nhất thời vẫn chưa chết, mắt nhìn chòng chọc vào Mạnh Trường An, mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể nói ra.

Mạnh Trường An không thèm liếc hắn ta một cái nào, quay người đi, giọt máu trên thân đao bay ra ngoài, lưỡi đao vạch ra một đường cong tuyệt đẹp trở vào trong vỏ đao. Mạnh Trường An đi đến chỗ xa nhặt giáo lớn lên, bước nhanh về phương hướng lúc tới.

Trên đường chân trời phía xa có một hàng kẻ đen ùa tới, kỵ binh Hắc Vũ tới chi viện giống như sóng thủy triều cuốn qua. Mạnh Trường An dừng lại, quay người hướng mặt về phương hướng của kỵ binh Hắc Vũ, một người một giáo, sừng sững như núi.

Phía sau gã...

Tiếng vó ngựa như sấm rền.

Tướng quân Dương Thất Bảo, suất quân giết hết mấy trăm kỵ binh Hắc Vũ đã tới chi viện.

Từ xa Dương Thất Bảo đã giơ tay ra túm lấy chiến kỳ của Đại Ninh, ném về phía Mạnh Trường An. Mạnh Trường An giơ tay trái ra túm được cán cờ, dùng một cánh tay giơ lên, sau đó đâm mạnh xuống mặt băng.

Bịch!

Chiến kỳ tung bay.

Bình Luận (0)
Comment