Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 811 - Chương 811: Đóng Cửa Lại

Chương 811: Đóng cửa lại Chương 811: Đóng cửa lại

Chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm tung bay phấp phới trên hồ băng, mà vị tướng quân giơ giáo lên kia chính là thiên thần bảo vệ chiến kỳ này.

Tốc độ của kỵ binh Hắc Vũ giảm nhanh, quanh năm suốt tháng tác chiến với người Ninh nên bọn họ là người hiểu quân Ninh rõ nhất. Quân Ninh cắm cờ là để giữ đất không nhường, nơi quân Ninh cắm chiến kỳ tất nhiên máu chảy thành sông, đây là thái độ của quân Ninh.

Chỉ cần chiến kỳ cắm ở một chỗ thì nơi này tuyệt không lui về phía sau, chỉ có tử chiến.

Cho nên kỵ binh Hắc Vũ chỉ có thể giảm tốc độ, bọn họ chưa nghĩ xong là nên tử chiến hay là phô trương thanh thế. Trưởng công chúa điện hạ đã đi rồi, Vật Hư Liệt đã chết, hiện giờ mấy ngàn kỵ binh từ trong hành cung lao ra ngoài không có thủ lĩnh, tướng quân lãnh binh không thể không suy nghĩ một chút, có đáng để tử chiến tới cùng với kỵ binh quân Ninh phía đối diện có số lượng gần như tương đương nhau hay không.

Kỵ binh đông như thủy triều dừng lại, bất kể là quân Ninh bên này hay người Hắc Vũ bên kia đều dàn trận đón quân địch.

Mạnh Trường An đứng ở phía trước kỵ binh quân Ninh, tay trái giữ chiến kỳ quân Ninh, giáo lớn bên tay phải đã hơi giơ lên, đó là tín hiệu sắp xung phong.

"Lui!"

Tướng quân lãnh binh của Hắc Vũ hô một tiếng, bọn họ không cần phải đánh trận này.

Kỵ binh người Hắc Vũ chậm rãi rút lui, từ từ biến mất ở bên kia hồ băng. Dương Thất Bảo dắt đại hắc mã của Mạnh Trường An trở lại, Bạch Nha bị thương đã được đưa về trị liệu. Mạnh Trường An lên ngựa, treo lớn giáo ở một bên yên ngựa, rút đại kỳ trên mặt đất lên đưa cho Dương Thất Bảo: "Chúng ta trở về."

Hai doanh kỵ binh điều điều chuyển tới đây từ từ trở về đại doanh Tức Phong Khẩu.

Người Hắc Vũ không dám đánh là vì bọn họ biết viện quân của quân Ninh nhất định tới nhanh hơn viện quân của bọn họ. Bên hành cung này chỉ có mấy ngàn binh lực, mà quân Ninh ở Tức Phong Khẩu có không dưới mười vạn, trông mong biên quân ở thành Cách Để và thành Tô Lạp tới đây chi viện?

Không nói đến hai đội biên quân đó còn đang quan sát, bọn họ sẽ không dễ dàng tới, cho dù có thể tới thì cũng chậm hơn quân Ninh nhiều, đến lúc đó sợ là mấy ngàn người này đã chết trận hết cả rồi.

Lúc trước Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh thương nghị, để tỏ lòng tôn trọng đối với Tẩm Sắc và thành ý song phương hợp tác nên đã giao cả thành Tô Lạp cho Tẩm Sắc, hiện giờ Tẩm Sắc đã mất khả năng khống chế, dường như thoáng chốc liền trở nên bất lợi với bên quân Ninh.

Đại doanh Tức Phong Khẩu.

Mạnh Trường An đẩy cửa đi vào, liếc nhìn Bạch Nha bị băng bó không ít băng gạc trên người: "Như thế nào rồi?"

Bạch Nha cười hì hì: "Vẫn có thể ăn một nồi thịt lớn."

Mạnh Trường An ngồi xuống phía đối diện Bạch Nha: "Lúc ngươi ở Trường An, đối với ngươi mà nói thịt cũng không có sức hấp dẫn gì, đến bắc cương, có thể yên ổn ăn bữa cơm cũng là yêu cầu xa vời, ngươi vất vả rồi."

Bạch Nha nói: "Lúc ở thành Trường An, ta sống rất thoải mái, không lo tiền không lo ăn, nhưng ăn cái gì cũng cảm thấy vô vị. Sau khi đến bắc cương ta mới biết hóa ra thịt có thể thơm như vậy, mới biết nam nhân nên là như thế nào."

Mạnh Trường An cười: "Chắc hẳn là Thẩm Lãnh cũng sắp tới rồi, đến lúc đó bảo hắn nấu thịt cho ngươi ăn."

Bạch Nha cũng cười: "Vậy thì có thể ăn hai nồi."

Y nhìn cặp lông mày hơi nhíu lại của Mạnh Trường An, nụ cười cũng từ từ biến mất không thấy đâu nữa: "Tướng quân, là ta tự ý mang Tẩm Sắc về."

"Ngươi làm đúng."

Mạnh Trường An thò tay ra hơ trên lò lửa: "Không đưa về thì càng bị động... Là ta đã đánh giá cao khả năng khống chế thành Cách Để và thành Tô Lạp của nàng ấy. Việc ta lo lắng không phải là vấn đề của nàng ấy, ta lo lắng là nếu hiện tại hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ phái người tiếp quản hai tòa biên thành kia, sự cố gắng của ta và Thẩm Lãnh lúc trước đều mất hết, trận chiến bắc chinh lại càng không dễ đánh."

Bạch Nha nói: "Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, việc này không thể trách tướng quân."

Mạnh Trường An nói: "Ta là chủ tướng Tức Phong Khẩu, ta suy nghĩ không chu toàn, chỉ có thể là trách nhiệm của ta."

Gã thở ra một hơi: "Nhưng cũng không cần quá lo lắng, ta đã nói nếu thành Cách Để và thành Tô Lạp không thể nằm trong tay Tẩm Sắc, vậy thì chỉ có thể là nằm trong tay chính chúng ta... Nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau nếu cảm thấy vẫn có thể đánh thì đi làm việc với ta."

"Bây giờ cũng có thể đánh."

Bạch Nha nhếch môi cười: "Hùng hục như trâu bò."

Mạnh Trường An đứng dậy: "Nếu như không ngoài dự liệu, biết được Tẩm Sắc bị chúng ta cướp về đây, tất nhiên Tang Bố Lữ sẽ lập tức sai nhân mã đi tiếp quản thành Cách Để và thành Tô Lạp, chúng ta chờ ở ngay giữa đường."

Bạch Nha vâng một tiếng: "Được, ta chờ tướng quân hạ lệnh bất cứ lúc nào."

Mạnh Trường An lại nhìn một dải băng gạc của Bạch Nha, bỗng nhiên cười: "Nhìn giống như áo ngực của nữ nhân vậy."

Bạch Nha bĩu môi.

Mạnh Trường An ra khỏi phòng, chậm rãi đi đến bên ngoài nơi ở của mình, từ ngoài cửa đã nhìn thấy Tẩm Sắc đứng ở trong sân, nàng ta không vào phòng, trên người khoác áo khoác, thoạt nhìn có vẻ rất lạnh. Với thân phận địa vị như nàng ta, hiện giờ coi như là không có nhà để về rồi.

Mạnh Trường An vừa vào sân Tẩm Sắc liền nở nụ cười với gã, nhìn đâu giống như là dáng vẻ có nhiều thương cảm.

"Không tim không phổi."

Mạnh Trường An liếc nàng ta một cái, cất bước đi vào phòng. Tẩm Sắc đi theo gã vào trong, xoay tay đóng cửa phòng lại, sau đó từ phía sau lưng Mạnh Trường An nhảy lên, ôm cổ Mạnh Trường An: "Có phải chàng đang nghĩ ta nên cảm thấy mình đáng thương, không có nhà để về không?"

Mạnh Trường An không nói, cũng không kháng cự, cõng nàng ta đi vào buồng trong.

Tẩm Sắc từ trên lưng Mạnh Trường An xuống, tới gần lò lửa ngồi xuống: "Chàng không hiểu nữ nhân... Nữ nhân đều sẽ cảm thấy mình có hai nhà, một là ở bên cạnh phụ mẫu, một là ở bên cạnh nam nhân và con cái của mình. Phụ mẫu ta đã sớm qua đời, với ta mà nói Hắc Vũ là ngôi nhà không được hoàn chỉnh, mà chỗ chàng..."

Nàng ta liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, bàn tay đang pha trà của Mạnh Trường An dừng lại: "Tạm thời vẫn đừng nhắc đến chuyện này, nói chính sự đã. Ta định đánh chiếm thành Cách Để và thành Tô Lạp."

Trong ánh mắt của Tẩm Sắc có chút thất vọng nhè nhẹ, nhưng sự thất vọng này chỉ thoáng qua, nàng ta cũng không phải nữ nhân bình thường, lúc này vẫn còn vướng bận tư tình nhi nữ.

"Được."

Tẩm Sắc nói: "Nếu muốn nhanh hơn Tang Bố Lữ thì cần phải chia binh làm hai đường. Nếu chàng còn tin ta, hai người chúng ta chia nhau làm việc... Chàng mang quân Ninh chặn quân đội do Tang Bố Lữ phái tới ở giữa đường. Chàng cho ta một đội ngũ, ta mang tới thành Cách Để."

Mạnh Trường An hỏi: "Nàng nắm chắc mấy phần?"

"Bốn phần."

Mạnh Trường An khẽ nhíu mày: "Nắm chắc không đến một nửa."

Tẩm Sắc nói: "Đã không phải là thấp rồi."

Mạnh Trường An đi tới đi lui ở trong phòng, trầm mặc một lát rồi nói: "Ta cho Dương Thất Bảo lãnh binh đi chặn người của Tang Bố Lữ, ta dẫn người cùng nàng đi thành Cách Để. Chỉ cần nàng có thể khiến cổng thành Cách Để mở ra, những chuyện khác để ta làm là được."

Tẩm Sắc nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị của Mạnh Trường An, nghĩ người này thật sự không phải một tình nhân đúng tiêu chuẩn. Trước giờ gã đều không chủ động hỏi han ân cần, trước giờ gã đều không có biểu hiện nhiều quan tâm và để ý, nhưng nàng ta cũng biết, nếu Mạnh Trường An là kiểu nam nhân đó thì có lẽ mình sẽ không thích gã.

Nữ nhân không thể yêu cầu quá nhiều đối với nam nhân. Vừa muốn đánh thiên hạ còn phải lo đến nhi nữ tình trường, người chỉ có một người, thời gian cũng sẽ không dôi ra một nửa vì gã là Mạnh Trường An.

"Nếu như... Hắc Vũ và Ninh quốc không phải là thế cục như thế này thì thật tốt

Tẩm Sắc thở ra một hơi thật dài: "Có lẽ chúng ta có thể cử hành một hôn lễ chấn động hai đế quốc."

Mạnh Trường An nhìn nàng ta một cái: "Nàng biết đấy, Đại Ninh và Hắc Vũ giống như hai người khổng lồ, nếu quả thật sẽ xuất hiện tình huống như nàng nói, trừ phi là một người khổng lồ cúi đầu nhận mình sợ."

Tẩm Sắc hỏi: "Chàng có cúi đầu không?"

"Không biết."

Tẩm Sắc hỏi: "Tại sao?"

Mạnh Trường An ngồi xuống, đặt trà nóng ở trước mặt Tẩm Sắc, nhìn vào mắt Tẩm Sắc nói rất nghiêm túc: "Lúc ta còn nhỏ đã học tập ở thư viện Nhạn Tháp thành Trường An. Ta nhớ lúc vừa mới vào thư viện không bao lâu, có một đứa trẻ cỡ bằng tuổi ta hỏi viện trưởng thư viện, tại sao Đại Ninh phải luôn đánh nhau với Hắc Vũ? Lão viện trưởng lúc ấy trả lời... Vì sao? Nếu chúng ta không cầm đao phản kháng kẻ thù thì chúng ta cũng sẽ chết, hơn nữa sau khi chúng ta chết, kẻ thù sẽ chỉ vào xương của chúng ta mà nói với con cái của bọn họ, nhìn đi, đó chính là nô lệ."

Mạnh Trường An nhìn vào mắt Tẩm Sắc: "Đối với một quốc gia như Đại Ninh mà nói, cho dù là bách tính bình dân cũng biết trong việc kết giao của hai nước, văn minh có thể đổi lấy tôn trọng, mà ở trên chiến trường thì văn minh không đổi được tôn trọng."

Tẩm Sắc trầm mặc.

Rất lâu rất lâu sau Tẩm Sắc nhìn về phía Mạnh Trường An cũng rất nghiêm túc nói: "Nếu Hắc Vũ và Ninh quốc muốn chung sống hòa bình, chỉ một bên cố gắng cũng khó có khả năng làm được. Nếu sau này ta có thể cố gắng vì chuyện này, ta hy vọng chàng cũng sẽ vậy."

Mạnh Trường An không trả lời.

Tẩm Sắc luôn chờ, vẫn luôn chờ.

"Đó là chuyện của bệ hạ, ta là quân nhân."

Mạnh Trường An đứng dậy: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này cũng đừng tùy ý đi lại, ta sẽ sắp xếp thân binh bảo vệ nàng... Nếu nàng muốn cố gắng để hai nước chung sống hòa bình, đầu tiên nàng phải làm cho Hắc Vũ nghe lời nàng."

Tẩm Sắc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có lẽ vậy."

Mạnh Trường An vốn định ôm chăn gối của mình đi nhưng ngẫm nghĩ lại đi thẳng ra ngoài. Gã đi đến bên ngoài viện tử thì vừa hay nhìn thấy Dương Thất Bảo đi ngang qua, đuổi theo sóng vai đi với Dương Thất Bảo. Dương Thất Bảo nhìn Mạnh Trường An cảm thấy hôm nay gã hơi lạ, không nhịn được hỏi một câu: "Tướng quân có chuyện gì?"

"Lát nữa ta sai người đưa một bộ chăn đệm và gối mới tới phòng của ngươi."

Mạnh Trường An nói một câu rồi bước đi nhanh hơn.

Dương Thất Bảo gãi đầu, thầm nghĩ tướng quân thật là một người trong nóng ngoài lạnh, còn muốn cho mình thêm một bộ chăn mới... Sau khi ăn cơm tối xong gã trở lại gian phòng của mình, quả nhiên thấy trên giường lò có để một bộ chăn đệm mới, còn có một người.

Dương Thất Bảo cũng ngây người: "Tướng quân ngài đây là đích thân mang đệm chăn đến cho ta?"

Mạnh Trường An ngây người ra, đột nhiên hiểu ra lúc trước hẳn là mình biểu đạt không rõ ràng lắm. Gã lập tức có chút ngượng nghịu, nghĩ thầm cũng không thể nói ngoài chăn đệm ra còn đưa tới một đại nam nhân.

"Buổi tối ta ngủ ở đây."

Mạnh Trường An liếc nhìn sang bên phòng của mình, còn khẽ chép miệng.

Dương Thất Bảo lập tức kịp phản ứng: "Đổi phòng à, được!"

Gã liền ôm chăn đệm đi ra ngoài, Mạnh Trường An kéo gã lại. Dương Thất Bảo nhìn Mạnh Trường An với vẻ mặt nghi hoặc: "Không phải đổi phòng?"

Mạnh Trường An: "Ngươi cứ coi như là tặng cho ngươi một bộ chăn mới."

Gã gãi đầu đi ra ngoài, nhìn bóng đêm, nghĩ mình cũng không thể ở cùng Tẩm Sắc trong quân doanh này, tên Dương Thất Bảo này quả nhiên là một kẻ ngu ngốc...

Nhìn Mạnh Trường An đi rồi, Dương Thất Bảo cười hì hì, lẩm bẩm nói: "Người ta đã vào phòng của ngươi ở rồi, ngươi muốn dọn ra ngoài, không có cửa đâu."

Một đêm này, Mạnh Trường An đã thể hội được thế nào gọi là chúng bạn xa lánh.

Gã tới chỗ Bạch Nha, Bạch Nha đuổi gã ra ngoài, gã tới chỗ Tu Di Ngạn, Tu Di Ngạn đuổi gã ra ngoài.

Một tòa quân doanh lớn như vậy mà lại không có chỗ dung thân.

Đi bộ trở về viện tử của mình, gã nghĩ thôi vậy, ở chung thì ở chung, dù sao mọi người cũng đều biết chuyện là thế nào... Gã giơ tay ra đẩy cửa, cửa cài then bên trong.

Gã gõ cửa, nhìn vào trong qua khe cửa, không gõ cửa thì đèn vẫn sáng, sau khi gõ cửa thì đèn đã tắt.

Mạnh Trường An ngồi ở cửa, ngẩn người nhìn sao trên bầu trời.

Không biết đã ngồi bao lâu, cửa mở ra két một tiếng, Tẩm Sắc đứng ở trong cửa nhìn gã, lạnh lùng nói: "Gõ cửa làm gì?"

Mạnh Trường An đứng lên, nhìn vào mắt Tẩm Sắc nói: "Có thể xin ngủ lại không?"

Tẩm Sắc xoay người đi trở về: "Đóng cửa lại!"

Mạnh Trường An ồ một tiếng, đóng cửa lại, lại ngồi xuống ở cửa một lần nữa, nghĩ đây còn là nhà mình sao?

Tẩm Sắc kéo cửa ra, lúc nhìn Mạnh Trường An ánh mắt ngập tràn vẻ bất đắc dĩ: "Chàng không biết đóng cửa từ bên trong?"

Bình Luận (0)
Comment