Tình thế bắc cương Đại Ninh rắc rối phức tạp, Bắc Viện đại tướng quân của Hắc Vũ bị hãn hoàng Tang Bố Lữ gài bẫy giết chết, toàn bộ đại quân Bắc Viện rơi vào tay Tang Bố Lữ, Tẩm Sắc không thể không chạy khỏi hành cung hồ băng, điều này lại khiến cho thành Cách Để và thành Tô Lạp không khống chế được. Hai thanh chủy thủ vốn cắm vào cảnh nội Hắc Vũ sắp mất đi tác dụng, đối với Đại Ninh bắc phạt mà nói đây tuyệt đối không phải tin tức tốt.
Bắc phạt đã chính thức lên lịch trình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giữa đầu tháng 3 tới cuối tháng 3 hoàng đế bệ hạ Đại Ninh sẽ đích thân suất lĩnh mấy vạn cấm quân lên phía bắc. Mà sau khi ăn tết sẽ có đội quân ít nhất mười vạn, thậm chí có có thể có mười lăm vạn binh do Đường gia huấn luyện ra từ biên cương tây bắc tới bắc cương, chiến binh mấy đạo bắc cương Đại Ninh cũng sẽ hội tụ ở đây, đông cương Đao Binh cũng sẽ bắc tiến, chậm nhất là tháng 4 toàn bộ đại quân có ít nhất tám mươi vạn quân sẽ tới nơi.
Từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay đã mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên động binh với Hắc Vũ quy mô lớn như thế, trận chiến này có liên quan đến tương lai trăm năm sau của hai nước.
Mạnh Trường An biết rõ tầm quan trọng của hai tòa biên thành Hắc Vũ là thành Cách Để và thành Tô Lạp. Nếu hai tòa biên thành này hoàn toàn không khống chế được thì cánh cửa tiến quân lên phía bắc của đại quân đã bị chặn lại. Cho dù vẫn có thể đánh được hai tòa biên thành này, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu binh sĩ chiến binh Đại Ninh chết trận dưới thành?
Sáng sớm, Mạnh Trường An thăng trướng nghị sự.
Hai người Bạch Nha và Tu Di Ngạn sóng vai đi tới. Hiện giờ hai người này đã có địa vị của mình trong biên quân bắc cương, đó là dựa vào sự chém giết hung hãn không sợ chết của bọn họ mà có được. Nhất là Bạch Nha, có thể đứng vững được trong bối cảnh hiểm ác như thế, trở thành tướng quân được binh lính tin phục là không dễ dàng cỡ nào?
"Vết thương thế nào rồi?"
Tu Di Ngạn vừa đi vừa nói: "Thoạt nhìn khí sắc không tệ."
Bạch Nha cười cười nói: "Còn kém xa lúc mới tới bắc cương. Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, mang thám báo đi lên hướng bắc, chưa đi được bao xa đã bị biên quân của Hắc Vũ bao vây, chúng ta vừa đánh vừa lui, lần đó rút trên người ta ra bảy mũi tên."
Tu Di Ngạn thở dài: "Bắc cương, rất không dễ... Nhưng mà, nếu lúc trước ngươi giao bảy hạt bầu ở chỗ rút bảy mũi tên ra, không lâu sau trên người ngươi có thể có một cây dây leo có bảy bông hoa."
Bạch Nha cười ha ha: "Sau này có thể dựa vào bán bầu làm gáo múc nước để phát tài sao?"
Đang nói thì Lý Bất Nhàn cũng từ một bên khác đi tới, sau khi nhìn thấy Tu Di Ngạn và Bạch Nha lập tức cười: "Hai người các ngươi ngủ ngon không?"
Tu Di Ngạn trừng mắt liếc gã ta một cái: "Câu này của ngươi dễ làm cho người ta hiểu lầm, cái gì mà là hai người chúng ta ngủ ngon không?"
Lý Bất Nhàn nói: "Vậy ta nên hỏi như thế nào? Là tự trong lòng ngươi không sạch sẽ."
Tu Di Ngạn: "Đây gọi là không sạch sẽ cái gì?!"
Lý Bất Nhàn: "Ngươi nghĩ là sạch sẽ?"
Gã ta nhìn về phía Bạch Nha: "Ngươi nghĩ sao?"
Bạch Nha: "Ta nghĩ ngươi muốn ăn đòn."
Lý Bất Nhàn cười nói: "Đi mau, đi mau thôi, tướng quân thăng trướng nghị sự, nếu chậm trễ thì người bị đánh là các ngươi."
Hiện giờ Lý Bất Nhàn cũng làm việc trong quân bắc cương, gã ta ở trong doanh quân nhu. Người tuy nói nhiều nhưng năng lực cũng không yếu, từ khi gã ta mới ở lại Tức Phong Khẩu làm một bút ký tiểu lại ở doanh quân nhu dưới trướng Mạnh Trường An, đến bây giờ đã trù tính mọi quân nhu cho đại quân mười vạn, chưa bao giờ xảy ra sai lầm.
Lúc ba người vào lều lớn thì có rất nhiều người đã đều ở đây. Mạnh Trường An đưa lưng về phía cửa lều lớn, mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ treo trên tường, sau khi mọi người vào lều lớn liền an tĩnh, chờ Mạnh Trường An lên tiếng.
Một lát sau, tầm nhìn của Mạnh Trường An rời khỏi bản đồ, xoay người lại nhìn: "Người đã tới đủ rồi?"
"Tới đủ rồi!"
"Vậy thì thương lượng chính sự một chút."
Mạnh Trường An cầm một cái gậy gỗ ở bên cạnh, chỉ lên bản đồ treo trên tường: "Bởi vì phán đoán sai lầm của ta, có thể thành Tô Lạp đã không khống chế được nữa. Phỏng đoán dựa theo thời gian, chậm nhất là buổi chiều ngày mai, nhanh nhất là sáng sớm ngày mai, đội ngũ đi ra từ đại doanh bắc cương Hắc Vũ sẽ tới đây..."
Vị trí mà Mạnh Trường An chỉ là một vùng đồng bằng bên ngoài Bạch Sơn.
"Sau khi từ đây đi ra địa thế đột ngột trống trải, quân đội của Hắc Vũ sẽ triển khai, mà trước khi triển khai là thời cơ tiến công tốt nhất, để mau chóng khống chế thành Tô Lạp một lần nữa, tất nhiên Hắc Vũ sẽ điều phái một số lượng kỵ binh lớn. Theo tin tức mà trưởng công chúa Hắc Vũ Tẩm Sắc cung cấp, người thống lĩnh kỵ binh của đại doanh Bắc Viện tên là Ti Di, người này đã từng là tướng quân trong Khất Liệt Quân, tổng cộng đã đánh với chúng ta mười mấy năm, là một đối thủ khó chơi. Sau khi Bắc Viện đại tướng quân của Hắc Vũ bị giết, đại doanh Bắc Viện bị Tang Bố Lữ thanh trừ, tướng quân kỵ binh trước đây bị giết, Ti Di được điều từ Khất Liệt Quân vào đại doanh Bắc Viện, người này tới đây trước là muốn lập uy, cho nên..."
Mạnh Trường An nhìn về phía Dương Thất Bảo: "Miếng xương cứng này giao cho ngươi thì thế nào?"
Dương Thất Bảo nhếch miệng cười: "Không cứng thì thuộc hạ cũng không lấy."
Mạnh Trường An nói: "Đại doanh Bắc Viện có ít nhất sáu vạn kỵ binh, cho dù y không mang tới toàn bộ thì chí ít cũng sẽ mang khoảng chừng một nửa, mà chúng ta chỉ có một vạn hai ngàn kỵ binh, ít nhất ngươi phải ngăn cản y trong một ngày."
Dương Thất Bảo đứng nghiêm hành lễ: "Thuộc hạ không chết, một bước cũng không lùi."
"Tốt." Mạnh Trường An nhìn về phía Tu Di Ngạn: "Ngươi đi cùng Dương Thất Bảo."
Tu Di Ngạn chắp tay: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Mạnh Trường An nhìn về phía Bạch Nha: "Ngươi theo ta đi thành Tô Lạp."
Một trận đại chiến, dường như không thể tránh né.
Thành Trường An, cung Vị Ương.
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh: "Vết thương của Trần Nhiễm thế nào rồi?"
Thẩm Lãnh nói: "Đã không còn đáng ngại, chỉ là vẫn cần tĩnh dưỡng."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Tính tình của khanh đã tốt hơn trước một chút. Trẫm biết Trần Nhiễm là người mà khanh coi là huynh đệ, hắn xảy ra chuyện tất nhiên khanh nóng ruột, nhưng lần này khanh không làm bừa, trẫm khá vui mừng."
Thẩm Lãnh cười ngượng, thầm nghĩ thiếu chút nữa thần đã đi đánh nhau với con trai bệ hạ một trận rồi.
Hoàng đế từ phía sau bàn đi ra, mở nắp ra gảy gảy đàn hương: "Trẫm gọi khanh đến không phải có chuyện gấp gì, chỉ là nghĩ trước khi bắc phạt nên để cho cấm quân cảm thụ bầu không khí trước khi lâm chiến một chút, đã rất lâu bọn họ không có hành động rồi. Tuy rằng được gọi là tinh nhuệ nhưng lại xa lạ với chiến trận... Trẫm định hai ngày nữa suất quân săn bắn ở bãi săn, diễn tập trận pháp, khanh đi cùng trẫm, thái tử cũng sẽ đi, khanh phụ trách bảo vệ thái tử."
Sau khi nói xong câu đó hoàng đế lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Thần tuân chỉ."
"Thái tử chưa lãnh binh đánh giặc bao giờ, khanh hãy chỉ điểm nhiều thêm."
"Thần không dám, thần sẽ cố gắng phụ tá thái tử."
"Ừm, vậy thì tốt."
Hoàng đế đi sang một bên lấy một hộp điểm tâm đặt trước mặt Thẩm Lãnh: "Cái này vừa mới đưa vào trong cung sáng sớm hôm nay, trẫm để lại một hộp, số còn lại đều phân phát tới hậu cung."
Thẩm Lãnh hỏi: "Đồ ngọt?"
Hoàng đế thở dài: "Đồ ngọt mà còn có thể để lại cho khanh một hộp?"
Mấy năm nay bởi vì hoàng đế làm việc quá vất vả, hệ quả trực tiếp nhất là dẫn đến dạ dày không tốt, chỉ cần ăn đồ ngọt là trong dạ dày sẽ khó chịu, giống như có lửa đốt, cho nên Trân phi mới theo dõi chặt như vậy, không cho hoàng đế ăn nhiều. Cho dù hoàng đế không thể từ bỏ sở thích đối với đồ ngọt, thế nhưng cũng chỉ là lúc ông ta thực sự thèm thì Trân phi mới cho ông ta ăn một chút.
Thẩm Lãnh cười hì hì, nhận lấy hộp điểm tâm mở ra, bánh trong hộp khiến người ta nhìn là muốn ăn.
Hắn cầm một miếng bỏ vào trong miệng: "Đây không phải là đồ ngọt sao?"
Hoàng đế ngẩn ra: "Không thể nào, chẳng lẽ Đại Phóng Chu lại có thể lừa trẫm?"
Ông ta thò tay cầm một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó liền nhíu mày lại.
"Thần có tội."
Thẩm Lãnh cười hì hì, đâu giống như là thái độ nhận tội.
"Phì."
Hoàng đế nhổ miếng điểm tâm trong miệng ra: "Thứ này là vừa mới đưa vào trong cung, nói là tay nghề mới, cách làm mới, sao lại thối như vậy..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Đây chắc là bánh sầu riêng. Lúc ở nam cương thần đã ăn sầu riêng, lần đầu tiên ăn thì nôn ra, sau đó nghĩ nên thử lại lần nữa nên lại ăn thêm một lần, thần nhận thấy mùi vị cũng được."
Hoàng đế nhìn hắn: "Người ăn thứ này, nếu bất chấp thì có phải ngay cả cứt cũng ăn được không."
Sau khi nói xong ông ta lại cảm thấy mình thân là hoàng đế nói câu này rất không văn nhã.
Bên ngự thiện phòng nói là nghĩ ra được phương pháp chế biến món điểm tâm khẩu vị mới, sau khi làm xong đã đưa vào trong cung mời bệ hạ nếm thử. Hoàng đế nghĩ nhất định Thẩm Lãnh cũng chưa từng ăn thứ này cho nên cố ý giữ lại một hộp. Mấu chốt là hộp để lại chỗ hoàng đế khác với các hộp khác đưa vào trong cung. Trân phi đã cố ý thông báo với ngự thiện phòng, đồ đưa cho bệ hạ thì cố gắng dùng ít đường nhất có thể, cho nên... bánh sầu riêng vị mặn, đây chắc hẳn cũng là một sáng kiến.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bất chấp thì chắc hẳn cũng không ăn nổi, dù sao một cái là mọc trên cây, một cái là..."
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Lãnh lập tức ngậm miệng.
Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười ha hả.
Hoàng đế cười nói: "Lúc nhàn rỗi khanh vẫn phải đọc sách luyện chữ nhiều, cố gắng bớt nói lời thô tục như vậy đến mức ít nhất."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ chữ "cứt" này cũng không phải thần nói ra...
Hoàng đế nói: "Thật sự không ăn được thì đừng ăn, giữ lại lát nữa cho Lại Thành."
Thẩm Lãnh khó nhọc ăn hết nửa miếng còn lại, trong đầu xuất hiện vẻ mặt của Lại Thành Lại đại nhân khi ăn thứ này, hẳn là rất đặc sắc. Bánh sầu riêng nếu là vị ngọt thì còn đỡ, vị mặn thật sự khó mà nuốt nổi.
Hoàng đế đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài nói: "Hai ngày này khanh đi chỉ điểm võ nghệ cho nhị hoàng tử, có ý kiến gì không?"
"Nhị hoàng tử thiên phú dị bẩm, một chút nhanh nhạy."
"Đừng nịnh bợ, nói nghiêm túc."
"Thần không có nịnh bệ hạ, thiên phú tập võ của nhị hoàng tử quả thật xuất chúng."
Hoàng đế gật đầu: "Hai người đi lại nhiều một chút."
Hoàng đế đã nói câu này với Thẩm Lãnh vô số lần, mới đầu Thẩm Lãnh cũng không để ý, nhưng hôm nay không biết làm sao mà trong đầu bỗng nhiên lóe sáng lên một cái. Lúc trước hắn nghĩ là bệ hạ đang tìm một sự ổn định cho nhị hoàng tử. Thái tử lên ngôi, hoàng đế lo nhị hoàng tử bị ức hiếp, cho nên để nhị hoàng tử đi lại nhiều với tướng quân lãnh binh như hắn cùng với đại học sĩ Nội các như Lại Thành, cứ như vậy thì có thể ổn định địa vị của nhị hoàng tử.
Nhưng đúng lúc nãy Thẩm Lãnh đột nhiên nghĩ đến, chớ không phải là bệ hạ nghĩ... truyền ngôi cho nhị hoàng tử Lý Trường Diệp?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu Thẩm Lãnh đã lập tức nghĩ rất nhiều. Hiện giờ bệ hạ đang độ tuổi sung mãn, với tinh lực và thể lực của bệ hạ, cho dù quản thiên hạ thêm mười mấy năm, thậm chí hai mươi năm nữa cũng chưa chắc đã không được. Khi đó thái tử cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi chứ? Mà nhị hoàng tử mới hai mươi mấy tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi tuổi... Dựa theo điều này để suy tính, nhị hoàng tử lên ngôi là vừa vặn.
Lúc nghĩ đến đây Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn hoàng đế một cái theo bản năng, hoàng đế cũng đang nhìn hắn.
"Khanh đang nghĩ gì?" Hoàng đế hỏi.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thần không nghĩ gì cả."
"Có những lúc nên nghĩ nhiều một chút."
Hoàng đế nói một câu như có thâm ý, tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khanh biết là trẫm rất coi trọng khanh, bởi vì trẫm biết rõ lòng trung thành của khanh đối với Đại Ninh, lòng trung thành đối với trẫm, cho nên trẫm muốn dùng khanh, không chỉ là dùng cho thủy sư hiện tại, sau này còn sẽ có chuyện càng quan trọng hơn giao cho khanh, cho nên nghĩ nhiều không phải là chuyện xấu... Chắc là khanh hiểu ý của trẫm, nếu không hiểu thì suy nghĩ nhiều hơn nữa."
Nhịp tim Thẩm Lãnh đập nhanh... Nếu bệ hạ muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho nhị hoàng tử, vậy thì thái tử phải làm sao?
Càng nghĩ càng sợ.
Thái tử sẽ không dễ dàng buông tay, mà bệ hạ bảo hắn đứng ở bên nhị hoàng tử.