Bề ngoài nhìn Thẩm Lãnh có vẻ như không có thay đổi biểu cảm gì nhưng trong lòng đã như bùng nổ... Hắn xác định bệ hạ tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhắc đến lời như vậy với bất cứ một người nào. Nhưng trước bắc chinh bệ hạ lại nói những lời này với hắn là ý gì? Hoàng đế hành sự thì thời kỳ khác nhau sẽ có sắp xếp khác nhau, nói những lời này với Thẩm Lãnh vào thời điểm nhạy cảm này, hàm ý đã không thể rõ ràng hơn.
Bệ hạ nói khanh nên suy nghĩ nhiều, sao Thẩm Lãnh có thể không suy nghĩ nhiều.
Có một từ xuất hiện trong đầu Thẩm Lãnh, vừa xuất hiện liền khiến Thẩm Lãnh sợ hãi lạnh toát sống lưng, không bao lâu trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi.
Ủy thác?
Lẽ nào bệ hạ nghĩ bắc chinh sẽ có sự cố gì? Cho nên bệ hạ mới nói riêng mấy câu như vậy với mình trước khi bắc chinh. Mặc dù bệ hạ không biểu thị quá rõ ràng nhưng Thẩm Lãnh cũng không phải ngu ngốc nên tất nhiên hắn hiểu, điều này đã khiến Thẩm Lãnh không thể không nghĩ đến hai chữ "ủy thác" này...
"Nên nghĩ nhiều nhưng đừng nghĩ lung tung."
Dường như hoàng đế đã nhìn ra Thẩm Lãnh đang nghĩ gì, liếc nhìn hắn nói: "Hiểu ý của trẫm trên mặt chữ là được."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần hiểu."
Hoàng đế đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán Thẩm Lãnh. Giờ khắc này dường như ông ta đã quên mình là hoàng đế, chỉ nhớ mình là một người cha.
Mà động tác có vẻ hơi quá thân cận này của ông ta lại làm Thẩm Lãnh giật mình, Thẩm Lãnh bất giác lùi lại một bước.
Trong lòng hoàng đế hơi nhói đau khi thấy dáng vẻ hoảng hốt sợ sệt này của Thẩm Lãnh... Rõ ràng đây chỉ là hành động cực kỳ bình thường giữa cha con, nhưng chỉ vì hắn là Thẩm Lãnh còn mình là hoàng đế cho nên chỉ có thể dọa hắn thành như vậy. Nói gì mà quân thần như phụ tử, quân thần chính là quân thần, phụ tử chính là phụ tử.
Hoàng đế thu tay lại, quay người lấy một cái khăn tay đưa cho Thẩm Lãnh: "Có phải trong Đông Noãn Các của trẫm quá nóng không?"
"Vâng vâng, quả thật là hơi nóng."
Thẩm Lãnh nhận lấy khăn tay, lập tức đưa lên lau trán.
Hoàng đế ngồi xuống, dường như cảm thấy nên đổi chủ đề khác, hoặc là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khóe miệng hơi cong lên: "Thằng bé Tiểu Thẩm Kế này à... Hôm qua lúc Lại Thành vào có nói với trẫm thật là cổ linh tinh quái. Nó đều không chịu làm bài tập mà Lại Thành giao cho nó, nhưng kiểm tra cái gì biết cái đó, bài giảng nghe một lần là hiểu."
Thẩm Lãnh thản nhiên trả lời: "Giống thần."
Đây là một kiểu thản nhiên không biết xấu hổ.
Hoàng đế thầm nghĩ giống khanh còn không phải là giống trẫm? Thứ trong xương tủy không thể thay đổi.
"Trân phi rất thích hai đứa bọn chúng, cho nên... có thể cho dù khanh theo trẫm bắc chinh trở về, Trân phi cũng chưa chắc đã nỡ để bọn trẻ về bên cạnh các khanh."
Thẩm Lãnh thầm thở dài một tiếng, nhưng thân là thần tử thì có thể nói được gì. Trân phi đối đãi với Trà gia như con đẻ, tất nhiên Thẩm Lãnh nhìn ra được bà ấy đối xử với hai đứa nhóc càng tốt hơn mức bình thường. Có lúc hắn nghĩ Trân phi bỏ công sức chăm sóc bọn trẻ còn nhiều hơn cả Trà gia nữa.
"Thần biết."
Thẩm Lãnh cúi đầu.
Hoàng đế nhìn thật kỹ người trẻ tuổi đã ngày càng chín chắn trước mặt mình, ông ta không thể không nghĩ nên cảm ơn Thẩm Tiểu Tùng. Đến bây giờ Thẩm Lãnh có địa vị này nhưng không kiêu ngạo cũng không huênh hoang, vẫn làm việc và đối xử với người khác vẫn như lúc ban đầu. Đây là điều Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ, nó đã ăn sâu vào xưởng tủy của Thẩm Lãnh.
"Hai ngày sau đi săn, trẫm sẽ thi với khanh, khanh phò trợ đội thái tử, trẫm một đội, đến lúc đó xem chiến quả của ai lớn hơn."
Thẩm Lãnh nghiêm túc hỏi: "Nếu thần thắng thì sao?"
Hoàng đế ngẫm nghĩ sau đó trả lời: "Nếu khanh thắng, trẫm cho khanh tự chọn một phần thưởng."
Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Vậy thì thần nhất định sẽ thắng."
Hoàng đế hỏi: "Khanh muốn có thứ gì?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Là... quả thật thần muốn có một thứ."
"Nói xem là gì."
"Một lần miễn tội."
Hoàng đế hơi nhíu mày sau khi nghe được bốn từ này: "Khanh đã làm chuyện gì sai?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thần không có, chỉ là thần..."
Hoàng đế thấy Thẩm Lãnh ấp a ấp úng, hừ một tiếng rồi nói: "Nói ấp úng như vậy, lẽ nào còn không phải là đã làm chuyện gì sai? Nói đi, trẫm xem rốt cuộc chuyện lớn cỡ nào mà khanh cần phải xin trẫm phần thưởng như vậy."
"Không phải là thần xin cho mình."
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay thần đều đang suy đoán thế cục bắc cương, hôm qua đột nhiên nghĩ đến một chuyện... Đại doanh Bắc Viện Hắc Vũ rơi vào tay hãn hoàng Tang Bố Lữ. Nếu Tang Bố Lữ muốn khống chế đại quân ba mươi vạn đó thì tất nhiên sẽ đích thân đến đại doanh Bắc Viện, chỉ có hắn đích thân đến thì mới có thể ổn định quân tâm. Ba mươi vạn người đó sẽ không tùy tiện phục tùng một vị tướng lĩnh do Nam Viện phái đến, cho nên tất nhiên Tang Bố Lữ sẽ ở lại đại doanh Bắc Viện một thời gian."
Hoàng đế gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Tẩm Sắc là mối họa ngầm lớn của Tang Bố Lữ. Đó là tỷ tỷ ruột của hắn nhưng cũng là một cái đính đóng trong lòng hắn..."
Thẩm Lãnh liếc nhìn hoàng đế, sắp xếp lại suy nghĩ: "Thần nghĩ Tang Bố Lữ đến đại doanh Bắc Viện không chỉ là để ổn định quân tâm, hắn còn muốn giải quyết chuyện của thành Cách Để và thành Tô Lạp. Hai tòa thành này ở trong tay Tẩm Sắc không ổn định, hắn không thể xác định liệu Tẩm Sắc có đứng về phía hắn không. Cho dù là tỷ đệ ruột thì Tang Bố Lữ vẫn có tính đa nghi, nếu hắn biết quan hệ của Tẩm Sắc và Mạnh Trường An thì tất nhiên sẽ lập tức phái người đến hành cung hồ băng khống chế Tẩm Sắc."
Hoàng đế nhíu mày: "Vậy nên sau khi Tẩm Sắc bị khống chế thành Cách Để và thành Tô Lạp cũng sẽ rơi vào tay Tang Bố Lữ, tất cả mọi thứ lúc trước các khanh cực khổ mưu tính đều hóa thành công cốc. Có hai tòa thành đó thì đại quân bắc chinh sẽ có thể thuận lợi vào cảnh nội Hắc Vũ, nhưng mất rồi phải đánh lại từ đầu, tất nhiên tổn thất thảm trọng."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu tin tức truyền về Trường An, tất nhiên triều thần sẽ phản ứng kịch liệt, sẽ cho rằng chuyện thành Cách Để là Mạnh Trường An trù tính không thỏa, sẽ còn lấy chuyện của Tẩm Sắc làm cớ buộc tội hắn..."
Hoàng đế im lặng một lát: "Nếu sự tình như khanh suy đoán, khanh nghĩ bây giờ Mạnh Trường An đang làm gì?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Thứ nhất, cướp Tẩm Sắc về, thứ hai, cướp thành Tô Lạp về."
Hoàng đế đứng dậy đi lại trong phòng: "Cướp Tẩm Sắc về? Nếu Mạnh Trường An thật sự giống như khanh nói, vậy thì chứng tỏ Mạnh Trường An cũng nghĩ đến dự tính mà khanh nói với trẫm lúc trước, giết Tang Bố Lữ, đẩy Tẩm Sắc lên. Nếu Mạnh Trường An không có suy nghĩ như vậy, trẫm không tin hắn sẽ dễ dàng động binh vì một nữ nhân. Chắc hắn nên biết trước khi trẫm dẫn quân đến bắc cương, không giao chiến quy mô lớn với người Hắc Vũ làm thay đổi thế cục mới là cách làm chính xác nhất. Thành Tô Lạp, rút dây động rừng, chỉ cần hắn đi đánh thì không chừng sẽ dẫn đến ba mươi vạn quân Bắc Viện quyết chiến với đại doanh Tức Phong Khẩu của Mạnh Trường An trước."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu như thần không đoán sai, giờ khắc này tướng quân Võ Tân Vũ sẽ không thấy bên Tức Phong Khẩu xảy ra chuyện lớn."
Hoàng đế dừng bước chân: "Nếu đánh nhau như vậy, kế hoạch bắc chinh của trẫm sẽ diễn ra trước mấy tháng."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Chuyện tốt."
"Chuyện tốt?"
Hoàng đế nhìn hắn: "Khanh hãy nói thử xem, đâu là chuyện tốt?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Bệ hạ nghĩ đánh sớm là Đại Ninh ta chuẩn bị không đầy đủ, nhưng đối với Hắc Vũ mà nói càng chuẩn bị không đầy đủ. Tang Bố Lữ vẫn chưa ổn định được ba mươi vạn quân Bắc Viện đó, hắn lại không kịp về Nam Viện, người Hắc Vũ ở thành Hãn Hải và thành Cách Để tác chiến với biên quân Đại Ninh ta, Tang Bố Lữ tất sẽ rối lòng. Hắn đang chờ bệ hạ đích thân đến, bệ hạ không đến bắc cương nhưng chiến sự đã bắt đầu, mọi bố trí của Tang Bố Lữ cũng đều rồi loạn... Thần suy đoán thời gian, nếu không có gì bất ngờ thì mấy ngày sau đại quân điều qua tây bắc sẽ về đến bắc cương, lúc này chắc đông cương Đao Binh cũng cách Tức Phong Khẩu không xa, mọi kế hoạch ứng đối của người Hắc Vũ đều thay đổi."
Hoàng đế gật gật đầu: "Khanh nói cũng có lý... Ngày mai trẫm sẽ bảo Nội các thương nghị một chút, thúc giục kho lương và quân nhu, thời gian trẫm bắc tiến cũng phải sớm hơn."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên khanh đang xin một lần tha tội vì lỗi của Mạnh Trường An?"
"Vâng..."
Thẩm Lãnh nói: "Thần nói những điều này là nằm trong thế cục, ngay cả đổi lại là thần đến bắc cương thì nhất định cũng sẽ không làm tốt hơn Mạnh Trường An."
Hoàng đế nói: "Nếu khanh thắng, trẫm đồng ý với khanh."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn hoàng đế nói: "Bệ hạ, vậy thần có thể xin hai lần không?"
Hoàng đế hừ một tiếng: "Được một tấc lại muốn tiến một thước? Lại xin cho ai?"
"Thần xin tha tội cho phủ thừa phủ Trường An Liêu Thiếu Hiền và ngự sử Ngự sử đài Phùng Bằng một lần."
Hoàng đế thay đổi sắc mặt: "Có quan hệ gì trong chuyện này?"
"Nam tử hán đại trượng phu, còn có lòng muốn đền nợ nước, cho dù phải chết, chi bằng chết trên chiến trường."
Thẩm Lãnh nói: "Để cho hai người này đến bắc cương, đến dưới trướng Mạnh Trường An, nếu hai người bọn họ chết trận trên chiến trường là chết có ý nghĩa..."
Hoàng đế nhíu mày: "Quốc pháp không thể phá vỡ."
Thẩm Lãnh: "Chết là không thể thay đổi, chỉ là thay đổi phương thức. Thần biết hai người này phạm tội nhất định phải chết, chém đầu bọn họ giữa chợ thị chúng là mức xử phạt cao nhất, là giữ gìn sự oai nghiêm của quốc pháp. Thần nghĩ nếu bệ hạ đổi cách chết cho bọn họ đổi, các bách tính cũng sẽ hiểu."
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh nói: "Bọn họ muốn giết khanh."
Thẩm Lãnh nói: "Hai người đều là tử tù, cho dù đến chiến trường bắc cương một mạng đổi một mạng, cũng là có lãi."
Hoàng đế trầm mặc một lát, xua tay: "Chuyện này để sau này hãy nói..."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Vâng."
Hoàng đế đi trở về phía sau bàn sách ngồi xuống, trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu khanh không nhắc trẫm Tức Phong Khẩu có thể có biến cố, có một chuyện trẫm sẽ không nói sớm cho khanh biết... Triều hội ngày mai sẽ có người buộc tội đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, hơn nữa sẽ còn liệt ra rất nhiều chứng cớ, trẫm sẽ hạ chỉ bãi miễn chức của đại tướng quân của Bùi Đình Sơn."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Tại sao?"
Hoàng đế nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Bắt đầu từ hai năm trước trẫm đã gợi ý cho Lại Thành, bảo hắn cách một khoảng thời gian lại tố cáo Bùi Đình Sơn một lần, đã ấp ủ suốt hai năm, thời cơ cũng đã khá tốt rồi. Sau khi bãi miễn Bùi Đình Sơn, đông cương xảy ra nhiễu loạn, đông cương Đao Binh sẽ tạo phản."
Thẩm Lãnh đột nhiên sực hiểu ra: "Cho người Hắc Vũ xem?"
Hoàng đế ừ một tiếng: "Đây cũng là lý do tại sao trẫm lúc khanh xuôi nam trẫm đã định kỳ hạn hai năm cho khanh, cũng là nguyên nhân trẫm điều Hải Sa về. Hải Sa đã đến đông cương rồi."
Đầu óc Thẩm Lãnh chuyển động rất nhanh: "Bệ hạ nghĩ là trong triều có gian tế của người Hắc Vũ?"
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Việc mà trước đây Diệp Vân Tán làm, nhất định người Hắc Vũ cũng đang làm, hắn có thể trở thành người thân tín bên cạnh hãn hoàng Hắc Vũ, chưa chắc trong triều này không có tai mắt của người Hắc Vũ, trẫm không thể khinh thường trận chiến này. Sau khi tin tức đông cương Đao Binh mưu nghịch truyền đi, trẫm sẽ điều phái Mạnh Trường An suất quân bình định, đến lúc đó đại quân mười vạn binh của Tức Phong Khẩu sẽ di chuyển về phía đông nam."
Thẩm Lãnh nói: "Người Hắc Vũ sẽ có phản ứng!"
Hoàng đế gật đầu: "Cho nên trẫm ngự giá thân chinh sẽ không đi thành Hãn Hải."
Tim Thẩm Lãnh đập nhanh, không đến lúc này, hoàng đế sẽ không nói ra ý đồ thực sự của ông ta với bất kỳ người nào. Nếu hắn không nhắc đến bên chỗ Mạnh Trường An có thể có biến cố, hoàng đế cũng sẽ không nói với hắn, không nói với bất cứ ai.
Theo lý mà nói hoàng đế bắc chinh thì tất nhiên phải đi thành Hãn Hải là nơi đóng quân của bắc cương Thiết Kỵ. Cho dù cách đây không lâu khi thương nghị cùng Thẩm Lãnh bọn họ, hoàng đế vẫn còn nói giao quân vụ của Tức Phong Khẩu cho Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh xử lý, hiện tại theo những gì hoàng đế nói mới là sách lược mà hoàng đế đã sớm nghĩ đến và cũng đã sớm định sẵn.
"Trẫm sẽ ở Tức Phong Khẩu, Đạm Đài Viên Thuật sẽ mang cấm quân đi thành Hãn Hải."
Hoàng đế nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói từng câu từng chữ: "Cho nên, sinh tử của trẫm, phải giao cho khanh rồi."