Khi Đại Ninh mới lập quốc, hàng năm hoàng đế đều sẽ tiến hành săn bắn hai lần để luyện cấm quân, săn bắn mùa hạ đi xa một chút, sẽ tới hành cung đông cương, mà săn bắn mùa đông thì ở Yên Sơn phía bắc thành Trường An. Sau khi Đại Ninh lập quốc trăm năm, giang sơn ổn định, quốc lực ngày càng cường thịnh, hoàng đế liền hủy bỏ chuyến săn mùa hạ, dù sao thì đường xá xa xôi, cả đi cả về phải đi hơn nửa năm.
Rồi lại thêm trăm năm sau, săn bắn mùa đông cũng không phải là được cử hành hàng năm. Đại Ninh Thiên Thành hoàng đế Lý Thừa Đường lên ngôi hai mươi mấy năm nay mới chỉ có ba lần săn bắn mùa đông, một lần săn bắn mùa hạ, cho nên trước khi bắc chinh cử hành một cuộc săn bắn mùa đông liền thể hiện ý nghĩa trọng đại, bất kể là cấm quân hay văn võ bá quan đều biết đây là trang bị cuối cùng cho cuộc bắc chinh.
Đến hiện giờ đại quân các lộ đều đã xuất phát, có đội quân đang trên đường đi, có đội quân đã đến bắc cương, mà trước khi đại quân tới một năm, lương thảo quân nhu và vật tư cần thiết đều đã được vận chuyển đến bắc cương. Ba kho lương lớn mới xây ở bắc cương đủ để cho đại quân trăm vạn binh tiêu hao mấy năm.
Có nơi giàu có như Cầu Lập và Điệu quốc, Nam Lý ở nam cương dốc toàn lực cung cấp cho bắc cương, lại không hao tổn quốc khố vốn có của Đại Ninh bao nhiêu, đối với Đại Ninh mà nói đây là sự chuẩn bị trước khi chiến đấu tốt nhất, mà trong đó tất nhiên là thủy sư phát huy vai trò lớn nhất.
Trên triều hội lớn trước khi cuộc săn bắn mùa đông bắt đầu, bệ hạ đột nhiên hạ chỉ bãi miễn tất cả quân chức của đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, giữ lại tước vị, mệnh cho Bùi Đình Sơn lập tức về kinh thành.
Tin tức này vừa truyền ra, trong vòng một ngày bách tính khắp cả thành Trường An đều nổ tung.
Ai cũng biết không bao lâu nữa tin tức đến khắp nơi, toàn bộ Đại Ninh đều sẽ nổ tung.
Trong năm đại tướng quân, đối hoàng đế mà nói người quan trọng nhất chính là Bùi Đình Sơn. Nếu không phải năm đó Bùi Đình Sơn suất lĩnh chín ngàn đao binh từ đông cương đi ngày đêm không nghỉ đến Trường An, có lẽ Lý Thừa Đường không thể nào trở thành hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh. Hai mươi mấy năm sau, vị đại tướng quân được người ta gọi là Đế Thuẫn này lại bị bãi miễn trước khi bắc chinh, khó tránh khỏi khiến người ta thổn thức, càng khiến người ta lo lắng hơn.
Triều thần đều bước ra khỏi hàng xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khổ nỗi dường như hoàng đế đã quyết tâm, bất kể là ai nói cũng không để ý. Hai vị lão thần là viện trưởng thư viện Lộ Tòng Ngô, viện trưởng Võ Viện Thạch Nguyên Hùng hết lời khuyên can, kết quả là bị bệ hạ đuổi ra ngoài điện Thái Cực, lệnh cưỡng chế hai vị lão thần này về nhà kiểm điểm, cũng không cần tham gia chuyến săn bắn mùa đông. Lần này, triều thần đều sợ hãi.
Không đợi mọi người bình tĩnh lại, bệ hạ lại ra ý chỉ thứ hai... Nội các thủ phụ Nguyên Đông Chi vì tuổi già sức yếu thật sự lực bất tòng tâm, khó có thể gánh vác mọi việc phức tạp của Nội các, bệ hạ suy nghĩ cho Nguyên Đông Chi, phê chuẩn cho người này từ quan. Từ hôm nay trở đi, Lại Thành tiếp nhận chức vụ thủ phụ Nội các, trong vòng ba tháng tổ chức lại Nội các, Lại Thành sẽ đệ trình lên một bản danh sách thành viên Nội các mới.
Hai tin tức này đã chấn động triều đình lắc lư nghiêng ngả.
Bùi Đình Sơn, đông cương Đao Binh đại tướng quân, có công ủng hộ chủ, ở bên cạnh vua ngăn cơn sóng dữ. Nguyên Đông Chi, đại học sĩ thủ phụ Nội các sau thời Mộc Chiêu Đồng, cẩn trọng không ngại vất vả, hai người này đồng thời rời khỏi triều đình, cục diện thay đổi lớn.
Nếu như nói sự ra đi của Nguyên Đông Chi vẫn là nằm trong dự liệu của mọi người, vậy thì chuyện của Bùi Đình Sơn thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nguyên Đông Chi rời Nội các đã có dấu hiệu rõ ràng, dù sao thì mấy tháng trước Lại Thành cũng đã tạm giữ chức đại học sĩ thủ phụ Nội các, Nguyên Đông Chi đã dần dần xuống đài, môn sinh đắc ý nhất của ông ta là Khang Vi bị bệ hạ điều đến Bình Việt đạo, đây là đang trải đường bằng cho Lại Thành, cho nên triều thần còn có thể hiểu được. Thế nhưng chuyện của Bùi Đình Sơn thì cả triều văn võ đều không thể nào chấp nhận ngay lập tức. Trước khi bắc chinh, bãi miễn Bùi Đình Sơn, cũng không nhắc đến ai là người tiếp nhận chức vụ đông cương Đao Binh đại tướng quân, điều này sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.
Nhưng bệ hạ lại không chấp nhận lời khuyên can của bất cứ người nào một cách hiếm thấy, Đại Phóng Chu hô một tiếng bãi triều, hoàng đế lập tức rời khỏi điện Thái Cực trở về Đông Noãn Các.
Nửa canh giờ sau, triều thần quỳ dưới đất trong gió lạnh ở bên ngoài Đông Noãn Các, gần như cả triều văn võ đều có mặt, quỳ gối ở bên ngoài Đông Noãn Các xin hoàng đế nghĩ lại, thế nhưng hoàng đế lại đóng cửa không gặp, để mặc cho các đại nhân kia quỳ gối ở đó. Lại qua nửa canh giờ nữa, vẫn là thái tử vội vã từ Đông Cung đến, khuyên cả triều văn võ đi, nhưng vẫn còn có rất nhiều triều thần quỳ gối ở bên ngoài không chịu đi.
Đại doanh cấm quân, giáo trường nhỏ ở hậu viện.
Thẩm Lãnh đứng cầm đao, nhìn đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật đang mỉm cười trước mặt mình: "Đại tướng quân, đã lâu không lãnh giáo rồi."
Đạm Đài Viên Thuật nói: "Nhìn ngươi dường như đã có định liệu trước."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Nếu ta thắng, đại tướng quân mời ta uống rượu. Nếu ta thua, đại tướng quân cũng phải mời ta uống rượu."
Đạm Đài Viên Thuật cười hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì ta mặt dày."
"..."
Đạm Đài Viên Thuật cười ha ha: "Được, mặc kệ thắng thua, bữa rượu hôm nay ta sẽ mời."
Trường sóc trong tay ông ta đâm về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vung đao đẩy ra, hai người cứ ngươi tới ta đi đánh nhau ở giáo trường nhỏ. Ở chỗ xa hơn một chút, tướng quân cấm quân Đạm Đài Thảo Dã hơi căng thẳng nhìn hai người kia, càng nhìn càng là kinh hãi. Khoảng 2 – 3 năm trước, những lúc tướng quân Thẩm Lãnh và đại tướng quân tỉ thí gã cũng từng có mặt mấy lần, đã thấy võ nghệ của tướng quân Thẩm Lãnh, tuy có thể được gọi là nhân tài kiệt xuất trong lớp tướng lĩnh trẻ tuổi, nhưng cũng không có phần thắng dưới trường sóc của đại tướng quân.
2 – 3 năm sau, đao pháp của Thẩm Lãnh đã đạt đến một độ cao khiến người ta kinh hãi, đừng nói Đạm Đài đại tướng quân nhường hắn, dù là dốc toàn lực ứng phó cũng không thể dễ dàng giành phần thắng. Hai người kia ở trên giáo trường nhỏ đánh nhau khó phân thắng bại, trường sóc như rồng còn hoành đao thì như cầu vồng, Đạm Đài Thảo Dã càng xem trong lòng càng trào dâng sự kính nể. Mấy năm trước gã cảm thấy Thẩm Lãnh cũng sàn sàn như mình, mấy năm sau gã xác định mình đã không phải đối thủ của Thẩm Lãnh.
Hai người đó đánh gần nửa canh giờ vẫn không phân thắng bại, Đạm Đài Thảo Dã đành phải tiến lên khuyên dừng lại. Thoạt nhìn Thẩm Lãnh có vẻ vẫn hơi bị rơi xuống hạ phong nhưng Đạm Đài Thảo Dã rất rõ, nếu tiếp tục đánh nữa, trong vòng nửa nén nhang là Thẩm Lãnh sẽ xoay chuyển cục diện... Đại tướng quân đã không còn trẻ nữa, khí lực không bằng Thẩm Lãnh, đối với Đạm Đài Viên Thuật mà nói, dốc sức lực nhiều thế này trong nửa canh giờ đã gần như là cực hạn rồi.
"Lợi hại, lợi hại."
Đạm Đài Viên Thuật ném giáo lớn cho Đạm Đài Thảo Dã, nhận lấy khăn mặt thân binh đưa cho ông ta để lau mồ hôi: "Ta thua rồi."
Ba chữ, khí độ hiển thị rõ.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vẫn là ta thua."
Đạm Đài Viên Thuật thở dài: "Ta phải chấp nhận già, nếu ngươi lớn tuổi giống như ta thì hẳn là đã thua ngươi rồi. Nếu ta ở độ khoảng ba mươi lăm tuổi, ngươi không phải đối thủ của ta, hiện tại ta đã không có cơ hội thắng ngươi nữa rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân quá khiêm tốn, lỡ như lúc ba mươi lăm tuổi ông cũng đánh không lại ta thì sao."
Đạm Đài Viên Thuật cười ha ha: "Đi đi đi, ngươi nói xem đi đâu uống rượu, ta sẽ mời ngươi đến đó uống rượu."
"Đại tướng quân có rượu là được, ta đi làm vài món ăn."
Đạm Đài Viên Thuật nghe được câu này ánh mắt cũng sáng lên: "Được!"
Chưa tới một canh giờ sau, rượu và thức ăn đã được bày ra trong phòng của Đạm Đài Viên Thuật. Đạm Đài Viên Thuật tắm rửa thay y phục, ngồi trên ghế vừa đọc sách vừa chờ Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh bưng món ăn cuối cùng đi vào, lau tay vào tạp dề: "Có thể ăn cơm rồi."
Đạm Đài Viên Thuật lặng lẽ nuốt miếng thức ăn vừa mới ăn vụng trong miệng xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
"Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến chỗ ta uống rượu chực."
Đạm Đài Viên Thuật đích thân động thủ rót đầy một chén rượu cho Thẩm Lãnh, lại muốn rót rượu cho Đạm Đài Thảo Dã, Đạm Đài Thảo Dã vội vàng đứng lên nhận lấy bình rượu. Gã rót cho Đạm Đài Viên Thuật trước, sau đó rót đầy một chén cho mình, ngoan ngoãn ngồi ở một bên như một đứa trẻ.
"Hôm qua bệ hạ đã nói với ta vài chuyện."
Thẩm Lãnh nhìn rượu trong chén: "Người khác không biết dự định của bệ hạ, đại tướng quân ông thì nhất định biết."
Đạm Đài Viên Thuật nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, nghĩ sao bệ hạ lại sớm nói những chuyện này với Thẩm Lãnh? Kế hoạch của bệ hạ, từ đầu đến cuối, bao gồm cả bản thân bệ hạ, tổng cộng chỉ có bốn người biết. Một người là ông ta, một người là lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô, còn có một người là lão tướng quân Tô Mậu, ngay cả đại học sĩ Nội các Lại Thành cũng không biết.
Kế hoạch này là bốn người bọn họ tỉ mỉ nghiên cứu thiết kế, ý của bệ hạ là ông ta không đến bắc cương thì không thể tiết lộ cho bất cứ người nào biết kế hoạch này, mà bây giờ xem ra bệ hạ đã nói rất rõ ràng với Thẩm Lãnh.
"Ngươi lo lắng gì?" Đạm Đài Viên Thuật hỏi.
"Lo lắng bệ hạ."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Đạm Đài Thảo Dã, lại liếc nhìn sang đại tướng quân, đại tướng quân nói với Đạm Đài Thảo Dã: "Ta và Thẩm tướng quân có việc quân vụ quan trọng cần bàn, ngươi về trước đi."
Đạm Đài Thảo Dã lập tức đứng dậy, đứng nghiêm hành lễ, sau đó rời khỏi phòng.
Thẩm Lãnh không thể không thầm bội phục Đạm Đài Viên Thuật. Xem ra kế hoạch của bệ hạ, ông ta vẫn chưa nhắc đến với Đạm Đài Thảo Dã dù chỉ một chữ.
"Lo lắng bệ hạ?"
Đạm Đài Viên Thuật cười cười: "Bệ hạ không nghi ngờ khả năng lãnh binh của Thẩm tướng quân. Thế nào, bản thân Thẩm tướng quân không tin tưởng mình?"
"Hai chuyện khác nhau mà đại tướng quân."
Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu bệ hạ đi thành Hãn Hải thì người căng thẳng chính là đại tướng quân Võ Tân Vũ chứ không phải ta, bệ hạ ở chỗ ta, thật không thoải mái hành động được."
Đạm Đài Viên Thuật cười ha ha: "Hóa ra ngươi tìm ta là muốn bảo ta đi cầu bệ hạ đừng đến chỗ ngươi, ngươi muốn bảo bệ hạ đi thành Hãn Hải chứ không phải Tức Phong Khẩu. Ngươi chạy đến nhờ ta hỗ trợ nhưng không nói thẳng thì thôi, còn muốn uống chực rượu của ta?"
Thẩm Lãnh: "Không phải ta đã cố ý làm sáu món ăn một món canh để tỏ thành ý à."
Đạm Đài Viên Thuật: "Dùng đồ trong phòng bếp của ta để tỏ thành ý, nhìn thế nào cũng không đủ thành ý. Ngươi đừng có ảo tưởng trong lòng, chuyện mà bệ hạ đã quyết thì ai có thể khuyên được? Đừng nói là ta, lão viện trưởng cũng không khuyên nổi."
Thẩm Lãnh vẻ mặt tha thiết: "Đại tướng quân thử xem sao, không thử thì làm sao biết không được? Cũng phải cố gắng một chút mới đúng..."
Hắn vừa dứt lời thì cửa bị đẩy ra từ bên ngoài kêu két một tiếng, hoàng đế bệ hạ cất bước đi vào, liếc nhìn hai người kia: "Lén mua chuộc đại tướng quân cấm quân bên cạnh trẫm sau lưng trẫm, mục đích là muốn bảo trẫm cách xa khanh một chút, Thẩm Lãnh, lá gan của khanh không nhỏ nhỉ?"
Đạm Đài Thảo Dã đứng canh ở cửa vẻ mặt vô tội, hàm nghĩa của vẻ mặt đó là bệ hạ không cho ta nói chẳng lẽ ta còn dám hô một tiếng bệ hạ tới?
Thẩm Lãnh xấu hổ, đứng dậy cúi lạy: "Thần đây là lần đầu tiên, cam đoan là lần đầu tiên..."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Lần đầu tiên đã bị trẫm bắt hiện hình?"
Ông ta kéo ghế ngồi xuống: "Nếu không phải bên Đông Noãn Các thật sự khó chịu, trẫm cũng sẽ không chạy đến chỗ Đạm Đài muốn tìm thanh tịnh. Nếu trẫm không đến thì cũng không biết các khanh giở trò này sau lưng trẫm!"
Đạm Đài Viên Thuật cười nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Người này bụng dạ khó lường, muốn dùng sáu món ăn và một món canh mua chuộc thần."
Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Hắn mua chuộc có thành công không?"
Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu nói: "Thần giữ vững bản tâm... Nếu nhiều thêm hai món ăn nữa thì chưa biết chừng."
Hoàng đế thò tay ra cầm bình rượu, rót một chén rượu sau đó trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trẫm biết ngay hôm qua sau khi nói chuyện với khanh, khanh tất sẽ đến gặp Đạm Đài. Khanh nói cho trẫm nghe, ngoại trừ kinh sợ ra, khanh còn có lo lắng gì? Là khanh cảm thấy khanh không đủ khả năng, hay là cảm thấy kế hoạch của trẫm không ổn thỏa?"
Thẩm Lãnh cúi đầu nói rất nghiêm túc: "Đều không phải, thật sự chỉ là thần kinh sợ thuần khiết."
Hắn lại bổ sung thêm một câu: "Sự kinh sợ huyết thống thuần khiết, không có một chút tạp chất."
"Cái rắm!"
Hoàng đế mắng một câu.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ, hoàng đế bệ hạ đột nhiên kích động là vì sao?