Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 815 - Chương 815: Huynh Đệ Phải Đồng Lòng

Chương 815: Huynh đệ phải đồng lòng Chương 815: Huynh đệ phải đồng lòng

Đại Ninh năm Thiên Thành thứ hai mươi lăm, 15 tháng chạp, mấy vạn cấm quân bảo vệ hoàng đế bệ hạ cùng với văn võ bá quan ra ngoài Trường An xuất phát theo hướng bắc tới Yên Sơn. Lần săn bắn mùa đông này dự định diễn ra trong năm ngày, đội ngũ ùn ùn kéo ra khỏi Trường An, qua Vị Thủy, phải đi một ngày đến phía nam Yên Sơn. Nơi này có một tòa hành cung Yên Sơn, tuy rằng cách thành Trường An cũng không xa nhưng hoàng đế lại cực ít khi tới đây.

Hành cung Yên Sơn chuyên xây dựng cho việc săn bắn mùa đông, đã có lịch sử gần hai trăm năm, trong đó có sáu lần sửa chữa lại, nhưng dựa theo yêu cầu của các đời hoàng đế Đại Ninh, sáu lần sửa chữa đều không có xây dựng thêm.

Trước khi đi Thẩm Lãnh thương lượng với Trà gia một chút, đừng cưỡi hắc ngao vẫn tốt hơn, dọa những con thú nhỏ trong núi thì thôi, nếu dọa cả cấm quân và chiến mã sợ làm kinh động đến thánh giá vậy cũng không tốt. Lần săn bắn mùa đông này các vị phi tần hậu cung cũng đều đi theo, coi như là ra ngoài cho khuây khỏa, nếu cũng làm họ sợ thì lại càng không tốt. Hiện giờ trong hậu cung vẫn là Trân phi cầm quyền, Ý phi thứ hai.

Bởi vì lo Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh sẽ không thích ứng với khí hậu lạnh hơn ở trong núi nên Trân phi và hoàng đế bàn nhau, lần này sẽ không để chúng theo quân tới, Ý phi dẫn nhị hoàng tử tới.

Nhị hoàng tử đã cao tới vai Thẩm Lãnh, Ý phi vốn bảo cậu ngồi một chiếc xe ngựa với mình nhưng nhị hoàng tử lại không bằng lòng, cưỡi một con ngựa đi song song với Thẩm Lãnh.

Xa giá của Đông Cung ở phía sau xa giá của bệ hạ, thái tử Lý Trường Trạch mở cửa xe ra, đứng ở trên xe nhìn chung quanh. Sau khi ra khỏi Trường An chính là một vùng đồng bằng, tuy gió lạnh nhưng làm cho người ta có một cảm giác tâm trạng cũng trở nên rộng mở, cuối cùng tầm mắt của gã ta dừng lại ở phía trước, nhíu mày khi nhìn thấy nhị hoàng tử Lý Trường Diệp và Thẩm Lãnh sóng vai nhau đi.

Tất nhiên gã ta biết chuyện hoàng đế bảo Thẩm Lãnh chỉ điểm võ nghệ cho đệ đệ Trường Diệp, nhưng gã ta không muốn Trường Diệp và Thẩm Lãnh quá thân cận với nhau. Gã ta trừng mắt nhìn bên kia nhưng lại không thể nào biểu lộ ra ngoài, đành phải trở lại trong xe ngựa buồn bực. Bản thân gã ta suy nghĩ một lát cũng thấy hơi kinh ngạc, nghĩ tại sao mình lại tức giận như thế. Đương nhiên gã ta cũng sẽ không nghĩ sâu xa... Thật ra đây đại khái chỉ là không muốn để người mình quan tâm quá thân cận với người khác, chỉ vậy mà thôi. Cũng không phải bởi vì gã ta sớm muộn gì cũng phải diệt trừ Thẩm Lãnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhị hoàng tử đỏ bừng vì lạnh cóng, Thẩm Lãnh bảo cậu trở về lên xe ngựa nhưng cậu chỉ lắc đầu.

"Sư phụ, người nói trong Yên Sơn sẽ có thú hoang gì?"

"Điện hạ, hay là đừng gọi thần là sư phụ... Mùa này có vài dã thú sẽ ngủ đông, không thấy được, ví dụ như gấu. Nhưng mà trong khu vực săn bắn Yên Sơn có không ít dã thú, dễ bắt nhất là chó."

"Vậy thì không được, mẫu thân con nói Thẩm tướng quân chỉ điểm con nhiều thứ như vậy, bất kể là võ nghệ hay là chiến trận binh pháp đều chỉ điểm rất tốt, đó chính là sư phụ, mẫu thân bảo con phải tôn kính sư phụ."

Mẹ của nhị hoàng tử - Ý quý phi bởi vì xuất thân không phải là quá tốt cho nên ở trong hậu cung vẫn luôn sống rất cẩn thận. Sau khi có nhị hoàng tử, mẹ quý nhờ con nên nàng được phong làm quý phi, lúc này mới coi như có thể thật sự ngẩng đầu lên, nhưng mà nàng tính tình như vậy cũng không thể khoa trương lên được. Nàng chỉ là nghĩ bệ hạ bảo quyền thần như tướng quân Thẩm Lãnh và đại học sĩ Lại Thành đi lại nhiều với nhị hoàng tử, một là vì để cho nhị hoàng tử học được thêm nhiều thứ, hai là để chống lưng cho nàng.

Gia tộc nàng không lớn, tự biết là không căn cơ vững chắc, tất nhiên hoàng đế biết nỗi lo của nàng. Sau khi có nhị hoàng tử tuy rằng trong lòng nàng kiên định hơn không ít, nhưng mà hành sự vẫn cẩn thận đến mức khiến người ta cảm thấy đáng thương, cho nên có trọng thần triều đình như Lại Thành và Thẩm Lãnh dạy nhị hoàng tử, Ý phi cũng càng có tự tin hơn.

Thật ra nàng cũng đã nghe nói bệ hạ không chỉ một lần muốn lập Trân phi làm hậu, nhưng từ đầu đến cuối Trân phi lại không chịu, thậm chí có vài lần khuyên bệ hạ lập nàng làm hậu. Từ đó về sau, Ý phi càng kính trọng Trân phi hơn.

Hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, Trân phi không đồng ý, hoàng đế liền không lập hậu, cứ xem hai người cuối cùng ai bướng bỉnh hơn.

Phía nam Yên Sơn, đội ngũ chậm rãi dừng lại, nếu là xe nhẹ hành lý đơn giản thì không cần đến hai canh giờ là có thể đến nơi, nhưng đại đội nhân mã từ thành Trường An đến, đội ngũ phía trước đã đến phía nam Yên Sơn rồi, đội ngũ phía sau mới ra khỏi Trường An không bao xa, đợi khi tất cả đội ngũ đều đến nơi thì có thể trời cũng đã tối đen rồi.

Lúc chờ nhóm cấm quân phía sau tới, hoàng đế vẫy tay: "Trường Trạch, Trường Diệp... và cả Thẩm Lãnh, các người theo trẫm đến chỗ cao xem thử."

Thị vệ đại nội lập tức lên núi bố trí trước, hoàng đế vừa đi vừa nhìn bốn phía: "Yên Sơn ở phía bắc Trường An không bao xa, nhưng hai mươi mấy năm nay hình như tổng cộng trẫm cũng chỉ đến đây vài lần. Hồi còn trẻ tòng quân cũng thường xuyên đi Yên Sơn Hạp, từ bắc cương trở lại phải đi qua, từ Trường An đi ra ngoài phải đi qua. Trẫm nhớ trước kia trong Yên Sơn Hạp có một khách điếm Như Ý, lão bản có một cô nương 16 – 17 tuổi, mỗi lần trẫm ăn cơm ở trong điếm nhà nàng ta, nàng ta luôn thái thịt cho trẫm nhiều hơn người khác một ít."

Con trai lớn Lý Trường Trạch nhìn con trai thứ hai Lý Trường Diệp, hai người thầm nghĩ cái này không dễ tiếp lời.

Thẩm Lãnh không tim không phổi đi ở cuối cùng, lúc nghe thấy hoàng đế nói đến đây mắt cũng sáng lên.

"Xuy..."

Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, nếu không phải nhìn cái nhìn này thì Thẩm Lãnh đã sắp huýt sáo rồi.

Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu.

Hoàng đế theo bậc thềm đá của hành cung đi lên trên, chỗ gần đỉnh núi có một đài quan sát, xây dựng rất lớn cũng rất bằng phẳng, đứng ở trên đài quan sát có thể ngắm nhìn phong cảnh Trường An. Đối với leo núi mà nói, niềm vui lớn nhất không gì qua được cảm giác hào hùng và bao la khi đứng ở chỗ cao quan sát phương xa.

Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Khi trẫm tám tuổi lần đầu tiên theo phụ hoàng của trẫm đến Yên Sơn săn bắn mùa đông đã bắn trúng một con sói. Khi đó trẫm cũng không biết sợ là gì, bắn một mũi tên đi, thật ra nào có lực độ gì, cung tiễn trẫm dùng khi đó đều là loại đặc chế, còn tưởng rằng cũng có thể sắc bén như cung tiễn mà người lớn dùng, thật ra mũi tên đó căn bản là không thể bắn con sói kia bị thương. Trẫm ngây ngô rút đoản đao ra xông lên, dọa mọi người chung quanh kêu la không ngừng."

Ông ta nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Mấy lần săn bắn mùa đông trước, trẫm đều không đưa con đi phải không."

Thái tử Lý Trường Trạch vội vàng cúi đầu: "Đúng vậy thưa phụ hoàng, mấy lần nhi thần đều không thể theo phụ hoàng đến Yên Sơn."

Hoàng đế ừ một tiếng, lại nhìn về phía nhị hoàng tử Lý Trường Diệp: "Ngày mai con đi cùng trẫm, cho trẫm xem thử võ nghệ của con như thế nào? Nếu trẫm không hài lòng, trẫm sẽ cho người nhốt Thẩm Lãnh lại."

Nhị hoàng tử dù sao cũng còn nhỏ tuổi, vội vàng nói: "Nhi thần nhất định có thể bắn trúng con mồi, cho dù... cho dù là không bắn trúng, cũng nhất định không phải sư phụ dạy không tốt, là bản thân nhi thần học nghệ không tinh."

Hoàng đế ngẩn ra, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Trường Diệp gọi khanh là sư phụ?"

Thẩm Lãnh vội vàng giải thích: "Thần đã nói không nên xưng hô như vậy, nhị hoàng tử cố ý muốn như thế."

Hoàng đế nhìn về phía nhị hoàng tử Lý Trường Diệp: "Sau này không được gọi hắn là sư phụ nữa."

Nhị hoàng tử thầm nghĩ tại sao lại vậy, nhưng cậu không dám hỏi. Lời nói của phụ hoàng chính là ý chỉ, đương nhiên không thể cãi lại ý chỉ.

"Nhi thần nhớ rồi."

Thẩm Lãnh cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nhị hoàng tử cứ gọi mình là sư phụ sư phụ như vậy rất không tự nhiên.

Trong lòng hoàng đế thì nghĩ, nếu con là sư phụ của Trường Diệp, chẳng lẽ trẫm còn phải gọi con là lão đệ? Con gọi trẫm là đại ca?

"Vậy sau này nhi thần gọi Thẩm tướng quân như thế nào?"

"Cứ gọi là Thẩm tướng quân."

Lúc đi đến giữa sườn núi hoàng đế dừng lại nghỉ ngơi, đến chỗ cao gió núi lớn hơn, gió núi mùa này sắc bén như dao, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhị hoàng tử càng đỏ hơn vì lạnh. Thẩm Lãnh cởi áo khoác trên người mình xuống choàng lên người nhị hoàng tử, kéo cổ áo khoác dựng lên chắn gió cho nhị hoàng tử. Hoàng đế nhìn thấy cảnh này trong lòng thấy hơi ấm áp, vừa hay lại nhìn thấy thái tử Lý Trường Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, trong lòng giật mình.

"Trẫm thường xuyên nói với hai người các con, huynh đệ mà đồng lòng với nhau thì sức mạnh sắc bén có thể bẻ gãy được kim loại, lời nói mà đồng lòng thì thơm như hoa lan. Trường Trạch, đệ đệ của con còn nhỏ, sau này con phải chỉ điểm nhiều thêm, cũng phải chăm sóc nhiều thêm."

Thái tử Lý Trường Trạch vội vàng cúi đầu: "Nhi thần ghi nhớ."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh cũng nhớ."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần ghi nhớ."

Hoàng đế nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi lên núi, hơn nửa canh giờ sau mới lên tới đài quan sát. Đi đến chỗ hàng rào, hoàng đế vịn tay vào hàng rào nhìn về phía nam thành Trường An, trong lòng muốn hét lên thật to, dường như nhìn thấy được giang sơn vạn vạn dặm của ông ta.

"Thành Trường An, thật là đẹp."

Hoàng đế cảm khái nói: "Đại Ninh mới lập quốc, Trường An chẳng qua là một trấn nhỏ mà thôi, mấy trăm năm sau Trường An đã là thiên hạ đệ nhất hùng thành. Người Hắc Vũ xây dựng Tinh Thành là không phục, cảm thấy thiên hạ đệ nhất thành không thể ở Đại Ninh mà nhất định phải ở Hắc Vũ. Nếu trẫm không thể hủy Tinh Thành của Hắc Vũ, hai huynh đệ các con cũng phải nhớ, một ngày nào đó, nhất định phải làm cho Tinh Thành của người Hắc Vũ không đứng vững."

Hai vị hoàng tử cúi đầu lên tiếng đáp lại, Thẩm Lãnh thì nhìn về phía xa xa, hít một hơi thật sâu, không khí hít vào trong lỗ mũi cũng khiến người cảm thấy thư thái đến như vậy.

Nhị hoàng tử thấy hoàng đế vịn tay lên hàng rào nhìn ra xa, cậu cũng học theo hoàng đế, đặt hai tay lên hàng rào, nhưng đúng thời khắc này hàng rào lâu năm không tu sửa bị gãy, nhị hoàng tử bổ nhào người về phía trước rơi xuống. Thái tử Lý Trường Trạch đứng cách cậu gần nhất giơ tay ra không chộp được, hai mắt trợn to, kinh hãi thét lên một tiếng a, theo bản năng gã ta muốn xông qua nhưng bước chân lại đột nhiên dừng lại bên cạnh đài quan sát.

Trong khoảnh khắc gã ta dừng lại, Thẩm Lãnh từ bên cạnh gã ta lao vụt qua, không có một chút do dự nào, trực tiếp nhảy xuống dưới.

Giữa không trung, Thẩm Lãnh rút vỏ dao săn nhỏ ra, bắn phi trảo ra móc vào đai lưng trên người nhị hoàng tử, cực kỳ chuẩn xác. Trong khi hắn rơi xuống thì tay trái cầm vỏ dao, tay phải rút hắc tuyến đao ra đâm vào vách núi, nhưng nơi này cũng không dễ để kẹt lại, trượt xuống liền 2 – 3 trượng, Thẩm Lãnh mới chém một đao vào cây tùng ở bên cạnh, người dừng lại, nhị hoàng tử bị treo lơ lửng cũng dừng lại.

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, cánh tay trái co lại chuyển động làm cho sợi tơ mỏng của vỏ dao quấn vào cánh tay của mình, kéo nhị hoàng tử lại gần từng chút một như thế, tơ mỏng quấn vào cánh tay, giáp cánh tay phát ra tiếng động ma xát, khó khăn lắm mới kéo nhị hoàng tử đến bên cạnh. Thẩm Lãnh túm lấy đai lưng của nhị hoàng tử, nhìn nhìn lên trên, không ngờ hoàng đế và mấy tên thị vệ đã cùng đi xuống, mà thái tử thì ở bên vách đá căng thẳng nhìn xuống.

"Bệ hạ không cần xuống."

Thẩm Lãnh hô một tiếng, dùng một cánh tay nâng nhị hoàng tử lên, thị vệ từ bên trên trượt xuống thò tay ra đón nhị hoàng tử nhưng suýt chút nữa đã không đón được. Thẩm Lãnh tay trái giữ đai lưng của nhị hoàng tử nâng lên trên, cố sức nâng lên đến cực hạn, thị vệ duỗi tay ôm lấy nhị hoàng tử, sau đó cột cả dây thừng đang quấn trên người vào người nhị hoàng tử.

Rắc một tiếng, cây tùng mà Thẩm Lãnh đang treo người bị gãy, Thẩm Lãnh rơi xuống dưới chân núi.

Mắt của hoàng đế lập tức trợn to, trong nháy mắt, trong mắt ông ta toàn là tơ máu!

Bình Luận (0)
Comment