Thẩm Lãnh rơi từ trên vách núi dựng đứng xuống, hắc tuyến đao lại đâm vào một bên, đao vạch ra một chuỗi đốm lửa nhưng không thể cắm vào, tuy rằng hơi giảm tốc độ rơi xuống một chút nhưng cũng không có tác dụng gì.
Nhị hoàng tử vừa mới được đón lên liền theo bản năng muốn tháo dây thừng cột trên người cậu xuống, ném mạnh về phía Thẩm Lãnh, dây thừng rơi nhanh xuống nhưng dường như đã muộn rồi.
Nhị hoàng tử nhìn dây thừng rơi xuống, đột nhiên giãy thoát khỏi tay thị vệ đại nội. Cậu cầm dây thừng bắt đầu tung người nhảy xuống, nhưng mà dù vậy thì cậu làm sao có thể theo kịp tốc độ rơi xuống của Thẩm Lãnh.
Trong thời khắc này Thẩm Lãnh lại không có chút sợ hãi nào, giống như năm đó hắn nhỏ như vậy đã nhảy xuống sông Nam Bình để đi cứu Thẩm tiên sinh vậy. Hắn cúi đầu nhìn, cách đó không xa có một cây tùng mọc chìa ra ngoài, bất kể như thế nào cũng không với đến được, nhưng may mà trong tay hắn có vỏ dao săn nhỏ. Phi trảo vẫn chưa thu hồi nên không thể bắn ra, hắn móc phi trảo vào hắc tuyến đao, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra sách lược. Hắn ném vỏ dao săn nhỏ qua, chỉ cần có thể quấn vào cái cây đó là có thể được cứu.
Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng thời gian dùng rất ngắn, từ lúc hắn cúi đầu nhìn thấy cây tùng mọc chìa ra ngoài kia rồi đến lúc hắn móc phi trảo của dao săn nhỏ vào hắc tuyến đao cũng chỉ là hai giây mà thôi. Sự phản ứng này, sự bình tĩnh này, chỉ sợ là thật sự hiếm thấy trên đời.
Kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ cần vỏ dao săn nhỏ ném qua quấn chặt vào thân cây có thể được cứu.
Thẩm Lãnh không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, vung tay ném đi.
Ném hắc tuyến đao đi.
Thế mà Thẩm Lãnh lại còn có thời gian để ngây người một chút, hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Cũng may là vận khí thật sự không tệ, hắc tuyến đao kẹt ở trên chạc cây, hắn nắm thật chặt vỏ dao săn nhỏ, sức nặng khi rơi xuống lớn như vậy khiến cho chạc cây cũng gần như gãy rời, cong cong xuống, cũng may là vẫn chịu được. Thẩm Lãnh đạp hai chân lên vách núi, liếc nhìn sang hai bên, bên trái cách khoảng một trượng có một tảng đá nhô lên có thể đặt chân. Hắn cũng không thể leo lên đến cái cây kia, sợi tơ mỏng của phi trảo rất mảnh, nắm sợi tơ mỏng này đi lên trên đồng nghĩa với việc cắt đứt tay.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Thẩm Lãnh di chuyển sang phải mấy bước, ngửa đầu lên nhìn, xác định hắc tuyến đao sẽ không rơi xuống, sau khi đến cực hạn thì đột nhiên lao vụt qua bên trái, nhưng chiều dài của sợi tơ mỏng không đủ, hắn chỉ có thể buông tay ra nhảy.
Đá không quá nhỏ, Thẩm Lãnh nghĩ nếu mình bên trên thì khẳng định không ổn thỏa, dứt khoát kẹp chân lại ngồi xuống... Bịch một tiếng, hắn cảm giác lần này xương cụt của mình cũng sắp bị ngồi nát rồi, con mẹ nó đau thật. Người ta thường nói đau thập chỉ liên tâm (1), hóa ra xương cụt càng liên tâm hơn, ác liệt nhất là không chỉ có chỗ xương cụt đó tiếp xúc với đá. Hồi nhỏ đã từng nghe một câu là không thể lấy trứng chọi đá, hôm nay xem như đã lĩnh giáo được tại sao lại không thể.
Có những lúc trứng là một thứ, nhưng đối với nam nhân mà nói trứng là hai thứ.
Hắn kẹp chân ngồi ở trên tảng đá lớn, hai tay bám vào vách núi. Thẩm Lãnh nhìn lên bên trên sau đó lớn tiếng hô: "Nhị hoàng tử! Đừng xuống đây nữa, lên đi! Đi lên tìm người thả dây thừng xuống là được, bên dưới nguy hiểm!"
Nhị hoàng tử dừng lại ở giữa không trung, nhìn xuống dưới trước rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trên. Bất ngờ là hoàng đế lại cũng quấn dây thừng ngang hông mà xuống, lần này đã dọa nhị hoàng tử sợ muốn chết, lại vội vàng leo lên, vừa leo vừa nói phụ hoàng đừng xuống dưới.
Thẩm Lãnh ngồi ở trên tảng đá lớn nhìn lên trên, chờ mãi đến khi hoàng đế và nhị hoàng tử một trước một sau leo trở lên hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trên đài quan sát ở bên trên càng ngày càng nhiều người, tất cả đều đang nhìn xuống, có người đi tìm dây thừng, tiếng quát khàn khàn của hoàng đế truyền vào tai Thẩm Lãnh. Cũng không biết sao Thẩm Lãnh lại cười, hắn đã nhìn thấy nhị hoàng tử liều mình xuống dưới, cũng nhìn thấy hoàng đế liều mình xuống dưới.
Hắn bỗng nhiên nghĩ nếu mình có một người phụ thân, chắc đại khái chính là giống như hoàng đế.
"Thẩm tướng quân ngươi cố gắng kiên trì, tạm thời không có dây thừng dài như vậy. Ngươi đừng vội, đừng cử động lung tung."
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam hướng xuống phía dưới hô một tiếng, sau đó quay đầu lại gào thét với thị vệ đại nội ở xa xa: "Nhanh lên! Nhanh lên!"
Bọn thị vệ chạy vội đi tìm dây thừng, Thẩm Lãnh ngồi ở trên tảng đá lớn chỉ cần biên độ cử động không lớn thì sẽ không có nguy hiểm gì, bên trên từng cái đầu thò ra khỏi vách núi nhìn hắn, ngược lại Thẩm Lãnh còn cảm thấy hơi ngại.
Đợi khoảng chừng nửa khắc sau, chuyện càng ngại hơn nữa đã xảy ra.
Có thể là bởi vì ngồi trên tảng đá lớn lạnh như băng, cộng thêm gió thổi lạnh thấu xương, trên người Thẩm Lãnh lại là thiết giáp, bụng hơi không được thoải mái, hơn nữa cảm giác này còn càng lúc càng mãnh liệt. Thẩm Lãnh nghĩ trong tình huống này nếu ngồi xổm ở đây mà ị, có thể mình sẽ bị ghi vào sử sách.
Chịu đựng thôi, cũng may tốc độ tìm được dây thừng của các thị vệ đại nội cũng rất nhanh. Bọn họ nối dây thừng lại, còn cố ý buộc một cái cọc gỗ trên dây thừng để đảm bảo sự an toàn của Thẩm Lãnh. Cứ như vậy hai chân Thẩm Lãnh giẫm lên cái cọc gỗ kia, lại quấn thêm một vòng dây thừng vào người, chắc hẳn là sẽ không ngã xuống nữa.
Lúc Thẩm Lãnh được kéo lên trên thế mà lại bắt đầu đu sang một bên, dọa những người đứng ở bên vách núi kinh hô không ngớt. Sau khi đu sang hắn nhặt hắc tuyến đao và dao săn nhỏ về, ôm trong ngực, giống như là một kẻ keo kiệt ôm vàng không chịu buông tay vậy.
Trong thời khắc đó, hoàng đế thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.
Hóa ra trong lòng Thẩm Lãnh, dáng vẻ của phụ thân, đại khái chính là dáng vẻ của Thẩm Tiểu Tùng.
Thanh hắc tuyến đao kia là Thẩm Tiểu Tùng đã dốc hết toàn lực để tạo ra cho hắn. Vỏ dao săn nhỏ kia cũng là Thẩm Tiểu Tùng tặng cho hắn, suốt nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa từng để vỏ đao rời khỏi mình. Hoàng đế đột nhiên có một chút ghen tị với Thẩm Tiểu Tùng, nhưng trong lòng càng áy náy nhiều hơn.
Lúc ban đầu hẳn là trong lòng Thẩm Lãnh không có ấn tượng về phụ thân. Trong thời khắc này hoàng đế không khỏi nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong đầu ông ta xuất hiện một hình ảnh... Trấn Ngư Lân, quận An Dương, Giang Nam đạo, bé trai y phục tả tơi kia ngồi ở ven đường, trong bàn tay lem luốc cầm một cái bánh màn thầu nguội lạnh cứng ngắc. Nó chớp chớp mắt nhìn một nam nhân cách đó không xa nắm tay con của mình đi qua dưới ánh chiều tà, trong ánh mắt bé trai ngập tràn vẻ ngưỡng mộ. Nó nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến khi hai cha con đó biến mất ở chỗ xa.
Giờ khắc này, hoàng đế cảm thấy tim mình bị dao cắt một nhát.
Thẩm Lãnh ôm hắc tuyến đao và vỏ dao săn nhỏ được kéo lên đến đài quan sát, các thị vệ đại nội đứng canh ở vách núi thò tay ra kéo hắn lên. Trước đó thì có vẻ bình tĩnh quyết đoán, ngay giây phút được kéo lên trên Thẩm Lãnh liền nằm bẹp trên mặt đất, nằm ở đó hít thở từng hơi từng hơi, nhìn bầu trời xanh thẳm. Hắn nghĩ nếu mình mà chết như vậy thì nhất định Trà Nhi sẽ thương tâm muốn chết.
Hoàng đế chạy nhanh đến bên cạnh Thẩm Lãnh, ngồi xổm xuống thò tay ra cầm tay Thẩm Lãnh: "Thế nào rồi?"
Lúc này Thẩm Lãnh mới lấy lại tinh thần, nghĩ lúc nãy không cảm thấy sợ một chút nào cả, tại sao sau khi lên trên lại sợ đến như vậy?
Hắn cười ngượng: "Thần không sao, thần to gan lắm."
"Lúc này mà còn khoác lác?"
Hoàng đế quay đầu lại nói: "Vệ Lam, đi gọi ngự y tới!"
Vệ Lam xoay người chạy đi.
Thẩm Lãnh thấy hơi ngại, nói: "Bệ hạ, thần thật sự không sao, trong lòng không hề dao động, thậm chí còn muốn đi ỉa."
Hoàng đế ngẩn ra: "Hửm?"
Thẩm Lãnh càng xấu hổ : "Thần, thật sự muốn đi nhà xí."
Hoàng đế có chút đau lòng, nói: "Còn nói không sao, sợ đến mức muốn vãi ra rồi!"
Thẩm Lãnh cảm thấy đây là một câu quan tâm, chỉ là nghe có vẻ hơi kỳ quái mà thôi... Ừm, chỉ là nghe có vẻ hơi kỳ quái.
Không bao lâu sau trong cấm quân liền truyền ra câu chuyện, Thẩm tướng quân từ trên vách núi rớt xuống, thế mà lại trở về không mất một cọng tóc. Các đại nhân giỏi ăn nói tất nhiên sẽ nói nhiều thêm một chút, những câu kiểu dụ như cát nhân thiên tướng gì đó, kiểu như đây là điềm lành gì đó.
Hành cung Yên Sơn, hoàng đế đi tới đi lui ở cửa phòng, nhìn thấy thái y từ trong phòng đi ra lập tức hỏi một câu: "Như thế nào rồi?"
Thái y vội vàng cúi người trả lời: "Bẩm bệ hạ, trên người tướng quân Thẩm Lãnh không có vết thương nào mới, trên cánh tay có vài vết máu do bị siết dây, trên đùi có vài vết rách, thần đã bôi thuốc, chắc không có gì đáng ngại."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, ra hiệu cho thái y rời đi. Ông ta cất bước đi vào phòng, nhìn thấy Thẩm Lãnh ngồi bên giường đang quấn dây của vỏ dao săn nhỏ lại. Ông ta đi qua ngồi xuống đối diện với Thẩm Lãnh, cúi đầu nhìn nhìn cái vỏ dao kia, thò tay ra: "Cho trẫm xem thử."
Thẩm Lãnh đưa vỏ dao cho hoàng đế: "Bệ hạ cẩn thận một chút, dây nhỏ sắc bén... Vốn có thể thu lại nhưng có thể là lần này rơi quá mạnh, chỉ có thể nhét vào được một chút."
Hoàng đế cầm vỏ dao nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên hừ một tiếng: "Lát nữa trẫm bảo người làm một cái tốt hơn cho khanh."
Thẩm Lãnh nói theo bản năng: "Không cần, không cần, cái này rất tốt, vỏ dao của Thẩm tiên sinh tặng này đã cứu mạng thần không chỉ một lần. Khi đó có còn người nói ngươi mang theo một cái vỏ dao thì có ích lợi gì, sau đó mới phát hiện, đây đâu phải là một cái vỏ dao, mà là bùa hộ thân của thần."
Hoàng đế ngẩn ra.
Bùa hộ thân.
Nam nhân nhìn có vẻ kiên cường đến mấy thì cũng có lúc tâm lý yếu đuối. Hắn coi con dao săn nhỏ này là bùa hộ thân, có lẽ trước khi lên chiến trường, có lẽ trước khi mạo hiểm, hắn đều sẽ tự nói với mình, nhất định sẽ không sao, ta có bùa hộ thân.
Hoàng đế cay cay sống mũi, không muốn để cho Thẩm Lãnh nhìn thấy phản ứng của mình, ông ta đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ: "Khanh không cần tham gia cuộc săn bắn mùa đông nữa, cứ ở trong hành cung nghỉ ngơi vài ngày."
Thẩm Lãnh nói: "Như vậy sao được, thần và bệ hạ còn có đánh cược nữa. Nếu thần thắng bệ hạ, không thể quên phần thưởng mà bệ hạ đã đồng ý ban cho thần."
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Phần thưởng trẫm đồng ý cho khanh thì cho khanh là được. Mấy ngày này cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt, sau tết là xuất chinh, khanh đừng gượng ép nữa... Nghỉ ngơi đi, trẫm còn có rất nhiều việc phải làm, khanh đừng đi lại lung tung."
Thẩm Lãnh đành phải cúi đầu nói: "Thần tuân chỉ."
Chờ sau khi hoàng đế đi rồi Thẩm Lãnh nằm xuống giường, vỏ dao săn nhỏ để lại ở ngay tại chỗ hắn có thể đụng tay đến. Hắn nằm ở đây, nghĩ sau khi trở về không thể nói chuyện này với Trà gia, nếu để Trà gia biết thì còn không phải là dọa nàng sợ hay sao.
Đúng lúc này Trân phi, Ý phi, hai vị quý phi nương nương đến bên ngoài gian phòng hắn nghỉ ngơi. Có nội thị vào nói với Thẩm Lãnh một tiếng, Thẩm Lãnh vội vàng đứng ở một bên chờ. Lúc Trân phi vừa vào phòng bước chân có vẻ chơi gấp, với thân thủ của bà lại suýt nữa thì bị bệ cửa làm vấp ngã, cũng may mà phản ứng nhanh đã ổn định thân thể.
Trân phi còn chưa mở miệng thì Ý phi đã đỏ mắt, bỗng nhiên khom người cúi đầu: "Đa tạ Thẩm tướng quân đã cứu tính mạng con ta."
Thẩm Lãnh giật nảy mình, vội vàng cúi lạy lại: "Nương nương không cần phải như thế, đây là bổn phận của thần."
Trân phi đỡ Ý phi: "Muội như vậy sẽ làm hắn sợ."
Lúc này Ý phi mới đứng thẳng người lên, gần như không kìm được muốn rơi lệ.
Trân phi tỉ mỉ nhìn Thẩm Lãnh, thò tay ra sờ mạch môn của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lại bị giật mình nhưng không dám tránh. Một lát sau Trân phi buông tay ra: "Quả thật là không có chuyện lớn gì, thái y đã tới rồi?"
Thẩm Lãnh cũng không biết tại sao, nhìn Trân phi bắt mạch cho mình lại bỗng dưng nghĩ đến Trà gia bắt mạch cho mình. Hắn thật sự sợ Trân phi cũng nói giống như Trà gia... Nhóc à, ngươi đây là hỷ mạch nha.
Nghĩ thì nghĩ nhưng không thể bật cười, Thẩm Lãnh cúi đầu trả lời: "Bẩm nương nương, đã tới rồi, cũng nói thần cũng không gì đáng ngại."
"Vậy thì tốt."
Trân phi nói: "Lần sau mang thêm một thanh chủy thủ trên người, vách núi có khe nứt, hắc tuyến đao quá dài không tiện phản ứng, có chủy thủ có thể cứu mạng."
Thẩm Lãnh nói: "Thần nhớ rồi, lần sau mang thêm một thanh chủy thủ."
"Ta tặng khanh."
Trân phi xoay người, nội thị đi theo phía sau bà vội vàng đưa cái hộp đang bưng trên tay cho Thẩm Lãnh: "Thanh chủy thủ này là món quà phụ thân tặng cho ta năm ta mười sáu tuổi, ta vẫn luôn mang theo bên cạnh. Chất liệu của thanh chủy thủ này giống với Bạch Lân kiếm, có thể cắt kim đoạn ngọc."
Thẩm Lãnh khom người cúi đầu: "Thần không dám nhận hậu thưởng này."
"Cho khanh thì lấy đi."
Trân phi để cái hộp ở một bên, lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, trầm mặc một lát rồi kéo Ý phi: "Chúng ta đi thôi, để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi."
Thẩm Lãnh mở hộp ra, lấy thanh chủy thủ ở bên trong ra xem, rút chủy thủ ra khỏi vỏ, hàn khí thẩm thấu vào tận lỗ chân lông.
Trên chủy thủ có khắc hai chữ... Thanh Vũ.
(1) thập chỉ liên tâm: mười ngón tay kết nối đến tim.