Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 817 - Chương 817: Người Phải Ghi Nhớ Những Cái Tốt Này

Chương 817: Người phải ghi nhớ những cái tốt này Chương 817: Người phải ghi nhớ những cái tốt này

Thái tử Lý Trường Trạch thở phì phò đi vào gian phòng của mình, quay người lại đóng cửa thật mạnh, Tào An Thanh đi theo phía sau gã ta suýt thì bị cửa đập vào mặt. Y đứng ở ngoài cửa một lúc sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy thái tử ngồi trên ghế vẻ mặt giận dữ, giống như đang nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt hơi mơ màng.

"Bây giờ thì hay rồi."

Thái tử vỗ bàn bộp một tiếng: "Đệ đệ Trường Diệp của ta rơi xuống vách núi, hắn thân là thần hạ đương nhiên phải bất chấp thân mình để cứu, thế nhưng trong quân lại có người bàn tán, nói ta ở bên cạnh Trường Diệp thấy chết không cứu. Người khác không biết ta đối xử với Trường Diệp như thế nào nhưng ngươi còn không biết? Sao ta lại không cứu Trường Diệp chứ! Ngay cả ánh mắt phụ hoàng nhìn ta cũng có chút bất thường, chẳng lẽ nào phụ hoàng cho rằng ta đẩy Trường Diệp xuống?"

Tào An Thanh cúi đầu: "Điện hạ không cần nghĩ quá nhiều, điện hạ hà tất phải để ý những kẻ tiểu nhân vô tri đó nói gì? Bệ hạ cũng sẽ không có ý trách phạt điện hạ, đó chỉ là một tai nạn."

Thái tử nói: "Phong quang đều để Thẩm Lãnh chiếm hết, ngươi nói sao hắn không ngã chết đi?"

Tào An Thanh thầm thở dài một tiếng, một người cũng không ngã chết, quả thực là không nên.

Tất nhiên y sẽ không nói với thái tử chuyện này. Mấy ngày trước ngay sau khi bệ hạ vừa quyết định sẽ cử hành cuộc săn bắn mùa đông, y lập tức sắp xếp người âm thầm đến hành cung Yên Sơn, động chân tay vào hàng rào bảo vệ ở đài quan sát, bề ngoài nhìn không ra bởi vì không chỉ động chân tay vào hàng rào mà còn có chỗ khác nữa.

Đương nhiên Tào An Thanh không biết trước được có ai sẽ ngã xuống, cũng không chắc chắn liệu có người nào ngã xuống không. Vậy cũng không sao, nếu không có ai ngã xuống thì coi như chưa từng có gì xảy ra. Nếu thật sự có người ngã chết... Đối với y mà nói bất luận là ai ngã chết đều tốt.

Nếu là hoàng đế ngã chết, thái tử thuận lợi lên ngôi, y là người thân tín nhất bên cạnh thái tử, đương nhiên là sẽ trở thành nhân vật giống như Đại Phóng Chu bây giờ, thạm chí còn có quyền hạn hơn Đại Phóng Chu. Y tin sức ảnh hưởng của mình đối với thái tử sẽ rất lớn.

Nếu là thái tử ngã chết thì đương nhiên cũng rất tốt, dù sao các lão cũng hy vọng con trai của hoàng đế đều chết hết. Nếu nhị hoàng tử ngã chết thì hiệu quả cũng giống nhau.

Bất kể ai ngã chết cũng sẽ phải điều tra tại sao lại xảy ra tai nạn như vậy.

Tào An Thanh cảm thấy mình sắp điên rồi, một kẻ điên miễn cưỡng vẫn có thể giữ được một chút lý trí.

Sau khi biết tin các lão đã chết, Tào An Thanh cảm thấy một nửa bầu trời của mình đã sụp xuống, y cũng rất muốn tiếp tục chấp hành theo sắp xếp của các lão, nhưng mà thù hận trong lòng y đã sắp không khống chế nổi nữa. Y nhất định phải trả mối thù của các lão.

"Hỏi ngươi một chuyện."

Thái tử nhìn về phía Tào An Thanh: "Quả thật ngươi không biết chuyện của Liêu Duy Thanh?"

"Nô tì thật sự không biết."

Tào An Thanh quỳ xuống bụp một tiếng: "Nô tì thật sự không biết hóa ra Liêu Duy Thanh cũng là người do Mộc Chiêu Đồng cài vào Đông Cung, chắc hẳn lão ta muốn ở Đông Cung giám sát nhất cử nhất động của thái tử điện hạ, Mộc Chiêu Đồng người này thật là lòng lang dạ sói. Chuyện của Liêu Duy Thanh và Liêu Thiếu Hiền và cả Phùng Bằng, nô tì hoàn toàn không biết."

"Haiz..."

Thái tử thở dài: "Đứng dậy đi, cũng không phải là ta thật sự trách ngươi, chỉ là lúc đó có phẫn nộ. Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng ngươi lại không có bản lĩnh cứu vãn một chút, uổng cho ta tín nhiệm ngươi như vậy. Ta bảo ngươi xử lý hết đường dây bên phía Mộc Chiêu Đồng, ngưoi đừng cho rằng đã làm xong chuyện này, ai biết được trong Đông Cung còn có mấy người giống như Liêu Duy Thanh. Nếu còn xảy ra chuyện gì nữa, phụ hoàng sẽ thật sự thất vọng về ta đến đỉnh điểm."

Tào An Thanh thầm nghĩ đây chính là việc ta muốn làm đấy, nhưng ngoài mặt lại thành khẩn nói: "Là nô tì suy nghĩ không chu toàn, nếu có thể điều tra cẩn thận thì có thể loại trừ họa ngầm như vậy. Sau này nô tì tất sẽ cẩn thận hơn."

"Ngươi nhớ là tốt."

Gã ta liếc nhìn Tào An Thanh: "Ngươi nói có kỳ lạ không, tại sao lại có thể rơi xuống được?"

Tào An Thanh cúi đầu nói: "Chỗ đó lâu năm không tu sửa cũng bình thường, tai nạn như vậy, không ai có thể dự liệu được."

Cùng lúc này, tẩm điện của bệ hạ.

Dưới ánh đèn, hoàng nhẹ nhàng thành thạo pha trà, hương trà dần dần lan tỏa khắp căn phòng. Hai người Hàn Hoán Chi và Vệ Lam đứng trước mặt hoàng đế, cả hai người đều cúi đầu đợi hoàng đế lên tiếng.

"Đã tra chưa?"

Hoàng đế tráng trà một lượt, ngẩng đầu liếc nhìn hai người họ: "Đừng nói với trẫm đây thật sự chỉ là một tai nạn."

"Thần đã kiểm tra kỹ đoạn hàng rào bị gãy đó."

Vệ Lam nói: "Gỗ của hàng rào to bằng cánh tay, mỗi một tháng đều có người tiến hành kiểm tra, nếu có chỗ hư hại thì sẽ kịp thời sửa chữa. Ngay năm ngày trước, nơi này còn đặc biệt phái người đến kiểm tra để nghênh đón bệ hạ đến. Thần quan sát phát hiện thấy chỗ gỗ gãy trống rỗng, nhìn sơ qua có vẻ giống như bị mối mọt, nhưng vụn gỗ bên trong nhìn lại không giống như bị mối mọt đục ra."

Hàn Hoán Chi nói: "Bệ hạ..."

Ông ta mở cái hộp mang theo ra, dùng hai tay đặt trước mặt hoàng đế: "Cái này là nhị hoàng tử điện hạ giao cho thần."

Hoàng đế hơi nhíu mày: "Trường Diệp đưa cho khanh? Cái gì vậy?"

Ông ta kéo cái hộp lại nhìn, bên trong là một khúc gỗ, lấy gỗ ra xem cẩn thận, sắc mặt của hoàng đế thay đổi: "Quả nhiên!"

Hàn Hoán Chi nói: "Không một ai sẽ nghĩ đến, lúc ngã từ chỗ hàng rào xuống nhị hoàng tử lại vẫn nắm khúc gỗ này không buông tay. Theo lý mà nói, thứ này rơi xuống khe núi sâu thì đâu còn tìm được nữa, cho nên chắc hẳn người động tay chân cảm thấy không cần lo lắng. Nhưng mà nhị hoàng tử điện hạ lại mang thứ này về, và còn không cho bất cứ ai xem mà trực tiếp đi tìm thần, giao đồ cho thần. Nhị hoàng tử điện hạ lo có người muốn hại bệ hạ."

Hoàng đế gật đầu có vẻ được an ủi: "Trường Diệp không khiến trẫm thất vọng."

Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Nhị hoàng tử điện hạ lo nếu trực tiếp giao cho điện hạ, lỡ như điện hạ đoán làm thì sẽ khiến bệ hạ nghi ngờ quần thần vì chuyện này, cho nên điện hạ nghĩ đến thần. Thần đã xem kỹ khúc gỗ này, chỗ vết gãy mơ hồ vẫn có thể nhìn ra là từng bị cưa đi, nhưng người động tay động tay rất cẩn thận, đã cố ý xử lý cho nên cũng không rõ ràng."

Hoàng đế thản nhiên nói: "Người muốn hại trẫm cũng không chắc chắn liệu trẫm có ngã xuống hay không."

Ông ta nhìn về phía Vệ Lam, Vệ Lam nói: "Thần đã đích thân xem ba lần, hàng rào còn có mấy chỗ có vấn đề. Nếu lực độ lớn một chút, thậm chí có thể dẫn đến cả hàng rào đều bị gãy."

Hoàng đế nói: "Cho nên mục tiêu của người này là ba cha con trẫm, có thể giết người nào hay người nấy, tất nhiên có thể giết ba người là tốt nhất."

Hàn Hoán Chi thầm thở phào một hơi, ông ta thật sự sợ hoàng đế nghi ngờ thái tử điện hạ. Chuyện này nhìn thế nào chắc hẳn cũng không liên quan đến thái tử điện hạ, điện hạ sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng thủ đoạn như vậy... Huống hồ từ đầu đến cuối Hàn Hoán Chi đều ôm ấp hy vọng đối với thái tử. Ông ta cũng là một trong những gia thần nhìn thái tử lớn lên, chuyện ông ta không mong muốn nhìn thấy nhất chính là giữa bệ hạ và thái tử xuất hiện vấn đề.

Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Đừng điều tra quá lớn tiếng, chuyện này bề ngoài cứ coi như trẫm không để ý, âm thầm điều tra."

"Vâng."

Vệ Lam và Hàn Hoán Chi đồng thời cúi đầu.

"Vệ Lam khanh ra ngoài trước đi, trẫm và Hàn Hoán Chi nói chuyện thêm chút nữa."

Vệ Lam vội vàng gật đầu, khom người vái một cái rồi lui ra khỏi phòng. Hàn Hoán Chi hỏi: "Bệ hạ có gì căn dặn?"

"Sắp xếp người đưa Liêu Thiếu Hiền và Phùng Bằng đến bắc cương. Có người cầu tình cho bọn họ, nếu đã khó thoát tội chết thì đưa đến bắc cương đi, có thể giết một người Hắc Vũ cũng coi như là chết có giá trị."

"Là Thẩm Lãnh cầu tình?" Hàn Hoán Chi hỏi dò một câu.

"Phải." Hoàng đế liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Trẫm biết tâm tư của khanh. Khanh là người cũ trong phủ Lưu Vương lúc đầu, là người nhìn thái tử lớn lên từng chút một, từ nhỏ đến trưởng thành. Nhưng mà khanh nên hiểu, đó là con trai của trẫm, chuyện mà ngay cả khanh cũng không muốn tin, lẽ nào trẫm muốn tin?"

Hàn Hoán Chi nói: "Thần... hiểu."

Hoàng đế thở dài một tiếng: "Tại sao trẫm biết rõ có mầm họa nhưng vẫn cố chấp muốn để thái tử lưu thủ Trường An?"

Cuối cùng Hàn Hoán Chi đã hiểu lần trước bệ hạ nói cho thái tử cơ hội là có ý gì. Đây là cơ hội cuối cùng cho thái tử điện hạ, nếu bệ hạ không ở Trường An, thái tử điện hạ thật sự làm ra chuyện gì không thể tha thứ, bệ hạ cũng sẽ không cho thái tử điện hạ hy vọng nữa.

Nhưng đây là chuyện của thiên gia, cho dù Hàn Hoán Chi xuất thân là gia thần của bệ hạ thì cũng không dám nói lung tung.

"Khanh biết điều khiến trẫm buồn nhất là gì không?"

Hoàng đế đẩy chén trà đã pha xong về phía trước, Hàn Hoán Chi vội vàng đưa hai tay ra bưng lên. Vẻ mặt của hoàng đế dường như hơi thiếu tập trung, sắc mặt rất kém, ông ta nhìn Hàn Hoán Chi: "Khanh cũng đã xem phong thư Mộc Chiêu Đồng viết cho trẫm trước khi chết. Trong thư lão ta nói lão ta đã mất một đứa con trai, cho nên lão ta cũng muốn khiến trẫm mất một đứa con trai. Từ đầu đến cuối trẫm đều nghĩ là Thẩm Lãnh, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không đúng... Trong thư lão ta còn viết... lão ta dự định làm một chuyện nữa cho trẫm. Lão ta muốn xóa hết vết sẹo mà chính lão ta để lại cho Đại Ninh, vết sẹo do hoàng hậu để lại cho Đại Ninh..."

Trong ánh mắt của hoàng đế lại có một nỗi sợ lướt qua.

"Trường Trạch... mới là vết sẹo sâu nhất mà hoàng hậu để lại bên cạnh trẫm."

Hàn Hoán Chi lạnh toát sống lưng.

"Trẫm biết đó không phải lỗi của Trường Trạch, đó là nỗi đau mà nó phải chịu. Hết lần này đến lần khác trẫm chỉ điều tra chứ không xử lý, chính là trẫm muốn cho Trường Trạch cơ hội tỉnh ngộ."

Hoàng đế thở một hơi thật dài, khoát tay: "Khanh đi đi."

Hàn Hoán Chi đặt chén trà xuống, khom người ra ngoài.

Lúc ra ngoài ông ta lại ngẩng đầu liếc nhìn hoàng đế, bất giác phát hiện hai bên tóc mai của bệ hạ đã nhiều tóc bạc như vậy rồi... Ngay cả hoàng hậu mà bệ hạ cũng không nỡ động đến thì sao có thể thật sự nỡ động đến thái tử? Đó chính là con trai của ông ta.

Hàn Hoán Chi nghẹn ứ trong lòng, giống như có một tảng đá lớn ở đó, không lên được cũng không xuống được.

Gian phòng của Thẩm Lãnh, sau khi hỏi mấy lần cuối cùng nhị hoàng tử cũng xác định Thẩm Lãnh không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm. Đứa trẻ mới hơn mười tuổi dường như đã trí tuệ và tâm thái mà trưởng thành mới có, cậu quay người lại đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói nhỏ: "Sư phụ... chuyện con rơi từ đài quan sát xuống, con cảm thấy không bình thường."

Thẩm Lãnh liếc nhìn cậu: "Bệ hạ đã nói không cho phép người gọi ta là sư phụ. Tại sao người nghĩ như vậy?"

"Con không gọi ở trước mặt phụ hoàng là được... Sư phụ, lúc đó trong tay con cầm một miếng gỗ không buông, lúc rơi xuống thậm chí trong đầu còn nghĩ chắc hẳn đây là có người muốn hại con, miếng gỗ này chính là chứng cứ, nếu như con buông tay, lúc tìm được thi thể của, phụ hoàng cũng không thể báo thù cho con được... Nhưng sau đó con nghĩ có lẽ đây không phải nhằm vào con mới đúng, cho nên..."

Cậu nhìn sang Thẩm Lãnh: "Sư phụ, người nghĩ có phải là có người muốn hại phụ hoàng không?"

Thẩm Lãnh giơ tay ra xoa đầu nhị hoàng tử: "Đây không phải là chuyện mà lứa tuổi của người nên nghĩ đến. Bây giờ người nên nghĩ làm sao để khiến mình càng ưu tú hơn mới được."

"Ta biết ngài cũng đang nghi ngờ."

Nhị hoàng tử nói: "Ta cảm thấy hình như đại ca cũng đang nghi ngờ. Thẩm tướng quân... có chuyện ta không nói với bất cứ người nào, cho dù là Hàn Hoán Chi cũng không nói. Lúc ở trên đài quan sát, phụ hoàng vịn tay vào hàng rào, ta cũng như vậy, chỉ có đại ca huynh ấy..."

Thẩm Lãnh lập tức nói: "Không được nói bừa!"

Nhị hoàng tử vội vàng ngậm miệng lại.

Thẩm Lãnh im lặng một lúc, vỗ vai nhị hoàng tử: "Thái tử điện hạ đối xử với người có tốt không?"

"Tốt, đại ca đối xử với ta rất tốt."

"Vậy thì ghi nhớ những cái tốt này."

Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Luôn ghi nhớ."

Bình Luận (0)
Comment